“E hèm.”
Khi giọng nói của thiếu nữ mang theo chút lãnh ý vang vẳng lên bên tai, Nolan rùng mình một cái, rồi chậm rãi ngẩng đầu.
“Ấy! Tia, em… em tỉnh rồi à?”
Tôi chống người ngồi dậy, nhìn cậu thiếu niên đang co ro trong góc. Hai tay tôi đặt lên mép ván giường thô ráp, tấm chăn len trượt khỏi đầu gối, chất đống bên dưới sàn gỗ.
Nhưng tôi không hề hay biết ánh mắt tôi lúc này đang nhìn Nolan, ở trong mắt cậu ta lại hiện lên một vẻ sắc lạnh lạ thường.
“Tại sao không đồng ý với hắn?”
“Hả? Đồng ý gì cơ?” Lưng Nolan áp sát vào ván gỗ lạnh lẽo, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
“Vách ngăn rất mỏng, cuộc đối thoại của các anh, em đều nghe thấy cả.” Ánh mắt tôi không rời một giây, khóa chặt Nolan, cố gắng khiến ánh nhìn mang theo một thứ áp lực không thể lảng tránh.
“À— ra là vậy à.” Nolan như thở phào nhẹ nhõm, “Là tên đó làm ồn khiến em tỉnh giấc sao?”
“Anh biết em điều hỏi không phải chuyện này.”
Tôi khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Nolan, từng lời từng chữ nói ra đều vô củng rõ ràng.
“Ý em là… những lời nghe có vẻ hoang đường… của Gareth đó à?” Giọng Nolan trở nên có chút ấp úng, “Dù sao… dù sao… đó cũng chỉ là lời nói một phía của hắn, làm sao anh có thể tùy tiện tin theo lời xúi giục của một người lạ mặt được?” Lời phản bác của thiếu niên mang theo một sự cố ý, như thể chém đinh chặt sắt vậy.
“Nhưng những điều đó chẳng phải cũng chính là những nghi hoặc trong lòng anh sao? Lỡ có âm mưu gì thật, lỡ ẩn chứa hiểm nguy khôn lường, chẳng lẽ anh cam tâm ngồi đây chờ chết, không biết gì cả, cứ thế đợi mọi chuyện nảy sinh?” Tôi gần như không thể kiềm chế được sự sốt ruột trong giọng nói, liên tục chất vấn thiếu niên trước mắt.
Thời gian đang trôi dần trôi đi, đáng lẽ Nolan phải đi hội hợp với Gareth, chứ không phải ở đây lãng phí thời gian với tôi.
“Chính vì có thể ẩn chứa hiểm nguy…” Nolan vốn đang nghiêng đầu, có vẻ uể oải, bỗng nhiên ngước mắt lên, đối mặt với ánh nhìn của tôi, “…nên càng phải canh giữ ở đây, không phải sao?”
“Canh giữ ở đây?” Tôi nhất thời không hiểu ý cậu ta.
“Chẳng lẽ… không đúng à?” Nolan ấp úng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, “Ngược lại là em đó, Tia… chỉ vì tin vài lời của Gareth mà đã vội vàng khuyến khích anh đi mạo hiểm, như vậy mới đáng lo hơn chứ? Nói cho cùng thì những chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần có thể bình an đến nơi chẳng phải đã đủ rồi sao?”
Lần này… thật sự tệ rồi.
Tôi gần như trừng mắt với Nolan, cảm nhận rõ ràng sự chần chừ và lùi bước của cậu ta. Nếu hỏi nhân vật chính trong nguyên tác có đặc điểm nào gây ấn tượng sâu sắc nhất, thì tinh thần phiêu lưu nhiệt huyết và không sợ hãi chắc chắn sẽ đứng đầu. Mà tôi lại không hiểu, rốt cuộc điều gì đã trói buộc một trái tim vốn nên khao khát phiêu lưu.
“Cớ, tất cả đều là mượn cớ!“ tôi nghĩ thầm, nhất định có một lý do nào đó mà tôi không biết, đã khiến cậu ta trở nên hèn nhát như vậy.
Như vậy thì không được — cốt truyện buộc phải tiếp diễn, nếu Nolan lùi bước ở đây, tất cả những diễn biến sau này đều có thể càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
“Tia… em đi đâu vậy?”
Nolan ngơ ngác ngẩng mặt lên, nhìn thiếu nữ tóc dài màu xám bạc nhẹ nhàng từ mép giường đáp xuống đất.
“Anh không đi, vậy để em đi. Anh cứ ngoan ngoãn ở lại đây là được.”
Tôi chỉ liếc nhìn Nolan đang co ro trong bóng tối ở góc tường, thuận tay vơ lấy chiếc áo choàng treo bên tường vội vàng khoác lên, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
“Khoan đã! Tia!”
Nolan như người mất hồn mà ngẩn người một lát, khi lấy lại tinh thần thì chỉ kịp thốt ra một tiếng kêu từ cổ họng. Cậu vội vàng bò dậy khỏi giường, lao ra cửa khoang, nhưng chỉ trong vài hơi thở, bóng dáng của thiếu nữ đã biến mất.
Đi đâu rồi—Nolan sốt sắng bước thêm hai bước, ánh mắt hoảng hốt quét qua quét lại trên hành lang tối tăm. Đúng lúc này bỗng có một con sóng khổng lồ ập vào mạn thuyền, khiến cả con thuyền chao đảo dữ dội, khiến ván gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Nolan vội vã vươn cánh tay duy nhất có thể cử động, cố gắng bám víu vào thứ gì đó để giữ thăng bằng. Tuy nhiên chỉ với một tay thì khó mà chống đỡ, trong cơn rung lắc dữ dội, cơ thể cậu không kiểm soát được mà nghiêng sang một bên. Thêm vào đó, sàn tàu ẩm ướt vì hơi sương của biển đã khiến cậu mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã sấp mặt xuống sàn cứng.
“Cẩn thận!”
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bàn tay mạnh mẽ đột ngột vươn ra từ phía sau, vững vàng giữ chặt lấy bờ vai đang nghiêng ngả của Nolan. Nhờ lực đẩy vừa vặn ấy, Nolan dồn sức vào chân, cuối cùng cũng đứng vững trở lại trên thân thuyền đang chao đảo.
“Ngài… không phải đã rời đi rồi sao? Không phải nói là đi thăm dò tình hình…”
Nolan vẫn chưa hết kinh hồn, quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ đối diện với một đôi mắt đỏ quen thuộc — là Gareth. Chàng thanh niên này không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện phía sau cậu. Nolan rõ ràng nhìn thấy, trong bóng tối mập mờ, khóe môi của Gareth cong lên một nụ cười bí ẩn.
“Cái này à… Thám hiểm một mình là thiếu vài phần thú vị, đi được nửa đường thì lại quay về rồi.” Gareth nói một cách nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén quét qua hành lang trống rỗng, “Vừa hay thấy cậu hấp tấp chạy ra, suýt nữa thì thấy cậu cảnh cạp đất rồi.”
“Đúng… đúng rồi!” Nolan chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nắm lấy cánh tay Gareth, “Ngài có thấy Tia không? Vừa nãy, em ấy chắc hẳn vừa đi qua đây!”
“Cô bạn nhỏ của cậu?” Gareth nhướng mày, hứng thú đánh giá vẻ mặt lo lắng của Nolan, “Cô bé là em gái cậu à, nhìn cũng không giống lắm. Hay cô bé ấy có một vai trò nào đó khác? Và cô bé ấy có đáng để cậu lo lắng đến vậy không?”
“Không… không phải em gái,” Nolan trả lời một cách lơ đãng, ánh mắt vẫn sốt sắng tìm kiếm xung quanh, “Nhưng em ấy là một người bạn quan trọng, rất quan trọng.” Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng quay ánh mắt về phía Gareth, giọng điệu mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi tìm em ấy… sau này sẽ cảm ơn ngài.”
“Khoan đã—” Nolan vừa mới bước nửa bước, giọng Gareth đã vang lên từ phía sau, khiến cậu khựng lại. “Cậu cứ tìm kiếm vô định như vậy, có biết cô bé rốt cuộc sẽ đi đâu không?”
“Em ấy… em ấy đã nghe lén những lời ngài nói trước đó, tôi nghĩ có lẽ là đã khơi gợi sự tò mò của em ấy.” Nolan nuốt nước bọt, nhưng lại nghe Gareth khẽ cười một tiếng, bước lại gần hai bước, rồi cất lời:
“Vậy thì chẳng phải rất tốt sao? Xem ra mục tiêu của cô bé ấy cũng giống tôi, không phải sao? Quanh đi quẩn lại, chẳng phải vẫn quay về lựa chọn ban đầu?”
“Ý ngài là…” Ánh mắt Nolan lóe lên, đã hiểu được ám chỉ của đối phương, nhưng vẫn mang theo vài phần chần chừ.
“Đi theo tôi.” Gareth không nói thêm lời nào, quay người đi trước, “Cô bé chắc chắn là đi thăm dò người được gọi là tu sĩ Thánh Đường kia rồi. Muốn tìm thấy cô bé, chỉ có thể đến cùng một nơi.”
Lời vừa dứt, Gareth đã bước vụt qua thiếu niên, dời khỏi nơi đây. Nolan nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mặc áo khoác thẳng thớm, rồi cũng bước theo sau theo.
Tuy nhiên, Nolan đang vội vã đuổi theo không hề nhận ra—khi ánh mắt Gareth quét qua vùng bóng tối đặc quánh bên cạnh ô cửa sổ mạn thuyền, khóe môi hắn không tự chủ được mà nhếch lên một đường cong. Gareth hơi cúi đầu, khẽ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy:
“Ha… Lần này thì thú vị hơn nhiều rồi.”
…
“Tên đó… đã phát hiện ra mình rồi.”
Trong góc khoang thuyền bị bóng tối và sự ẩm ướt bao trùm, màn đêm như một tấm màn sống động khẽ rung động. Một khe hở lặng lẽ nứt ra, bóng tối như dòng nước rút đi, dần dần ngưng tụ thành một chiếc áo choàng đỏ sẫm, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai mảnh mai của cô gái.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi nơi ẩn náu được tạo ra bởi ma pháp hắc ám, nhìn theo hành lang mà Nolan và Gareth vừa đi qua. Chiếc đèn dầu treo tường sau một ngày không được ai thêm dầu, giờ đây đã lập lòe ánh sáng vàng vọt, chỉ còn lại tàn bấc đèn leo lét cháy, khiến cả lối đi hiện lên một cách vô cùng mờ ảo.
Xem ra cốt truyện cuối cùng cũng đã trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Đúng như những gì được miêu tả trong nguyên tác, Nolan và Gareth đã cùng nhau bước vào cuộc thám hiểm đầy bất ngờ nhưng không hề nguy hiểm này. Điều này lẽ ra phải khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành… liệu đã hoàn thành chưa?”
Lý trí mách bảo rằng sự can thiệp của tôi nên dừng lại ở đây, tốt nhất là quay đầu trở về, tiếp tục đóng vai trò đang ngủ say. Thế nhưng ánh mắt Gareth vừa rồi hướng về góc này, cái nhìn lướt qua tưởng chừng vô tình nhưng ẩn chứa những ý nghĩa sâu xa, lại khiến lòng tôi dấy lên một nỗi bất an dai dẳng.
Tôi rõ ràng biết rằng “thanh niên” tóc đen mắt đỏ này, về bản chất là một kẻ theo chủ nghĩa cá nhân. Trong thiết lập của nguyên tác, đó là một nhân vật bí ẩn, lẩn khuất giữa chính và tà, chỉ vì vô vàn cơ duyên trùng hợp và nhân quả phức tạp, mà về sau mới đứng cùng chiến tuyến với nhân vật chính Nolan.
Về lý thuyết, tôi tin Gareth tuyệt đối sẽ không làm hại Nolan—nhưng những mô tả nhạt nhẽo trên giấy, rốt cuộc không thể sánh bằng sự lạnh lẽo tận mắt chứng kiến. Cái liếc mắt vừa rồi của Gareth, ánh mắt khó lường của tên đó trước khi quay người rời đi, lại như một mũi kim nhỏ đâm vào tim tôi, không sao xua đi được.
“Hay là… cứ đi theo xem thử một chút.”
Tôi im lặng bước đi, vạt áo choàng đỏ sẫm nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước chân.

