Web novel

Chương 32 : Astro (4)

2025-10-01

1

"À mà, chuyện đó thật đáng ngạc nhiên."

"Đáng ngạc nhiên?" Irene đáp lại, nhíu mày.

"Rằng cô nhận ra tôi. Tôi nghe nói người thú thường không mấy quan tâm đến các chủng tộc khác."

"... Ngài không sai. Người cáo là tệ nhất trong chuyện đó."

"Ồ?"

Người đàn ông tiếp tục cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, và Irene hơi cau mày trước khi trả lời bằng một giọng điệu hơi miễn cưỡng.

"Tôi biết về ngài thông qua sư phụ của tôi."

"Và sư phụ của cô là...?"

"Một kiếm sĩ. Ông ấy nuôi nấng tôi như cha mẹ từ khi tôi còn nhỏ, và ông ấy là một trong những người ngưỡng mộ ngài nhiệt thành nhất."

"Nghe vậy làm tôi hơi ngại ngùng. Haha!"

"Thật không chịu nổi."

Irene nhớ lại.

Một cánh đồng lúa mì vàng óng đung đưa trong gió, minh chứng cho sự trù phú của vùng đất. Đứng trong khung cảnh yêu thích đó là sư phụ già của cô, với mái tóc bạc bay nhẹ.

-“Ta đã nói với con rồi, Irene.”

-“Lưỡi kiếm phải luôn mang theo ánh sáng chính nghĩa.”

-“Hãy như Kiếm sĩ Đỏ Thẫm… Một người có thể chùn bước nhưng không bao giờ dao động, có thể vấp ngã nhưng không bao giờ gục ngã.”

-“Hãy tìm ngôi sao của riêng con, Irene.”

Hồi đó, cô đã coi tất cả điều đó như những lời càm ràm vô vị.

"Tôi đã nghe tên ngài mỗi lần ông ấy giảng dạy tôi."

"Tôi xin lỗi."

"Giờ đây chủ đề của những bài giảng đó đang ở ngay bên cạnh tôi… thật kỳ lạ. Và, thú vị nữa."

"Ừm."

Vị kiếm sĩ gật đầu, như thể anh ta hiểu. Cuộc trò chuyện của họ ngắn ngủi, màn trao đổi kết thúc nhanh chóng.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Irene, người đã lặng im, cuối cùng cất lên câu hỏi đang đè nặng trong lòng cô — câu hỏi khó tin nhất.

"Vậy… tôi nghe nói ngài đã chết hai năm trước."

"…"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"…"

Anh ta dường như không có ý định trả lời.

Vị kiếm sĩ vẫn im lặng, bầu không khí vui vẻ biến mất nhường chỗ cho sự tĩnh lặng lạnh lẽo.

Tâm trạng đã thay đổi trong chớp mắt.

(Có phải mình đã mắc sai lầm gì không?)

Cách anh ta phản ứng… có vẻ không phải là một chủ đề dễ chịu.

Có lẽ cô nên tiếp cận câu hỏi theo cách khác?

Khi Irene bắt đầu toát mồ hôi vì căng thẳng, một tiếng cười khúc khích thấp thoát ra từ anh ta.

"Pff… Haha!"

"…?"

"Tôi xin lỗi! Trông cô căng thẳng quá, tôi không nhịn được trêu chút!"

Bầu không khí căng thẳng tan biến.

Giờ thì anh ta cười to như bất kỳ người đàn ông trung niên nào, khiến cô phân vân không biết nên cảm thấy thân thiện hay nghi ngờ anh ta.

Anh ta ngả người ra ghế và tiếp tục cuộc trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

"Thực ra, cũng không có gì nhiều để kể."

"…"

"Tôi chỉ phải trả một cái giá nhỏ vì đã tin tưởng vào công lý quá nhiều."

Có một sức nặng đáng ngạc nhiên trong giọng điệu đùa cợt của anh ta, một cảm xúc thoáng qua trong mắt anh ta.

Nhưng anh ta nói một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng.

"Trong tình huống bình thường, tôi đã chết, đúng như lịch sử ghi lại."

Ngôi sao rực rỡ từng tỏa sáng nay đã tắt.

Nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, có ai đó đã đưa tay ra.

"Chỉ huy đã thu nhận tôi."

"Kẻ xảo quyệt đó ư?"

"Đó không gì khác hơn là một phép màu. Kể từ đó, tôi đã cống hiến cuộc đời mình cho ngài ấy."

Vị kiếm sĩ mỉm cười nhẹ. Mặc dù có vẻ đùa cợt, nhưng có một chiều sâu trong biểu cảm của anh ta nói lên sự khôn ngoan chỉ người lớn mới có.

"Những người khác cũng vậy. Tất cả chúng tôi đều mang ơn chỉ huy."

"Tất cả những người đó…?"

Các thành viên phục vụ cậu ta với sự tận tụy gần như cuồng tín dường như cũng có lý do đằng sau đức tin của họ.

"Những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, tù nhân bị kết án oan, những kẻ ăn xin không còn gì… ngay cả một ngôi sao sa ngã."

Họ là những cuộc đời bị vứt bỏ, như rác ngoài đường.

"Nhưng ngài ấy không quay lưng với chúng tôi."

Thế giới đã ruồng bỏ họ, làm tan nát tinh thần họ, làm héo mòn quyết tâm, tước đoạt hy vọng của họ.

Khi họ gần như đã chết, con rắn vàng đã tìm thấy họ.

"Đó là lý do cho lòng trung thành của chúng tôi."

"…"

"Đặc biệt là cô gái giữ chức Phó thủ lĩnh. Sự gắn bó của cô ấy với ngài ấy là dễ hiểu."

"Và, ừm, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấy…?"

"Vì tôi không phải cô ấy, nên thật khó để nói."

"Tôi hiểu rồi."

"Dù sao thì," anh ta nói, làm nhẹ giọng điệu, chuyển sang kết thúc cuộc trò chuyện.

Vị kiếm sĩ trở lại vẻ ngoài bình thường, để lại cho cô vài lời cuối.

"Hình thành một mối liên kết có nghĩa là bị 'thuần hóa'."

“Đó là điều chỉ huy thường nói.”

"Những kẻ không bị thuần hóa không có màu sắc riêng biệt. Chỉ những ai bị thuần hóa mới có thể chứng kiến một cảnh quan đầy ý nghĩa."

Một ánh sáng vàng rực rỡ trải ra trước mắt.

"Tôi hy vọng một ngày nào đó cô cũng sẽ có một khoảnh khắc như vậy."

"…"

Kết nối, và thuần hóa.

Cô đã nghe nó trước đây, nhưng ý nghĩa đó vẫn lẩn tránh cô.

Nó giống như một câu đố mà cô không thể giải.

Một lúc sau, con cáo vẫn đóng băng, và cuối cùng, cô chỉ đơn giản gật đầu lặng lẽ.

Ngày hôm đó trôi qua nhanh như chớp.

Đã gần đến giờ ăn tối, để kịp về ký túc xá trước giờ giới nghiêm, Irene phải rời đi.

Cô đang nói lời tạm biệt ngắn gọn với các em của mình.

"Chị ơi… chị phải đi rồi sao?"

"Chị không thể ở lại với tụi em sao? Tất cả mọi người đều rất tốt…"

"Aw…"

Bọn trẻ nhìn cô, mắt đẫm lệ buồn bã, và Irene nở một nụ cười phức tạp khi an ủi chúng.

"Chị có việc cần phải làm."

"Chị thực sự phải đi ư?"

"Chị đã hứa rồi. Chị đã nói với các em trước đây, phải không? Không nên thất hứa với bạn bè."

"Vâng…"

Chúng trả lời miễn cưỡng.

Tất nhiên, chúng không thực sự ăn vạ hay bám lấy cô. Chúng hiểu chị gái mình đã hy sinh bao nhiêu để giữ chúng an toàn.

Chúng buộc phải trưởng thành quá sớm.

Nhiều năm gian khổ đã đè nặng lên chúng, có lẽ chúng đã cướp đi tuổi thơ của chúng, buộc chúng phải trở thành người lớn quá sớm.

"Chị sẽ quay lại khi đến kỳ nghỉ."

Irene gượng cười, và khi cô quay đi, chàng trai bên cạnh lên tiếng, mắt nheo lại với nụ cười xảo quyệt thường lệ.

"Ôi thôi nào~ Những chú cáo tuyệt vời như các em không nên buồn vì chuyện như vậy!"

Với một động tác thuần thục, cậu ta thò tay vào túi, rút ra một đống sô cô la và kẹo như thể vùa làm phép.

Cậu ta đưa cho mỗi đứa trẻ một nắm, kèm theo một cái nháy mắt nhỏ.

"Đây, quà từ anh."

"Hức, cảm ơn…"

"Cảm ơn anh."

"Haha, không có gì đâu."

Cậu ta cười toe toét, thể hiện kỹ năng xử lý lũ trẻ 1 cách thuần thục. Giọng điệu nhẹ nhàng của cậu ta nâng cao tâm trạng, có lẽ như một sự lịch sự dành cho Irene.

(Tại sao…)

Con cáo nhìn cậu ta với những cảm xúc lẫn lộn.

Cô nhớ lại lời nói của cậu ta lúc nãy, một câu hỏi ám ảnh lặp lại trong tâm trí.

(Tại sao… Anh ta lại làm tất cả những điều này cho mình?)

Nhìn lại, cậu ta đã như thế này từ đầu.

Cậu ta đã cứu cô khỏi cái lồng địa ngục đó và bảo vệ các em của cô, dù luôn cư xử theo một cách kỳ lạ đáng lo ngại nhưng chưa bao giờ thực sự làm hại cô.

Nếu có gì đó, thì cậu ta dường như đối xử với cô một cách cẩn thận.

(Thật kỳ lạ.)

Con người là sinh vật đê tiện.

Họ bóc lột lòng tốt của người khác, lừa dối họ, và cuối cùng lấy đi mọi thứ.

Cô đã học được sự thật khắc nghiệt này với một cái giá đắt.

-"Xin lỗi, Irene."

-"Ta muốn ở bên con mãi mãi."

Ngày cô mất đi sư phụ, cô đã thề.

Không bao giờ tin tưởng con người nữa.

Bất kể họ nói những lời dối trá ngọt ngào như nào, cô sẽ chế nhạo và chế giễu họ.

Nhưng…

"Đến giờ phải về rồi, Irene."

"… Phải rồi."

"Không cần phải đợi đến kỳ nghỉ. Cô có thể đến bất cứ lúc nào cô muốn."

"…"

Cô không biết phải hiểu điều đó thế nào.

Mỗi lần cậu ta tiếp cận cô với nụ cười tươi tắn đó, những bức tường từng vững chắc của cô cảm thấy như đang bắt đầu sụp đổ.

Loại lòng tốt nặng nề kiểu này thật xa lạ.

Có lẽ ký ức về hai năm chiến đấu để sinh tồn đó khiến cô cảm thấy… yếu đuối.

Buộc mình gạt bỏ suy nghĩ đó, Irene bình tĩnh đáp lại.

"Tôi tin tưởng đội của ngài sẽ chăm sóc bọn trẻ."

"Tất nhiên rồi. Tôi đã muốn gửi chúng đến trại trẻ mồ côi mà Astro điều hành, nhưng, như cô biết đấy, bây giờ vẫn còn là thời điểm nhạy cảm."

"Trại trẻ mồ côi? Ngài đang điều hành một trại trẻ mồ côi sao?"

"Nó nhỏ thôi, không có gì to tát."

"Dù vậy, cũng thật là… ngạc nhiên."

Con cáo trả lời lặng lẽ, và cậu ta tạm dừng một chút trước khi trả lời, giọng điệu bình tĩnh.

"Tôi chỉ không muốn lũ trẻ phải cô đơn."

Một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.

"Những ký ức cô đơn từ thời thơ ấu… chúng sẽ để lại những vết sẹo kéo dài suốt đời."

Giọng cậu ta nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng mặc dù cậu ta đang mỉm cười như thường lệ, biểu cảm của cậu ta chứa một chút buồn bã.

Như thể cậu ta đang nhớ lại điều gì đó từ lâu lắm rồi.

"…?"

"Chà, tám chuyện đủ rồi."

Khi Irene nghiêng đầu trước tâm trạng lạ lẫm, cậu ta tiến về phía lối ra.

Cậu ta trao đổi lời chào và đùa giỡn với các thành viên đi ngang qua khi rời đi, bóng lưng của cậu ta mờ dần vào khoảng cách.

"…"

Đứng đóng băng 1 lúc, Irene cuối cùng bắt đầu bước đi, theo dấu vết con đường của cậu ta.

***

Trong khi đó…

Trong một tòa nhà vô danh, tối tăm và yên tĩnh, một vài bóng người mặc áo choàng tụ tập.

Đó là 1 cảnh tượng đáng ngại, họ vây quanh một chiếc bàn tròn và im lặng quan sát nhau.

"Thời điểm đã gần kề."

Hình nhân ở trung tâm lẩm bẩm nhẹ nhàng.

Họ không nói nhiều, nhưng đồng bọn của họ gật đầu hiểu ý.

"Chúng ta đã im lặng một thời gian… nhưng giờ là lúc chúng ta sẽ lại lại bén rễ một lần nữa."

Ở trung tâm chiếc bàn tròn đen là một huy hiệu vàng, một hình ảnh giống như một cái cây lộn ngược.

Chỉ có một tổ chức mới mang biểu tượng độc ác như vậy.

Giáo phái hắc ám lớn nhất lục địa, BaoBub.

Sau nhiều năm im lặng, những kẻ dị giáo lại một lần nữa trỗi dậy.

"Hai năm trước vào ngày này, chúng ta đã giết chết 'Kiếm sĩ Đỏ Thẫm' đó, kẻ đã gây cho chúng ta quá nhiều rắc rối."

Đã có một số hy sinh, nhưng kết quả thật thỏa đáng.

Không còn những nhân vật mạnh mẽ trên lục địa để chống lại họ. Lần này, họ sẽ thực hiện ý chí của chủ nhân.

"Tôi nghe nói có những học sinh đầy hứa hẹn tại Học viện Gallimard."

Một người triệu hồi điều khiển rồng.

Công chúa của Đế chế, được gọi là thần đồng vô tiền khoáng hậu.

Cặp song sinh của gia tộc Vanity.

Và cả ngôi sao mới nổi của gia tộc Snakus.

"Tất cả bọn chúng sẽ trở thành vật hiến tế tuyệt vời cho chủ nhân của chúng ta."

Rầm!!

Đằng sau hình nhân áo choàng là một chiếc lồng sắt khổng lồ.

Một thứ gì đó quái dị bị nhốt bên trong, hình thù kỳ quái của nó bôi đầy những mảnh thịt, gầm lên đầy sự khát máu.

Gràooooo!!

Âm thanh đủ để xé toang màng nhĩ của họ, nhưng những hình nhân vẫn không nao núng.

Nếu có gì đó, thì là họ đang bật cười điên cuồng.

"Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."

Đôi mắt lấp lánh thèm khát, họ đã hình dung ra một lục địa chìm trong máu và lửa.

Một cơn run chạy dọc sống lưng họ từ sự phấn khích đó.

"Thời điểm cho chúng ta tái xuất thế giới đã đến."

Hãy bén rễ, những cái cây xoắn ngược.

"Tất cả vì nguồn gốc của vạn vật, chủ nhân của chúng ta… Hắc Thần."

"Vì chủ nhân của chúng ta."

Ở một nơi chỉ có bóng tối và sự im lặng, nguy hiểm đã bắt đầu bén rễ.