Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 105.1: Có Thể Nào?

2025-09-15

1

Tôi đứng chết trân, mắt dán vào Phòng Cách Ly B14.

Cạch, cạch cạch…

Bản lề gỉ sét rên rỉ như tiếng thét khi cánh cửa từ từ mở ra.

Cánh cửa đáng lẽ không bao giờ được mở lại đang hé ra. Và từ trong đó, một bóng đen…

“Chạy.”

Tôi lập tức quay đầu lao về phía lối thoát của hành lang cách ly. Bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng Giám sát viên Park Minseong chạy bán sống bán chết như mình. Bản năng sinh tồn thúc đẩy đôi chân tôi lao như gió, còn đầu óc thì nhảy dựng trong cơn hỗn loạn.

'Cái éo gì thế?'

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

‘Trong mớ mẹo làm việc–’

Mẹo số 4 bảo phớt lờ âm thanh từ các phòng cách ly. Mẹo số 11 lại bảo phải quát lại cho nó câm mồm.

Và trước khi tôi kịp quyết định nên nghe cái nào, thì cửa đã bật mở ư?

Trong đó có cái quái gì vậy…?

“Các cậu.”

Nghe âm thanh đó, cả hai chúng tôi gần như dừng chân cùng một lúc.

Giọng nói ấy được chúng tôi nhận ra tức thì.

Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi dám ngoảnh lại mà chỉ cắm đầu chạy, chúng tôi lập tức rẽ ngoặt về phía biển báo lối thoát khẩn cấp màu xanh lục ở cuối hành lang. Mấy cây lau sàn và xô nước rơi lộp bộp phía sau do bị chúng tôi vứt đi.

Ngực tôi như muốn nổ tung, tim thì đập loạn lên vì thiếu oxy.

Ngay khi Giám sát viên Park Minseong chạm tay vào nắm đấm của cửa thoát hiểm—

【BÍIIIIIIIIIIIIP!!】

“...!!”

【Phát hiện mở trái phép Phòng Cách Ly.】

【Kích hoạt chế độ phong tỏa hành lang.】

Đèn đỏ khẩn cấp bắt đầu nhấp nháy dọc hành lang.

Cùng với giọng thông báo lạnh tanh và vô cảm của hệ thống, tiếng “rầm rầm” của cửa cuốn an ninh hạ xuống bên ngoài lối thoát.

Giật mình, chúng tôi liếc nhìn nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

“...”

Chúng tôi bị nhốt bên trong rồi.

‘Tiêu đời cả lũ rồi.’

Tổ sư nó. Chết tiệt! 

Tôi vội lục trong túi. Có lẽ mấy tờ mẹo sẽ có thứ gì đó áp dụng được cho tình huống này…

“Không thể tin nổi. Hai người đúng là hiện thân của Ngu và Ngu nhân đôi. Bộ hai người đổi hết sổ tay hướng dẫn lấy kẹo rồi à? Còn cái bản lĩnh khi thám hiểm đâu hết rồi?”

...

‘Cái gì?’

Giọng nói khô khốc và đầy mệt mỏi ấy. Tuy nó nghe rất khó chịu nhưng… lại lạ lùng thay, nó cũng rất bình thường?

Cộp, cộp.

“Tôi phát điên với hai người mất. Không, khoan, tôi cũng nên khen là cẩn thận đấy… Ha.”

Giọng nói đã ở ngay sau lưng chúng tôi vào bây giờ.

Nhưng kèm theo nó không có tiếng cười rợn người, không có bàn tay lạnh buốt chộp lấy từ trong bóng tối, cũng không có hiện tượng kinh dị nào như tôi tưởng tượng.

“...”

“Khỉ thật. Thôi, bình tĩnh lại… Nghe này. Tôi biết lúc nãy tôi nói năng như điên, được chưa? Nhưng tôi buộc phải làm thế, phải dùng đồ vật để thoát thân. Nên tôi không kịp giải thích gì cả. Mấy người hiểu giùm cái đi.”

Giọng cô ấy dồn dập hơn.

“Tôi làm thế để giả điên, tiện thể thử moi thông tin… nhưng món đồ được kích hoạt, cửa mở, và tôi thoát ra.”

Giọng đó…

“Tỉnh táo lại đi. Tôi cho các anh mười giây. Nhanh lên.”

...

...

“… Đội phó?”

“Chính xác.”

Chưa kịp ngăn, Giám sát viên Park Minseong đã quay đầu lại, tôi cũng làm theo anh ấy và ngoảnh đầu theo.

Và ở đó, đứng giữa hành lang là một dáng người quen thuộc.

Tóc ngắn.

Ánh mắt sắc như dao.

Một người phụ nữ lạnh lùng trong bộ vest thẳng thớm.

Người đang đứng tại hành lang không ai khác ngoài Đội phó Eun Haje.

Cô lướt nhìn đống dụng cụ vệ sinh vung vãi dưới sàn bằng ánh mắt hơi khó chịu.

“Mấy cái đó nằm đấy cho đẹp à? Thôi kệ, để dọn sau. Giờ lo cái này trước.”

“...”

“...”

Bàn tay Giám sát viên Park Minseong đang đặt lên vai tôi khẽ lơi ra.

Cả hai chỉ đứng đó mà nhìn trân trân.

“Lửng, với cả… Hươu.”

Mặt Eun Haje dịu xuống, lộ ra chút cảm xúc trên khuôn mặt mệt mỏi của cô ấy.

“Mọi người vẫn ổn chứ?”

Phong thái điềm tĩnh, chững chạc, pha lẫn chút mỏi mệt và bất mãn. Cô ấy trông giống hệt như một cấp trên với kinh nghiệm đầy mình.

Trên đôi môi của cô ấy là một nụ cười sắc như dao.

“Cái công ty chết tiệt này… Ôi trời đất.”

Cô ấy lắc đầu, rồi giơ tay ra hiệu cho chúng tôi.

“Xin lỗi vì phiền, nhưng các cậu giúp chị mở cửa hành lang cách ly đi.”

Giọng cô ấy rất bình tĩnh.

“Xong rồi thì chị sẽ lo phần còn lại và rời khỏi đây.”

Tôi và Giám sát viên Park không trả lời, cứ như cả hai đã thỏa thuận ngầm là im lặng vậy.

Bộ CPU của tôi sắp hỏng rồi.

Eun Haje khẽ cười nửa miệng, “Câm nín luôn à? Khôn đấy. Chị cũng sẽ làm thế nếu là các cậu.”

Cái gì thế này?

‘Tại sao cô ấy… nghe lại thuyết phục đến vậy?’

Tại sao cảm giác lại chân thật thế này…?

‘Không, không thể nào!’

“Giám sát viên.”

Tôi nuốt khô cổ họng và nói nhanh như thể nhắc nhở bản thân mình, tôi giữ giọng thấp chỉ để mỗi người kế bên nghe được.

“Nhớ nhé. Đội phó đã nghỉ việc rồi. Cô ấy… không thể ở đây được…”

...

‘Khoan đã.’

Thật sự là cô ấy không thể ở đây à?

Tôi bất chợt nhớ lại tất cả những điều bất thường từng khiến mình bất an.

Sự cắt đứt liên lạc đột ngột của Đội phó Eun Haje.

Bàn giao thiết bị mà không gặp trực tiếp, tin nhắn thì chỉ hiện “đã đọc”, mà không phản hồi, những cuộc gọi bị phớt lờ. Và mọi thông tin tôi có đều đến từ lời kể của Đội trưởng Lee Jaheon…

Có khi nào–

‘Là do cô ấy bị nhốt ở đây không?’

Tôi vội rà lại các tiêu chí khiến ai đó bị đưa vào khu cách ly bởi Bộ phận An Ninh.

Nhiễm bẩn khẩn cấp, rối loạn nội bộ, cá nhân nguy hiểm, gián điệp, kỷ luật, và nhiều lý do khác bị bôi đen bởi các ô vuông…

‘Thì hoàn toàn có khả năng là Đội phó xuất hiện ở đây.’

Chính tôi và Giám sát viên Park cũng từng bị giữ tạm thời ở đây còn gì.

Nếu vậy thì–

Đội phó Eun Haje cũng có thể nằm trong diện đó.

“…Hươu?”

“Chờ đã… chờ chút.”

Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra nhỉ?

Tôi muốn lập tức tra hỏi người đứng trước mặt để xác nhận chuyện gì đã xảy ra và phân biệt thật với giả. Nhưng tôi không thể liều lĩnh hành động chỉ vì một khả năng mơ hồ.

‘Thử một phương pháp khác cái đã.’

Tôi gọi Braun trong đầu.

‘Braun, người trước mặt tôi… có thật là Đội phó của Đội D mà chúng tôi từng làm việc vào tháng trước không?’

Braun hớn hở đáp lời:

☾ Ôi, tiếc quá đi mất. Dù tôi là một MC huyền thoại, nhưng lại không phải thám tử! ☽ 

☾ Đôi mắt cúc áo của tôi sắc bén vô cùng, nhưng tôi cũng có giới hạn đấy, bạn hiền. ☽ 

☾ Bề ngoài thì giống y hệt, nhưng ai mà biết được? Trên đời còn có khối cao thủ cải trang cơ mà! ☽ 

Chết tiệt.