Tập 01

Chương 61 - Đêm nay vốn nên có vũ hội

2025-10-11

2

Đó là một luồng sáng thuần khiết và trong trẻo.

Không giống ánh đèn nhân gian vàng vọt, chẳng tựa vầng dương chói chang trên trời quang, cũng không phải vẻ thanh khiết của trăng sao giao hòa. Ánh sáng tự nhiên có thể lan tỏa vô tận, mắt người không nhìn thấy điểm cuối, nhưng khối sáng trắng ấm áp trước mắt tôi lại mang một hình thái rõ ràng. 

Nó lúc như những hạt vi trần tan rã, khi lại tựa như tấm màn mỏng manh lay động, lơ lửng giữa hư và thực, như có thể chạm tới, lại như một ảo ảnh.

Tôi thấy rõ ràng ánh sáng bùng phát từ cuốn Thánh thư cổ kính bị xiềng xích nặng nề quấn quanh, trong tiếng tụng niệm của vị giáo sĩ đã hóa thành những đốm trắng tinh khiết.

Chúng tựa như những con đom đóm dẫn dắt linh hồn trở về với trời cao, bay lượn lờ dưới trần khoang thuyền, cuối cùng lặng lẽ hòa vào những khe hở giữa đám đông vây xem rồi tan biến vào hư vô, chỉ để lại một tàn ảnh nhạt nhòa trên võng mạc.

Thuyền y đứng gần nhất chỉ biết chết trân nhìn cảnh tượng ấy, miệng há hốc, cổ họng run lên bần bật mà không thốt nổi một lời. Một người khác thì đã nhanh chóng kêu lên:

“Thánh Quang! Là Thánh Quang!”

Một đốm sáng lững lờ trôi, bay đến trước mắt Clytia rồi nhẹ nhàng đậu trên cổ áo cô bé. Thiếu nữ im lặng cụp mi, chỉ khẽ nhấc tay phủi vai, rồi ngước mắt nhìn đám đông đang xôn xao.

Cô gái lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mắt. Dù là Clytia hay tôi, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể xác nhận.

“Tu sĩ đại nhân… tôi, là tôi có mắt như mù…”

Thuyền y nói năng lộn xộn, nhớ lại thái độ mạo phạm vừa rồi, trong lòng dâng lên từng đợt hối hận. Giáo Đình Quang Huy vốn là quốc giáo của Đế Quốc, những giáo sĩ cấp thấp khoác áo choàng giáo sĩ nhiều như rơm rạ, thế nhưng một vị tu sĩ Thánh Đường được Thánh Quang ưu ái lại là tồn tại vạn dặm khó tìm, nơi nào họ đến cũng được các lãnh chúa quý tộc đón tiếp như thượng khách. 

Lão thuyền y vạn vạn lần không ngờ, một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở một góc khuất không đáng chú ý này.

“Không cần xin lỗi, là tôi đã làm lỡ việc chính của ngài mới phải…”

Vị giáo sĩ vẫn quỳ nửa gối trước thi thể, ngẩng đầu nhìn quanh mọi người, rồi lại nhìn về phía thuyền y. Ông vừa định mở lời, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

“Sao… sao vậy?” Thuyền y bất an hỏi, lại bắt đầu nghi ngờ mình có làm sai điều gì nữa không.

“Có gì đó rất không ổn, vô cùng không ổn—”

Vị giáo sĩ bất động, chỉ có lông mày càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt găm chặt vào khuôn mặt xám trắng sưng phù của gã thương nhân. Các hành khách xung quanh cũng theo ánh mắt của ngài, nhao nhao nhìn về phía thi thể đó.

“Khụ! Khụ khụ!”

Từ cổ họng của gã thương nhân đột nhiên truyền ra một tiếng ho kỳ dị, pha lẫn với tiếng đờm. Tiếp theo, gã ta đột ngột trợn tròn mắt, nhãn cầu lồi ra như một con quỷ treo cổ chết không nhắm mắt.

“Sống… sống lại rồi!”

Thuyền y và những người xung quanh còn chưa hoàn hồn, đã thấy gã thương nhân bỗng nhiên há to miệng, nhãn cầu đỏ lòm như máu, cơ thể co giật dữ dội, vừa phát ra tiếng “khò khè”, vừa cứng nhắc vung vẩy tứ chi.

“Thi biến rồi! Là thi biến!”

Một thủy thủ hoảng hốt kêu to. Nghe thấy hai chữ “thi biến”, các hành khách vốn chỉ vây xem lập tức hét lên thảm thiết, xô đẩy tranh nhau chạy trốn ra ngoài.

“Ngươi, tà ma kia, dám mạo phạm thân xác của người đã khuất!”

Vị giáo sĩ phát ra một tiếng gầm giận dữ chói tai. Thánh Quang chói mắt lại bùng nổ, khiến mắt tôi nhòa đi trong một mảng trắng xóa. Đến khi tầm nhìn khôi phục lại, chỉ thấy thi thể đó đã trở lại tĩnh lặng.

Vị giáo sĩ đứng dậy, ôm chặt cuốn Thánh thư quấn xích vào lòng. Ông nghiêng mặt quay lại, thần sắc lạnh lùng như một tấm bia đá.

“Đại nhân, đ-đây là…”

“Người này bị tà vật nhập thể rồi—” Vị giáo sĩ túm chặt lấy thuyền y đang định bỏ chạy, trầm giọng nói, “Phải ngăn chặn tà ác lan tràn—”

“V-vậy… phải làm sao?” Thuyền y run rẩy hỏi.

“Trong hành lý của người này e rằng có vật ô uế, hãy mang tất cả đến đây, tôi muốn kiểm tra kỹ lưỡng. Ngoài ra, hãy chuẩn bị cho tôi một khoang thuyền yên tĩnh không người, tôi muốn tiến hành nghi lễ thanh tẩy.”

“Đã…đã rõ — tôi sẽ đi bẩm báo thuyền trưởng ngay. Tu sĩ đại nhân, xin ngài hãy theo tôi.”

Thuyền y vội vàng gật đầu, sau đó gọi thủy thủ đi trước mở đường, dẫn giáo sĩ lên khoang thuyền phía trên.

“Vừa rồi là…”

“Là thi biến đó… Tôi vừa rồi đứng gần, chắc chắn là thi biến, tuyệt đối không thể giả được.”

“Sao lại có chuyện như vậy…”

“Đừng nói nữa, không thấy vật đó đã bị tu sĩ đại nhân tiêu diệt rồi sao?”

Thi thể vừa mới sống dậy rồi lại an nghỉ đó vẫn còn nằm ngang ở đó, nhưng giờ đây không ai dám đến gần. Nolan cảm thấy một bầu không khí bất an và quái dị đang lan tỏa khắp khoang thuyền.

“Mọi chuyện đã đến nước này rồi, mà cậu vẫn có thể an nhiên nằm đây ngủ say sao?”

“Suỵt—”

Nolan vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Cậu vịn vào vách khoang thuyền chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía chàng trai tóc đen đang đứng ở lối vào buồng riêng. Ánh đèn dầu lay động đổ bóng dài phía sau gã, khiến dáng người gã ta càng thêm thon dài.

“Sao vậy, cậu đã tận mắt chứng kiến thi biến, mà vẫn định tự lừa dối mình, vờ như không thấy hay sao?” Đôi mắt đỏ của Gareth khẽ đảo, liếc thấy Nolan trong tư thế gần như phòng thủ, đang chắn trước giường của thiếu nữ đang ngủ say.

“Chuyện này… chuyện này… tôi đương nhiên sẽ không…” Ánh mắt Nolan chớp động không yên, giọng điệu mang theo sự dao động khó nhận ra.

Không lâu sau khi thuyền y cùng vị tu sĩ Thánh Đường rời đi, vài thủy thủ đã xuống khoang dưới, không chỉ lấy đi hành lý của người đã khuất, mà ngay cả cái thi thể đáng sợ đó cũng bị kéo đi, không biết vận chuyển đến đâu.

Sau đó, một người đàn ông râu rậm, trông như phó thuyền, đi xuống thông báo rằng vì an toàn, khoang dưới cần tạm thời phong tỏa. Tin tức này đương nhiên gây ra một làn sóng oán giận, nhưng khi có hành khách cố gắng xông cửa, liền vài thủy thủ cường tráng, tay cầm gậy gộc, không chút nương tay trấn áp những kẻ gây rối. Thái độ cứng rắn đó ngay lập tức trấn áp tất cả mọi người.

Một chuyến hải trình vốn dĩ bình lặng, ai cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện quỷ dị đến vậy. May mắn thay, thức ăn và nước uống vẫn được cung cấp như thường lệ, các hành khách không còn cách nào khác ngoài việc đành bị giam lỏng trong khoang, chịu đựng sự lo âu và chờ đợi.

Thời gian trôi đi trong sự đè nén, không biết từ lúc nào đã qua một ngày nữa. Kế bên căn phòng vừa có người chết, Nolan và Clytia luân phiên giữ cảnh giác. Khi màn đêm lại buông xuống, Gareth, người chỉ có một lần gặp mặt, lại như một người bạn cũ đến thăm, ngang nhiên vén màn vải, thẳng thừng bước vào khoang riêng chật hẹp của họ.

“Ồ… xem ra chúng ta phải ra ngoài nói chuyện rồi?” Ánh mắt đầy thâm ý của Gareth lướt qua vai Nolan, hướng về người ở phía sau cậu.

Chỉ thấy thiếu nữ tóc dài xám trắng nằm nghiêng mặt vào vách khoang trên tấm rơm, tấm chăn quấn lấy thân hình, chỉ để lại một bóng lưng tĩnh lặng. Thấy vậy thì gã ta khẽ hừ một tiếng qua mũi, rồi chuyển sự chú ý trở lại Nolan.

“Ngài đặc biệt tìm tôi… rốt cuộc muốn làm gì?” Nolan hạ thấp ánh mắt, dò xét chàng thanh niên có hành tung kỳ quái trước mặt.

“Rất đơn giản.” Gareth nhún vai một cách thờ ơ, “Tôi muốn hỏi… cậu có hứng thú cùng tôi đi vạch trần trò lừa bịp của tên lừa đảo đó không?”

“Kẻ lừa đảo? Ngài ám chỉ ai?” Nolan giật mình, theo bản năng hỏi ngược lại.

“Ừm…” Gareth kéo dài giọng, ánh mắt lại liếc về phía sau Nolan, “Chỗ này có vẻ không phải nơi tốt để nói chuyện, cậu không muốn đánh thức cô bé ‘đang ngủ say’ của cậu chứ?”

Nolan cúi đầu, im lặng không nói gì. Những chuyện xảy ra vào ban ngày quả thực đã gieo vào lòng cậu quá nhiều nghi ngờ, nhưng mà…

“Cứ nói chuyện ở ngoài cửa khoang đi, không cần đi xa.” Nolan quay đầu nhìn Clytia một cái, cuối cùng hạ giọng nói.

“Được thôi… thật là hết cách với cậu.” Gareth giả vờ bất lực lắc đầu.

Hai người liền nối gót nhau bước ra khỏi khoang riêng. Tuy nhiên, Nolan còn chưa kịp đứng vững đã kinh ngạc nhìn thấy Gareth lại nghênh ngang, một bước đã bước vào khoang trống bên cạnh mà gã thương nhân kia từng ở.

“Khoan đã…” Nolan căng thẳng nhìn ngang ngó dọc. Mặc dù đêm nay đã định trước sẽ không có ai yên giấc, nhưng khu vực vừa xảy ra thi biến này lại không ai dám đến gần, do đó xung quanh yên tĩnh lạ thường. Cậu trân trối nhìn Gareth không chút e dè kéo mở chiếc vali da mà gã thương nhân đã bỏ lại.

“Ngài định làm gì? Không phải có chuyện gì muốn nói sao!?” Giọng Nolan mang theo sự gấp gáp.

“Nhìn đi — trọng điểm không phải là nó để lại gì, mà là nó đã mất đi cái gì!” Gareth nghiêng người nhường một chút không gian, ra hiệu cho Nolan tiến lên. Nolan thò đầu nhìn vào, trong vali chỉ còn lại vài bộ quần áo lộn xộn, vài chiếc quần lót rộng thùng thình lẫn lộn trong đó, trông cực kỳ chướng mắt.

“Cái này… có ý gì? Ngài dẫn tôi đến đây chỉ để xem cái này thôi sao?” Nolan nhíu mày, giọng điệu mang theo sự khó hiểu và một chút sốt ruột.

“Cậu nên chú ý, không phải là còn lại gì, mà là cái gì đã biến mất—” Gareth vỗ vỗ mép vali rỗng, giọng điệu quả quyết nhấn mạnh, “Tất cả tài vật có giá trị đều đã bị lấy đi hết.”

“Ý ngài là…” Nolan như thể chợt nhận ra điều gì đó, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu mạnh, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho hiện tượng trước mắt, “Không thể nào, vị tu sĩ đại nhân kia đã nói là ngài ấy chỉ muốn kiểm tra hành lý có vật ô uế bị tà ác nhiễm phải hay không…”

“Nào nào, tôi còn chưa chỉ mặt gọi tên ai là kẻ lừa đảo đâu nhé, sự nghi ngờ này là do chính cậu tự nảy sinh đó.” Gareth khoanh tay, thong thả tựa vào vách khoang. Vẻ mặt như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chàng thanh niên, khiến Nolan trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu.

“Cậu nghĩ kỹ xem.” Thân hình Gareth cao hơn Nolan một chút, lúc này gã khẽ ngẩng đầu, cụp mi mắt nhìn thiếu niên, giọng điệu mang theo ý dẫn dắt.

“Nếu gã thương nhân xui xẻo này thật sự chết vì nhiễm tà khí rồi sau đó thi biến, vậy thì những bộ quần áo mặc sát người này mới là thứ có khả năng lưu lại tà khí ô uế nhất, lẽ ra phải là trọng tâm điều tra. Tại sao lại chỉ có những món vàng bạc châu báu ‘tinh xảo’ bị chọn lấy đi?”

“Chuyện này…” Nolan cúi đầu, không thể phản bác. Những điểm nghi vấn mà Gareth chỉ ra cũng chính là nỗi bất an lướt qua trong lòng cậu. Cậu vừa định mở lời, lại nghe thấy chàng trai tóc đen đưa ra lời mời đầy dụ hoặc:

“Thế nào? Là tiếp tục ở đây đoán mò, hay là đêm nay cùng tôi đi tìm hiểu cho ra lẽ, xem dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng kia, rốt cuộc ẩn chứa sự thật như thế nào?”

Tôi dựa lưng vào vách ngăn mỏng manh của khoang riêng, nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng thực chất đang nín thở tập trung, lắng nghe từng lời đối thoại từ khoang bên cạnh.

Gareth tự xưng là hậu duệ của tùy tùng của Dũng Giả, cái chết và thi biến vô cớ, vị tu sĩ Thánh đường có thân phận đáng ngờ… Những manh mối rời rạc này dần dần ghép lại, khớp một cách hoàn hảo với một đoạn ký ức nào đó trong đầu tôi.

Lẽ ra tôi phải nhận ra từ sớm, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt chính là tình tiết quan trọng đã được viết rõ ràng trong cuốn tiểu thuyết gốc.

Gần đây vì dành quá nhiều tâm sức để đề phòng hắc phù thủy, khiến tôi mất cảnh giác với những sự kiện ngay trước mắt. Thêm việc Diana lúc này đã vắng mặt, đủ loại yếu tố đan xen khiến tôi đến tận bây giờ mới chợt nhận ra — Cho dù quỹ đạo số phận trước đây đã xuất hiện nhiều sai lệch và trắc trở, nhưng sự kiện này, vốn chỉ là một phần bổ sung bối cảnh trong hồi ức của nhân vật chính, rốt cuộc vẫn đến đúng hẹn, hiện ra ngay trước mắt tôi.

Đúng vậy, đây vốn dĩ phải là một đoạn ngoại truyện trong chuyến đi của Nolan cùng Diana đến Học Viện Kỵ sĩ ở vương đô để tham gia lễ nhập học. Theo kịch bản đã định, tiếp theo Nolan sẽ nhận lời mời của Gareth, cùng đi điều tra bí mật ẩn giấu đằng sau vị “tu sĩ Thánh đường” kia.

Vào lúc đó, khoảng cách giữa hai anh em ngày càng sâu sắc, thiếu niên đang khao khát tìm kiếm giá trị của bản thân, liền cảm thấy mình bị lu mờ dưới tài năng rực rỡ của em gái. Thế là nhân lúc Diana ngủ say, cậu đã kết thân với Gareth tự xưng là hậu duệ của tùy tùng của Dũng Giả. Trong đêm biến cố đột ngột này, hai người tâm đầu ý hợp, mang theo sự nghi ngờ đối với vị tu sĩ mà lặng lẽ tiến hành điều tra trên thuyền…

Giờ đây Diana không có mặt, nhưng sự kiện vẫn tiếp tục đi theo hướng của nguyên tác. Suy đoán như vậy, lẽ nào sự tồn tại của Clytia đã vô hình trung thay thế vị trí ban đầu của Diana?

Nhưng nếu nhớ kỹ lại, Diana trong sự kiện này dường như cũng không có nhiều tác dụng. Khi cô bé vì giận dỗi anh trai mà vùi đầu ngủ say, mọi chuyện liền bắt đầu từ sự tự ý của Nolan, rồi lại lặng lẽ kết thúc.

“Nói như vậy, bây giờ tôi nên giả vờ là ‘cô em gái đang ngủ say’, yên lặng chờ đợi sự kiện phát triển?”

Tôi lật người, nằm ngửa trên tấm rơm thô ráp, hai tay kê sau gáy, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn lên tấm ván trần tối tăm, trong đầu lại nhanh chóng lục tìm mọi chi tiết ký ức liên quan.

Tôi không thể hiểu thấu bí ẩn đằng sau sự trùng hợp này, nhưng tôi nhớ rõ ràng, chính trong cơn phong ba này, Nolan đã kết giao với một trong những đồng minh cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cậu sau này. Nếu đã vậy—

“Vậy thì mình không nên can thiệp.”

“Đúng vậy, cứ như Diana ban đầu, tiếp tục ngủ đi. Điều này đơn giản thôi, chỉ là ngủ một giấc, không cần mình làm bất cứ điều gì.”

Tâm ý đã định, tôi khép hờ mắt, điều chỉnh hơi thở, cố gắng thực sự hòa mình vào vai trò đang ngủ. Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng đế giày vững vàng bước trên sàn gỗ, từ gần đến xa, báo hiệu hành động của họ đã bắt đầu.

Tuy nhiên, tiếng bước chân đó không đi xa rồi biến mất. Sau một tiếng cọ xát nhẹ, tấm màn ngăn cách khoang riêng được nhẹ nhàng vén lên.

“Tia, em tỉnh rồi sao?”

Giọng Nolan gần ngay bên tai. Toàn thân tôi cứng đờ, trái tim như thắt lại, chỉ có thể nhắm mắt chặt hơn, dốc sức duy trì hơi thở đều đặn, trong lòng thầm cầu mong cậu ta chỉ đến xem một chút rồi sẽ rời đi.

Nhưng sự việc lại không như ý muốn. Cậu thiếu niên không lập tức rời đi. Nolan chỉ lặng lẽ đứng ở cửa một lát. Rồi tôi nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc cọ xát vào ván gỗ. Cậu tựa vào vách tường một cách từ từ, gần như không tiếng động, ngồi trở lại chỗ cũ còn vương hơi ấm.