"Thế Giới Qua Góc Nhìn Của Hoàng Tử Bé Nhỏ".
Đó là một game nhập vai hành động dựa trên câu chuyện cổ tích nổi tiếng. Có vẻ như những người sáng tạo đã sử dụng rất nhiều motip từ nguyên tác để giữ nguyên cảm giác độc đáo vốn có.
Có nhiều chi tiết như bối cảnh, kỹ năng và tên gọi, nhưng thứ nổi bật nhất chính là 'các nhân vật'.
Các nhân vật chính và phụ từ truyện cổ tích gốc đã được diễn giải lại và biến đổi thành những nhân vật theo phong cách fantasy. Cách tiếp cận mới mẻ này đã nhận được sự đánh giá cao và tán dương từ giới phê bình.
Trong số những nhân vật này có:
Regia Pilots, phi công.
Charlotte Little von Staufen, Hoàng tử bé nhỏ.
Selena Drunkard, kẻ say rượu.
Đúng như tên gọi, những nhân vật này bám một cách ám ảnh vào concept gốc của họ. 'Bé cáo', người mà tôi đang tới để giải cứu, cũng không ngoại lệ.
Tên cô ấy là Irene Foxis.
Một người thú cáo cực kỳ hiếm và là một trong những nhân vật phụ. Tài năng kiếm thuật của cô ấy rất phi thường, và về sau trong game, cô ấy cuối cùng đã đạt tới cấp độ 'Kiếm Thánh'. Cô ấy là một nhân vật mạnh mẽ với tính ứng dụng cao, tới mức được các game thủ trìu mến đặt biệt danh là 'món ăn đáng tin cậy'.
Nhưng ngay lúc này, cô ấy vẫn chỉ là một 'trái nho xanh'.
Irene vẫn chưa thức tỉnh tài năng của mình. Ở thời điểm này, cô ấy chỉ là một người thú cáo yếu ớt. Giúp đỡ cô ấy lúc này sẽ xây dựng được thiện cảm và sự tin tưởng cho tương lai.
Mục tiêu của tôi là nhìn thấy cái kết có hậu của thế giới này và tiếp cận các nhân vật chính. Là một fan cuồng nhiệt của game gốc, tôi muốn kết bạn với tất cả bọn họ.
"Vậy thì~ Đến lúc hành động rồi nhỉ?"
Sau khi chờ đợi đủ lâu và thấy chán ngán với phiên đấu giá, tôi cảm thấy đã đến lúc phần chính bắt đầu. Thở dài một cách thong thả, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vị trí hiện tại của Irene là ở tầng hầm của nhà đấu giá. Cô ấy có lẽ đang bị nhốt sau những thanh sắt lạnh lẽo, chờ đến lượt mình.
"Tối nay hẳn sẽ rất dài đây."
Một nụ cười ranh mãnh nở trên khuôn mặt tôi khi tôi vận sức mạnh, rồi bước vào bóng tối.
Trong khi đó, ở tầng hầm của tòa nhà.
Một nhà tù lạnh lẽo và ảm đạm, nơi chỉ có sự tuyệt vọng tồn tại bên dưới tiếng cười và ồn ào từ hội trường đấu giá phía trên.
Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có bóng tối. Ánh sáng càng rực rỡ, bóng tối càng đậm đặc, như hiện thực này đang cho thấy.
Những kẻ đắm mình trong xa hoa và dục lạc đang hả hê trong niềm vui sướng, trong khi những người dưới chân họ chỉ có thể rên rỉ trong đau khổ. Cuộc sống là nỗi đau với họ, nhưng ngay cả trong đau khổ, vẫn có những người còn khổ hơn.
Có những tầng lớp thượng lưu, không hề biết đến đau đớn, và có những kẻ ở đáy tận cùng, không một chút ánh sáng hy vọng.
"…"
Những người bị nhốt trong tầng hầm thuộc loại sau. Dù họ được sinh ra trong số phận đau khổ này hay bị cuộc đời khắc nghiệt đẩy xuống đây, cũng chẳng quan trọng. Họ còn thua cả rác rưởi, không đáng để so sánh với những mẩu vụn vứt trên đường.
"Rốt cuộc mình đã làm gì sai chứ?" một cô gái trong số họ lẩm bẩm, cô cũng mắc kẹt trong hoàn cảnh thảm hại tương tự, mái tóc dài buộc gọn giờ đã xõa tung trên vai.
Mái tóc màu cam đỏ, đôi mắt đen vô hồn, và đôi tai thú trên đỉnh đầu cho thấy rõ cô không phải là con người.
Tên cô gái là Irene Foxis, một người thú cáo.
"Tiếp theo! Mang tên người thú sói ra!"
"Xử lý cẩn thận đấy! Hư hại sẽ làm giảm giá trị của chúng!"
"Đừng làm hỏng, không thì ông chủ sẽ nổi điên đấy!"
Những giọng nói ồn ào xung quanh vang vọng bên tai cô. Irene cắn chặt môi. Quanh cô, cô có thể thấy bóng của khoảng một tá người khác, tất cả đều là người thú bị nhốt trong cùng một trại giam. Giống cô, họ đã bị bắt cóc hoặc bị những kẻ buôn nô lệ bán đi.
(Chết tiệt.)
Chuyện gì sẽ xảy ra với cô đây? Tìm kiếm hy vọng dường như vô ích. Cô đã biết kết cục của mình sẽ như thế nào.
Người thú cáo cực kỳ hiếm, đặc biệt được săn đón gắt gao ở chợ đen. Nô lệ cáo được coi là đỉnh cao của sự xa xỉ, được bán với giá cắt cổ. Giới quý tộc sử dụng người thú cáo cho nhiều mục đích — lao động, nô lệ tình dục, thậm chí biến họ thành chiến lợi phẩm nhồi bông.
(Dù là gì đi nữa... thì cũng đều là địa ngục như nhau.)
Cô thầm chửi rủa, tưởng tượng về tương lai ảm đạm của mình. Nhưng ngay lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động lạ.
Leng keng!
Âm thanh của kim loại va vào mặt đất. Quay đầu về phía phát ra tiếng động, Irene phát hiện một chùm chìa khóa đang lăn trước thanh chắn của trại giam.
"...Cái gì vậy?"
Có phải lính canh đánh rơi? Mớ chìa khóa nằm trong tầm với. Sau một chút do dự, Irene nhanh chóng chộp lấy chúng.
Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để trốn thoát.
Không do dự thêm, tay cô di chuyển nhanh chóng tới ổ khóa của buồng giam. Cô cảm thấy một tia hy vọng le lói.
Cách!
Ổ khóa mở ra. Irene đẩy nhẹ cánh cửa, thở ra một hơi run rẩy.
(Mình cần phải cẩn thận.)
Lính canh ít hơn thường lệ, có lẽ đang bận chuẩn bị cho phiên đấu giá. Nếu định hành động, thì phải là lúc này. Sẽ không có cơ hội thứ hai.
Irene hít một hơi thật sâu. Cô nhanh chóng tập hợp những người bị bắt cùng, chuẩn bị cho một cuộc trốn thoát thầm lặng.
"Đừng lo, chị sẽ bảo vệ tất cả mọi người," cô thì thầm, gượng ép một nụ cười trấn an khi nói với những người khác. Hầu hết bọn họ là trẻ con, đang run rẩy vì sợ hãi.
Irene không thể bỏ rơi họ. Cô nhặt lên một thanh kiếm gỉ sét cũ kỹ nằm trong góc tường. Nó không sắc bén, nhưng vẫn hơn là không có gì.
Cọt kẹt...
Cánh cửa trại giam kêu cót két khi những người thú cáo bắt đầu lén lút chui ra khỏi nhà tù.
Đầu óc nhạy bén của Irene hoạt động với công suất tối đa. Cô nhanh chóng ném chùm chìa khóa về phía một trại giam xa hơn, nơi những người thú gấu bị giam giữ. Nếu họ gây rối, điều đó sẽ đánh lạc hướng lính canh, cho cô thêm thời gian.
(Chỉ cần một chút xao nhãng, và mình có thể thành công chạy khỏi chỗ này.)
Trong số các loài thú, gấu nổi tiếng là hung dữ. Nếu họ tìm thấy chìa khóa và gây hỗn loạn, lính canh sẽ bị dụ đi.
(Mình có thể xử lý bất kỳ tên lính canh nào còn ở lại đây.)
Cô đã được huấn luyện kiếm thuật từ nhỏ. Dù cơ thể kiệt sức vì thời gian bị giam cầm, cô vẫn tự vực dậy cho cuộc chạy trốn. Như một con cáo lẩn tránh thợ săn, cô cúi thấp người và chờ đợi.
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên từ hướng cô ném chìa khóa.
GRÀOOOO!!!
Irene biết kế hoạch của mình đã thành công. Cô nhanh chóng dẫn lũ trẻ, thúc giục chúng chạy.
"Đừng ngoái lại, cứ chạy đi!"
Họ phóng qua nhà tù, âm thanh của những tiếng kêu thú vật và tiếng chân nặng nề giẫm xuống sàn vang lên phía sau. Bất kỳ lính canh nào chặn đường họ đều bị Irene hạ gục nhanh chóng bằng lưỡi kiếm của mình.
Một vũ điệu tàn sát tàn bạo, lưỡi kiếm của cô nhuốm màu đỏ mà không chút do dự. Cô biết mình phải giết hoặc bị giết.
"Haa, haa…!"
Hơi thở cô trở nên dồn dập, cơ thể nhanh chóng mệt mỏi. Nhưng cuộc chạy trốn đang diễn ra suôn sẻ. Sự tàn phá của người thú gấu đã mua cho họ 1 chút thời gian quý báu.
Irene cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ thở đều. Lối ra chỉ ngay phía trước — một đường hầm dẫn đến cầu thang lên mặt đất.
(Sắp tới rồi.)
Đôi mắt cô lấp lánh hy vọng. Bất chấp rủi ro, có vẻ như kế hoạch liều lĩnh của cô sắp thành công.
Nhưng rồi, một giọng nói vang lên từ phía sau cô.
"Aha~ Mọi người có vẻ đang vội trốn thoát nhỉ?"
Cơ thể Irene đông cứng, xương sống cô tê dại khi một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô biết ngay lập tức rằng nếu cô không dừng lại, cô sẽ chết.
"…"
"Tôi biết là nếu chờ ở đây, tôi sẽ gặp cô mà!"
Đây là sự hiện diện áp đảo nào vậy? Chỉ cảm nhận được bóng hình phía sau thôi cũng khiến đầu óc cô đau đớn đến mức không chịu nổi.
Chầm chậm, Irene quay đầu lại, đôi mắt mở to đầy khiếp sợ của cô đáp xuống chàng trai đang đứng phía sau.
"Xin chào!"
Mái tóc vàng gợi nhớ đến cánh đồng lúa mì, đôi mắt híp, và nụ cười quỷ quyệt. Cậu ta trông giống một người bình thường, dù với ngoại hình kỳ lạ. Nhưng Irene, với giác quan của mình, cô ấy biết rõ sự thật.
Thứ này không phải con người. Nó chỉ khoác lên mình lớp da người.
"Cô có lẽ không biết tôi đã muốn gặp cô đến mức nào."
Bầu không khí áp đảo nghiền nát toàn bộ không gian. Chỉ nhìn vào cậu ta thôi cũng khiến cô cảm thấy như chân tay mình đang bị xé toạc.
Một 'con quái vật' sở hữu sức mạnh khủng khiếp.
"Hah."
Một tiếng cười rỗng tuếch thoát ra từ đôi môi của Irene. Con quái vật này cuối cùng đã lộ rõ bản chất thật, tiến về phía cô và những người khác.
"Chết tiệt."
Bầu không khí ngột ngạt đè nặng lên cô khi cô lẩm bẩm. Tất cả đã kết thúc rồi.
"Tôi đã muốn gặp cô từ rất lâu rồi," tôi nói, giọng đầy vui sướng khi nhìn chằm chằm vào cô gái đang run rẩy trước mặt.
Mái tóc dài buộc gọn của cô ấy, ánh lên màu đỏ pha chút cam, tương phản với đôi mắt đen. Những vết sẹo dưới cằm và đôi tai, cái đuôi thú đã chứng minh cô ấy là người thú khiến cậu ta không thể nhầm lẫn được.
Irene Foxis, bé cáo từ game gốc, đang đứng trước mặt tôi.
Tôi kìm nén cảm xúc phấn khích đang sôi sục trong lòng. Sau Regia, giờ là Irene.
Nhìn thấy một nhân vật tôi từng yêu thích trong game hiện ra ngoài đời thật khá là xúc động — đủ để làm tôi rơi nước mắt, nếu muốn phóng đại.
Tôi không thể không mỉm cười.
"Hahaha~."
Niềm vui tràn ngập, nụ cười của tôi không chịu rời khỏi mặt. Kìm hãm tiếng cười, tôi đặt một câu hỏi đầy ý nghĩa với cô ấy.
"Cô có thích sân khấu tôi đã chuẩn bị cho cô không?"
Đôi mắt đen của cô ấy run rẩy thảm hại khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong chốc lát. Sự bàng hoàng của cô ấy lộ rõ rệt, và tôi có thể thấy sự nhận thức đang dần hiện ra trong mắt cô ấy.
Cô ấy đã hiểu ra rồi. Toàn bộ tình huống đã được sắp đặt từ đầu.
(Cô ấy tiếp thu nhanh đấy, mình công nhận.)
Những con cáo đã trốn thoát thành công, hoặc ít nhất, là họ nghĩ vậy.
Tên lính canh đã "vô tình" đánh rơi chìa khóa, thanh kiếm gỉ sét được đặt ở nơi thuận tiện, và số lính canh ít đến kỳ lạ — tất cả đều là một phần của kế hoạch. Những con cáo đã tin đó là may mắn thuần túy, nhưng điều đó hoàn toàn sai sự thật.
"Cô đã tuân theo kịch bản tôi vạch ra một cách hoàn hảo."
Không may cho Irene, mọi thứ đều do tôi dàn dựng. Những thứ cô ấy nghĩ là phước lành của vận may chỉ là những yếu tố mà tôi đã sắp xếp cẩn thận.
Khi tôi lang thang qua khu vực dưới lòng đất của nhà đấu giá, tôi tình cờ gặp một trong những lính canh và sử dụng khả năng của mình để thao túng hắn.
"Tôi sẽ cần anh làm một vài việc cho tôi."
Tôi đã chỉ thị hắn ta khéo léo làm rơi chìa khóa trước nhà tù và để lại một thanh kiếm mà Irene có thể sử dụng, dù nó phải cũ và gỉ để tránh gây nghi ngờ.
Mọi thứ đã diễn ra theo thiết kế của tôi. Dù tôi nghĩ ra kế hoạch ngay tại chỗ, tôi khá hài lòng với diễn biến. Đó là một thành công, ngay cả khi đầu ra của khả năng Lời nói dối của tôi đã bị kéo căng.
"Lối này."
Tôi đã cho những lính canh còn lại ngủ say, sử dụng khả năng của mới để nhồi nhét đầy những lời nói dối vào tâm trí họ. Không cần phải lo lắng về họ một lúc.
Giờ, thực sự đến lúc cho cuộc trốn thoát của họ. Tôi thanh lịch đưa tay ra với Irene, mời cô ấy đi cùng tôi. Tôi đang đề nghị giúp cô ra khỏi đây.
Trong chốc lát, cô ấy có vẻ do dự, nhưng rồi cô ấy sụp xuống đất, gục ngay tại chỗ.
Cái gì thế này? Có phải cô ấy kiệt sức vì căng thẳng?
Khi tôi nghiêng đầu bối rối, quan sát cô ấy, Irene đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi... Ngươi định giết tất cả bọn ta, phải không?"
"Thứ lỗi?"
"Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ. Tất cả chỉ là một cái bẫy để trêu đùa bọn ta ngay từ đầu."
"Hả?"
Câu hỏi của cô ấy khiến tôi bất ngờ. Tôi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận lời cô và giải thích ý định thật sự của mình.
"Haha~ Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi chỉ ở đây để đảm bảo tất cả mọi người ra ngoài an toàn thôi mà!"
"…"
Mặt Irene cứng lại, biểu cảm không thể đọc được. Cảm nhận được sự hiểu lầm ngày càng sâu của cô ấy, tôi nở một nụ cười tươi sáng, cố trấn an cô ấy.
"Đừng lo. Tôi hứa, sẽ không đau đớn chút nào đâu."
Chà, có vẻ tôi lỡ mồm rồi.

