Web novel

Chương 27 : Thực thi (2)

2025-09-26

8

Các cuộc đấu tay đôi giữa học sinh.

Với cơ cấu cạnh tranh có hệ thống của Học viện Gallimard, những sự kiện này là cảnh tượng thường xuyên.

Có thể nói là một kiểu huấn luyện theo phong cách Sparta.

Đó là triết lý giáo dục của hiệu trưởng.

Xung đột thúc đẩy tăng trưởng, buộc tiềm năng phải lộ diện.

Nỗi đau trở thành mảnh đất để những đóa hoa nở rộ.

Xuất phát từ văn hóa học viện này, các thủ tục xung quanh các cuộc đấu tay đôi được tổ chức một cách tinh vi, đảm bảo chúng luôn diễn ra suôn sẻ mỗi lần.

-Ta thách ngươi một trận đấu tay đôi.

Các cuộc đấu tay đôi được tiến hành theo trình tự.

Vào những thời điểm như vậy, các giáo sư sẽ đảm nhận các vai trò khác nhau và giám sát những học sinh liên quan.

Các vai trò này chủ yếu được chia thành [Trọng tài, Giám sát viên và Người thi hành].

Tóm tắt:

--

[Chuyên mục: Thông tin chung]

[Tiêu đề: Vai trò của Giáo sư trong các cuộc Đấu tay đôi]

Xin chào, Hướng dẫn chiến lược đây.

Hôm nay, tôi muốn đề cập đến một chủ đề mà một số bạn đã hỏi.

Khi các cuộc đấu tay đôi được tổ chức thường xuyên, nhiều người thắc mắc vai trò của các giáo sư thực sự bao gồm những gì. Đây là phần tóm tắt đơn giản.

1. Trọng tài

Như tên gọi, người này làm trọng tài cho cuộc đấu tay đôi.

(Thông thường, Hiệu trưởng đảm nhận vai trò này.)

2. Giám sát viên

Người này ngăn ngừa các sự cố trong cuộc đấu và chăm sóc người bị thương.

(Thường được giao cho một giáo sư phụ trách dịch vụ y tế hoặc cho Giáo sư Cadel.)

3. Người thi hành

Vai trò này giám sát việc thực hiện các điều khoản đã thỏa thuận sau khi cuộc đấu kết thúc.

(Được chỉ định ngẫu nhiên, bất kể chức vụ.)

Thế thôi. Nếu thấy hữu ích, hãy cho một like.

--

"Hừm."

Một bài đăng từ hồi trước.

Đó là hướng dẫn thông tin tôi đã viết trong thời gian còn là nhà phát triển nội dung game trước khi xuyên đến đây.

Tôi lặng lẽ ngẫm nghĩ về nội dung.

Có lẽ vì sự liên quan đến tình huống hiện tại đã khiến những ký ức này ùa về.

Trong khi chìm đắm trong suy nghĩ, ánh mắt tôi chạm phải một đôi mắt xanh biếc ở phía bên kia phòng.

Ngồi đó là một cô gái tóc xanh.

"..."

Emilia lập tức quay đi.

Chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng.

Đáng lẽ Selena cũng nên có mặt ở đây, nhưng cô ấy đã ra ngoài theo yêu cầu của tôi.

Tôi giữ im lặng.

(Dù sao thì lợi thế cũng đang thuộc về mình.)

Đây là giai đoạn cuối của cuộc đấu tay đôi: Thi hành.

Một quá trình để thực thi các hậu quả đã thỏa thuận, một phán quyết không thể trốn thoát.

Hơi thở của Emilia run rẩy.

-Cái giá của thất bại… là rời khỏi Học viện Gallimard theo quyết định của người thắng cuộc.

Đuổi học.

Tất cả những gì còn lại dành cho Emilia là việc cô ấy buộc phải rút lui.

Việc thi hành tại Gallimard là tuyệt đối.

Chỉ với một chữ ký duy nhất từ Selena, Emilia sẽ bị đuổi khỏi học viện.

(Cô ấy hẳn là đang nóng lòng trong người.)

Biểu hiện của cô ấy ngày càng trở nên u ám.

Trong khi đó, tôi cố tình giết thời gian, kéo dài từng giây một.

Tôi không phải là người đang vội.

Cốt lõi của đàm phán: Hãy làm đối phương phát điên.

Đừng bao giờ buông lỏng cho đến khi họ tuyệt vọng đến mức đầu hàng, quỳ gối và cầu xin.

Khiến họ hoàn toàn khuất phục.

Cô ấy không có lối thoát.

Emilia không có nơi nào để quay về.

Vì những vấn đề nội bộ gia đình, gia tộc Vanity xem cô ấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vị thế của cô ấy luôn bấp bênh.

Nếu cô ấy bị đuổi học vì chuyện này…

Thì đó sẽ là dấu chấm hết.

Nó sẽ không chỉ là kết thúc cuộc đời của một quý tộc.

Cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng.

Cô gái đó đang đi trên con dao cạo.

-"Em có một đề nghị riêng dành cho cô Vanity đây."

-"Nó liên quan đến việc thi hành. Em muốn thảo luận riêng với cô ấy."

Tôi đã nói đủ to để cô ấy nghe thấy từ phía bên kia, khuấy lên tia hy vọng mỏng manh trong đôi mắt xanh thẳm đang tuyệt vọng của cô ấy.

Tôi chắc chắn về điều đó.

Không đời nào cô ấy lại phớt lờ mồi câu này.

"…Xin lỗi."

Khoảnh khắc đôi môi cô ấy mở ra, sự tự tin của tôi trở thành chắc chắn.

Một nụ cười mỉm nở trên khuôn mặt tôi.

"Ngài đã nói có một đề nghị lúc nãy."

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy tại sao ngài… chưa nói gì?"

"Ai biết?"

Tôi đáp lại một cách ranh mãnh.

Lời nói của tôi luồn lách như một con rắn độc.

"Cô Vanity muốn nghe một đề nghị như thế nào?"

Nghe như thể tôi đang cho cô ấy một sự lựa chọn.

Nhưng ý nghĩa thực sự hoàn toàn khác.

"Cô muốn gì nào?"

=Cô không có quyền nói trong chuyện này.

Một tuyên bố để nhắc nhở cô ấy về vị thế hiện tại của chúng tôi.

Chừng nào mạng sống của Emilia còn nằm trong tay tôi, tôi có thể thao túng cô ấy theo bất cứ cách nào tôi muốn.

Vì vậy, tôi tự hỏi, tiểu thư của chúng ta sẽ phản ứng thế nào?

Thật dễ đoán.

"…Ngài thực sự không hề sợ hãi gia tộc Vanity chút nào, phải không?"

Tất nhiên, cô ấy sẽ nhắc đến tên gia tộc mình.

Đương nhiên, cô ấy cho rằng tôi không biết gì về nó.

Đó là cơ hội tốt nhất để cô ấy trốn thoát.

Nhưng.

"Tôi sẽ đánh giá cao nếu cô đừng nói với những lời đe dọa nửa vời đó."

=Cô có chắc là muốn đe dọa tôi không?

"Cái… ngài vừa nói gì?"

"Bởi vì nếu cô làm vậy, tôi có thể sẽ tiến hành việc thi hành ngay lập tức."

=Tôi nắm giữ mọi đòn bẩy ở đây.

Thực ra đó không phải là lỗi của cô ấy.

Vào thời điểm này, tôi biết về tình hình của gia tộc Vanity còn nhiều hơn cả chính Emilia.

"Tôi biết nhiều hơn một chút so với những gì cô có thể tưởng tượng."

=Tôi biết rõ hoàn cảnh của cô bây giờ là như thế nào.

Mặc dù tôi nói một cách gián tiếp, cô ấy chắc sẽ hiểu lời tôi.

Giọng điệu sắc bén của tôi là một sự khiêu khích công khai.

Biểu hiện không nao núng của tôi, 1 nụ cười điềm tĩnh - cô ấy đã nhắc đến gia đình, nhưng tôi vẫn không bị ấn tượng.

Sức nặng trong lời nói của tôi khiến cô ấy ngột ngạt.

"Tôi chỉ muốn một cuộc trò chuyện thành thật, vậy thôi."

Nỗi sợ hãi lan rộng trong đôi mắt xanh của cô ấy.

Mặc dù cô ấy gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự run rẩy nhẹ đã phản bội cô ấy.

Cô ấy im lặng.

"…"

Có lẽ cô ấy đang tính toán trong đầu.

Tôi phải thừa nhận, cô ấy phản ứng rất nhanh.

Một học sinh bình thường sẽ không nắm bắt được mức độ nghiêm trọng của tình huống, có lẽ sẽ cố vượt qua bằng cách ngoa ngoắt.

Nhưng Emilia thì khác.

Cảm nhận được nguy hiểm, cô ấy lập tức xem xét lại.

Cô ấy im lặng, lắp ráp các manh mối để đoán ý định của tôi.

(Cô ấy chắc chắn rất sắc sảo.)

Tôi cho rằng cô ấy phải như vậy mới có thể sống sót trong hoàn cảnh hiện tại của mình.

Có thể nói là một môi trường địa ngục.

"Hừm, cô đã suy nghĩ xong chưa?"

"…Vâng."

Cọt kẹt.

Emilia lặng lẽ đẩy ghế ra và đứng dậy.

Bước chân cô ấy không vững.

Sau một chút do dự, cô ấy đi đến chỗ tôi đang ngồi.

Vai cô ấy run rẩy như lá cây dương.

"Xin ngài… Ngài Snakus,"

Cô ấy dừng lại ngay trước mặt tôi.

Ánh mắt cô ấy nhìn xuống sàn nhà.

Tiểu thư quý tộc phản diện bắt đầu cúi xuống, từ từ quỳ gối xuống.

Đôi mắt vô hồn của cô ấy dường như không còn sức sống.

"Xin hãy rủ lòng thương và tha cho tôi khỏi việc bị đuổi học."

"Hừm."

Tôi không ngờ cô ấy lại đi xa đến mức quỳ gối.

Nhìn thấy tiểu thư vốn kiêu ngạo một thời đang cúi đầu, có thể thấy là cô ấy đã tuyệt vọng đến mức nào.

Giọng nói của cô ấy đã mất hết chất giọng độc địa từng có.

"Tôi… tôi muốn được sống."

Cô ấy chẳng khác gì 1 con cún đáng thương.

Vậy là cô ấy đã hiểu.

Nếu cô ấy trở về với gia đình, chỉ có cái chết đang chờ đợi.

Có lẽ là một nỗ lực cuối cùng để sống sót?

Sau đó.

Tôi phải đánh giá xem cô ấy chân thành đến mức nào.

Nghiêng người về phía cô gái đang quỳ, tôi thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

Tôi thì thầm vào tai cô ấy.

"Cảm giác thế nào… khi phải cầu xin được sống như thế này?"

"…"

Emilia không thể trả lời.

Cô ấy chỉ càng tái nhợt hơn.

Tôi tiếp tục đánh vào điểm yếu của cô ấy, thăm dò những chỗ yếu.

"Sau tất cả những sự hành hạ ngươi gây ra cho ta… giờ thì ngươi lại quỳ gối trước mặt ta sao?"

"…"

"Chẳng phải đó là một sự thất bại thảm hại trong trận đấu của chúng ta sao?"

"…"

"Ngươi biết không, đó là trận chiến thảm hại nhất mà ta từng trải qua. Kinh khủng một cách thảm hại."

"…"

"Ta không thể hiểu nổi làm thế nào một kẻ bất tài như ngươi lại có thể giữ chiếc ghế thứ ba. Thật khó hiểu."

"…"

Mặc cảm tự ti, lòng tự trọng, nhu cầu được công nhận của cô ấy.

Mặc dù tôi tấn công vào mọi vết thương của cô ấy, cô ấy không thốt ra một tiếng rên rỉ nào.

Cô ấy chỉ đơn giản gật đầu ngoan ngoãn.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nó không ảnh hưởng đến cô ấy.

Đôi môi cô ấy siết chặt, hơi thở nông và không đều, đôi mắt đẫm lệ - tất cả tiết lộ sự hỗn loạn bên trong.

Emilia chỉ đơn thuần là nuốt nó vào.

Chỉ để sống sót.

Tôi cho rằng cô ấy đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.

Có vẻ như cô ấy sẽ không giơ nanh vuốt với tôi nữa.

Hài lòng, tôi quyết định đưa ra tuyên bố cuối cùng cho cô ấy.

"Tiểu thư Vanity."

"…Vâng."

"Thật thú vị khi thấy ngươi tinh tế như vậy. Nhắc ta nhớ đến một chuyện khá buồn cười."

Đôi mắt nheo lại của tôi trở nên độc ác.

"Quần của ngươi khô chưa?"

"Ah."

"Tè dầm trước mặt mọi người, rồi lại khóc lóc thảm thương… như một đứa trẻ sơ sinh."

"…"

"Ôi trời."

Có lẽ vậy là hơi quá đáng.

Lời nói của tôi xuyên thấu trái tim cô ấy.

Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô ấy trở nên đỏ bừng.

Lách tách, lách tách.

Những giọt nước mắt, đọng lại trong mắt cô ấy, bắt đầu rơi xuống.

Những tiếng nức nở nhẹ thoát ra từ cô ấy.

Cô ấy lại bật khóc.

Úi.

Tôi lại làm cô ấy khóc.

Tôi không có ý đi xa đến vậy, nhưng tôi đã tính toán sai "sát thương đầu ra" của mình.

Chỉ cần nhắc đến "sự cố nước chanh" đã khiến cô ấy suy sụp.

Cũng không ngạc nhiên lắm.

Bị gán mác là kẻ tè dầm trước toàn thể học sinh…

Nếu tôi là cô ấy, và kẻ đã hành hạ mình bắt đầu nhảy múa vì điều đó, có lẽ tôi cũng sẽ khóc.

Và cô ấy thậm chí không thể phàn nàn vì tôi đang nắm điểm yếu của cô ấy.

"Có vẻ như ta đã quá khắc nghiệt."

Bình tĩnh, tôi đưa tay ra.

Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của cô ấy trên đầu ngón tay khi đặt lòng bàn tay lên má, tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

Cô ấy không kháng cự.

"Trông ngươi có vẻ không vui?"

"K-không… Hức… hic."

Emilia vội vàng cố gắng trấn tĩnh.

Nhưng nụ cười yếu ớt của cô ấy không thể che giấu nỗi buồn trong mắt.

Ngay cả trong nước mắt, cô ấy vẫn quá ý thức về phản ứng của tôi.

"X-xin lỗi… tôi chỉ là… giật mình."

Cô ấy không cần phải đi xa đến vậy.

Tôi cảm thấy một cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

Dù sao thì tôi cũng không có ý định đuổi học cô ấy.

Tôi chỉ muốn trả thù một chút vì sự quấy rối nhân vật chính của cô ấy thôi.

Tôi bình tĩnh mở miệng.

"Ngươi tuyệt vọng hơn ta nghĩ."

"Hức… Vâng… bởi vì tôi muốn sống."

"Tốt."

"T-tốt? Có nghĩa là…?"

"Có nghĩa là vì ngươi quá tuyệt vọng, ta có thể ban cho ngươi một ân huệ nhỏ."

"…!"

Mắt cô ấy mở to.

Như thể cô ấy đã tìm thấy hy vọng.

Tất nhiên, tôi không định dễ dàng nhượng bộ như vậy.

"Tuy nhiên, có 1 số điều kiện."

"Đ-điều kiện gì vậy?"

"Ta chỉ muốn một chút cam kết từ ngươi, vậy thôi."

"Cái gì…?"

Cô ấy do dự, liếc nhìn tôi.

Tôi nhe răng cười toe toét.

Emilia Vanity.

Cô ấy có thể chỉ là một tiểu thư phản diện nhỏ trong cốt truyện gốc, nhưng tôi thấy được tiềm năng của cô ấy.

Một tài sản quý giá.

Nếu tôi đưa cô ấy về phe mình, cô ấy có thể khá hữu ích.

Bây giờ tôi đã nắm được điểm yếu của cô ấy…

Tôi định sẽ giữ cô ấy bị trói chặt như thế.

"Cho đến khi tốt nghiệp, trong ba năm tới…"

Tôi nâng cằm cô ấy lên.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau trong cự ly gần.

Đôi mắt xanh của cô ấy run rẩy với sự không chắc chắn khi tôi nở một nụ cười tà ác.

"Ta sẽ biến cơ thể ngươi thành của ta."

=Ngươi sẽ trở thành con tốt của ta.

Mặt cô ấy tái mét.