Nolan ngước mắt nhìn sang. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi chuyến hải trình bắt đầu vài ngày trước, cậu mới thấy được rõ diện mạo của vị khách bí ẩn kia.
Người ngồi đối diện là một thanh niên mặt đầy tàn nhang, vóc người chỉ nhỉnh hơn Nolan đôi chút, vừa chớm ngưỡng trưởng thành. Gã mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm đã sờn cũ, mái tóc đen cắt ngang tai. Vẻ ngoài của gã trông khá bình thường, duy chỉ có đôi mắt đỏ rực là đặc biệt thu hút sự chú ý.
“Ý ngài là sao?” Nolan vịn tay vào vách gỗ, từ từ đứng dậy.
“À — chỉ là chưa ngủ được, tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nên có chút hứng thú mà thôi.” Thái độ của người thanh niên kia khá lịch sự, gã nói: “Xin cho phép tôi tự giới thiệu trước, tên tôi là Gareth.”
“Tôi là Nolan.” Thiếu niên đáp lại, rồi liếc nhìn tôi một cái. Tôi chỉ vùi mặt sâu hơn vào bóng tối, không nói một lời.
“Vậy thì — ý của ngài là câu chuyện chúng tôi vừa kể… có gì không ổn sao?” Thấy tôi im lặng, Nolan lại chuyển ánh mắt sang Gareth.
“Không đến mức không ổn, chỉ là có vài điểm khơi gợi hứng thú của tôi thôi.” Gareth chống hai tay lên đầu gối, thản nhiên đáp.
“Ngài vừa nói ‘không phải cổ tích’? Ý ngài là gì… chẳng lẽ là con cá biết nói đó sao?”
“Hơ hơ.” Gareth cười bâng quơ một tiếng, “Đúng vậy, đó chính là điều tôi muốn nói.”
“Là sao… chẳng lẽ ý ngài là trên thế giới này thật sự có một nàng công chúa bị nguyền rủa, bị mẹ kế biến thành cá, rồi trôi dạt giữa biển khơi?” Nolan nhíu mày.
“Ừm… cũng không hẳn là như vậy.” Gareth lại như tự phủ nhận chính mình, úp úp mở mở: “Chẳng qua… cậu phải hiểu rằng, dù là những lời đồn đại hoang đường nhất trên biển này, qua miệng các thủy thủ mà trở nên méo mó, phóng đại đến đâu, thì xét cho cùng phần lớn chúng đều có nguyên mẫu.”
“Hả…” Nolan bối rối nhìn người thanh niên trước mặt, chờ đợi lời tiếp theo của đối phương, nhưng chỉ nghe Gareth nói liên hồi như một học giả:
“Cái gọi là công chúa đảo Breton, trên thế giới này đương nhiên không tồn tại một hòn đảo như vậy, nhưng xét về âm tiết, thực chất đó là sự đọc chệch đi của cái tên ‘Bultong’.”
Khi nghe thấy cái tên hơi kỳ quái và khó đọc này, đồng tử của tôi khẽ co lại, còn Nolan thì thốt lên:
“Bultong!? Đó không phải là tòa thành của Ma Vương trong truyền thuyết sao!?”
Gareth mỉm cười gật đầu.
Đúng là như vậy – tôi nghĩ thầm. Ở cực bắc của đại lục, vùng cực địa hiểm trở không thích hợp cho con người sinh sống, nơi từng đe dọa toàn bộ thế giới loài người, nay đã biến mất hàng trăm năm.
Loài ma tộc dị loại, cùng với biểu tượng kinh hoàng có thể khiến trẻ con nín khóc — thành Bultong của Ma Vương, giờ đây đều đã trở thành những truyền thuyết hư ảo.
“Vậy theo lời ngài, nàng công chúa trong câu chuyện này, thực ra không phải là con người?” Nolan nhìn Gareth, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Khóe miệng Gareth từ từ nhếch lên, khuôn mặt dưới ánh đèn dầu hiện lên những mảng sáng tối bất định:
“Dù cậu không rõ lắm, nhưng câu chuyện về Dũng Sĩ diệt Ma Vương, chắc cậu cũng đã nghe vài lần rồi nhỉ? Điều khiến cho Đế Quốc có thể đạt đến đỉnh cao thịnh vượng ở cả phía bắc và phía nam, là nhờ sức mạnh của ma tộc ở phương bắc đã hoàn toàn suy yếu hàng trăm năm qua.
Vị Ma Vương từng dùng sức mạnh khủng khiếp của mình để thống trị quần ma đã bị Dũng Sĩ loài người giết chết hơn sáu trăm năm trước. Sau khi mất đi sự thống trị tuyệt đối đó, ma tộc đã trở thành một đống cát rời, tan đàn xẻ nghé.”
“Vậy nên, câu chuyện nghe như cổ tích này, thực chất chính là ám chỉ cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ hoàng tộc ma tộc sau khi Ma Vương chết — huyết thống chân chính của Ma Vương bị phản bội, bị trục xuất, bị bầy lũ hạ thần cướp đi ngôi vương. Kẻ được là công chúa bị nguyền rủa, chính là hậu duệ của Ma Vương bị lưu đày khỏi thành Bultong, giờ vẫn đang không rõ tung tích.”
“C-cách nói của ngài cũng quá là suy diễn rồi.” Nghe người thanh niên trước mặt nói liên hồi, trên mặt Nolan thoáng hiện một nét ngượng ngùng, cậu thiếu niên phản bác:
“Hơn nữa, theo những gì tôi từng nghe, chủng loài được gọi là Ma tộc chẳng phải chỉ là một loại dã thú có sức mạnh mà không có trí tuệ, tụ tập thành đàn lớn dưới tác động của ma lực sao? Kẻ được gọi là Ma Vương cũng chỉ là cá thể mạnh nhất trong số đó thôi, tôi chưa từng nghe nói Ma tộc có vương thất gì cả.”
“Đương nhiên là do kiến thức của cậu nông cạn rồi… ồ, xin lỗi nhé, không phải tôi chế giễu cậu, đây chỉ là đang trình bày một sự thật thôi. Nhận thức của cậu về Ma tộc thực sự quá nông cạn. Nếu thật sự không tin thì tại sao không hỏi tiểu thư bên cạnh cậu ấy?” Chỉ thấy Gareth khẽ nhún vai, đôi mắt đỏ rực của gã như mang theo một ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tia? Tại sao lại lôi em ấy vào?” Ánh mắt Nolan vô thức liếc sang tôi, sau đó chỉ nghe Gareth giải thích:
“À… bởi vì tôi thấy tướng mạo của tiểu thư này rất giống người vùng cao nguyên phương bắc, mắt xanh, mũi cao, da trắng như băng tuyết—”
“Ngài đừng nên bình phẩm người khác, chuyện này không liên quan đến Tia.” Giọng điệu của Nolan trở nên hơi khó chịu, cậu nhích chân một chút, che tôi ra phía sau. Tôi liền thấy bóng lưng của cậu thiếu niên đã ngăn lại ánh mắt đầy tính xâm lược của Gareth.
“Tôi nghĩ cậu vẫn nên nghe tôi nói hết đã.” Gareth không hề bận tâm mà lắc đầu, “Được rồi… ý tôi là so với nội địa yên bình của Đế quốc, ở vùng cao nguyên phương bắc giáp với ma cảnh, lưu truyền nhiều truyền thuyết hơn về Ma tộc. Tôi nghĩ tiểu thư đây chắc chắn biết rõ nhỉ?”
“Tôi thấy ngài vẫn nên—”
“Nolan, về chuyện Ma tộc, anh ta nói không sai đâu.”
Tôi nhẹ nhàng kéo áo Nolan một cái, sau đó thấy cậu thiếu niên kinh ngạc quay đầu lại.
Ngón tay tôi hơi dùng sức, ra hiệu cho cậu tránh sang một bên, sau đó lại đối mặt với Gareth:
“Đúng vậy… bởi vì thứ được gọi là Ma tộc thực ra không phải là một chủng tộc duy nhất, mà là tên gọi chung của nhiều loài dị chủng được sinh ra dưới sự bức xạ ma lực nồng độ cao ở Đại Lục Bắc Cực.
Mặc dù chúng có cùng nguồn gốc ma lực nên sở hữu một số đặc tính chung, nhưng xét cho cùng thì hình dạng của chúng là muôn hình vạn trạng, sinh sản cũng không tương thông, căn bản không thể xem là một chủng tộc thống nhất.”
Tôi hồi tưởng lại những thiết lập được nhắc đến trong nguyên tác, miệng thì rõ ràng là đang giải thích cho Nolan, nhưng mắt lại nửa mở nửa híp, nhìn chằm chằm vào người thanh niên tóc đen mắt đỏ đối diện:
“Và phần lớn các tộc quần trong số đó, dĩ nhiên giống như lời anh nói, chỉ là những dã thú có sức mạnh mà không có trí tuệ, không khác gì ma thú. Tuy nhiên, trong đó cũng có những tộc quần sở hữu trí tuệ và văn hóa, có thể cấu thành xã hội.
Trong đám ma tộc có trí tuệ này, những kẻ mạnh mẽ trong số đó có thể lợi dụng ma lực cùng nguồn gốc để can thiệp và chỉ huy những ma tộc cấp thấp hơn. Hmm… nếu so sánh với chế độ của Đế Quốc, có thể coi chúng là quý tộc trong ma tộc.”
Tôi thấy răng của Gareth vô thức cắn chặt, gã dường như không ngờ tôi có thể miêu tả chi tiết đến vậy, còn tôi thì mặt không đổi sắc nói tiếp:
“Và chìa khóa để thống nhất những dị chủng có nguồn gốc phức tạp, trí tuệ khác nhau này thành một thể để trở thành ma tộc, chính là nằm ở nguồn ma lực, thứ đã sản sinh ra chúng.”
“Chúng ta không biết lượng ma lực bức xạ khổng lồ tạo ra ma tộc đến từ đâu, cũng không biết bản thể của nguồn gốc đó là gì. Tuy nhiên, bất kì ma tộc nào có thể kiểm soát được nguồn ma lực đó, kẻ đó sẽ sở hữu quyền thống trị tuyệt đối đối với toàn bộ các bộ lạc, trở thành thứ được gọi là Ma Vương—”
Lời vừa dứt, tôi thở ra một hơi thật dài, rồi lại cúi đầu xuống, giấu đi biểu cảm vào trong bóng tối.
Chát! Chát! chát!
Nolan mở to mắt nhìn tôi, dường như vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin vừa nghe được, nhưng Gareth đã nhẹ nhàng vỗ tay:
“Đúng vậy, thưa tiểu thư, tôi thật không ngờ cô có thể giải thích một cách hoàn hảo đến thế. Ngay cả để một học giả chuyên nghiên cứu về ma tộc, cũng không thể nói rõ ràng hơn được.”
“Vậy thì… cậu đã tin lời tôi nói rồi chứ?”
Gareth mang theo ánh mắt đắc thắng nhìn sang Nolan. Nolan lại chỉ gân cổ lên, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại cảm thấy những gì Clytia vừa nói quả thật không phải lời hư ảo.
Rõ ràng biết đây chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm vào ban đêm, với một hành khách tình cờ gặp, giống như những người đàn ông trong làng sau khi uống rượu, nói nhảm về Hoàng Đế, anh hùng và tướng quân ở tận chân trời, xét cho cùng căn bản không cần phải tranh cãi nghiêm túc đến vậy.
Thế Nhưng… thế nhưng… cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cách nói của kẻ trước mắt này thật sự quá mờ ám.
“Không sao đâu, nghĩ gì thì cứ nói ra đi…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào Nolan một cái, cảm thấy cột sống của cậu thiếu niên như bị khóa lại mà cứng đờ tại chỗ.
“Nhưng mà… dù câu chuyện này ám chỉ cuộc đấu tranh quyền lực của hoàng tộc ma tộc, vậy nó đã biến thành lời đồn đại giữa các thủy thủ như thế nào? Chẳng lẽ ma tộc đã biến mất khỏi thế giới loài người từ lâu cũng ra biển buôn bán?”
Nolan ngẩng đầu lên hỏi.

