Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 104.3: Irumi - nim (1)

2025-09-08

9

Rắc…

Chúng tôi mở cánh cửa dẫn vào khu cách ly rồi đóng lại ngay lập tức.

Trải dài trước mắt chúng tôi là một hành lang xám xịt, hai bên là hành lang là hàng loạt cánh cửa thép dẫn vào các phòng biệt lập.

‘Điên vãi.’

Cái cảm giác không thể để cửa mở cho thoáng khí càng khiến nơi này trở nên rợn người hơn.

Tôi nuốt nước bọt trong khi tiếp tục lau sàn.

…Âm thanh tôi từng nghe khi rời khỏi khu này lần trước lại vang lên lẫn trong không khí im lặng đến đáng sợ của hành lang.

Hi hi hi hi hi.

Giúptôigiúptôilàmơnhãygiúptôi.

Tôi-không-đáng-ra-phải-ở-đâyTôi-không-phải-là-người.

Hi hi hi hi hi.

Nếurakhỏiđâylàphảichết.

‘Thật luôn ấy hả…’

Chỗ này điên rồi.

Tôi cố tình tạo tiếng động thật to khi vắt cây lau sàn, hy vọng làm át đi những tiếng vọng ám ảnh.

Rồi một chuyện xảy ra.

Giám sát viên Park Minseong dừng lau và ngẩng đầu lên một cách đột ngột.

Anh ấy nhìn trân trân… vào một trong những cánh cửa biệt lập đang đóng chặt.

〔Phòng Cách Ly B14〕

“Hươu.”

Chết tiệt.

“Hươu, anh nghe thấy giọng của Đội trưởng từ trong kia.”

“Không, anh không nghe thấy gì cả.”

“Nhưng… rõ ràng là anh nghe thấy.”

“Không có đâu. Mình tiếp tục dọn đi, Giám sát viên Lửng.”

“À… ừ.”

---------------------------------

〔5- Nếu đồng đội của bạn bắt đầu nói linh tinh, hãy bỏ họ lại và chạy. Nghe rõ chưa? Đừng cố giúp họ, nếu không bạn cũng chết đấy. Tân binh Bộ phận An ninh, nhớ nghiêm túc với điều này!〕

---------------------------------

Liệu mình làm vậy có đúng không…?

Soàn soạt, soàn soạt.*

Tôi tiếp tục lau, nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác khó tả.

‘…Bất an ư?’

Nó khác hẳn với những lần thám hiểm Bóng tối trước đây.

Không có hướng dẫn, không có wiki và cả bản đồ thoát hiểm, tôi chỉ có vài mảnh giấy nhắn của một tiền bối nặc danh. Còn tôi thì đang làm một công việc quét dọn giữa đêm khuya tại một nơi quái đản, gần như tay trắng về thông tin.

Tôi cảm giác như mình đang nhận làm thêm tại một nơi rùng rợn mà chưa được huấn luyện tử tế.

Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì ở đây vậy chứ…

Cộp, cộp.*

“Hươu, cẩn thận.”

“...!”

Tôi vội né sang một bên.

Cuối hành lang biệt lập phủ màu xám, có ai đó đang tiến lại gần…

Cộp, cộp.*

Một người mặc đồng phục nhân viên màu đen của cơ sở.

Anh ta nhẹ gật đầu chào khi đi ngang qua và cất giọng.

“À, hai người là nhân viên vệ sinh ca đêm à.”

Ngữ điệu của anh ta khá nhẹ nhàng. 

May ghê.

Khi tôi và Giám sát viên gật đầu đáp lại, người đó nói tiếp với giọng có phần gượng gạo, “Tôi là nhân viên tuần tra ca đêm… Thỉnh thoảng mấy người dọn vệ sinh bị hù nên tôi muốn báo trước.”

À…

---------------------------------

〔7- Thỉnh thoảng bạn có thể gặp nhân viên tuần tra ca đêm. Họ sẽ rất vui nếu bạn cho họ một chai nước. Nếu có nước, chia sẻ một chút nhé. Tạo không khí làm việc dễ chịu vào ban đêm là điều quan trọng.〕

---------------------------------

“Chào anh. Anh có muốn uống nước không?”

“Ồ, cảm ơn anh nhiều lắm luôn.”

Khi Giám sát viên Park ra hiệu nhẹ, tôi lấy một chai nước từ túi và đưa cho người kia. Anh ta nhận lấy và uống ngay tại chỗ.

“Vậy nhé, hẹn gặp lại.”

Vừa ngửa cổ tu nước, người đó vừa quay bước rời hành lang biệt lập để quay về phía kho chứa…

---------------------------------

〔À mà này.〕

〔Bộ phận An ninh ở công ty này không hề có chức danh “nhân viên tuần tra” đâu.〕

〔Và nhớ đấy, đừng hỏi những câu không cần thiết.〕

---------------------------------

“Cổ tôi cứ khát mãi…”

Từ xa, tôi nhìn thấy dòng chữ mờ mờ〔Phòng Thí Nghiệm ■■〕sau lưng nhân viên tuần tra”.

Cộp, cộp… tịch.*

Tiếng bước chân và tiếng nuốt khan biến mất ngay khi anh ta rẽ ở góc hành lang, như thể anh ta bị bóng tối nuốt chửng vậy.

“...”

Hà.

‘Mình cảm giác như đang sống giữa phim kinh dị luôn rồi…’

Soạt.*

Tôi tiếp tục lau dọn trong khi cố bắt chuyện với Braun, hoặc tán gẫu với Giám sát viên để xua tan không khí rùng rợn phát ra từ những cánh cửa biệt lập.

Cuối cùng, chúng tôi cũng gần xong việc dọn dẹp hành lang.

‘Phù.’

Cả hai nhìn nhau đầy nhẹ nhõm và mỉm cười.

“Kết thúc rồi thì chúng ta đi ra ngoài thôi.”

“Ngon lành! Làm nhanh ghê á… À mà khoan đã.”

Như sực nhớ ra điều gì đó, Giám sát viên Park lục túi lấy thêm một tờ giấy nữa.

“Cái này là mẹo dành cho nửa sau ca làm. Họ bảo đọc sau khi ca bắt đầu được một lúc, nên chắc em cũng nên xem.”

“À, cảm ơn anh…”

Còn gì nữa để xảy ra đây…

‘Cũng may là sắp xong rồi.’

Tôi đè nén tiếng hét trong đầu và vội vàng đọc mẹo vặt mới.

Rồi thì…

---------------------------------

〔11- À… đến lúc phải nói điều này rồi. Bây giờ chắc cũng khoảng ba tiếng từ lúc ca làm bắt đầu ha?〕

〔…Đến giờ này, bạn sẽ bắt đầu nghe thấy một giọng nói loạn trí phát ra từ Phòng Cách Ly B14.〕

---------------------------------

Khoan đã.

“Giám sát viên, giờ… khoảng 3 giờ sáng rồi đúng không?”

“Ừm, cũng cỡ đó…”

Có-anh-ở-đó-khôngCó-anh-ở-đó-khôngCó-anh-ở-đó-khôngCó-anh-ở-đó-không…

Cả hai cùng quay đầu nhìn về một phía.

〔Phòng Cách Ly B14〕

Cậu muốn biết cách thoát ra không? Muốn sống sót không? Muốn biết cách hồi sinh người chết? Muốn biết bí mật của công ty này? Lại gần đây - gần hơn một chút, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật của thế giới này.

Tôi chỉ muốn chạy.

Tôi lao thẳng về kho chứa và gào với Đội trưởng đội An Ninh rằng “Tôi nghỉ việc”, đưa nốt mấy viên『Kẹo Hoài Niệm』cho Giám sát viên Park, rồi bỏ đi mãi mãi…

Nhưng tôi không thể. Thế nên tôi cố gắng tập trung đọc tờ mẹo…

---------------------------------

〔Irumi - nim ư? Lúc này nó sẽ bắt đầu gọi bạn bằng cái tên kỳ quặc nào đó rồi lảm nhảm về hạnh phúc với mấy thứ vô nghĩa. Chửi nó hoặc ít nhất cũng bảo nó cút giùm. Nó sẽ im.〕

---------------------------------

Tôi thực sự không muốn…

Nhưng để khiến nó câm miệng, tôi định mở miệng nói…

“...”

Khoan đã.

“Hươu?”

“Đợi chút.”

Tôi rút lại tờ giấy mẹo đầu tiên được phát ban đầu.

Rõ ràng ở đó có ghi:

---------------------------------

〔4- Xin nhắc lại: hãy phớt lờ mọi âm thanh phát ra từ các phòng cách ly. Đừng đáp lại.〕

---------------------------------

“...”

Mẹo số 4 và số 11 mâu thuẫn với nhau.

‘Rốt cuộc mình phải nghe theo cái nào đây?’

Bình thường, mấy câu chuyện creepypasta công sở cũng có mấy quy tắc trái ngược kiểu này, và không có câu trả lời rõ ràng về việc cái nào mới đúng…

Đây là quy tắc thay đổi theo thời gian à? Hay tờ giấy thứ hai là hàng giả? Hoặc có khi…

“Hươu.”

“...!”

Giám sát viên Park Minseong đẩy tôi ra sau.

“Có gì đó không ổ–”

KÉÉÉÉÉÉTTTT—

Cửa Phòng Cách Ly B14 bắt đầu mở.

Jcjrtra5 o