Web novel

Chương 06 : Cáo (2)

2025-09-16

2

"Haha~ Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi chỉ ở đây để đảm bảo tất cả mọi người ra ngoài an toàn thôi mà !"

=Tôi đến đây để giải cứu cô. Tôi sẽ bảo vệ mọi người ở một nơi an toàn.

Tôi nói với giọng điệu dịu dàng.

"Đừng lo. Tôi hứa, sẽ không đau đớn chút nào đâu ."

=Thực ra chẳng có gì làm cô đau cả.

Tôi mỉm cười hiền hòa và ra hiệu cho họ lại gần. Nhưng bất chấp sự tử tế của tôi, những con cáo không hề có dấu hiệu tiến lại gần. Có phải họ đang sợ hãi?

Loảng xoảng...

Irene, run rẩy, đánh rơi thanh kiếm gỉ mà cô ấy đang cầm. Có vẻ như cô ấy đang chiến đấu với nỗi sợ hãi, nhưng cuối cùng, đôi chân cô ấy không chống đỡ nổi, và cô ấy gục xuống đất.

"Ch-chị ơi..."

"Hu hu... Chị Irene..."

Những con cáo nhỏ, tất cả đều chỉ mới chập tuổi tiểu học, bắt đầu khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt. Co cụm sau lưng Irene, chúng run rẩy vì sợ hãi, rõ ràng là hoảng sợ trước tình huống này.

"Ôi trời, có phải tôi đã làm mọi người sợ quá không?"

Tôi hơi nghiêng đầu như thể không hiểu phản ứng của họ chút nào.

Mặc dù... tất nhiên, tôi biết rõ lý do.

Như tôi đã nói, mọi thứ diễn ra trong không gian này đều nằm dưới sự kiểm soát của tôi. Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều theo kịch bản của tôi. Toàn bộ tình huống này là một phần trong kế hoạch được tôi sắp đặt cẩn thận.

Nói cách khác, tất cả chỉ là diễn xuất. Tôi xuất hiện như một kẻ phản diện, chặn đường thoát của họ vào phút chót, cố ý giải phóng một chút sát khí để đẩy cao căng thẳng. Với những lời thoại đầy ẩn ý, tôi đã cố tình khuếch đại nỗi sợ của họ.

Họ run sợ là chuyện đương nhiên.

Những bé cáo có lẽ đang xem tôi như một thợ săn - một thợ săn tồi tệ nhất, kẻ chỉ với một cử chỉ sẽ có thể tàn sát tất cả mọi người hiện diện ở đây.

"Hê."

Tôi cười thầm. Đã lâu rồi tôi mới làm cái trò nghịch ngợm này, và niềm vui càng nhân đôi vì điều đó. Nụ cười vốn đã tinh quái của tôi càng trở nên méo mó hơn.

Trông tôi thực sự giống một kẻ phản diện với đôi mắt híp lại và nụ cười nham hiểm.

"..."

Irene quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt trong veo của cô ấy run rẩy dữ dội. Có lẽ màn diễn xuất của tôi đã quá hoàn hảo. Trông như cô ấy có vẻ đã hoàn toàn mắc lừa.

(Giờ mình thực sự cảm thấy mình là một kẻ phản diện.)

Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu, nhưng tôi gạt nó sang một bên. Tôi biết bản thân thực ra tốt bụng và chu đáo đến thế nào. Xét cho cùng, có một lý do ẩn giấu đằng sau toàn bộ màn kịch này.

Ding!

[Năng lượng hiện tại còn lại: 21.5%]

Tôi đã sử dụng quá nhiều Lời nói dối. Tôi không có đủ năng lượng để đảm bảo một chuyến đi về an toàn. Nếu chỉ một mình, tôi có thể quay về mà không có vấn đề gì, nhưng không may, tôi còn phải chăm sóc mấy bé cáo, điều này khiến mọi thứ khó khăn hơn.

Nói ngắn gọn, tôi cần nạp lại năng lượng cho Lời nói dối. Và để làm điều đó, tôi quyết định sử dụng họ làm chất xúc tác.

"Lòng thương xót là thứ xa xỉ dành cho những nô lệ bỏ trốn, đúng không?"

Khả năng đặc biệt của Judas, Lời nói dối, trở nên mạnh mẽ hơn khi lời nói dối càng hoàn hảo và phản ứng cảm xúc từ những người nghe càng lớn. Tôi sẽ hấp thụ cảm xúc của họ.

Nỗi sợ cái chết, đặc biệt, là một trong những cảm xúc mạnh mẽ nhất trói buộc sinh mệnh. Chỉ vài giây trước, những bé cáo còn đang ăn mừng cuộc trốn thoát, tràn đầy hy vọng. Giờ, chúng phải đối mặt với mối đe dọa cái chết đang đến gần. Sự thay đổi cảm xúc đột ngột này là...

Ding!

[Cảm xúc của mục tiêu đang biến động dữ dội.]

(Hy vọng -> Tuyệt vọng)

[Một lượng lớn Lời nói dối đã được nạp lại do thay đổi cảm xúc đáng kể.]

[Năng lượng hiện tại còn lại: 47.4%]

Năng lượng của tôi đang được bổ sung nhanh chóng. Chỉ với vài lời, tôi đã khôi phục được một phần đáng kể. Thông thường, phải mất cả ngày nói dối liên tục mới có thể hồi phục được nhiều như vậy.

(... Phương pháp này hiệu quả hơn nhiều.)

Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì làm bọn trẻ khóc, nhưng tôi chỉ im lặng xin lỗi chúng. Xét cho cùng, đây là một phần của quá trình giải cứu chúng. Tôi tin rằng chúng sẽ hiểu điều đó thôi.

"Thật thảm hại."

Tôi lẩm bẩm lạnh lùng, nụ cười biến mất.

Bốp.

Tôi vỗ tay một cái. Ngay lập tức, tất cả đèn chiếu sáng hành lang đồng loạt tắt, nhấn chìm khu vực vào bóng tối hoàn toàn.

Thứ duy nhất còn lại trong thế giới này là bóng tối dày đặc, ngột ngạt. Tôi tập hợp làn sương cuộn xung quanh và nói.

"Lũ rác rưởi không biết thân phận... sẽ bị xử lý ngay tại đây."

Tôi giải phóng thêm một chút sát khí vốn đang bị kìm nén. Sự căng thẳng trong không khí, lạnh như băng, lắng xuống như sương giá, đè nặng lên bóng tối xung quanh. Lũ trẻ cuối cùng cũng bật khóc nức nở.

Ding!

[Cảm xúc của mục tiêu đang biến động dữ dội.]

(Hy vọng -> Tuyệt vọng)

[Một lượng lớn Lời nói dối đã được nạp lại do thay đổi cảm xúc đáng kể.]

[Năng lượng hiện tại còn lại: 54.9%]

Lời nói dối của tôi đang được bổ sung đều đặn. Với tốc độ này, sẽ mất khoảng năm phút nữa. Khi tính toán thời gian còn lại, ánh mắt tôi dừng lại trên cô gái với mái tóc màu cam đỏ.

"..."

Irene ngồi bất động, dường như đang ngơ ngẩn. Có phải nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cô ấy mất đi ý thức? Ngay cả với tiếng ồn của những đứa trẻ khác đang hoảng loạn xung quanh, cô ấy chỉ đơn giản ngồi đó, cúi đầu.

Cô ấy đã từ bỏ rồi sao?

Nếu vậy, thật đáng thất vọng. Irene mà tôi nhớ từ cốt truyện gốc sẽ không dễ dàng gục ngã như thế này. Có lẽ là vì cô ấy vẫn chưa thức tỉnh.

Nữ kiếm sĩ dũng mãnh mà tôi mong đợi được gặp không có ở đây.

Thật nhàm chán.

Tôi đã mong đợi sẽ có thêm trò tiêu khiển từ việc này, nhưng có vẻ như hiện tại cô ấy quá yếu.

"Hừm."

Thôi, tôi nghĩ mình sẽ bỏ qua cho cô ấy bây giờ. Tôi đã đi xa đến thế này, nên vẫn cần giúp đỡ cô ấy. Vì thế giới dường như đang theo đúng cốt truyện gốc, Irene rồi sẽ thức tỉnh sớm thôi.

(Cô ấy không như mình hy vọng vào hôm nay, nhưng giờ cũng tạm hài lòng rồi...)

"Này các em."

Ngay khi tôi sắp từ bỏ, một giọng nói nhẹ nhàng vang đến tai tôi.

"Hãy lắng nghe kỹ những gì chị sắp nói."

Giọng cô ấy run rẩy, nhưng thông điệp theo sau không hề yếu đuối chút nào.

"Đừng ngoảnh lại. Chạy đi."

Vút.

Irene nhặt thanh kiếm gỉ mà cô ấy đã đánh rơi. Vai cô ấy run rẩy như sắp đổ gục. Nhưng bất chấp sự tuyệt vọng đang cảm thấy, cô ấy dùng thanh kiếm để giúp mình đứng dậy.

"Chị sẽ cầm chân hắn ở đây."

Đôi mắt màu than đen của cô ấy lấp lánh với sự quyết tâm mãnh liệt. Cô ấy dán ánh nhìn vào tôi, một ánh sáng sắc bén và mạnh mẽ trong mắt.

"Ồ?"

Một tiếng thốt nhỏ đầy ngạc nhiên thoát khỏi miệng tôi. Hứng thú đang dần vơi đi bỗng chốc bùng cháy trở lại, và tôi mỉm cười thật tươi.

Như thế này mới đúng chứ.

Tôi suýt nữa đã từ bỏ cô ấy do vẫn còn quá sớm. Cảm giác kích thích đang chạy dọc các ngón tay nói với tôi rằng chuyện này sẽ rất thú vị.

"Hahaha! Thật là một ảo tưởng ngạo mạn!" Tôi cười lên vui vẻ.

"Chạy đi!" Irene hét lên với lũ trẻ.

Những bé cáo nhỏ lao đi theo lệnh của cô ấy. Tôi liếc nhìn về phía chúng một chút nhưng nhanh chóng tập trung trở lại vào Irene.

Vị Thánh Kiếm tương lai, Irene, mái tóc cam đỏ bay phấp phới trong bóng tối, lao thẳng về phía tôi. Thái độ vui đùa của tôi biến mất khi tôi búng tay trong làn sương mù.

"Chúng ta cùng vui vẻ 1 chút nhé?"

Tách!

Thế giới lộn ngược.

Một đường hầm dài vươn ra trước mặt, chìm trong bóng tối. Tất cả ánh đèn từng chiếu sáng không gian đã tắt, chỉ để lại màu đen cổ xưa nhỏ giọt từ khoảng không. Bầu không khí lạnh lẽo.

Két... é... ét!

Một âm thanh chói tai xé toạc sự im lặng. Trong đường hầm tối om, chỉ có hai bóng người di chuyển.

"Haa... haa...!"

Hơi thở nặng nề vang vọng trong không khí khi Irene vung kiếm với toàn bộ sức mạnh.

Choang!

Lưỡi kiếm của cô va chạm với một lực mạnh mẽ. Chàng trai tóc vàng đứng đó, chặn đòn tấn công của cô bằng tay không.

"Chỉ có thế thôi sao?"

Một nụ cười tinh nghịch tô điểm trên khuôn mặt cậu ta, hoàn toàn trái ngược với cô gái kiệt sức trước mặt. Cậu ta trông như đang chơi đùa với cô.

"Chết tiệt..."

(Hắn có thực sự là con người không? Làm sao ai đó có thể chặn một nhát kiếm toàn lực của mình chỉ bằng hai ngón tay?)

(Ngón tay của hắn làm bằng thép hay sao?)

Irene thầm chửi rủa và lấy lại tư thế. Rồi cô lại lao tới.

Choang! Choang! Rắc! ĐÙNG!

Âm thanh thép va chạm lấp đầy không khí. Tia lửa bắn ra mỗi khi kiếm cô chạm vào ngón tay cậu ta, thắp sáng bóng tối trong chốc lát.

"Urgh...!"

"Cô nên cố gắng hơn nữa. Cô bắt đầu mất đà rồi đấy."

"I-im đi...!"

Irene hét lên, nghiến răng. Cô đẩy thanh kiếm về phía trước, rồi nhanh chóng vung bằng một nhát chém ngang.

Vút!

Lưỡi kiếm của cô xé tan không khí, nhắm vào một khe hở. Irene tự tin rằng nhát đánh này sẽ trúng. Góc độ, khoảng cách, thời điểm - tất cả đều hoàn hảo. Không thể nào chặn được.

(Bắt được ngươi rồi...!)

Nhưng...

"Ối chà."

Choang!

Một lần nữa, cậu ta chặn lại một cách dễ dàng. Chỉ sử dụng ngón trỏ và ngón giữa, cậu ta đẩy lưỡi kiếm của Irene sang một bên.

"...Hah."

Thực sự có một con quái vật như thế này sao? Irene không thể không cười cay đắng. Nhưng không có thời gian để chìm đắm trong sự thất vọng - nắm đấm của cậu ta đã lao tới.

Irene nhanh chóng giơ kiếm lên chặn.

ĐÙNG!

Cú đấm của cậu ta đập vào lưỡi kiếm, đưa một cơn chấn động nặng nề xuyên qua cơ thể cô.

"Ugh...!"

Mặc dù cô đã chặn được, lực đẩy vẫn khiến cô bay ngược về phía sau. Tay cô run không kiểm soát được, chân cô gần như không chống đỡ nổi. Cô cố gắng đứng vững khi cậu ta tiến lại gần.

Cộp. Cộp.

Âm thanh bước chân cậu ta vang vọng lớn trong sự im lặng. Irene cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi sợ của mình.

"Đã kiệt sức rồi sao? Tôi mới chỉ bắt đầu khởi động thôi."

Cộp.

Với một bước chân nhẹ nhàng, cậu ta đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô như thể vừa dịch chuyển tức thời.

"Ta-da."

"Ngươi... con rắn độc này...!"

Đã quá muộn để phản ứng. Nắm đấm của cậu ta đã đập vào bụng cô.

BỐP!

Cú đánh mạnh mẽ lại khiến cô bay đi. Cô lăn lộn trên mặt đất, thở hổn hển vì đau đớn.

"Ugh... huff, huff..."

Tầm nhìn mờ đi khi cô vật lộn để tỉnh táo. Irene cố gắng tập trung, nhưng cậu ta chỉ nhìn cô, giả vờ ngạc nhiên.

"Ồ? Có đau không thế? Tôi tưởng mình đã nương tay chứ..."

"..."

Irene im lặng cúi đầu. Cô không thể di chuyển nữa. Chỉ một cú đánh đã khiến nội tạng cô như bị xé toạc.

(Đây là nơi mình sẽ chết sao?)

Irene biết cái chết đã gần kề. Nhưng nhìn lại, có lẽ còn tốt hơn là để bị bán làm nô lệ.

(Thật thảm hại mà.)

Cảm giác như cả cuộc đời là một sự lãng phí. Dù có luyện tập với kiếm chăm chỉ đến đâu, cũng thật vô nghĩa nếu cô không thể theo kịp. Cô cảm thấy bị đánh bại và bị nghiền nát dưới sức nặng của sự thất bại.

Thật đau. Cô sợ hãi. Cô buồn. Cô cô đơn. Nhưng hơn bất kỳ cảm xúc nào, thứ lấp đầy tâm trí cô là...

(Mình hy vọng là chúng đã trốn thoát.)

Đó là suy nghĩ duy nhất của cô. Cô đã câu thời gian cho chúng. Đó là niềm an ủi duy nhất của cô.

Irene mỉm cười nhẹ.

Cô không muốn chết. Cái chết thật đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn cả là suy nghĩ trở dần nên thảm hại.

Chậm rãi, cô ngẩng đầu lên.

"Chắc là đủ rồi. Tôi không muốn làm tổn thương một bé cáo dễ thương đâu."

"..."

Chàng trai tóc vàng - con rắn, hay đúng hơn là con quái vật - đứng đó, nhìn chằm chằm xuống cô với vẻ mặt đầy quan tâm.

Irene muốn xóa đi vẻ tự mãn đó trên khuôn mặt cậu ta.

Nếu lũ trẻ vẫn cần thêm thời gian để trốn khỏi phiên đấu giá nô lệ địa ngục này, thì cô sẽ phải chiến đấu. Cô sẽ chiến đấu để cầm chân cậu ta, ngay cả khi điều đó có nghĩa là thiêu đốt đến hơi thở cuối cùng.

"Này... tên khốn rắn độc."

Irene đứng dậy, cơ thể run rẩy như sắp vỡ. Cô nắm chặt thanh kiếm và lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt.

"Hãy kết thúc chuyện này thôi."

Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng mờ nhạt lấp lánh dọc theo lưỡi kiếm gỉ của cô. Đó là một ánh sáng mờ, khó nhận thấy trong bóng tối, nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn thấy nó.

Cậu ta lẩm bẩm với chính mình với sự ngạc nhiên.

"...Có lẽ nào?"

Một câu hỏi, rồi một khoảnh khắc nhận ra. Theo sau là một nụ cười đầy phấn khích.

"Thật thú vị."

Đôi mắt híp của cậu ta cong lại thành một ánh nhìn tinh nghịch.

Sự kiện bất ngờ đã xảy ra.

"Tôi không định đi xa đến thế... nhưng có lẽ tôi sẽ tận hưởng thêm một chút nữa vậy."

Cảm nhận sự phấn khích, cậu ta lại giải phóng Lời nói dối của mình.