Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay sang Garethia, giọng trầm hẳn đi:
“Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ara ara… Đây là đang quan tâm tôi sao?” Garethia cất giọng lảnh lót, mang theo vài phần trêu chọc, “Tôi cứ ngỡ trong đầu cô bé chỉ chứa mỗi thằng nhóc kia thôi chứ. Chậc chậc, lúc ấy tôi tận mắt chứng kiến đấy—cô bé nhảy thẳng từ trên thuyền xuống, hệt như những vở kịch về đôi tình nhân si tình, nguyện tử vì tình… Chắc cô bé từng xem vở bi kịch nổi tiếng đó rồi chứ? Một đôi uyên ương bạc mệnh, vì định kiến môn đăng hộ đối mà ôm nhau gieo mình xuống biển tự vẫn—” Âm cuối của nàng kéo dài, tràn ngập ý vị châm biếm sâu cay.
“Và chính sự phán đoán sai lầm này đã khiến ngươi lộ tẩy.” Tôi đáp lại một cách lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm nào.
Như lời Garethia nói, tung tích của Nolan chính là điều tôi cần quan tâm nhất lúc này, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở—nếu không làm rõ nguyên nhân Garethia xuất hiện ở đây trước, mọi chuyện sẽ không thể nào yên tâm được.
“Thôi được rồi…”
Tôi đang thầm tính toán làm sao để moi được lời từ Garethia, nào ngờ cô ta lại chủ động mở lời, ngữ khí lại sảng khoái đến lạ thường:
“Được thôi, nể tình cô bé vừa rồi trả lời vấn đề cũng khá dứt khoát, hãy coi đây như là đáp lễ, nói cho cô bé biết cũng chẳng sao.”
“…”
Tâm trạng tôi đang tồi tệ cực điểm, một câu cũng chẳng muốn nói thêm, chỉ im lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắc như dao găm, chờ đợi Garethia nói tiếp.
“Chuyện này ấy mà… thực ra cũng chẳng phải bí mật gì. Cô bé chỉ cần đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, hoặc tùy tiện hỏi thăm ở bất cứ nơi nào có tin tức nhanh nhạy, là có thể biết đại khái rồi.”
Trong những truyền thuyết của các bậc tiền bối, ma tộc luôn được miêu tả là những quái vật hung tàn, thô lỗ, mỗi kẻ một chiến tuyến riêng, không biết giao tiếp, không có liên kết.
Thế nhưng Garethia, dù mang thân phận hậu duệ của Ma Vương, phần lớn cuộc đời của cô ta lại trải qua giữa thế giới loài người. Đối mặt với những quy tắc minh bạch lẫn ngầm ẩn trong xã hội loài người, cô ta cũng đã đã thông tỏ mọi lẽ.
Tiếp đó, Garethia đột ngột đổi giọng, rồi lạc đề xa xôi:
“Dù sự thật ra sao, tôi không dám nói chắc, nhưng theo tôi được biết, vào nửa tháng trước, Giáo Hoàng đương nhiệm của Giáo Đình Quang Huy đã công khai tuyên bố rằng lão ta đã nhận được Thần Dụ trong mơ, không chỉ tiên đoán ngày mình về với Chúa—”
“Có thể nói vào trọng điểm không?”
Cái gọi là về với Chúa, chính là mỹ từ mà Giáo Hội dùng để chỉ cái chết, nhưng tôi lại chẳng hề hứng thú với sự sống chết của những người đó. Thấy Garethia bỗng bày ra bộ dáng thuyết giảng dài dòng, ngọn lửa vô danh trong lòng tôi không kìm được mà bùng lên.
“Đồng thời, lão ta còn tiên đoán sự trở về của Thánh Nữ.”
Nói xong câu này, Garethia hứng thú quan sát phản ứng của cô gái tóc xám trước mặt, nhưng lại phát hiện trên gương mặt đối phương không hề xuất hiện vẻ kinh ngạc như mình dự đoán.
“Này này, đó là ‘Thánh Nữ’ đó nha—chẳng lẽ cô bé không có chút tò mò nào sao?”
“Cho đến hiện tại, ta vẫn chưa nghe được bất kỳ thông tin giá trị nào.” Ngữ khí của tôi vẫn lạnh băng như cũ.
Thánh Nữ trở về… tin tức này quả thực đủ để chấn động cả đại lục. Người được Thần lựa chọn, được ghi chép trong Thánh Thư, nhận mệnh Thần dẫn dắt thế nhân—nhưng đối với tôi, người không chỉ sớm đã biết về sự xuất hiện của Thánh Nữ, mà còn đã biết cụ thể đó là ai rồi, tự nhiên chẳng thể nảy sinh chút kinh ngạc nào.
Cho đến khi, câu nói tiếp theo của Garethia khẽ buông xuống:
“Lời tiên tri của Giáo Hoàng đã gây ra một làn sóng lớn, ai ai cũng muốn tìm ra dấu vết của Thánh Nữ. Nhưng cô ta được Thần bảo hộ, thủ đoạn phàm trần không thể truy lùng. Thế là manh mối duy nhất lại rơi vào huyết mạch mà Thánh Nữ đời trước để lại… hay nói cách khác, hậu duệ của gia tộc của cựu Thánh nữ còn lưu lại trên thế gian.”
Garethia chậm rãi nói, ánh mắt nheo lại thành một đường, nhưng lại khóa chặt vào viên tinh thạch trong tay tôi. Một nỗi bất an nào đó lặng lẽ bò lên tim tôi, nhưng tôi vẫn cố làm ra vẻ khinh thường mà giễu cợt:
“Ta đúng là hồ đồ mới ở đây nghe ngươi nói nhảm. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết Thánh Nữ không thể kết hôn sinh con—”
“Đúng vậy, nhưng cô ta có anh chị em, có huyết mạch thân tộc mà? Chẳng lẽ những người đó không thể duy trì hậu duệ sao?” Garethia không vội vã ngắt lời:
“Theo giáo lý của Giáo Đình, Thánh Nữ là đứa con được Thần gửi nuôi ở nhân gian, và gia tộc sinh dưỡng nàng có ân nuôi dưỡng người con của Thần. Vì vậy, xuyên xuốt hàng ngàn năm qua, Giáo Hội vẫn luôn cung phụng, bảo vệ huyết mạch của Thánh Nữ đời đầu cho đến tận ngày nay.”
“Và đời này—” Garethia cố ý dừng lại, kéo dài giọng điệu: “Theo gia phả mà suy đoán, truyền đến bây giờ, hậu duệ của gia tộc Thánh Nữ đã sớm không còn hiển lộ Thần Lực, chỉ là một người phàm tục. Mười lăm năm trước, qua mai mối mà gả cho Đại Công Tước Bắc Cảnh làm vợ kế.”
“Đó chính là mẹ của cô bé đó. Đứng nói là cô bé không biết đấy nhé? Đại tiểu thư nhà Aerandel.”
Trong khoảnh khắc, không khí như đông đặc lại. Sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm, lấp đầy từng kẽ hở của hơi thở giữa hai người.
“Khi Giáo Hoàng tuyên bố Thánh Nữ sắp trở về, mọi người bỗng nhớ ra di vật của Thánh Nữ đời trước có lẽ có thể mang lại manh mối chỉ dẫn—sau đó được biết hậu duệ của gia tộc Thánh Nữ, vị phu nhân kia, đã mang di vật cuối cùng của Thánh Nữ cùng với của hồi môn đến Bắc Cảnh.”
Garethia nói xong, liền thong thả khoanh tay, không nói thêm lời nào. Các khớp ngón tay tôi trắng bệch siết chặt viên tinh thạch trong tay, cảm nhận những cạnh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay mềm mại, sự im lặng vô hình bỗng lan tỏa ngột ngạt.
Thì ra là vậy… Đây chính là lý do thực sự khiến đoàn xe của công tước bị các phe phái thèm muốn trên đường. Còn về mục đích của Garethia thì không cần phải đoán. Cô ta xưa nay vẫn vậy, luôn mang một sự tò mò gần như tham lam đối với những bí mật của kẻ mạnh, những bước ngoặt số phận trong thế giới loài người.
“Tôi cứ tưởng, cô bé sẽ thể hiện vẻ mặt… phấn khích hơn một chút chứ. Sao vẫn cứ giữ cái bộ dạng này vậy?” Đeo gương mặt của Nolan, Garethia tỏ ra nghi hoặc.
“Cái này thì có gì đáng phấn khích? Rõ ràng là rắc rối to lớn?” Tôi im lặng một lát, mới từ kẽ răng nặn ra vài tiếng.
“Sao vậy? Tôi cứ tưởng ở cái độ tuổi như cô bé, ít nhiều cũng sẽ ảo tưởng mình chính là Thánh Nữ định mệnh chứ?” Garethia cất giọng nhẹ bẫng, như thể đang nói một chuyện hiển nhiên, nhưng tôi lại như nghe thấy câu chuyện cười lố bịch nhất trên thế giới:
“Thánh Nữ? Hahaha! Nhìn đi—nhìn kĩ cái này đi! Nếu cái này cũng có thể được nhận là Thánh Nữ, thì Giáo Đình Quang Huy sớm muộn cũng nên chuyển thành tà giáo thì hơn!”
Máu tươi đang rỉ ra từng giọt từ kẽ móng tay tôi, nhuộm mười ngón tay thành một màu đỏ chói mắt. Tôi mạnh mẽ đưa đôi bàn tay dính đầy máu ra phía trước, cười lạnh hỏi ngược lại.
Tôi đã sớm biết rõ thân phận thật sự của vị Thánh Nữ kia — Iselaya, một cô nhi xuất thân từ cô nhi viện ở Vương Đô.
Còn về tôi, đúng vậy, không chỉ chẳng liên quan gì đến Thánh Nữ Quang Huy, mà còn là nô bộc của Tà Thần—
“À phải rồi…” Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, giọng nói của Garethia lại vang lên, “Cô bé không định đi cứu thằng nhóc Nolan đó sao? Kéo dài thêm chút nữa… e rằng sẽ không kịp đâu.”
“Ngươi… ngươi đã làm gì anh ấy!?” Tôi đột ngột giật mình, chất vấn gay gắt.
“Tôi có làm gì đâu?” Garethia thờ ơ vẫy vẫy tay, “Lúc hai người bị kỵ binh truy đuổi, thằng nhóc đó tự mình ngã ngựa. Còn tôi ấy à… chẳng qua là tiện tay ‘đi quá giang’ mà thôi.”
Nghe Garethia nói vậy, toàn thân tôi cứng đơ. Vốn tưởng rằng Garethia đã lợi dụng lúc nguy hiểm thập tử nhất sinh, lúc tôi và Nolan đều cực kỳ lơ là, mà dùng thủ đoạn tráo đổi nào đó.
Với phong cách của Garethia, khi Nolan rơi vào tay cô ta, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút khổ sở về thể xác, nên tôi mới có tâm trạng nhàn nhã, ở đây cùng cô ta thăm dò qua lại.
Nhưng không ngờ Nolan ngay từ đầu đã bị tôi bỏ lại trong trận hỗn loạn đó—vậy thì bây giờ cậu ấy chẳng phải vẫn đang trong tình cảnh hiểm nguy sao?
Nhưng mà… một thiếu niên lớn như vậy, nếu đột nhiên biến mất, làm sao tôi có thể không hề hay biết?
“Ngươi… ngươi dám che đi giác quan của ta!”
Cơn giận bùng lên đỉnh đầu ngay lập tức, nhưng giờ khắc này đã không còn thời gian để tính toán với nàng. Tôi trừng mắt nhìn Garethia một cái thật mạnh, rồi lập tức quay người, không quay đầu lại mà lao trở về hướng đã rời đi.
…
Lúc tôi dùng ma pháp hóa thân thành huyết vụ, né tránh cây chiến trùy của Rorgan và kéo theo Nolan thoát ra.
Giờ nghĩ kỹ lại, liệu lúc đó tôi đã bảo vệ tốt Nolan chưa? Chiêu thức đó của Rorgan, không nghi ngờ gì là một võ kỹ vô cùng mạnh mẽ, dù nó có khả năng xuyên qua ma pháp thì cũng không phải điều đáng kinh ngặc…
Tiếng vó ngựa và bước chân một lần nữa xuyên qua sự tĩnh lặng của rừng cây—nếu cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy, việc đối đầu với những binh lính kia e rằng đã không thể tránh khỏi.
Tôi không muốn làm tổn thương những binh lính trung thành với Aerandel, những người chỉ làm theo lệnh, nhưng nếu thật sự bị dồn vào đường cùng, thì tôi cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Nếu Nolan bị vây hãm, tôi sẽ một lần nữa vận dụng sức mạnh đó để dẫn cậu ấy thoát ra khỏi vòng vây.
Nếu cậu ấy bị trọng thương, tôi sẽ dùng ma pháp huyết nhục để giữ mạng cho cậu ấy, rồi tìm cách chữa trị—
Đúng vậy, tôi đã có được sức mạnh để vãn hồi tất cả, không còn là đứa trẻ bị người ta mặc sức định đoạt như trước nữa.
Khi ở bên cạnh Nolan, Clytia như được tái sinh. Tôi không biết trên người thiếu niên này ẩn chứa ma lực thế nào, nhưng chỉ có cậu ấy mới có thể mang lại cho cô bé sự bình yên quý giá. Tôi lại biết đây chính là cọng rơm cứu mạng sẽ thay đổi số phận của cô bé, thay đổi số phận của chúng tôi.
Huống hồ trước đó, tôi đã sử dụng hắc ma pháp thuộc về Tà Thần trước mặt Sella Boron. Với kiến thức uyên bác về ma pháp của mình, cô ta tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn bản chất tà ác của sức mạnh này. Giờ e rằng dù có nói rõ thân phận, trong mắt cô ta, thì Clytia cũng đã là một con rối bị hắc phù thủy khống chế mà thôi, còn đâu chỗ nào để đàm phán nữa chứ?
Dó đó đã không còn đường lui. Thân phận tiểu thư công tước đã bị vứt bỏ, tự nhiên cũng không thể trở thành lá chắn gì nữa. Clytia đã dùng hành động để đưa ra lựa chọn, vậy thì tôi cũng nên bằng cách của mình, bằng sức mạnh của tôi mà nâng đỡ cô bé bước tiếp.
Đây vốn là quyết tâm của tôi.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này… Clytia đã tỉnh dậy.
Tại sao—luôn luôn vào những thời khắc như thế này!!!
Tôi thầm gào thét trong lòng. Còn Clytia thì lại chẳng bận tâm, cô bé khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn đọng lại trên viên tinh thạch trong tay. Ánh sáng trắng sữa mờ ảo, nhẹ nhàng chiếu sáng đôi mắt xanh ngọc của cô.
Gió rừng lướt qua, cành lá khẽ xào xạc. Cô bé đột ngột hoàn hồn, không để ý đến tâm trạng đang xáo động của tôi, chẳng nói một lời, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, thần sắc mơ màng, từng bước từng bước đi về phía mà tôi vốn đã dự định.
Cứ như thể có một sự chỉ dẫn nào đó. Vén đám cỏ dại nhìn ra, thật trùng hợp làm sao, đây chính là nơi Claire đã ngã xuống trước đó, nhưng lúc này lại có một thân ảnh toàn thân đẫm máu gục ngã.
Thế là tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Nolan.
Ánh mắt tan rã, ý thức mơ hồ dựa vào gốc cây khô, một tay vẫn nắm chặt thanh kiếm thẳng, hơi thở yếu ớt như sợi tơ—
Còn cánh tay trái vốn đã không thể cử động đã trở thành gánh nặng, lúc này đã không cánh mà bay, thứ duy nhất còn sót lại là khớp vai đang chảy máu ròng ròng.
Đôi mắt của Clytia bỗng run rẩy, cô bé bước những bước nặng nề tiến lên, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên.

