WN

Chương 1: Cày độ hảo cảm

2025-10-12

2

-Gloop.

Con slime cầu vòng khổng lồ dần tan biến vào lòng đất.

[ Boss khu vực ‘Vua Slime’ đã bị đánh bại! ]

[ Đã đạt được thành tựu “Thợ săn Slime”! ]

‘Oh, một thành tựu’

Giờ đây khi trò chơi đã trở thành hiện thực, việc thực hiện những điều tôi chưa từng làm sẽ mang lại những loại phần thưởng như này.

-Ting.

✦━━━━━━━━━━━━✦

 [ Thợ săn Slime ]

Ôi trời! Có bao nhiêu chú slime đã nằm xuống dưới tay bạn vậy?!

:Đã đạt được kĩ năng [ Cuộc chơi sắc màu ] .

-Bạn có thể nhuộm màu ma thuật và mana

Đến tận hôm nay, lũ slime vẫn còn run sợ khi nghe danh bạn.

✦━━━━━━━━━━━━✦

‘Nhuộm màu ma thuật và mana’

Tôi biết nó là một kĩ năng gần như vô dụng, nhưng vấn đề chí tử ở đây lại là.

‘Tôi không dùng được ma thuật’

✦━━━━━━━━━━━━✦

[ Mặt nạ câm lặng ]

Cấp độ: Thần Thoại

Kĩ năng độc nhất

: [ Ràng buộc ]

Hoàn toàn trói chặt với người đeo.

Không thể bị cướp đoạt hay chuyển giao, và cũng không được phép tháo ra.

: [ Kiềm hãm sức mạnh ma thuật ]

Khả năng sử dụng ma thuật bị phong ấn.

Khả năng phục hồi ma thuật được ấn định ở mức 0.

Bạn có thể sử dụng mana tự nhiên.

: [ Dấu ấn của sự ô nhục ]

Đặc tính độc nhất [Dấu ấn của sự ô nhục] đã được kích hoạt

✦━━━━━━━━━━━━✦

Đây là vật phẩm mà tôi nhận được vì là người đầu tiên đánh bại con boss ẩn duy nhất trong trò chơi.

‘Quả là một trò chơi tệ hại’

Thôi, sao cũng được. Hãy bỏ qua việc tôi không thậm chí thể cởi cái mặt nạ này thì.

✦━━━━━━━━━━━━✦

[ Dấu ấn của sự ô nhục ]

Thế giới này căm ghét bạn.

: Mọi lời thốt ra đều như cực hình.

: Toàn bộ tài năng bị ấn định ở mức ‘Thấp nhất’.

: Không thể tăng trưởng chỉ số.

: Tuy nhiên, có thể gia tăng chỉ số thông qua kỳ ngộ hoặc thành tựu.

Câu trả lời duy nhất thế giới trao cho bạn là sự im lặng.

✦━━━━━━━━━━━━✦

‘Nhưng chết tiệt, cướp đi khả năng nói thì quá đáng thật’

Mắt tôi mở to.

‘Thế vẫn chưa đủ, mọi tài năng của tôi đều bị ấn định ở mức ‘Thấp nhất’?

Tôi muốn vùng vẫy và hét lên bằng cả cơ thể, nhưng ngay cả việc đó cũng mang lại nỗi đau thấu xương nên tôi đành thôi.

Đừng sao tôi biết việc hét lên đồng nghĩa với nỗi đau.

‘Hah...’

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Là do tôi đã ăn nằm hàng ngàn giờ với trò chơi đó?

Không.

Là do tôi là người tạo ra nó?

Càng không phải.

Là do tôi đã sống chết với nó để đạt kết thúc có hậu cho một số nhân vật?

Không, đây không chỉ là lần đầu tiên tôi chơi, mà còn là chơi theo hướng dẫn có sẵn.

‘Vậy thì vì lí do gì?’

Vì lí do gì mà tôi lại bị lôi vào trò chơi chết giẫm này?

“Đệch mợ”

Ah.

Tôi nói mất rồi.

“Kgggh…! Gkkk!!”

***

<Có một thảm họa sống trong học viện>

Một game RPG kinh điển lấy bối cảnh học viện.

Trong thế giới này có bảy thảm họa.

Mỗi chương là một boss, một thảm họa,  lần lượt thức tỉnh và đe dọa thế giới.

Và nhân vật chính ‘Klaus’ sẽ ngăn chặn chúng.

‘Tất nhiên, đó chỉ là cốt truyện khi nó còn là game’

Còn bây giờ khi trò chơi đã thành hiện thực, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.

‘Vả lại, tôi cũng đâu có điều khiển nhân vật chính.’

Mạc dù, kể cả khi có tôi ở đó thì chắc cũng chẳng thay đổi được gì.

“...”

Nhưng chỉ còn một câu hỏi thôi.

‘Bản cập nhật’

Có một thảm họa sống trong học viện, hay gọi tắt là ‘Akajaeang’, có một bản cập nhật ngay trước khi tôi bị lôi vào thế giới này.

Và thứ được cập nhật không gì khác ngoài thảm họa thứ tám.

Boss ẩn [ Tĩnh Vương ] Laplace.

‘Hắn mạnh một cách phi lý.’

Con boss ẩn mà tôi đã đánh bại bằng cách huy động mọi nguồn lực tôi có.

‘Và thứ tôi nhận được sau tất cả...’

Là cái [Mặt nạ câm lặng] khốn kiếp này, và thứ còn lại đang nằm trên tay tôi.

✦━━━━━━━━━━━━✦

[Leviathan]

Cấp độ: Thần Thoại

Thanh kiếm từng thuộc về [ Tĩnh Vương ] Laplace.

Bên trong thanh kiếm là con quái vật sinh ra từ vực thẳm [Leviathan] đang ngủ yên. Kĩ năng độc nhất

: [Khi [Leviathan] thức tỉnh, phong ấn thanh kiếm sẽ được giải trừ.]

✦━━━━━━━━━━━━✦

“...”

Chỉ cần nhìn vào dòng cấp độ ‘Thần thoại’, nó khá—à không, phải nói nó là một tuyệt tác.

‘Nhìn nó thôi cũng đủ khiến mình mỉm cười.’

Không, đây không phải điều cần bận tâm lúc này.

‘Laplace.’

Với một con boss ẩn, hắn là kẻ mạnh nhất.

Không có bất kì một con boss nào tôi từng đối mặt có thể so bì được với Laplace.

Tôi cam đoan điều đó.

‘Nhưng có một vấn đề’

Liệu cái cập nhật đó có được áp dụng ở đây không?

Kể cả khi giải quyết cả bảy thảm họa, điều gì sẽ xảy ra nếu thảm họa số tám bất thường đó xuất hiện?

‘...Ugh, tôi còn chẳng muốn hình dung đến viễn cảnh ấy.’

Đó là lý do tôi phải mạnh hơn.

Nếu tôi muốn sẵn sàng đối phó Laplace, chỉ vậy thôi.

‘... Và nhân tiện.’

Tôi không ngại giải quyết vài nhu cầu ích kỷ của bản thân trong quá trình đó.

“Yo~Adel, lại vật lộn đâu đó nữa à?”

Mải mê suy nghĩ, tôi sớm nhận ra mình đã đến một nơi đủ nhộn nhịp để được gọi là thành phố.

Thành phố mang tên Cradle.

Và bên trong nó chính là học viện.

Sân khấu chính nơi <Có một thảm họa sống trong học viện> diễn ra.

“Vậy? Lần này vẫn là slime à?”

[Vâng, thưa chú Beru.]

 Tôi rút bảng trắng ra và viết câu trả lời để chú ấy xem.

Kể từ khi tôi không thể nói, đây luôn là cách duy nhất để tôi giao tiếp.

“Jeez, nhưng làm thế nào mà nhóc lại bê bết máu thế này chỉ để bắt một con slime?”

Nghe lời ấy, tôi nhìn xuống bản thân.

Vẫn còn vài vết máu tôi chưa lau sạch.

[Cháu cũng nghĩ vậy.]

“À thì, những chuyện như vậy vẫn xảy ra mà.”

Không, ý chú là như nào khi nói ‘những chuyện như vậy vẫn xảy ra mà.’ Chú đang nói lời vô lý gì vậy?

Có bình thường không khi chảy máu chỉ vì bắt một con slime?

“Vậy ngày đó là hôm nay à? Cái bài kiểm tra đầu vào ấy.”

[Vâng.]

“Được rồi, thế cố gắng lên. Nếu nhóc đậu thì nhớ ghé qua đây đấy.”

[Chắc chắn rồi ạ.]

Tôi gật đầu, và viết câu trả lời lên bảng trắng.

Chú Beru vỗ vai tôi vài cái rồi dần khuất bóng vào con hẻm.

‘Hm.’

✦━━━━━━━━━━━━✦

[Adel]

Phá vỡ giới hạn: ☆☆☆☆☆

Đặc tính

: [Vô]

Kĩ Năng/Đặc điểm

: [Cuộc chơi sắc màu]

: [.....]

Kĩ năng độc nhất

: [■■■ ■■ ■]

: [Hành giả trong âm thầm]

: [.....]

Đặc điểm độc nhất

: [■■■■]

: [Con mắt của Laplace]

: [Chân ngôn]

: [Kẻ thông hiểu ngôn ngữ]

: [Dấu ấn của sự ô nhục]

: [.....]

Thành tựu

: [Thợ săn Slime]

: [.....]

Chỉ số

: Sinh lực: 10 (E)

: Sức mạnh: 1 (F)

: Trí tuệ: 26 (B)

: Spirit: 30 (A)

: Sức mạnh phép thuật: ■ ()

Tài năng

: [ Do [Dấu ấn của sự ô nhục], mọi tài năng đều được ấn định ở mức ‘Thấp nhất’.]

✦━━━━━━━━━━━━✦

‘... Nhìn lại bao nhiêu lần vẫn thấy cái bảng này dài vãi chưởng.’

Tôi nhìn vào cửa sổ trạng thái đang hiện ra giữa không trung.

Nhân vật tôi đã nhập vào.

‘Adel’

Một nhân vật với chỉ số quái dị, độc nhất vô nhị trên thế giới.

Thật ra, bỏ qua đống lời nguyền phiền phức này thì đây bất ngờ thay lại đây không phải một nhân vật tệ.

Đặc biệt là khi nhìn vào đống đặc tính và kĩ năng độc nhất, nó đủ để cho cả nhân vật chính của trò chơi phải cúi đầu xuống vì xấu hổ.

Thông thường, năng lực độc nhất là gắn liền với bản sắc của một nhân vật.

Có hai đến ba cái là cùng. Đó là chuẩn mực thông thường.

Vậy mà Adel có tới hơn năm cái.

‘Đây về cơ bản là gian lận.’

Nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa trước [Dấu ấn của sự ô nhục].    

✦━━━━━━━━━━━━✦

[Dấu ấn của sự ô nhục]

Thế giới này căm ghét bạn.

: Mọi lời thốt ra đều như cực hình.

: Toàn bộ tài năng bị ấn định ở mức ‘Thấp nhất’.

: Không thể tăng trưởng chỉ số.

: Tuy nhiên, có thể gia tăng chỉ số thông qua kỳ ngộ hoặc thành tựu.

Câu trả lời duy nhất thế giới trao cho bạn là sự im lặng.

✦━━━━━━━━━━━━✦

‘Cái này chả ổn tí nào’

[Dấu ấn của sự ô nhục] chả khác nào xiềng xích ngăn chặn bất kì khả năng phát triển nào ngay từ đầu.

Chiến đấu? Phát triển? Tài năng?

Nó như kiểu bạn bị điểm kém ở mọi môn ngay từ đầu.

‘Nghiêm túc dấy, Sức mạnh 1 hợp lí chỗ nào vậy?’

Tôi kiểm tra lại chỉ số một lần nữa.

Chỉ số

: Sinh lực: 10 (E)

: Sức mạnh: 1 (F)

: Trí tuệ: 26 (B)

: Spirit: 30 (A)

: Sức mạnh phép thuật: ■ ()

‘Nhân vật này có thật sự được tính là con người không vậy?’

Nhân vật này chắc chắn là nam, không phải nữ.

Nhưng Sức mạnh 1?

Với Sức mạnh 1, việc vung kiếm còn khó hơn lên trời.

Tôi tự tin bản thân sẽ thua kể cả khi vật tay với một đứa nhóc.

‘Kể cả đối với phụ nữ, thì chỉ số này là không thể chấp nhận được.’

Tệ hơn thế là khả năng tăng trưởng cũng bị khóa.

Tập luyện, Tập luyện đặc biệt, thậm chí thời gian trôi qua cũng trở nên vô nghĩa.

Nỗ lực hoàn toàn bị phủ nhận.

Cảm giác như thế giới đang chối bỏ sự tồn tại của tôi vậy.

‘Cuộc sống này thật tệ hại.’

Tuy vậy, tôi vẫn nên suy nghĩ tích cực.

May thay, tôi vẫn còn một năng lực thật sự OP.

✦━━━━━━━━━━━━✦

[Hành giả trong âm thầm]

Mọi bước bạn đi, chỉ còn sự im lặng ở lại.

: Xóa bỏ mọi dấu hiệu hiện diện, che giấu sự tồn tại.

Thế giới mù lòa trước bạn, chỉ có sự im lặng nối bước theo sau.

✦━━━━━━━━━━━━✦

‘Tôi nghĩ có kĩ năng như này còn hơn không có gì’

Nó không phải một kĩ năng dùng để chiến đấu, nhưng chỉ cần có nó thì mọi sự xác định, truy vết, giám sát, lẫn phục kích đều bị vô hiệu hóa.

Kể cả khi họ có kĩ năng phát hiện đi nữa, thì không ai nhận ra sự tồn tại của tôi khi kích hoạt kĩ năng.

‘Vậy đến lúc làm việc rồi’

Đã đến lúc làm ‘việc’ để nuôi tôi sống hôm nay rồi.

***

-Lê bước...

Kể cả tiếng bước chân của tôi cũng tan biến dần.

Mục tiêu hôm nay vẫn như mọi khi.

Bảo đảm chi phí sinh hoạt.

‘Và tôi đã có mục tiêu rồi.’

Phía trước một của hàng quần áo cao cấp.

Một người phụ nữ đang đứng đó, chọn lựa những bộ trang phục qua tấm gương.

Quần áo, kiểu tóc,.... của cô ấy đều chỉ ra rằng, cô ấy đến từ một gia đình giàu có.

‘Ahn, Chân thành cảm ơn bạn vì điều này, hỡi lương thực hàng ngày của chúng ta.’

Tôi công khai tiến lại gần cô ấy.

Dù gì cổ cũng chẳng biết tôi ở đấy.

Bàn tay tôi nhẹ nhàng tiến tới gấu váy, nhắm thẳng vào cái túi ngay eo.

Cảm giác mát lạnh từ những đồng xu truyền đến từng đầu ngón tay.

Chỉ cần như vậy, tôi có thể nói rằng có kha khá xu bạc, và biết đâu là cả xu vàng lẫn vào trong.

‘Trúng độc đắc, nay thắng đậm luôn.’

Tôi lén rút tay ra khỏi túi.

Rồi ngay lập tức bỏ đi, rẻ vào con hẻm phía sau.

-Bụp!

Có thứ gì đó đang nắm tay tôi.

“Ngươi, ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy?”

“...?”

Tôi khựng lại khi nghe giọng nói đầy mị hoặc đó.

‘Cô ấy đang nói với tôi à?’

Tôi quay đầu lại.

Ở đó là một khuôn mặt mờ nhạt.

‘Cô ta là ai thế?’

Khi tôi vừa định lấy bảng trắng ra thì khựng lại và nghiêng đầu bối rối.

Cô ấy hiểu làm gì à?

“Một tên móc túi giữa ban ngày. Quả là vô lý”

Nhưng cổ lại nói với vẻ mặt chắc chắn.

“...”

Tôi lại nghiêng đầu rồi chỉ vào mặt mình.

Và cổ cũng chỉ thẳng vào mặt tôi như thể không tin được lại có kẻ trơ tráo như vậy tồn tại rồi hét lên với giọng đầy sắt bén.

“Hah, ta đang nói ngươi đấy! Phép lịch của ngươi đúng là 0/10.”

“...”

Oh... vậy là tôi thật à?

‘Mà khoan, làm sao cổ nhận ra được?’

Tôi chỉ không tin được.

[Hành giả trong âm thầm] chưa bao giờ bị phát hiện trước đây.

‘Từ đó đến giờ tôi chưa bị bắt lần nào!’

Tôi có thể nghe thấy tiếng cả sự nghiệp của tôi đang sụp đổ thành từng mảnh.

Cuộc sống âm thầm và hoàn hảo của tôi, nơi tôi chưa từng thất bại trước bất kì quý tộc hay thương nhân nào.

Niềm kiêu hãnh của tôi.

Đã tan thành cát bụi chỉ vì vài lời nói của người phụ nữ tóc trắng

“Vậy, không định nói gì sao hả tên trộm kia?!”

Cổ bắt tôi phải nói trong khi tôi không thể.

Chỉ vào miệng mình bằng một tay.

Một cử chỉ thể hiện rằng chỉ cần mở nó ra và cơn đau thấu xương sẽ ập đến.

Tất nhiên là cổ không thể hiểu được tình hình và nhìn tôi với vẻ không hài lòng.

Nên, tôi lấy bảng trắng ra.

“Hmph.”

Có vẻ hiểu hành động của tôi, tay cổ đã thả lỏng ra.

“Vậy viết đi.”

Không còn lựa nào khác.

Vì đã đến nước này, tôi chỉ còn cố để tạo thiện cảm với cổ.

-Xào xạc.

Tiếng bút lông vang vọng trong không khí.

‘Xong.’

Tôi lật bảng trắng lại cho cô ấy xem.

“...”

Im lặng.

Khuôn mặt cổ cứng lại.

Đôi đồng tử run rẩy, và đôi môi không ngừng co giật.

‘Sao, cổ không hiểu à?’

Tự hỏi bản thân có viết sai cái gì không, tôi lật bảng lại để kiểm tra.

[ㅗ]

Mm, nó viết đúng mà. Nhìn kiểu gì thì nó cũng có chỗ nào khó hiểu.

Tôi nhanh tay xóa bảng.

Lần này tôi quyết định truyền tải cảm xúc một cách lịch sự hơn.

-Xào xạc.

Một hình tròn, rồi trong đó là một đôi mắt vui vẻ và một cái miệng.

Và cạnh nó, là hình cử chỉ hình ngọn núi với ngón tay giơ cao (山).

‘Rồi đó.’

Tôi lật bảng lại cho cô ấy xem lần nữa.

[☻ㅗ]

“....”

Lần này, tôi có thể cảm thấy sát khí đang toát ra từ mặt cổ.

Khuôn mặt mờ nhạt, nhưng chắc chắn đang méo mó vì giận.

Khóe miệng co giật liên tục trong khi cô đưa tay về phía eo.

‘Oh... có vẻ thông điệp đã được truyền tải rõ ràng.’

Đúng vậy đấy. Cô mau cút đi.

Tôi chả thấy tội lỗi gì nhiều.

Nếu phải nói gì thì là cổ vừa phá hủy cả sự nghiệp của tôi đấy, nên đáng ra cổ mới là người nên xin lỗi tôi.

“Hngh…!!”

Ngay lúc âm thanh như thứ gì sắp phát nổ—

- Whoosh!

Tôi ngay lập tức quay đi, kích hoạt [Hành giả trong âm thầm], và chạy hết tốc lực về phía học viện.