Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 113.1: LỘT BỎ TỘI LỖI CỦA NGƯƠI

2025-09-29

2

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là màu đỏ đang di chuyển theo nhịp.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra mình vừa va phải thứ gì đó.

Bẹt.

Một âm thanh ngắn, đặc sệt vang lên khi tôi đáp xuống một thứ gì đó nhớp nháp và trơn trượt.

Tiếp tới là mùi hôi thối nồng nặc.

Vào khoảnh khắc sau đó, tôi nhận ra đó là gì.

Đó là mùi của thịt thối rữa.

Những mảnh thịt vương vãi quanh tôi dính chặt vào cơ thể tôi và rỉ ra dịch nhầy.

Chúng cũng mang một màu đỏ và chuyển động luân phiên theo nhịp.

Vút!

Một luồng gió mạnh quét qua khi con tàu cao tốc tôi vừa nhảy khỏi lao vút qua, để lại âm thanh đinh tai và sức ép như búa tạ ở phía sau.

Chỉ trong chớp mắt, đoàn tàu biến mất vào cuối đường hầm, nơi ánh sáng lập lòe đang chờ đợi.

“...”

Thành thật mà nói thì ghê tởm thật, cũng có phần đáng sợ, nhưng tôi không thấy đau, cũng không hoảng loạn.

Nó giống như cái cảm giác đứng một mình giữa đêm khuya trước khu phân loại rác của chung cư.

 ☾Trời ơi! Môi trường gì mà mất vệ sinh quá mức! Anh vẫn ổn chứ, bạn của tôi? ☽

“Ừ. Ổn.”

‘…『Ống Tiêm Niềm Vui』hiệu nghiệm thật.’

Như thể tâm trí tôi được gây mê, nhưng theo hướng ngược lại. Thay vì sự tỉnh táo lạnh lùng mà thuốc an thần thường đem lại, tôi cảm thấy đầu óc mình được làm mờ một cách êm dịu và từ tốn.

Tôi đứng dậy với một tâm trí bình thuờng và vững chắc. Nhưng khi tôi dùng tay trần phủi đám thịt thối bám trên người—

⋙HÃY NGẤU NGHIẾN SỰ SA ĐỌA CỦA NGƯƠI⋘

Một giọng nói kỳ lạ vang vọng trong đầu tôi.

“...”

Hmm. Dựa trên lời kể của các ‘vật hiến tế’ trước và tình hình hiện tại, đáng lẽ…

‘Mình nên cảm thấy đau đớn khủng khiếp toàn thân, cơn đau đến mức không chịu nổi khiến tôi tự xé da, xé thịt mình…’

Và tôi sẽ bị buộc phải ăn những mảnh thịt vừa xé ra, trong lúc lảo đảo bước về phía ánh sáng ở cuối đường hầm tanh tưởi, ẩm thấp này.

Cái đường hầm này chính là bằng chứng sống động cho thứ nỗi kinh hoàng đó.

May thay, tôi không hề thấy gì cả. Nhờ chiếc nhẫn bạc tăng sức đề kháng tinh thần, cộng thêm 『Ống Tiêm Niềm Vui』đã làm tê liệt mọi cơn đau có thể có.

“Phù.”

Tôi đứng thẳng người, khẽ lắc cơ thể một cái.

Chẳng cải thiện được là bao, những vệt dơ và thịt thối vẫn dính đầy người tôi.

Còn về chỗ thịt này từ đâu ra… tôi quyết định không nghĩ tới nữa.

Dù『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』giúp tôi giữ bình tĩnh, vẫn… kinh tởm thật sự.

À, đúng rồi.

“Braun, anh ổn chứ?”

 ☾ À, anh đang nói tới âm thanh cứ lặp đi lặp lại như băng radio đó hả? Nó khó chịu thật, nhưng không đến mức chịu không nổi! ☽

“…Thế còn cảm giác cháy rát?”

 ☾ Haha! ☽

 ☾ Cơ thể tôi làm gì có da thịt đâu! Tôi chỉ là vải vóc, bông gòn, với cặp mắt và cái mũi thôi mà…☽

Ờ… cũng đúng.

‘Vậy là điều kiện làm vật hiến tế chỉ áp dụng cho con người.’

Thật may, tôi không cần lo Braun sẽ mất kiểm soát rồi hóa điên.

 ☾ Vậy thì, anh còn định ở lại cái nơi dơ dáy này làm gì nữa không? ☽

“…Không.”

 ☾ Thế thì đi thôi. ☽

Ừ.

‘Muốn thoát khỏi đây thì phải lên lại con tàu đó.’

Tôi bắt đầu đi về cuối hành lang.

Dta7iuhp oLszdpfkb o

Bẹp, bẹp.

Chất nhầy và dịch đặc bắn lên theo từng bước đi, chúng thấm vào giày và nhuộm đỏ cả đôi vớ của tôi.

⋙LỘT BỎ TỘI LỖI CỦA NGƯƠI⋘

⋙XÉ NÓ RA⋘

⋙NUỐT LẤY TỘI LỖI CỦA NGƯƠI⋘

“...”

Có khi nào, càng phạm nhiều tội thì cơn đau ở đây càng dữ dội?

‘Theo lý thuyết, người tử tế mà rơi vào đây chắc chỉ thấy đau rất nhẹ.’

Câu chuyện ma này chủ yếu khai thác việc nhóm người trong tàu dần trượt vào hỗn loạn, rồi dần trở nên vô nhân tính sau mỗi vòng lặp. Một số chi tiết như thế này chỉ có thể hiểu được nếu trực tiếp trải qua.

Dù sao thì… con đường này dài hơn tôi tưởng. 

Tôi vẫn cứ kiên trì tiến bước.

‘Mong là không phải dùng thêm một『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』nữa…’

⋙LỘT BỎ TỘI LỖI⋘

⋙LỘT BỎ TỘI LỖI⋘

⋙LỘT BỎ TỘI LỖI⋘

Phớt lờ giọng nói, tôi tiếp tục lê bước.

Dù bước chân của tôi ngày càng nặng hơn, ánh sáng phía trước cũng càng lúc càng gần hơn.

Cộp, cộp.

Ánh sáng mãnh liệt từ lối ra gần như chiếu mù mắt tôi, khiến tôi không nhìn thấy gì.

‘Sắp tới rồi.’

Tôi nheo mắt và dấn bước cho đến khi ánh sáng nuốt trọn cả người tôi.

⋙Đến Tamra đi

‘...!’

Một lời mời nhỏ nhẹ và ấm áp thì thầm với tôi.

Cái ấm áp và giải thoát kỳ lạ ấy xuyên thẳng qua đỉnh đầu, như một mệnh lệnh dịu dàng nhưng không thể cưỡng lại.

 ☾Whoa! Mời gọi gì mà mạnh tay quá vậy! Khoan đã, khoan đã một ch… ☽

Và trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả biến mất.

Tôi cảm thấy ý thức mình bị kéo tuột xuống như đoàn tàu lao xuống dốc.

“…!”

***

“Huuuhk!”

“Áaaa! AAAAACK!”

Tôi mở mắt.

Tôi đang ngồi trong toa tàu cao tốc sạch sẽ và hiện đại. Cơ thể tôi đã sạch sẽ trở lại, còn đầu óc thì…

‘Quao.’

Cơn buồn nôn cuồn cuộn dâng trào khi ký ức của tôi quay lại.

Bụng tôi quặn lại.

‘Ủa, lúc nãy mình đâu có thấy buồn nôn?’

Tôi từng bị chôn trong một đống thịt, những mảnh thịt con người tự xé ra và ăn, rồi lại ói ra. Tôi đã đứng dậy và đi xuyên qua cái đống đó.

‘Đừng nghĩ nữa.’

Việc quan trọng bây giờ là tôi đã quay lại được mốc thời gian này.

‘Hiệu ứng『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』cũng đã được khôi phục về mốc ban đầu.’

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và kiểm tra số lượng 『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』trong kho đồ.

...

Trước khi dùng: 11 ống.

Giờ vẫn còn 11 ống.

 ☾ À, những vật phẩm đã tiêu thụ cũng trở về trạng thái chưa dùng. Điều này hợp lý vì anh đã quay lại điểm xuất phát của đoàn tàu! ☽

Phải. Tôi đã lường trước việc này.

‘Tốt lắm.’

Tôi sẵn sàng rồi.