Tập 01

Chương 71 - Tin tức từ phương Bắc

2025-10-18

8

Khi cái tên “Aerandel” lọt vào tai, sắc mặt Clytia chợt biến đổi, như thể trái tim bị một mũi kim vô hình đâm xuyên. Sự mất tự chủ thoáng qua ấy không thoát khỏi ánh mắt Nolan, khiến lòng cậu vừa lo vừa nghi.

“…Em không sao.” Clytia khẽ cụp mi, chỉ xoay mặt đi, ánh mắt vô định dõi nhìn ngọn lửa trại đang bập bùng cháy.

Thế nhưng nhìn thần sắc cô bé như vậy, sao có thể nói là không sao được? Nolan cẩn thận hồi tưởng, chợt nhận ra mình chưa từng thấy Clytia lộ ra vẻ kinh hoàng đến thế.

“Xin lỗi, em buồn ngủ quá.” Cô bé ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt lo lắng của cậu thiếu niên, rồi lặp lại lần nữa. Nolan muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành mím chặt môi, nén những nghi vấn đang cuộn trào vào tận đáy lòng.

Hai người không còn lời nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi quanh ngọn lửa trại dần tàn, mặc cho sự tĩnh mịch nặng nề lan tỏa giữa không gian. Nhưng chẳng ai thực sự chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi chân trời hửng sáng màu lòng cá, tia nắng ban mai đầu tiên yếu ớt xuyên phá màn đêm, lửa trại cũng đã lụi tàn, chỉ còn lại một vệt tro hồng le lói.

Nolan dập tắt tàn lửa, đứng dậy, nghiêm nghị nhìn Clytia:

“Nghĩ kỹ lại, tuy tình hình khẩn cấp, nhưng chúng ta rời đi vội vã như vậy quả thực thiếu cân nhắc.” Thiếu niên ngừng lại một chút, ánh mắt hướng về con đường quanh co phía xa, “Nếu mọi việc thuận lợi, chúng ta đáng lẽ phải xuống thuyền ở cảng Cadro, rồi chuyển sang xe ngựa để đi Vương Đô… Mà thôi, bây giờ nói những điều này cũng vô ích.”

Cậu thu hồi tầm mắt, ngữ điệu chuyển sang thực tế hơn: “Nhưng anh ước chừng, nếu muốn tiếp tục đi tới, thì phía trước còn khá xa. Hành lý của chúng ta đều đã bỏ lại trên thuyền, e rằng không thể cứ tay không mà lên đường như vậy.”

“Vậy thì…” Clytia chớp mắt, dường như đã đoán được ý định của cậu.

Nolan khẽ thở dài: “Có lẽ có thể đợi dọc đường, xem có đoàn thương nhân nào bằng lòng cho chúng ta đi nhờ một đoạn không.”

“Nếu không đợi được thì sao?”

“Nếu không đợi được thì phải chuẩn bị hai phương án.”

Trong quãng nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi, Nolan đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi khả năng có thể xảy ra. Cậu hắng giọng, hạ thấp giọng nói: “Nếu thực sự không còn cách nào khác, thì đành phải quay lại trạm dịch một chuyến—nhưng nếu quay lại thì không thể công khai như trước, mà phải lén lút, đừng để người khác chú ý”

“…Em nghe anh.” Clytia đáp lời không chút biểu cảm, giọng nói không hề có chút dao động nào.

Cái gọi là chờ đợi khách thương qua lại, nói cho cùng chẳng phải là trông chờ vào vận may sao? Vẫn phải tốn rất nhiều thời gian để mong chờ một kết quả không chắc chắn. Nhưng vận may như vậy sẽ không dễ dàng giáng xuống đầu hai người.

Thế là lựa chọn chỉ còn lại một.

Họ đổi hướng, một lần nữa quay lại trạm dịch. Lần này, cả hai đặc biệt thận trọng, luôn di chuyển sát bìa rừng cạnh đại lộ, len lỏi trên con đường mòn bí mật nằm giữa đường chính và vùng hoang dã.

Nolan tay nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác mở đường phía trước, Clytia thì theo sát phía sau, tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

“Khoan đã—” Nolan đột nhiên giơ tay, chặn bước chân Clytia lại. Cậu nghiêng tai lắng nghe, từ xa vọng lại những tiếng vó ngựa dồn dập.

Ban đầu còn mơ hồ, như tiếng trống dập nhẹ xuống mặt đất, rồi càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, cuối cùng hòa thành một tiếng sấm trầm đục và liên hồi, cuộn qua không khí se lạnh của buổi sớm mai, khiến mặt đất dưới chân cũng khẽ rung lên theo.

“Cuối cùng cũng có người đến rồi, biết đâu có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn…”

“Suỵt!”

Đó không phải là tiếng vó ngựa nhàn tản của một con ngựa đơn độc, mà là âm thanh của hàng chục, thậm chí nhiều hơn, là những con ngựa khỏe mạnh đang cùng lúc phi nước đại.

Nolan vẫn còn do dự đứng bên đường, nhưng Clytia đã hành động nhanh hơn. Cô bé túm lấy Nolan, kéo cậu vào trong bóng cây rậm rạp che khuất.

“Em làm gì vậy!?” Nolan còn chưa kịp hoàn hồn, đột ngột nhiên mắt lên, đã thấy Clytia đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cậu im lặng, mắt cô bé thì chăm chú nhìn ra ngoài bìa rừng.

“Tia… quả nhiên có chuyện trong lòng…” Nolan nghĩ thầm, không hiểu cái chữ “Aerandel”, vị Đại Công Tước phương Bắc mà cậu hôm nay mới nghe nói đến, rốt cuộc có ma lực gì—

Nhìn lại lần nữa, chỉ thấy bụi đất cuồn cuộn như mây vàng, lọt vào tầm mắt hai người là một đoàn kỵ mã hùng hổ xông phá màn sương mỏng manh của buổi bình minh.

Mấy con ngựa dẫn đầu là những tuấn mã cao lớn, lông đen như lụa mun. Các kỵ sĩ trên lưng ngựa khoác áo choàng chống gió màu xanh chàm đồng phục, kêu phần phật trong gió vì phi nước đại, để lộ trang phục gọn gàng bên trong.

Bên cạnh yên ngựa treo cung dài và tên đã lắp sẵn, mã đao thỉnh thoảng va vào vỏ da trong lúc ngựa xóc nảy, phát ra tiếng “cộp cộp” lạnh lẽo.

Ngay lúc vạt áo choàng bay phấp phới, ánh mắt sắc bén của Nolan chợt nhận ra, trên vai trái hoặc trước ngực của chiếc áo choàng, rõ ràng thêu một huy hiệu nổi bật—đó là trên nền hình khiên màu xanh đen, một con sói tuyết được thêu bằng chỉ bạc tinh xảo, trong tư thế vươn mình.

Đầu sói ngẩng cao, nanh sắc khẽ lộ, dáng vẻ uy mãnh và nhanh nhẹn, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy vọt ra khỏi lớp vải.

Giống như huy hiệu rồng của Hoàng Gia Đế Quốc treo trước cửa trạm dịch, huy hiệu độc đáo trước mắt này đã báo hiệu đội quân này thuộc về một gia tộc, hoặc một tổ chức quân sự hiển hách nào đó.

Những kỵ binh tiên phong tinh nhuệ phi nước đại ở đằng trước, theo sau là vài cỗ xe ngựa được kéo bởi những con ngựa thồ cường tráng, phủ bạt dày, bánh xe phát ra tiếng “lộc cộc” nặng nề trên mặt đường. Cuối đội hình còn có kỵ binh chặn hậu, trước sau vây quanh bảo vệ, ước chừng có gần trăm người, rõ ràng là một đội quân vũ trang quy mô nhỏ.

Thông thường, một đội quân đồ sộ và dường như không hề nhẹ nhàng như vậy, đáng lẽ phải tìm cách hành quân ổn định, không nên vội vã đến thế. Xem ra có vẻ ẩn chứa một điều bất thường nào đó.

Tiếng vó ngựa xa dần, bụi đất từ từ lắng xuống, xung quanh chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc, yên ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn nén của nhau.

“Cái huy hiệu đó… là biểu tượng của một gia tộc nào đó,” Nolan nói một cách vô tình, cố ý ném suy đoán về cái tên đó, đồng thời không để lộ dấu vết nào mà liếc nhìn Clytia, “Chẳng lẽ… họ chính là đoàn xe do vị công tước Aerandel gì đó phái đến?”

“Ừm.” Clytia khẽ hừ một tiếng không nặng không nhẹ qua mũi. Mắt Nolan vẫn dán chặt vào làn khói bụi chưa tan hết ngoài kia:

“Anh nghĩ… Chúng ta không nên đi theo đoàn xe nay nhỉ? Như vậy thì chúng ta đỡ vướng phải rắc rối nào đó…”

Cậu im lặng một lát, như muốn khắc sâu cảnh tượng thiết kỵ phi nước đại ấy, cùng với sự bất an đang vương vấn trong lòng vào tận sâu trong ký ức, rất lâu sau mới từ từ thu hồi ánh mắt nhìn xa.

Tôi không tài nào hiểu nổi, Clytia đối với đoàn xe Aerandel tình cờ gặp gỡ này, rốt cuộc sẽ giữ thái độ như thế nào.

Phải chăng, trong một góc khuất nào đó của trái tim của Clytia, vẫn còn sót lại một chút lưu luyến mơ hồ, khiến cô bé vô thức muốn dò hỏi hơi thở xa xăm từ phương Bắc?

Hay là chuyện cũ đã không thể nhìn lại, dù nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng giờ đây đối với thiếu nữ, tình cảm dành cho mảnh đất đó chỉ còn lại sự cảnh giác và xa cách, một “mong muốn tránh xa”?

Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ đó chắc chắn là một cảm xúc phức tạp khó nói, làm tôi không thể bóc tách phân tích từng chút một. Nhưng mặt khác, bất kể cảm xúc này xuất phát từ tự nguyện hay bất đắc dĩ, cô bé đã dùng sự im lặng để đưa ra lựa chọn—

Quay người, rời xa hướng bụi khói vừa bốc lên.

Đoàn xe của Aerandel mang theo bí mật của nó, hoàn toàn biến mất ở cuối con đường. Còn Nolan và Clytia, thì một lần nữa bước lên con đường nhỏ trở về quan dịch. Họ dự định nghỉ ngơi một chút ở đó, mua sắm lương thực nước uống cần thiết, có lẽ còn may mắn gặp được một đoàn thương nhân đi ngang qua, cho họ đi nhờ một đoạn.

Lần lướt qua này, có lẽ sẽ khó mà còn liên quan gì nữa. Quỹ đạo cuộc đời Clytia đã hoàn toàn chệch khỏi hải trình ban đầu, vững vàng neo đậu bên cạnh Nolan. Đến giờ phút này, tôi thậm chí đã không thể hình dung ra cảnh hai người họ sẽ chia đôi ngả đường trong tâm trí.

Đúng vậy, lẽ ra mọi chuyện phải là như thế này. Chính trong khoảng trống Nolan rời đi này, trong căn phòng yên tĩnh, tôi chợt hiểu ra tất cả, rồi nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ—

Hồi tưởng lại đầu đuôi câu chuyện, chỉ một lát trước, Nolan tình cờ nghe nói trạm dịch ở đây có thể cung cấp dịch vụ thuê ngựa. Cậu nhất thời nổi hứng, dù chẳng biết chút gì về cưỡi ngựa, cũng hăm hở chạy thẳng ra chuồng ngựa xem cho biết—còn Clytia lúc đó đang yên lặng nghỉ ngơi trong phòng khách.

và rồi sự yên tĩnh giữa trưa bị phá vỡ bởi tiếng nói chuyện vọng từ ngoài cửa sổ vào.

“Em là con nhà ai vậy? Sao lại ngủ ở chỗ này?” Là giọng Nolan, mang theo sự ngạc nhiên và quan tâm.

“Hỏi nhiều làm gì! Ta ngủ ở chuồng ngựa thì sao?” Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy bướng bỉnh lập tức đáp lại, như một con mèo con đang xù lông.

“Em… gia đình em đâu? Nhỏ tuổi như vậy—”

“Đừng lại gần! Ta là ma pháp sư đó! Thấy không!? Đây là ma trượng của ta! Còn lại gần nữa là ta không khách sáo đâu!”

“Này này! Đừng có vung thứ này loạn xạ, coi chừng chọc vào mắt—khoan đã, đó không phải là… hàng thật đấy chứ?”

“Hừ, coi như ngươi cũng có chút mắt nhìn…”

Tôi cảm thấy thân hình Clytia đang ngồi yên lặng bỗng khựng lại. Cô bé hơi cứng nhắc đứng dậy, bước đi không tiếng động đến bên cửa sổ, nhìn về phía nguồn ồn ào.

Cảnh tượng trong sân thu vào tầm mắt. Trong chuồng ngựa có một cô gái nhỏ bé, mặc chiếc váy dài bằng vải voan bẩn thỉu, nét ngây thơ chưa phai, giữa mái tóc đen còn vương vài cọng cỏ khô.

Cô bé nắm chặt một cây ma trượng mảnh mai nạm đá quý, đang vung về phía Nolan bên ngoài chuồng ngựa, lời lẽ sắc bén, không chịu nhường một bước, hệt như một con nhím đang dựng gai phòng thủ.

Không khí lạnh lẽo đi qua khí quản, chảy sâu vào phổi. Clytia đương nhiên nhận ra, khuôn mặt đó, giọng điệu đó, làm sao cô bé có thể không nhận ra?

Đó là Claire—

Claire Aerandel, thứ nữ của phủ công tước Aerandel, em gái ruột của Clytia—

Nhưng— tại sao con bé lại một mình xuất hiện ở trạm dịch hẻo lánh này?

Clytia vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn. Ngay sau đó, cô bé thấy Nolan thận trọng đưa tay ra, dường như muốn kéo Claire ra khỏi chuồng ngựa lộn xộn. Tuy nhiên, cô bé tóc đen khéo léo né tránh, cây ma trượng trong tay vung lên tùy ý.

Chỉ trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy nhỏ bất ngờ xuất hiện, cuốn tung cỏ vụn và bụi đất bay khắp nơi. Đàn ngựa trong chuồng hoảng sợ, bất an dậm chân, phát ra những tiếng hí dồn dập.

Đợi Nolan vung tay gạt đi bụi bay vào mắt, vội vàng xông lên thì chuồng ngựa đã trống rỗng—và cô bé tóc đen kia, đã biến mất như một phép màu.