Web novel

Chương 26 : Thực thi (1)

2025-09-25

7

Trong khi đó.

Các giáo sư theo dõi trận đấu với sự quan tâm mãnh liệt.

Ai nấy đều tỏ ra chăm chú.

"...Tài năng đáng sợ thật."

Một trong số họ lẩm bẩm, gần như vô thức.

Bình thường, một nhận xét như vậy sẽ bị đáp lại bằng những trận cười nhạo báng, xem nó như một sự phóng đại quá mức. Nhưng lần này, không một lời nghi ngờ nào vang lên đáp trả điều đó.

Tất cả họ chỉ im lặng ngồi đó.

"..."

Người ta nói rằng im lặng đôi khi cũng là một hình thức đồng tình.

Không vị giáo sư nào mở miệng, nhưng tất cả đều chung một suy nghĩ.

(Thiên tài.)

Một tài năng chưa từng có trong lịch sử.

Khi theo dõi trận đấu hôm nay, các giáo sư một lần nữa không khỏi kinh ngạc trước sự tồn tại của cậu ta. Màn thể hiện quá áp đảo.

Các giáo sư nuốt nước bọt, gần như không kiểm soát được.

"Tôi đã không mong đợi gì nhiều từ đứa con của rắn... nhưng tài năng của cậu ta thật đáng sợ."

"Ai có thể ngờ lại có một thiên tài vượt qua cả Công chúa điện hạ chứ?"

"Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Cậu ta đã giỏi hơn cả các trợ giảng rồi."

"Đạt đến trình độ này ở tuổi còn trẻ... tương lai thật hứa hẹn."

Bài kiểm tra phân lớp gây sốc đã hé lộ tiềm năng của cậu ta. Vì vậy, khi nghe về trận đấu này, kỳ vọng của họ đương nhiên được đẩy lên cao.

Nhưng cậu ta không chỉ đáp ứng những kỳ vọng đó.

《Vỡ tan.》

Cậu ta hoàn toàn phá vỡ chúng.

Chỉ với một cử chỉ đơn giản, cậu ta đã vô hiệu hóa phép thuật tối thượng của Emilia Vanity.

Đó là một màn trình diễn đẹp một cách ngỡ ngàng.

Các giáo sư không nói nên lời, đông cứng tại chỗ.

"...Ha."

"Thật không thể tin nổi."

"Hoàn hảo."

"Tôi không nghĩ cậu ta có thể đi xa đến thế... Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi."

"Tôi đã làm gì ở tuổi của cậu ấy nhỉ?"

Mỗi người bật cười, một sự pha trộn giữa ngưỡng mộ, công nhận và kinh ngạc. Cảm giác hưng phấn của khoảnh khắc đó chạy dọc sống lưng, và một nụ cười nở trên môi họ, không kiềm chế được.

"Tôi không còn cách nào khác ngoài công nhận cậu ta."

"Khó có thể tưởng tượng có ai cùng tuổi có thể sánh được với cậu ta..."

"Vẫn còn một số điểm yếu, nhưng... vài năm nữa thôi, cậu ta sẽ vượt qua tất cả chúng ta."

"Con quái vật đó từ đâu chui ra vậy?"

Giọng nói của họ đầy sự ngưỡng mộ.

Ngay cả những giáo sư từng đánh giá cậu ta khắt khe hơn trong bài kiểm tra phân lớp cũng thấy mình vỗ tay, gần như bị mê hoặc.

Tài năng, ở hình dạng thô sơ nhất, luôn đầy sự quyến rũ.

"Một học sinh tôi rất muốn dạy dỗ."

"Tôi muốn chỉ dạy cậu ta trực tiếp... Không biết cậu ta có thể trở nên xuất chúng đến mức nào?"

"Tôi muốn nhận cậu ta làm trợ lý."

"Heh... Trợ lý thôi à? Tôi sẽ cho cậu ta vị trí trợ lý trưởng."

"Chúng ta đang bắt đầu một cuộc chiến giá cả à?"

"Cho tôi tham gia nữa."

Một cuộc cạnh tranh thầm lặng nổ ra giữa họ.

Các giáo sư đã bị cậu ta mê hoặc.

Mỗi người đều bày tỏ mong muốn nhận cậu ta về chỉ dạy, tham vọng giành lấy cậu ta lộ rõ.

Giữa sự ồn ào này...

Có một người phụ nữ vẫn im lặng, giữ nguyên vị trí của mình.

Với mái tóc dài màu tím, đôi mắt đỏ thẫm của cô mang một sức hút kỳ lạ.

Selena nhìn chằm chằm vào đấu trường với vẻ mặt vô hồn.

Thịch.

Có cái gì đó đã làm cô giật mình, cô đánh rơi chai rượu xuống sàn.

Người phụ nữ như đóng băng, như thể thời gian ngừng trôi.

"...Mình tìm thấy rồi."

Cô lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng lại phảng phất sự phấn khích.

Selena cúi đầu, vai run rẩy.

Rồi sau đó...

"Mình phải có được cậu ta."

Một nụ cười méo mó nở trên môi cô.

Cơ thể cô run lên như đang bốc cháy, nhưng cô đã nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Đó là một phản ứng mờ nhạt.

Hiệu trưởng, người đang quan sát kẻ nghiện rượu này, im lặng không nói gì.

Như mọi khi.

Quay đi, thờ ơ.

***

《Trận đấu đã kết thúc.》

《Emilia Vanity đã bị đánh bại. Người chiến thắng là Judas Snakus.》

Và thế là, trận đấu căng thẳng đã kết thúc.

Dù thông báo đã vang lên, nhưng có một âm thanh còn lớn hơn đang vang vọng khắp đấu trường.

Âm thanh của...

"Huwaaah! Ugh, heuu...!"

Âm thanh đau khổ của tiếng khóc nức nở.

Emilia đang khóc, vẻ ngoài thảm hại đến mức đáng thương.

Tiếng nức nở của cô ấy vang vọng khắp nơi.

Quần của cô ấy ướt sũng.

Một vũng nước màu vàng loang dưới chân cô ấy, một cảnh tượng khó chịu khi nhìn vào.

Cảm giác như phẩm giá của cô ấy đã hoàn toàn vỡ vụn.

Tôi quay đi chỗ khác và lên tiếng.

"Ừm, quý cô Vanity?"

"Hức.. Hức...!"

"Tôi không phải cố ý để mọi chuyện đi theo hướng này đâu."

"Huwaaah!!"

Emilia bắt đầu khóc to hơn.

Dù tôi đang cố an ủi, cô ấy dường như lại coi đó là một sự xúc phạm khác.

Bây giờ nên làm gì đây...?

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định im lặng.

Tôi cởi áo choàng bên ngoài và nhẹ nhàng phủ nó lên chân cô ấy.

Để che đi, tất nhiên.

(Đúng là thời điểm không may.)

Nếu có thể, tôi sẽ dùng sức mạnh để xóa bằng chứng, nhưng tôi không còn đủ năng lượng để làm điều đó.

Nó đã được dùng hết trong trận đấu.

Ting!

[Năng lực độc nhất của bạn, "Lời Nói Dối", đang dần cạn kiệt.]

[Năng lượng còn lại: 4.7%]

Những thông báo hôm nay trông thật tàn nhẫn.

Không có sức mạnh của Lời nói dối, tôi chẳng khác gì một người bình thường.

Cuối cùng, chính các nhân viên y tế đã xử lý sự hỗn loạn này.

Các nhân viên y tế, những người đã sẵn sàng cho các chấn thương, nhanh chóng tiến vào trung tâm đấu trường ngay khi trận đấu kết thúc.

"Nếu ai bị thương, hãy cho chúng tôi biết."

"Bên tôi không có thương tích, nhưng còn quý cô Vanity thì..."

"Híc...!"

"Ồ."

Vị y tá thở dài nhẹ.

Cô ấy nhìn xung quanh.

Rồi gật đầu, dường như đã nắm bắt được tình hình.

Biểu hiện của cô ấy thể hiện một sự pha trộn của những cảm xúc phức tạp.

"Chúng tôi sẽ lo phần còn lại. Judas, cậu có thể rời đi."

"...Hiểu rồi."

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Dù tôi muốn ở lại bên cô ấy vì cảm giác tội lỗi, nhưng Emilia có vẻ cần không gian riêng để hồi phục.

(Có lẽ cô ấy không muốn mình ở gần sau chuyện vừa xảy ra.)

Thở dài, tôi rút lui.

Một chút hối tiếc vẫn còn vương vấn.

Lẽ ra tôi nên kiềm chế một chút. Tôi đã quá phấn khích.

Tôi thậm chí còn không xem xét đến tính cách cô ấy đã được thiết lập từ trước.

Đã từng, tôi là một chuyên gia về con game đó.

"Thời gian trôi nhanh thật, nhỉ?"

Ký ức đó đã là ba năm trước.

Nó thậm chí không phải là phần chính của cốt truyện, chỉ là một dòng trong một cuốn ngoại truyện.

Tôi coi điều đó là ấn tượng khi tôi vẫn còn nhớ nó.

Khi tôi bước ra khỏi đấu trường, có ai đó gọi tên tôi.

Một giọng nói trong trẻo.

"Ngài Judas...!"

Tôi ngẩng đầu lên.

Trong tầm nhìn của tôi là một cô gái với mái tóc dài màu hồng, đôi mắt xanh lấp lánh.

"...Regia?"

"Ngài Judas!"

Regia chạy về phía tôi.

Cô ấy nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, và rồi, cô ấy ôm chầm lấy tôi.

Một hơi ấm bất ngờ bao trùm lấy tôi.

"Nhẹ nhõm quá! Tôi rất vui...!"

"Hm?"

"Tôi không ngờ ngài lại thực sự đánh bại quý cô Vanity! Tôi vui quá, thật sự rất vui!"

Niềm vui thuần khiết của cô ấy tỏa sáng như ánh nắng mùa xuân.

Tôi không thể không mỉm cười.

"Haha."

"Ngài đã nói sẽ bị đuổi học nếu thua cô ấy! Mấy ngày qua tôi đã lo lắng lắm..."

Đôi mắt xanh của cô ấy lấp lánh như ngọn cỏ non.

Dù không thể hiện ra, hẳn cô ấy đã rất lo lắng. Cô ấy liên tục bày tỏ sự nhẹ nhõm và chúc mừng.

Có lẽ đây là cách cô ấy thể hiện điều đó.

Regia ôm tôi thật chặt.

Hơi ấm từ cơ thể cô ấy áp vào tôi.

Tôi cảm thấy một sự xấu hổ kỳ lạ.

Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy để đáp lại.

"...Ah."

Regia, cuối cùng cũng nhận ra.

Cô ấy đứng đó, đông cứng, như một cỗ máy bị trục trặc, rồi từ từ lùi lại.

Một màu ửng hồng phớt lên đôi má nhợt nhạt của cô ấy.

"X-xin lỗi ngài! Tôi... Tôi chỉ quá phấn khích thôi...!"

Cô ấy nói lắp bắp, vội vàng cố gắng giải thích.

Dù chỉ là vì sự xấu hổ ập đến muộn màng, cô ấy lấy hai tay che mặt.

Như mọi khi, cô ấy vẫn là nữ chính mà tôi biết.

Vụng về và ngốc nghếch, nhưng có tấm lòng nhân hậu và chân thành.

Một người có thể vui vì hạnh phúc của người khác, và rơi nước mắt vì lo lắng cho người khác.

Một kiểu người tốt bụng một cách khờ dại.

"Với một lời chúc mừng chân thành như vậy... Tôi thực sự rất vinh dự."

"X-xin ngài đừng trêu chọc tôi nữa..."

"Tôi nói thật mà."

Tôi mỉm cười với cô ấy.

Tôi ngưỡng mộ cô ấy vì điều đó.

Sau nhiều ngày bị bắt nạt, cô ấy vẫn còn trái tim để lo lắng cho người khác.

Tôi lại nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc hồng của cô ấy.

"Ừm... Ngài Judas?"

"Đừng lo."

"Huh?"

"Về chuyện bắt nạt. Quý cô Vanity đã nhắm vào cô, phải không?"

Tôi hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Giờ cô ấy đã thua trận... sẽ không ai dám đối xử tệ với cô nữa."

"..."

"Tôi sẽ ở bên cạnh cô."

"Bạn bè luôn giúp đỡ lẫn nhau mà, phải không?"

Tôi nói thêm một cách đùa cợt.

Regia đóng băng, như thể bị bất ngờ trước lời nói của tôi.

Tôi nháy mắt với cô ấy.

"Vì vậy, không cần phải sợ hãi nữa."

Đó là lý do tại sao tôi đã đến học viện ngay từ đầu.

Để câu chuyện của cô ấy không kết thúc trong đau buồn.

Để cô ấy có thể cười, sống, hạnh phúc và yêu... và cuối cùng, đạt được một kết thúc có hậu.

Lý do duy nhất mà tôi sống cái cuộc đời khốn khổ này.

Có lẽ cô ấy cảm động trước lời động viên chân thành của tôi.

Trong một khoảnh khắc, Regia không nói nên lời.

Có lẽ là do hoàng hôn, nhưng má cô ấy dường như đặc biệt ửng hồng.

Như thể cô ấy đang xấu hổ.

"...Cảm ơn ngài, như mọi khi."

"Chúng ta là bạn mà, không cần cảm ơn."

"Tôi... vẫn muốn nói ra."

"Thật là 1 cô gái ngọt ngào."

Ánh mắt cô ấy trôi đi một chút.

Sau khi cùng cười một chút, chúng tôi bắt đầu rời đi.

Đó là sự kết thúc của một ngày dài.

"Giờ thì mọi phiền muộn đã không còn, ngày mai chắc chắn sẽ mang đến nhiều sự tốt đẹp hơn, phải không?"

"Vâng...!"

Và thế là, hai chúng tôi bước đi nhẹ nhàng.

***

Ngày hôm sau.

Hậu quả của trận đấu nhanh chóng ập đến với tôi.

"..."

Trong căn phòng im lặng, một cô gái tóc xanh ngồi đối diện tôi.

Hôm qua cô ấy có vẻ đã khóc rất nhiều, đôi mắt vẫn còn đỏ. Tôi cảm thấy mình như một tên cặn bã.

Đây là cuộc gặp đầu tiên kể từ "sự cố nước chanh".

(Chuyện này sẽ không dễ dàng đâu.)

Tôi hắng giọng và quay đầu đi.

Ở bàn đối diện, Selena đang quan sát chúng tôi bằng đôi mắt đỏ thẫm của mình.

Cô ấy xáo trộn một vài tờ giấy trong tay.

Người chịu trách nhiệm giám sát [Thực Thi] kết quả của ngày hôm nay.

"Vậy thì, chúng ta sẽ tiến hành thực thi ngay bây giờ."

Giọng của cô ấy hoàn toàn trang trọng.

Hôm nay là ngày thực hiện các điều kiện đã thỏa thuận sau trận đấu hôm qua.

Bước cuối cùng.

Nhưng...

"Kính thưa giáo sư."

"Có chuyện gì sao?"

"Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng em có thể nói vài lời trước khi chúng ta bắt đầu được không?"

Kế hoạch của tôi chỉ mới bắt đầu.

Tôi hơi chuyển hướng ánh mắt.

Cô gái tóc xanh ngồi gục người về phía trước, người đã bị tước đoạt mọi thứ, giờ đây phải đối mặt với việc bị đuổi học như một quý tộc sa ngã.

Tôi khẽ chép miệng.

"Em có một đề nghị riêng dành cho cô Vanity đây."

"Một đề nghị?"

"Liên quan đến việc thực thi. Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

"Được."

"Cảm ơn giáo sư."

Một nụ cười tà ác nở trên môi tôi.

Con người luôn dễ tổn thương hơn khi họ gục ngã. Emilia cũng không ngoại lệ.

Đây là cơ hội của tôi để lung lay cô ấy.

Đến lúc "thao túng tâm lý" một chút rồi.