Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 107.2: Thứ Tố Cáo Nó

2025-09-15

6

Tôi nhớ lại mảnh giấy ghi chú công việc mà mình đọc được vào ngày đầu tiên.

〔Ireum - nim ư? Lúc này nó sẽ bắt đầu gọi bạn bằng cái tên kỳ quặc nào đó rồi lảm nhảm về hạnh phúc với mấy thứ vô nghĩa. Chửi nó hoặc ít nhất cũng bảo nó cút giùm. Nó sẽ im.〕.

Lạ thật.

Dù tờ mẹo vặt thứ hai có bị lỗi, mấy gợi ý trong đó vẫn hoàn toàn chính xác.

Bởi vì—

“Biến.”

— cách để trục xuất Kẻ Cắp Câu Chuyện là ‘chối bỏ nó sau khi đã nhận ra bản chất của nó’.

Chẳng phải nó cần sự đồng ý ngầm và cam chịu để đánh cắp thời gian của tôi à?

Nếu tôi không cho phép thì hết phim.

Vậy nên…

“Ơ, chuyện gì thế…?”

“Biến.”

Tôi tuyên bố lại trong khi vẫn quay lưng về phía nó.

“...”

 "Kekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekeke"

 "Thật đấy à? Thiệt luôn?"

 "Cho phép đến hai lần rồi còn gì?"

“Biến.”

 "Hươu, sao anh lại nói kiểu đó? Dù có gì khó chịu cũng không nên nói với cấp trên như vậy chứ…?"

“Biến.”

 "Hả? Này, đợi đã, Hươu. Cậu có hơi quá rồi đấy? Tôi chỉ muốn giúp cậu dọn dẹp cho xong thôi mà… "

“Biến.”

 "Tôi đâu có muốn làm gì xấu đâu… Nhưng mà… tôi chỉ đứng yên ở đây thôi, được không…?"

“Biến.”

“...”

 "Kekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekeke"

 "THẬT ĐÁNNG TIẾCCCCC."

Giọng nói phía sau tôi bắt đầu méo mó, xoắn lại thành một thứ ghê rợn.

 "Từ chối cái phước lành mà những sinh vật tội nghiệp như chúng ta được ban cho. Từ chối sự công nhận của Ireum - nim. Quá là đáng tiếc."

 "Nếu cậu chịu dâng hiến cái câu chuyện tầm thường của mình, chúng tôi đã có thể đổ lên nó ân huệ huy hoàng của Ireum - nim. Chúng tôi đã có thể được Ngài ấy công nhận. Tiếc thật đấy… "

“Biến.”

 "…Thật tội nghiệp…"

Tôi nghiến răng.

“Biến.”

Những lời thì thầm dị dạng phía sau bắt đầu tắt dần.

Và rồi…

Mọi thứ hoàn toàn im bặt.

“...”

Có vẻ nó đã từ bỏ việc nhắm vào tôi.

‘Phù…’

Tôi suýt nữa khuỵu xuống vì căng thẳng vừa được giải tỏa, nhưng cố gắng giữ thăng bằng. Thay vào đó, tôi lập tức suy tính.

Tôi vẫn chưa nghe tiếng bước chân nào, nên khi nó di chuyển đi chỗ khác, tôi sẽ chạy ngay ra ngoài và báo cáo mọi chuyện cho Đội An Ninh.

Đó là kế hoạch…

Bíp-bíp-bíp.

“...!”

Bộ đàm trong túi tôi phát tín hiệu.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Tôi tới rồi… Ừm. –

“Tôi tới rồi… Ừm.”

Nhưng rồi, tôi lại nghe thấy một tiếng vọng lại gần đó.

“...”

Tôi chậm rãi quay đầu về phía cửa kho vật tư.

Đứng ngay trước cửa là Trung sĩ J3 của Đội An Ninh, anh ta nhìn về phía tôi với một khuôn mặt vô cảm.

‘Là anh ta thật sao?’

Không, chắc chắn là anh ấy mà!

Khi tôi vội mở miệng định giải thích tình hình—

“...! Jay - ssi.”

—thì ngay phía sau lưng tôi vang lên một giọng nói.

Một giọng nói đầy bối rối.

Tôi quay đầu nhìn lại phía sau.

Một ‘tôi’ khác, Kẻ Cắp Câu Chuyện của Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng, đang khoác lên mình bộ đồng phục vệ sinh màu cam chói lọi và đứng đó.

“Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Đó là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc đen, mặt trắng bệch và bàng hoàng. Hắn đảo mắt nhìn tôi và Trung sĩ An Ninh với vẻ mặt rối bời.

Kim Soleum.

Hắn đang bắt chước chính tôi một cách hoàn hảo, và nhìn tôi với ánh mắt hoang mang.

“Chuyện gì thế này…? Chẳng lẽ chỉ dọn dẹp thôi mà cũng gặp thứ như thế sao?”

Hắn đang giả làm tôi.

‘Đệt con mẹ mày…!’

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi lập tức quay sang Trung sĩ An Ninh, nói thật nhanh và điềm tĩnh:

“Jay - ssi, nó là tín đồ của Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng.”

“Giáo hội… cái gì? Anh nói gì vậy? Jay - ssi, chuyện này là sao? Chẳng lẽ đây là một loại Bóng tối à…?”

“Jay - ssi! Đừng trả lời. Chỉ cần im lặng đánh giá tình hình. Nếu anh đáp lại, anh sẽ bị kéo vào.”

“...”

“Nếu anh cần thử nghiệm, hãy nói chuyện một mình với cái tường, hoặc cách tốt nhất là anh hét bảo cả hai tụi tôi biến đi. Đó là cách an toàn nhất.”

Trung sĩ J3 nhìn tôi, biểu cảm trên mặt anh ta khó mà nắm bắt được.

Bên cạnh tôi, ‘Kim Soleum’ khẽ run rẩy và nói với giọng yếu ớt:

“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Cái gì?

“Nghĩ kỹ đi, Jay - ssi. Tôi chỉ… ở đây để dọn dẹp ba ngày thôi. Tôi chỉ biết chuyện này có vẻ là một Bóng tối vì… thứ bên cạnh tôi chỉ ra như vậy.”

“...!”

“Chuyện tôi không biết gì về khu cách ly của Đội An Ninh là điều dễ hiểu mà. Jay - ssi, xin hãy lý trí. Chẳng phải… tôi mới là người thật sao?”

☾ Ồ, lý luận vững ghê. ☽

Phải ha? Chết tiệt…!

“Và… tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy anh tới. Xin lỗi vì anh bị cuốn vào chuyện này…”

“...”

‘Nó nói chuyện khéo đến đáng sợ.’

Ừ, đúng chuẩn tín đồ của một tà giáo luôn. tôi nghiến răng.

Nghĩ lại thì, tôi suýt nữa cũng bị nó lừa khi nó giả làm Đội phó Eun Haje vào ngày đầu tiên.

‘Sao lúc đó, Giám sát viên Park Minseong lại nhận ra nó không phải là Eun Haje thật?’

Tôi cố gắng nhớ lại.

Chuyện gì đã tố cáo nó?

‘Khi ấy cũng không có mâu thuẫn logic nào cả…’

Là gì chứ?

Một cảm giác bất an mà chỉ người thân quen mới cảm nhận được?

Hay sắc thái lời nói?

‘Hay là…’

Khi tôi đang điên cuồng phân tích, một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh:

“Jay - ssi, xin đừng thấy áp lực. Cứ làm theo phán đoán của mình. Tôi sẽ chấp nhận.”

...

À.

‘Tôi hiểu rồi.’

Thì ra là vậy.

Tôi day trán, rồi lên tiếng:

“Jay - ssi, hãy để ý đến mục đích của lời nói. Ai đang cố gắng nói chuyện thân thiện và lôi kéo anh vào tình huống này?”

Khi nó giả làm Đội phó Eun Haje…

Xét trên hoàn cảnh khi đó, nó tỏ ra thân thiện quá mức.

Một người vừa trốn ra khỏi khu giam và tìm cách tránh bị phát hiện, sẽ không hành xử như thế.

‘Nếu là Eun Haje thật, cô ấy sẽ không chủ động lộ diện và thuyết phục chúng tôi. Cô ấy sẽ trốn tới khi có thể thoát.’

Nhất là khi cô ấy nói mình có vật phẩm để thoát thân và chỉ cần chờ hết thời gian phong tỏa. Việc mạo hiểm tiếp cận ngay lúc đó là không hợp lý.

Một phản ứng sai hoàn toàn với tình huống.

Vậy nên…

“Ai là người đang cố tỏ ra dễ gần một cách không cần thiết trong một tình huống lạ lùng và nguy hiểm thế này? Ai đang có vẻ có động cơ ngầm?”

Tôi nói bình tĩnh:

“Không cần phải tin tôi hoàn toàn. Chỉ cần hét bảo hắn biến đi và mặc kệ hắn, vậy là đủ để trục xuất cái creepypasta này. Hoặc anh có thể gọi một nhân viên An Ninh khác…”

“Hừm.”

Trung sĩ J3 đứng dậy.

Và rồi.

“Là thằng này.”

Một móng vuốt đen như lưỡi hái tử thần lao xuống đầu tôi.

Đệt…!’

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi kịp nhắm mắt—

Bịch.

Cái đầu bị chém văng đi không phải là tôi.

“...!!”

Bịch.

Chiếc móng vuốt khổng lồ, trông như một hình chiếu và nhầy nhụa máu cùng nội tạng của kẻ mạo danh, từ từ rút lại rồi tan vào cánh tay Trung sĩ An Ninh.

“Ờm.”

“...”

“Anh ổn chứ…?”

Tôi nhìn xuống bộ đồng phục màu cam giờ đã nhuộm đỏ, rồi khuỵu xuống sàn.

“...!”

“Vâng. Cảm ơn anh.”

Tôi còn sống.