Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 110.2: Khởi Hành

2025-09-22

8

“Phiền phức quá. Nhiệm vụ gì mà ở tận tỉnh xa.”

“Đúng vậy, nhưng công ty cấp chi phí đi lại khá rộng rãi mà.”

Chuẩn.

Creepypasta cấp C này bắt buộc chúng tôi phải lặn lội xuống tận Mokpo để xử lý.

‘Cuối cùng cũng có một nhiệm vụ ngoài thành phố.’

Creepypasta thường xuất hiện ở khu đông dân cư, nên việc hầu hết nhiệm vụ trước giờ chỉ quanh quẩn Seoul và vùng lân cận cũng hợp logic trong thế giới quan của công ty.

‘Nhưng dù vậy, việc gần như chưa bao giờ bị phái đi ngoài khu đô thị vẫn hơi lạ.’

Dù có là gì, tôi ngoan ngoãn theo sau hai tiền bối tinh anh rời văn phòng. Bước ra đường, tôi vừa đi, vừa dò xét tâm trạng họ.

May thay, Giám sát viên Cá Heo khá thân thiện.

“Cậu chưa được chuyển lên tầng trên hả? Cậu sắp được phòng riêng rồi đúng không? Ở đó riêng tư và tập trung tốt lắm!”

“Vâng, tôi cũng đang mong chờ điều đó, thưa chị.”

“Ôi, cậu có thể xưng hô thoải mái mà! Chúng ta cùng cấp bậc cả thôi.”

“Ừm, nhưng chị là tiền bối, tôi còn nhiều thứ chưa biết. Tôi không muốn vô lễ. Nên nếu chị không phiền, tôi xin phép vẫn nói kính ngữ.”

“Úi giời ơi. Cậu lịch sự ghê!”

Giám sát viên Cá Heo giơ ngón cái với tôi, giúp sự căng thẳng trong người tôi bớt đi phần nào.

Ừ, chị ta có vẻ thật sự là người tốt.

‘Thử trò chuyện xã giao xem sao.’

Tôi cười nhẹ, đưa ra một chủ đề tưởng như an toàn. Vào lần gặp mặt trước, khi chúng tôi vướng vào cái creepypasta rùng rợn vụ vỗ tay ngược, có một người ngồi bên cạnh Cá Heo.

“Đội Phó Báo Đốm dạo này thế nào ạ?”

“Ồ, hắn ta chết rồi.”

“…”

“Hắn đối xử tệ với một thành viên Đội Bổ Sung nên bị quả báo thôi. Đáng đời, nhưng hơi phí điểm thật!”

“Vậy ạ… Xin chia buồn cùng người đã khuất.”

Người này rõ ràng không có chút đồng cảm bình thường nào.

‘Ai đó cứu tôi với.’

May thay, chúng tôi đã đến ga tàu cao tốc.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi ngồi cạnh Cá Heo trên tàu và giữ lễ nghĩa chuẩn mực.

Từ đây trở đi, tôi định dốc hết sự tôn trọng cho vị tiền bối tinh anh ngồi cạnh mình.

‘Không được tỏ ra suồng sã hay thân mật quá mức, dù cấp bậc ngang nhau.’

Tránh mọi khả năng bị xem là vô lễ là ưu tiên hàng đầu.

Trong khi đó, ngồi đối diện chúng tôi là Đội phó Jin Nasol…

“Tôi ngủ đây, đừng nói chuyện với tôi.”

“…Vâng, rõ.”

Thật lòng thì, tôi thấy biết ơn vì điều đó.

☾ Ôi, cậu có những đồng đội nổi bật quá nhỉ! ☽

Ừ, không đùa đâu.

Và ý nghĩa của tình huống này?

‘Hai nhân viên không thuộc cấp điều hành, nhưng đứng top công ty được cử đi cùng mình.’

Nói cách khác, hai người nhanh nhẹn và hiệu quả nhất đang ngồi đây để chứng kiến từng hành động của tôi.

‘Đội phó Eun, làm sao em tách khỏi Bóng tối và qua mặt người ta khi có hai người này kè kè bên cạnh chứ?!’

Một lớp mồ hôi lạnh túa ra khi tôi nhận ra kế hoạch của mình thủng lỗ chỗ.

‘Không ngờ họ lại cử đi hai nhân viên tinh anh.’

Tôi vốn chuẩn bị sẵn tinh thần phải đi cùng mấy đồng nghiệp vô dụng cơ.

Cố gắng giữ vững vẻ ngoài, tôi cuống cuồng nghĩ ra kế hoạch B.

‘Trong kịch bản tệ nhất…’

Tôi có thể viện cớ đi vệ sinh rồi tìm cách chuồn.

Dù nhục thật, nhưng sống còn mới quan trọng.

Sau đó tôi có thể trở về, giả vờ rằng mình lạc vào một Bóng tối khác nên mới bị chậm trễ.

‘Nếu tìm được một creepypasta thích hợp trên wiki, độ khó vừa phải, rồi xử lý nó và thu thập tinh chất giấc mơ… Thế là hợp lý.’

Chuyến công tác ngoài thành phố này giúp kế hoạch đó khả thi.

‘Đ-Được rồi.’

Tôi nghĩ mình xoay sở được.

Khẽ thở phào, tôi tạm hài lòng với độ hợp lý của kế hoạch sửa đổi, rồi liếc lên bảng điện tử trên tàu.

〘Đích đến: Mokpo〙

Nghĩ lại thì, tôi hiếm khi có dịp xuống Mokpo lắm…

〘Đích đến: Mokpo〙

Hả?

Dòng chữ trên màn hình chập chờn thay đổi.

〘Đích đến: Tamna〙

“…!!”

Tôi bật dậy.

“Hở? Có chuyện gì vậy, Giám sát viên? Ồ, cái bảng à?”

“Vâng. Chúng ta phải xuống ngay—”

Không.

Không, tôi biết rồi.

‘Quá muộn rồi.’

Đây là kiểu tình huống: một khi đã lên tàu và đích đến thay đổi thì coi như xong.

Từ khoảnh khắc đó, không ai có thể xuống được nữa.

“…”

Ký ức ùa về.

Đây chính là vụ được ghi lại dài nhất trong mục lỗi con người của hồ sơ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên. Nó thậm chí còn trở thành tư liệu gốc cho một truyện ngắn trên wiki.

Tôi biết rõ đây là gì.

Thảm họa tàu hỏa do『Trái Tim Bạc』gây ra. Chỉ duy nhất một lần.

Creepypasta này, tôi thuộc làu làu.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamna]

Tài liệu này là hồ sơ vụ việc mã bất thường 8008PSYA.2002.A88 vì gây ra vô số thương vong.

Vì tính chất gây sốc, khuyến cáo độc giả cân nhắc trạng thái tâm lý trước khi đọc.

Việc đọc tiếp có thể gây căng thẳng tâm lý nghiêm trọng hoặc chấn thương tinh thần, nên chỉ khuyến nghị tiếp cận khi tâm trạng ổn định.

========================

Vụ tai nạn tàu cao tốc khét tiếng mà chỉ có một người sống sót quay về, người đó đến từ Tập đoàn Daydream.

‘…À.’

Vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra.

Hôm nay, ngày 2 tháng 1, là ngày định sẵn cho cái chết của tôi.

‘Bóng tối hạng C không phải vấn đề thật sự.’

Mối đe dọa được chuẩn bị cho tôi không phải là nhiệm vụ ở tỉnh lẻ, không phải chuyện ma đã được ghi chép đầy đủ mà công ty phân công.

‘Nó chính là con tàu này.’

Chuyến tàu, thứ vốn tưởng chỉ là phương tiện di chuyển, mới chính là mối nguy.

“…”

Tôi nhìn ra cửa sổ.

Thay vì phong cảnh bên ngoài, thứ phản chiếu lại là màn hình hiển thị điểm đến chập chờn.

〘Đích đến: Tamna〙

〘Khởi hành〙

Ầm ầm, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.