Tập 01

Chương 72 - Cạn kiệt ma lực

2025-10-19

7

“Khụ khụ—người… đi đâu rồi?”

Nolan bị bụi đất bay lên làm sặc liên hồi. Cậu vừa vẫy tay xua đi làn khói mờ trước mắt, vừa nheo mắt nhìn quanh quất—cô bé vừa mới đứng ngay trước mặt, tại giây phút này đã biến mất không dấu vết.

Claire đương nhiên không thể tan biến vào không khí. Dù là dịch chuyển tức thời hay thuật ẩn thân, chúng đều thuộc về những kỹ năng ma pháp cực kỳ cao siêu. Cho dù đứa bé kia có thiên phú xuất chúng đến đâu, cũng tuyệt đối không thể ở độ tuổi này mà nắm giữ được những pháp thuật phức tạp như vậy.

Khác với Nolan nhất thời bị khói bụi che mắt, Clytia vẫn luôn đứng lặng trước cửa sổ lầu hai, đã thu trọn mọi chuyện vừa xảy ra vào tầm mắt—ngay khoảnh khắc Claire vung pháp trượng tạo ra cơn lốc xoáy, con bé đã khéo léo mượn lực xoay người, nhanh chóng ẩn vào chỗ tối ở từ chuồng ngựa, rồi không hề ngoảnh đầu lại mà vội vã chạy trốn về phía ngoại ô trạm dịch.

Đợi đến khi Clytia hoàn hồn, cô bé mới giật mình nhận ra bản thân đã vô thức đuổi theo. Đôi chân cô như có ý thức riêng, đẩy cửa, nhanh chóng xuống lầu, men theo con đường nhỏ yên tĩnh phía sau sân mà im lặng rời khỏi trạm dịch… Chuỗi hành động này trôi chảy đến mức gần như là bản năng, chẳng hề để lại chút dấu vết suy tư nào trong tâm trí.

Clytia đột ngột dừng bước ở rìa đường. Bụi cây ven đường khẽ xào xạc—hẳn đó chính là dấu vết Claire để lại khi vội vã chạy qua.

Đứng lặng một lát, đôi mắt xanh lục khóa chặt vào bụi cây khô héo và đám cỏ úa vẫn còn khẽ rung động. Một lúc sau, Clytia từ từ nâng tay, nhẹ nhàng kéo mũ áo choàng xuống trán. Vành mũ rộng không chỉ che đi mái tóc dài màu xám bạc của cô, mà còn giấu kín vẻ mặt phức tạp đang hiện hữu.

Từ trong sân trạm dịch, tiếng gọi lo lắng của Nolan mơ hồ vọng đến, nhưng thiếu nữ lúc này đã không còn tâm trí đáp lời. Cô bé không chút do dự sải bước, lần theo con đường nhỏ Claire đã đi.

Việc Claire bỏ trốn hẳn là nhất thời nổi hứng, đương nhiên không hề có kế hoạch chu đáo nào. Trong lúc vội vã như vậy, con bé không thể đi quá xa.

Theo dấu chân lộn xộn trên nền đất bùn mà truy tìm, chẳng bao lâu sau, Clytia đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, tóc đen ấy—Claire đang vịn vào một tảng đá lớn, cúi người, đôi vai phập phồng dữ dội, thở hổn hển không ngừng.

“Rắc”—tiếng cành khô bị giẫm gãy, nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.

“Hả?” Claire như một con sóc đất bị giật mình, đột ngột thẳng người dậy, không nghĩ ngợi gì liền chĩa ma trượng về phía phát ra âm thanh. Đập vào mắt cô bé là một bóng người bí ẩn khoác áo choàng đỏ sẫm, thân hình hoàn toàn bị lớp vải rộng lớn bao phủ, khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối của mũ áo, khó mà phân biệt được.

“…Làm cái quái gì vậy?” Claire cau mày, giọng nói vẫn còn mang theo hơi thở dốc chưa kịp bình ổn.

Clytia im lặng nhìn ánh mắt cảnh giác hoàn toàn xa lạ mà em gái dành cho mình, cuối cùng vẫn không đưa tay tháo mũ. Hai người cách nhau một khoảng không quá xa không quá gần mà đối mặt, không khí như tràn ngập một sự mơ hồ, hư ảo.

Cuối cùng, Clytia như không thể chịu đựng thêm sự im lặng này nữa, cô bé bước nửa bước về phía trước. Tuy nhiên, cô lại không thể kìm nén được sự run rẩy của cơ thể, khiến dưới lớp áo choàng rộng lớn của cô vang lên một chuỗi tiếng kim loại va chạm vụn vặt mà lại rõ ràng—“đinh leng keng”, như thể có thứ gì đó cứng rắn giấu bên trong đang va vào nhau.

“Khoan đã!” Claire lớn tiếng quát, ánh mắt khóa chặt vào đường nét lồi lõm bất thường ẩn hiện dưới áo choàng của đối phương, “Dưới cái áo đó của ngươi— nơi cộm cộm lên, là vũ khí đúng không!?”

“Không được lại gần!”

Lời nói này cứ như một câu thần chú định thân, Clytia im lặng dừng bước. Đúng vậy—đó quả thực là vũ khí, nỏ cầm tay và túi tên lấy được từ những mạo hiểm giả đêm trước, vừa vặn là loại cô miễn cưỡng có thể sử dụng.

“Ngươi… ngươi nhìn gì mà nhìn?” Claire bị ánh mắt im lặng đó làm cho càng thêm bất an. Con bé nghi hoặc quét mắt nhìn kẻ quái dị không nói một lời trước mặt, vừa cẩn thận từng li từng tí lùi lại phía sau.

“Phiền chết đi được…” Claire lẩm bẩm trong miệng, như để tự trấn an bản thân. Một tay hơi vụng về nhấc tà váy quá rộng, tay kia vẫn giơ thẳng ma trượng, ánh mắt cảnh giác khóa chặt vào bóng áo choàng đỏ phía trước, hoàn toàn không hề để ý đến những rễ cây đan xen chằng chịt và mặt đất gồ ghề dưới chân.

“Phụt!”

Mắt cá chân con bé đột ngột trẹo đi, cả người lập tức mất thăng bằng. Kèm theo một tiếng “bịch” nặng nề, con bé vừa vặn giẫm vào một cái hố đất bị lá khô che khuất một nửa. Clytia giật mình trong lòng, gần như theo bản năng muốn bước tới đỡ lấy.

Tuy nhiên, hành động xuất phát từ bản năng này, trong mắt Claire lại bị hiểu lầm thành ác ý thừa cơ xông vào. Ngay khoảnh khắc con bé ngửa người ra sau, trọng tâm không vững, đầu ma trượng vẫn luôn chĩa vào đối phương đã theo ý niệm mất kiểm soát của con bé, bùng nổ một luồng ánh sáng chói lòa không thể nhìn thẳng!

Clytia chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đột ngột bị một màu trắng thuần khiết, chói chang nuốt chửng. Ánh sáng mạnh mẽ như những mũi kim nhọn hoắt, đâm vào mắt cô đau nhói.  Clytia đột ngột đưa tay che mắt, thị giác mất hoàn toàn trong chớp mắt, bên tai chỉ còn lại một tiếng ù ù kéo dài.

Một lúc sau, biển ánh sáng trắng xóa ấy mới từ từ rút đi. Trong tầm nhìn còn sót lại những đốm sáng lập lòe không ổn định, đường nét cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ ảo và chậm rãi hiện ra trở lại.

Trong mờ mịt, thiếu nữ thấy bóng dáng Claire đang sắp biến mất khỏi tầm nhìn—

“Chờ một chút!”

Cảm giác bỏng rát do ánh sáng mạnh để lại vẫn còn vương vấn trong mắt, tầm nhìn như bị che phủ bởi một lớp màn bán trong suốt, đường nét cây cối mờ ảo lay động, xen lẫn những đốm sáng tàn dư không tan.

Clytia cố nén cơn đau, dựa vào hướng cuối cùng cô ghi nhớ trong ký ức và tiếng bước chân chưa hoàn toàn tan biến bên tai, dốc sức đuổi theo vào khu rừng.

Ánh sáng trong rừng tối tăm, cành cây không ngừng cào xước áo choàng của cô, khiến bước chân cô trở nên khó khăn. Mà tiếng bước chân của Claire phía trước lại càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn bị tiếng gió rừng nuốt chửng.

Mất dấu rồi sao?

Thời gian trôi qua, khi thị lực của Clytia cuối cùng đã hoàn toàn rõ ràng, trong rừng lại đã không còn dấu vết của Claire. Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ bước về phía trước—

Trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Ngay khi Clytia gần như nghĩ rằng mình đã hoàn toàn mất dấu Claire, ánh mắt cô đột nhiên bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé đang nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh một con đường mòn hoang vắng—

Claire cuộn mình bất động giữa những chiếc lá khô héo, má con bé tái nhợt đáng sợ, hai mắt nhắm nghiền, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Sắc mặt Clytia đột ngột chùng xuống. Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng Claire còn hoạt bát chạy phía trước cách đây không lâu, sao chỉ trong chớp mắt lại biến thành bộ dạng này? Là chạy quá nhanh nên bị ngã? Hay bị thương ở đâu? Hay là… bị ai đó ám hại?

Hàng loạt suy đoán như thủy triều dâng lên trong lòng, khiến trái tim Clytia thắt lại.

Thiếu nữ nhanh chóng bước tới, quỳ một gối bên cạnh Claire, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cổ con bé. Cho đến khi cảm nhận được mạch đập yếu ớt và nhìn thấy lồng ngực vẫn còn nhấp nhô nhẹ nhàng, Clytia mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cô chú ý thấy môi Claire đang khẽ run rẩy, dường như đang nói mê gì đó. Clytia cúi người, ghé tai sát môi con bé.

“Em… không muốn…”

Giọng nói ấy yếu ớt như sợi tơ mong manh trong gió. Ngay khi Clytia đang cố gắng bắt lấy những âm tiết vụn vỡ ấy, một tiếng gọi vang dội đột nhiên từ phía sau vọng đến:

“Tia!”

Tiếng bước chân vội vã của Nolan từ xa đến gần. Khi cậu nhìn thấy Clytia nửa quỳ trên mặt đất và cô bé tóc đen đang bất tỉnh, cậu lập tức dừng bước, trên mặt tràn đầy kinh ngạc:

“Không… không sao chứ? Cô bé… cô bé này bị làm sao vậy?”

Clytia chỉ im lặng lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Claire.

Nolan bước lên hai bước, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét dung mạo của Claire, lông mày cậu dần nhíu lại, dường như nhớ ra điều gì đó. Cậu do dự một lát, không chắc chắn lắm mà mở miệng:

“Chuyện này không lẽ là… ừm… cạn kiệt ma lực à?”

Quan sát thấy vẻ nghi hoặc thoáng qua trên mặt Clytia—giờ đây Nolan đã có thể từ khuôn mặt thường ngày thờ ơ đó, bắt được những thay đổi cảm xúc tinh tế này, cậu vội vàng mở lời giải thích:

“Là ông Layak… trước đây khi hướng dẫn anh học phù phép, anh thường vì không nắm vững mức độ mà tự làm mình ra nông nỗi này, nên ấn tượng với nó sâu sắc.”

Thì ra là vậy—Claire rốt cuộc còn quá nhỏ, cơ thể chưa phát triển hoàn thiện. Dù có thiên phú ma pháp xuất sắc đến đâu, nền tảng tinh thần yếu ớt cũng khó lòng chịu đựng được sự tiêu hao ma lực lớn. 

Giống như một chiếc ly rượu tinh xảo, dù có thể chứa đựng rượu quý, nhưng lại không thể chịu nổi dòng chảy cuồn cuộn.

Ánh mắt Nolan lướt qua gương mặt hơi căng thẳng của Clytia, sự run rẩy khó nhận thấy đó khiến lòng cậu dấy lên nhiều nghi vấn. Tuy nhiên khi ánh mắt trở lại với Claire đang hôn mê bất tỉnh, cậu nhân ra lúc này không phải là thời điểm thích hợp để truy hỏi:

“Anh biết phải làm gì, trước hết đưa cô bé này về trạm dịch đã.”

Chỉ nghe thiếu niên nói như vậy.