Web novel

Chương 25 : Kẻ kiêu ngạo (6)

2025-09-24

6

Những bông tuyết đen nhẹ nhàng đáp xuống.

Dù màu sắc của chúng là một sự tương phản kỳ lạ, vẻ đẹp của chúng là không thể chối cãi, khiến cho sự kỳ dị của sắc màu dường như trở nên không đáng kể.

Đó là một cảnh tượng nghịch lý, được sinh ra từ những mâu thuẫn.

Sương giá rơi xuống mang theo những bóng đen. Ngay cả mùa xuân sống động cũng biến mất, như bị nuốt chửng bởi đáy sâu của một đêm đông.

Những ai chứng kiến sự pha trộn kỳ lạ của các mùa này đều thấy mình bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lạnh lùng ấy.

"Haa... haa..."

Ở trung tâm đấu trường, một cô gái đứng thở hổn hển.

"Khụ... ugh."

Cô gái ấy ho khan yếu ớt, thân thể kiệt sức.

Cô gái đó không ai khác chính là Emilia.

Bước chân cô loạng choạng, mong manh khi di chuyển.

Soạt, Soạt.

Bước chân cô in dấu trên lớp tuyết mềm bên dưới.

Trước cảnh tượng siêu thực diễn ra trước mắt, Emilia lẩm bẩm một mình, lạc lõng trong cơn mê sảng. Hơi thở của cô thoát ra thành làn hơi nước mờ ảo.

"...Chuyện gì... đã xảy ra vậy?"

Cô cố gắng nắm bắt những gì đã diễn ra.

Điều cuối cùng cô nhớ là những ngọn giáo băng của mình đang rơi xuống.

Sau đó, trong khoảnh khắc tiếp theo —

"Vỡ tan."

Mùa đông mà cô triệu hồi đã bị phá vỡ.

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng vốn sống động đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Nó vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ.

"Ah..."

Cảm giác như cô đang ở trong một giấc mơ.

Nếu cô nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, liệu tất cả có biến mất, và cô sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp của mình?

Nhưng ảo giác đó không kéo dài.

Một bông tuyết đáp xuống má cô.

Hơi lạnh thấm vào da là lời nhắc nhở rõ ràng rằng đây là hiện thực.

Emilia ngẩng đầu lên.

"...."

Xuyên qua tầm nhìn mờ đi, cô thấy một bóng người — một con rắn vàng.

Đôi mắt híp của chàng trai cong lên thành một nụ cười đầy ác ý.

Cậu ta trông hoàn toàn thư thái.

Không như cô, với tình trạng thảm hại, kiệt sức, cậu ta xuất hiện  không tì vết.

Chỉ đến lúc đó Emilia mới nhận ra sự thật.

Cô quá yếu đuối.

Ngay cả sau khi dồn hết sức vào câu chú cuối cùng, nó vẫn không đủ để chạm đến cả những ngón chân của cậu ta.

Khoảng cách giữa họ thật áp đảo.

"Cô vẫn muốn tiếp tục chứ?"

Giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự của cậu ta khiến hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng.

Cảm giác thất bại choáng ngợp tràn ngập toàn bộ cơ thể cô.

Đôi chân cô run rẩy, trên bờ vực gục ngã.

Nhưng —

"...Không."

Cô đã không gục ngã.

Đôi mắt xanh của cô vẫn lấp lánh ánh lên tia sát khí.

Đó là một quyết tâm đáng sợ.

Emilia cắn chặt môi, ép bản thân ổn định hơi thở.

Trong tai cô, cô nghe thấy tiếng vọng của những giọng nói cô đã từng nghe.

"Hãy mạnh mẽ lên, Emilia."

Trái tim cô thắt lại.

"Bằng không, con sẽ không sống sót."

Ký ức ám ảnh đó đủ để ép cô phải đứng vững.

Cô không mong đợi sẽ lật ngược tình thế.

Đòn đánh lúc nãy đã khiến cô nhận ra vực thẳm giữa họ.

Nó quá rộng lớn đến mức ngay cả việc ngước nhìn cũng giống như một nỗ lực không thể vượt qua.

"Nhưng vẫn chưa kết thúc."

Emilia chưa bao giờ học cách từ bỏ.

Trong cuộc đời cô, thất bại đồng nghĩa với cái chết. Cô không biết cách khuất phục.

Đây là con đường cô đã học để sống sót qua số phận khắc nghiệt chờ đợi cô.

Bây giờ cũng không khác gì.

Emilia siết chặt nắm đấm.

Gom nhặt từng giọt mana cuối cùng còn sót lại, cô vừa đủ sức tạo ra một ngọn giáo băng khác.

Một nỗ lực cuối cùng, đầy tuyệt vọng.

"Ta sẽ không thua... không bao giờ."

Không khí xung quanh cô trở nên dữ dội.

Cô chĩa mũi giáo sắc nhọn về phía Judas, giọng nói run rẩy đầy quyết tâm.

"Tôi không muốn thô bạo đâu, nhưng có lẽ không còn lựa chọn nào khác."

Con rắn rít lên, như thể đang thưởng thức tình huống hiện tại.

Tất nhiên, cậu ta đang tận hưởng nó.

Cậu ta đang chà đạp lên một con côn trùng dám thách thức mình.

(Công bằng thôi mà.)

Cô không cảm thấy cay đắng về điều đó.

Xét cho cùng, chẳng phải đây là điều cô đã định làm sao?

Nếu cô sẵn sàng đâm đối thủ, cô nên chuẩn bị tinh thần để bị đâm lại.

Đôi mắt híp của cậu ta cong lên thành một nụ cười đầy ác ý.

"Tôi nghĩ mình sẽ phải kết thúc việc này... một cách lịch sự, nếu có thể."

Một nụ cười sắc lẹm, kỳ quái nở trên khuôn mặt Judas.

Một áp lực đáng sợ tỏa ra từ cậu ta.

"Đây là kết quả từ lựa chọn của cô, cô Vanity."

Con rắn chắp hai tay lại.

Một làn sương đen xoáy quanh cậu ta.

Cảm nhận được nguy hiểm, Emilia cố rút lui, nhưng hành động của Judas nhanh hơn.

Cậu ta vỗ nhẹ hai tay.

Bốp!

Một âm thanh chói tai vang vọng khắp không trung.

"...Cái gì?"

Đột nhiên, trọng lực xung quanh cô đảo ngược.

Cơ thể cô lơ lửng giữa không trung.

Và rồi —

"Aaaah... kyaaah!!"

Mái tóc xanh của cô bay vút lên trời.

Trong game, Judas được miêu tả là 1 nhân vật phản diện tối thượng.

Hắn đóng vai đồng minh của nhân vật chính cho đến thời khắc then chốt nhất, khi hắn lộ rõ chân tướng, mang đến 1 cú plot twist.

[Cái gì đây?]

[??????????]

[Thật sao? Judas phản bội chúng ta à?]

[Chết tiệt, đúng là không nên tin vào mấy tên mắt híp mà.]

[Không thể nào, dừng trò vô lý này lại đi.]

[Nhưng tại sao gã này mạnh đến vậy?]

[Chắc hắn đã giấu sức mạnh từ trước đến giờ.]

Ngay cả video hướng dẫn tôi đăng tải cũng gây ra một cơn sốt.

Judas luôn được miêu tả là một nhân vật gây cười, tốt bụng và thường vụng về.

Người chơi đã dành sự yêu mến với nhân vật phụ có vẻ vô hại này, vì vậy việc hắn là chủ mưu đằng sau tất cả bi kịch là một cú sốc lớn.

Vì các manh mối được giấu quá khéo léo, gần như không thể nhận ra bước ngoặt trong lần chơi đầu tiên.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất.

Sức mạnh của hắn là một thảm họa.

Đội của nhân vật chính không có thời gian hồi phục sau sự phản bội khi họ phải ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới.

Sức mạnh của Judas vượt quá giới hạn của bất kỳ nhân vật nào.

[Độ khó đéo gì đây?]

[Nếu các giáo sư thất bại, thì chúng ta còn không có cửa nào.]

[Hắn ta xóa sổ các giáo sư Gallimard trong 30 giây?]

[Cái thứ nhảm nhí gì thế này?]

Có nhiều phân cảnh để lại ấn tượng lâu dài.

Nhưng cái thu hút sự chú ý nhất là "đảo ngược trọng lực toàn lục địa" trong trận chiến cuối cùng.

《Chuyện này trở nên hơi nhàm chán rồi.》

《Chúng ta có nên làm thế giới thú vị hơn một chút không?》

Hắn thách thức các quy luật tự nhiên.

Chỉ với một cái vỗ tay, Judas đảo ngược trọng lực của toàn bộ lục địa.

Mọi người rơi ngược lên bầu trời.

Như thể thế giới đang tiến thẳng đến sự hủy diệt.

Khoảnh khắc đó vẫn in đậm trong tâm trí tôi.

[Làm sao có thể đánh bại được thứ đó?]

Tất nhiên, sức mạnh ở mức độ đó là thứ chỉ Judas nguyên bản mới có thể sử dụng.

Dù tôi đã sống trong thế giới này ba năm, khả năng Lời Nói Dối vẫn còn khó điều khiển.

Với sức mạnh hạn chế của mình, tôi không thể đạt đến đỉnh cao tương tự hắn.

Đảo ngược trọng lực của cả một lục địa?

Làm sao điều đó có thể?

Với tôi, sức mạnh như vậy là ngoài tầm hiểu biết.

(Nhưng.)

Điều đó không có nghĩa là tôi không thể làm điều đó trên quy mô nhỏ hơn.

Khả năng thao túng hiện thực bằng lời nói dối vẫn như cũ.

Chỉ cần đầu ra thấp hơn là được.

Trong một phạm vi nhỏ, tôi vẫn có thể dễ dàng bẻ cong các quy tắc của thế giới.

Bốp!

Giống như bây giờ.

"Aaah... kyaaah!!"

Mặc dù việc đảo ngược trọng lực tôi sử dụng là phiên bản thu nhỏ, về cơ bản nó là kỹ thuật tương tự.

Trong khi Judas nguyên bản có thể đảo ngược trọng lực của cả một lục địa, mục tiêu của tôi chỉ là một cô gái.

Hình bóng mờ nhạt của Emilia bay lên cao với tốc độ cao.

Khi nhìn cô ấy tăng tốc, tôi mỉm cười thích thú nhẹ nhàng.

'Ta sẽ không thua... không bao giờ.'

Đúng như dự đoán.

Ngay cả bây giờ, Emilia vẫn không chịu đầu hàng.

Thay vì khuất phục, cô ấy chọn tiếp tục chiến đấu.

Để phá vỡ tinh thần đó, tôi phải sử dụng thứ gì đó cực đoan hơn một chút.

Nếu cô ấy vẫn quyết tâm đứng dậy bất chấp biết khoảng cách sức mạnh, thì tôi sẽ đảm bảo cô ấy không thể đứng dậy nữa.

"Haha."

Trọng tài dường như không có ý định dừng trận đấu.

Có nghĩa là chúng tôi có thể tiếp tục.

Khi đầu Emilia chạm đến những đám mây, tôi lại vỗ tay.

Bốp.

Ngay lập tức, trọng lực trở lại bình thường.

Mái tóc xanh của cô ấy, vừa mới vươn tới bầu trời, bắt đầu rơi trở lại mặt đất.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hét mờ nhạt của cô khi cô rơi xuống.

"Ugh, aaah...!"

Emilia đang rơi xuống nhanh chóng.

Ngay cả với thân thể dẻo dai, một cú rơi từ độ cao này chắc chắn sẽ khiến cô ấy bị thương.

Và với mana cạn kiệt, sự kiệt sức, cùng cảm giác thất bại choáng ngợp đè xuống, không cách nào cô ấy có thể chuẩn bị cho cú va chạm này.

Tất nhiên —

"Chúng ta lại lên tiếp nào."

Bốp!

Tôi không định để cô ấy rơi xuống ngay lúc này.

Ngay trước khi cơ thể cô ấy chạm đất, tôi lại vỗ tay.

Khuôn mặt Emilia lại trở nên xa xôi.

"Với một người đã nói chuyện đầy dũng khí, tiếng hét của cô khá là... đáng yêu đấy."

Tiểu thư phản diện bị bắn lên trời bởi trùm cuối.

Tôi lại vỗ tay.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Mỗi lần cô ấy chạm đất, tôi lại bắn cô ấy bay lên.

Đôi khi, tôi thay đổi bằng cách dịch chuyển trọng lực sang ngang, khiến cô ấy trôi dạt ngang qua đấu trường.

"....!!"

Một lúc lâu, chỉ có tiếng hét mờ nhạt của Emilia vang vọng khắp đấu trường.

Ai biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua?

Tôi chỉ ngừng vỗ tay khi một cảnh báo hệ thống hiện lên.

Ting!

[Năng lực độc nhất của bạn, "Lời Nói Dối", đang dần cạn kiệt.]

[Năng lượng còn lại: 4.7%]

"Chắc đến lúc kết thúc rồi."

Bốp!

Sau một cái vỗ tay cuối cùng, tôi đứng yên chờ đợi.

Với cả hai cánh tay giơ ra, tôi thấy cô gái đang rơi xuống về phía mình một lần nữa.

Mái tóc xanh của cô ấy vệt lại phía sau như đuôi sao chổi.

"Ôi trời."

Tôi đỡ lấy cô gái đang rơi một cách nhẹ nhàng.

Sử dụng sức mạnh của mình, tôi xóa bỏ động lượng và ôm cơ thể mềm nhũn của cô ấy một cách dịu dàng trong vòng tay.

"Giờ, cô đã sẵn sàng đầu hàng chưa?"

"...."

Emilia hoàn toàn không còn biết gì.

Tôi cúi xuống, thì thầm vào tai cô ấy, đe dọa rằng nếu cô ấy không từ bỏ, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nhiều.

Đôi vai mảnh mai của cô ấy run rẩy, hơi rung lên.

"Hmm."

Tôi đặt tiểu thư phản diện xuống đất.

Khi bàn chân cô ấy chạm đất, đôi chân cô ấy khuỵu xuống, và cô ấy gục ngay tại chỗ.

Cằm cô ấy run rẩy như chiếc lá trong gió.

"Cô Vanity."

"..."

"Cô Vanity?"

"..."

Không có phản hồi.

Vẫn mỉm cười, tôi cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tôi đã đi quá xa rồi sao?

Tôi nghĩ cô ấy đủ kỹ năng để xử lý nó, nên tôi đã chơi đùa một chút.

Nhưng sự im lặng kỳ lạ của cô ấy thật đáng lo ngại.

(Chờ đã.)

Một chi tiết tôi suýt quên nổi lên trong tâm trí.

(Nghĩ lại thì... Emilia không phải mắc chứng sợ độ cao trầm trọng sao?)

Tôi mơ hồ nhớ chi tiết đó từ một cuốn sách bổ sung được phát hành sau khi game ra mắt.

Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

"Ôi không."

Chết tiệt.

Hoảng hốt, tôi kiểm tra tình trạng của Emilia.

Tiểu thư phản diện quỳ tại đó, biểu cảm trống rỗng.

Đã quá muộn.

"Cô Vanity! Cô có... huh?"

Quần của cô ấy ướt sũng.

Xung quanh chỗ cô ấy ngồi, một vũng nước nhỏ đã hình thành.

Những bông tuyết đen trên mặt đất xung quanh cô ấy tan chảy nhanh chóng khi chất lỏng lan rộng.

Hơi nước trắng bốc lên từ làn tuyết đang bốc hơi.

"Ôi chà."

Não tôi đóng băng.

Chất lỏng màu vàng nhạt...

Không thể nhầm lẫn — nó đến từ cô ấy.

Tôi cố nhìn đi chỗ khác như thể không thấy gì, nhưng mắt tôi gặp phải ánh mắt xanh của Emilia.

"...."

"...."

Đồng tử cô ấy run rẩy như sắp vỡ vụn.

Nước mắt bắt đầu ứa ra.

Cơn run của cô ấy trở nên tệ hơn.

Cuối cùng —

"Híc...! Ugh, huuuuuah...!!"

Emilia bật khóc nức nở.

A, chết tiệt.

Lần này tôi thực sự làm quá rồi.