“Ma tộc dĩ nhiên không thể ra khơi buôn bán, hay ngồi thêu dệt cổ tích cho đám thủy thủ, nhưng — kẻ dòm ngó hậu duệ của Ma Vương, nào đâu chỉ có những ma tộc thượng cấp ở Ma Vương Thành.”
Gareth nhìn Nolan, khẽ nhếch môi, rồi cất lời:
“Tôi đã nhấn mạnh rồi — ‘câu chuyện’ ấy phản ánh lịch sử. Trong truyện, nàng công chúa bị nguyền rủa hóa thành cá, phải lưu lạc nơi xứ người, nhưng lại mang trong mình danh phận thừa kế đại thống, nên mới bị thế nhân thèm muốn.”
Gareth thản nhiên phủi phủi ống quần, rồi nói tiếp:
“Và người ta tin rằng, trong huyết mạch của hậu duệ Ma Vương cũng ẩn chứa bí mật để thống lĩnh toàn bộ ma tộc. Nguồn ma lực khổng lồ trong truyền thuyết ấy khiến vô số ma pháp sư khao khát, vì vậy cũng bị thế giới loài người thời bấy giờ để mắt đến, mở ra một cuộc truy lùng ráo riết.”
“Trong đó có một lời đồn rằng hậu duệ của Ma Vương đã lên thuyền, trốn đến các quần đảo ngoài khơi để ẩn náu. Bởi vậy tin tức này cũng được truyền miệng giữa các thủy thủ, trải qua vô vàn năm tháng biến dạng, cuối cùng mới trở thành câu chuyện như bây giờ.”
Tôi thầm quan sát gương mặt Nolan, nhận thấy vẻ mặt của cậu thoạt tiên là bối rối, rồi dần dần chuyển sang kinh ngạc. Cậu thiếu niên chậm rãi lắc đầu, rồi cất lời:
“Được rồi, tôi hiểu ý ngài rồi, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Tôi thừa nhận kiến thức của mình quả thực nông cạn. Những câu chuyện ngài kể, đối với tôi mà nói thì thực sự là chưa từng nghe qua, cũng không có khả năng phân biệt thật giả.”
“Huống hồ… ngài lại từ đâu mà biết những chuyện này? Và tại sao lại muốn kể cho một người xa lạ như tôi nghe?”
Nolan vô thức dùng cánh tay phải — cánh tay duy nhất còn lành lặn — nắm chặt lấy cổ áo, đôi mày cậu nhíu lại khi nhìn người thanh niên ở gian đối diện.
“Hơ hơ, chỉ là đêm không ngủ được, tìm vài chuyện phiếm mà thôi, hà tất phải bận tâm làm gì?” Gareth nói khẽ.
“Nhưng mà… nếu những gì ngài nói là thật, thì bí mật này hẳn phải có giá trị không nhỏ, ấy vậy mà ngài lại tùy tiện kể cho một kẻ xa lạ như tôi. Còn nếu ngài đang đùa giỡn, thì tôi cũng muốn biết ý nghĩa của việc trêu chọc này là gì… thành thật mà nói, đó là suy nghĩ của tôi.”
Tiếng ngáy của gã thương nhân bên cạnh dần trở nên nhẹ hơn. Gareth nhún vai, lộ vẻ suy tư, cuối cùng thở dài một hơi:
“Được rồi, tôi không ngờ cậu lại suy nghĩ nhiều đến vậy. Thật lòng mà nói, cậu đúng là một người thú vị.”
Gareth vừa nói, vừa dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Nolan:
“Những chuyện chúng ta vừa tán gẫu, thực ra cũng chẳng phải việc gì to tát, dù sao cũng là chuyện cũ rích của mấy trăm năm trước rồi. Còn lý do tôi biết rõ những chuyện vặt vãnh mà ngay cả các sử gia của Đế Quốc cũng chưa chắc đã nghiên cứu ra, thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ là vì tổ tiên của tôi… chính là tùy tùng của vị Dũng Giả đã chém giết Ma Vương đó thôi. Trong những ghi chép mà tổ tiên để lại, có lưu lại một số chuyện liên quan đến Ma Vương thời bấy giờ, cùng với lời nói và hành động của Dũng Giả. Chỉ có vậy thôi.”
Gareth nói nhẹ bẫng, như thể đang kể một chuyện vặt vãnh chẳng đáng bận tâm, nhưng tôi thì hiểu, nếu thực sự tồn tại một cuốn sổ ghi chép lại hành trình của vị Dũng Giả từ sáu trăm năm trước… vậy thì giá trị của nó tuyệt đối không hề nhỏ nhặt như gã nói.
“Là… là vậy sao?”
Nolan nghe người thanh niên giải thích như vậy, cũng chỉ đành nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Lời nói của đối phương không thể kiểm chứng. Vị nhân vật huyền thoại được gọi là Dũng Giả, hoạt động vào khoảng sáu trăm năm trước, không rõ họ tên, không rõ nam nữ, với đủ mọi hành trạng được lưu truyền khắp nam bắc đại lục.
Thậm chí có học giả còn cho rằng, người được gọi là Dũng Giả thực chất chỉ là một nhân vật hư cấu, được tổng hợp từ cuộc đời của nhiều anh hùng cổ đại. Vì vậy, việc Dũng Giả có tùy tùng hay không, tùy tùng có hậu duệ hay không, đều là những chuyện không thể khảo chứng.
Trên mặt Gareth cũng không thể nhìn ra gã có đang nói dối hay không, chỉ tiếp tục dùng giọng điệu tùy tiện nhưng lại không hề thiếu lễ độ mà nói:
“Cho nên, việc tôi mạo muội bắt chuyện với cậu như vậy, là bởi vì lời đánh giá của cậu về nàng công chúa bị nguyền rủa kia đã khơi dậy hứng thú của tôi, nên không kìm được muốn tham gia vào câu chuyện của hai người mà thôi.”
“Tôi… có nói gì đặc biệt sao?” Nolan chỉ vào chính mình, liền thấy đôi mắt đỏ rực của Gareth như than hồng tĩnh lặng cháy trong đêm tối.
“Đúng vậy, bởi vì lời đánh giá của cậu về nàng công chúa bị nguyền rủa trong câu chuyện đó, và lời đánh giá của Dũng Giả đại nhân — ý tôi là lời của Dũng Giả được ghi lại trong nhật ký của tổ tiên — có thể nói là hoàn toàn giống nhau.”
“Điều này khiến tôi thực sự không kìm được muốn cùng cậu — người có cùng quan điểm với vị Dũng Giả ấy, trò chuyện về câu chuyện đó, chỉ có vậy thôi.”
“Ngài… sùng bái dũng sĩ đó sao?”
“Hơ…”
Nolan vừa dứt lời, liền thấy Gareth lộ ra một nụ cười quái dị, như thể chế giễu. Gã không trả lời câu hỏi của thiếu niên, chỉ giơ tay lên kéo tấm màn vải treo dưới mái hiên xuống, rồi lại chui vào không gian chật hẹp ngăn cách với bên ngoài.
Tiếng ngáy ồn ào của gã thương nhân bên cạnh cuối cùng cũng hoàn toàn lắng xuống. Tôi vỗ nhẹ lên người Nolan, người đang vừa như mất hồn lại vừa như trầm tư, rồi khẽ nói:
“Đến lượt đổi ca rồi.”
Thiếu niên giật mình hồi hồn, tôi cảm thấy cơ thể Nolan run rẩy trong lòng bàn tay mình.
“Không… vẫn là để anh tiếp tục đi, Tia em còn chưa ngủ mà—”
“Ai nói thế, em ngủ dậy rồi.”
Tôi gần như nửa kéo nửa đẩy, ấn Nolan xuống giường rơm. Ánh sáng lờ mờ của bình minh đang len lỏi qua những kẽ hở của ván thuyền, còn một lúc nữa trời mới thực sự sáng.
“Tia… chuyện này… đợi một chút, mắt em… sao lại khóc?”
Đầu gối nửa quỳ trên ván giường, tựa vào đùi thiếu niên, tôi cách một tấm chăn len, dùng hai tay ấn lên vai Nolan. Cậu thiếu niên vốn đang bồn chồn cựa quậy, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
“Không có gì, chỉ là lông mi rơi vào mắt thôi.”
Tôi đưa tay day day đôi mắt nhức mỏi, lau đi giọt lệ vừa lăn xuống nơi khóe mắt, nhưng trước mặt vẫn không ngừng xuất hiện những lớp ảnh chồng chéo mờ ảo. Vừa rồi tôi đã âm thầm sử dụng hắc ma pháp “Mắt trong Mắt”, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó vẫn mang lại gánh nặng cực lớn cho đôi mắt này.
Nhưng mà — bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, có lẽ cần cơ hội để hành động một mình.
Tôi nghĩ như vậy, rồi liếc nhìn gian buồng đối diện nơi Gareth đang ở.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên đó đã che giấu dung mạo của mình. Đó chính là sự thật mà tôi đã xác nhận bằng đôi mắt này.
Mặc dù tôi tin rằng Ross hoặc những kẻ tay sai của hắn rất có thể đã thay đổi dung mạo, ẩn mình trên con thuyền này, tuy nhiên điều đáng ngờ là cảm giác mà Gareth mang đến thì lại không giống với tên hắc phù thủy đó.
Nhưng liệu đó có phải là sự thật? Hay đây lại là một kiểu ngụy trang nào đó của Ross? Nếu không tìm cách làm rõ, thì không thể nào yên tâm được.
“Được rồi!”
Khi những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, tôi không khỏi phân tâm trong chốc lát. Nolan nhân lúc tôi đang xoa mắt, đột nhiên rút tay ra, vịn chặt lấy vai tôi.
Ván giường gỗ sồi phát ra tiếng kẽo kẹt, rơm rạ xào xạc bay tán loạn. Tôi không nhớ Nolan có thể thực hiện được những động tác linh hoạt đến vậy, nhưng cậu đã làm được.
Chưa kịp hoàn hồn thì tình thế đã đảo ngược. Tôi cảm thấy lưng mình chạm vào ván giường và trông thấy đôi mắt Nolan đang từ trên cao nhìn xuống.
“Anh làm cái quái gì vậy—”
“Mắt em đỏ hoe rồi, đừng cố chấp nữa, mau đi ngủ đi.”
Chiếc đèn dầu chiếu từ góc chéo, hắt bóng Nolan lên người tôi. Do một loại ảo giác thị giác do ánh sáng tạo ra, tôi luôn cảm thấy vai cậu ta trông rộng hơn thực tế rất nhiều.
“Anh đừng làm loạn nữa—” Tôi giơ tay chống vào ngực Nolan, dùng khuỷu tay tạo ra một khoảng cách, nhưng trong lòng bàn tay lại cảm thấy một nhịp tim đập thình thịch như tiếng trống.
“Rõ ràng là em mới là người làm loạn mà?” Nolan lẩm bẩm, “Đột nhiên lại động tay động chân.”
“Ai động tay động chân với anh!?” Tôi không kìm được nói, “Anh mau buông ra!”
“Không phải là em trước sao!” Giọng Nolan cũng không kìm được mà nói to. Ngay lúc này tôi nghe thấy bên cạnh truyền đến vài tiếng ho khan “khụ khụ”, phát ra từ gian phòng của Gareth.
“Cho nên mới nói người làm loạn là em đó—em xem, làm người khác tỉnh giấc hết rồi. Dù sao… dù sao… dù sao thì em mau ngủ đi, anh trông chừng là được rồi.” Nolan nhận ra có tai vách mạch rừng, liền chậm rãi buông tay, sau đó lật người xuống giường, nhặt cuộn giấy rơi trên sàn gỗ.
Tôi liếc nhìn cậu ta một cái, phát hiện Nolan đã cầm cuộn giấy mở ra, giả vờ đọc nó, nhưng thực chất là để che đi khuôn mặt đang ngượng ngùng của mình.
“Tsk… thôi vậy.”
Biết không thể cãi lại Nolan, tôi lẩm bẩm khẽ, đành ngả lưng dựa vào thành ván.
…
“Kẻ xui xẻo này… thực sự chết rồi.”
Vào buổi trưa ngày hôm sau, khi một thủy thủ tuần tra khoang tàu theo lệ thường, anh ta đã phát hiện ra thi thể của người thương nhân ở gian bên cạnh chúng tôi.
Lúc ấy Nolan đang ngủ bù trên giường, nhưng vì trời đã sáng, tiếng người dần ồn ào, tôi chỉ thấy thiếu niên cứ trằn trọc mãi, không thể nào ngủ yên giấc được.
“Hừ—bảo nghỉ ngơi thì không chịu, giờ thì tự làm tự chịu rồi.” Tôi nghĩ thầm với vẻ hả hê. Clytia thì chỉ yên lặng ngồi ở góc gian phòng, ôm bình nước trong lòng.
Ngày thứ năm của hải trình — vẫn bình an vô sự. Có vẻ như cuộc trò chuyện bất thường đêm qua với Gareth cũng chỉ là một đoạn nhỏ trong hành trình mà thôi.
Ngay khi tôi đang ôm ấp ảo tưởng ngây thơ như vậy, liền nghe thấy một tiếng động lớn như có vật nặng đập vào ván gỗ từ gian bên cạnh. Người thủy thủ tuần tra lập tức hét lên một tiếng đầu kinh hãi:
“Chết rồi! Chết rồi! Có người chết rồi!!!”
Tiếng hét này lập tức làm kinh động những hành khách xung quanh. Họ đổ xô ra khỏi gian phòng, ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, như thể đang xem một màn kịch lạ.
“Ai… là gã ta sao?” Tôi nghĩ thầm. Không cần tốn công suy nghĩ cũng nhớ ra người khách ở gian bên cạnh là tên thương nhân béo phì nặng đến hơn ba trăm pound[note81894]. Với từng ấy thịt mỡ trên người, thảo nào khi đập vào vách tường lại phát ra tiếng động lớn đến vậy.
“Có chuyện gì vậy Tia?”
Giấc ngủ bù của Nolan bị gián đoạn hoàn toàn. Cậu dụi mắt, lật chăn ngồi dậy. Khi phát hiện bên ngoài có động tĩnh, thiếu niên liền định đứng dậy ra ngoài, nhưng lại thấy đôi bốt của mình đã không cánh mà bay, đành chân trần đứng dậy, hoảng hốt tìm kiếm đôi bốt của mình.
“Ở đây này.”
Clytia đứng dậy, một tay bịt mũi, một tay xách đôi bốt đặt ngoài cửa vào. Đôi giày mới mua trước khi lên đường thực sự lớn hơn chân Nolan mấy cỡ, nhưng xét đến việc cậu ta vẫn đang tuổi lớn, có lẽ chỉ sau nửa năm hoặc một năm nữa là sẽ vừa vặn.
Tuy nhiên… vấn đề là thanh thiếu niên trong giai đoạn phát triển, mùi cơ thể cũng nặng không kém.
Bình thường trên đất liền thì không sao, ngay cả khi vào mùa đông, việc rửa mặt rửa chân cũng là việc cần thiết hàng ngày. Nhưng giờ đây đang ở trên biển, nước ngọt quý giá, dĩ nhiên không có cơ hội để Nolan tắm rửa.
Đặc biệt là đôi bốt kín mít đó. Tôi tạm thời còn có thể chịu đựng, nhưng Clytia thì không thể chịu nổi dù chỉ một chút. Vì vậy, hễ khi Nolan cởi bốt lên giường, cô bé liền xách nó ra ngoài.
“Cảm… cảm ơn em…”
Nolan ngại ngùng cảm ơn Clytai, đi xong giày tất, sau đó đứng dậy quan sát tình hình bên cạnh. Cậu liền vừa vặn nhìn thấy, dưới sự dẫn đường của vài thủy thủ, một thuyền y mặc áo choàng xám trắng, tách đám đông chen chúc trong hành lang, bước từng bước nhỏ đi tới.

