Tập 01

Chương 50 - Bảo thạch thất lạc

2025-10-04

1

“Thư của Kinh Sư Boli gửi Nolan Cyrille:

Hôm trước, ta tình cờ gặp tiểu thư Clytia. Nhờ cô bé hỏi thăm, ta mới biết Diana đã bặt vô âm tín.

Tuy nhiên, không lâu sau khi tiểu thư Clytia rời đi, một chấp sự của Giáo Hội đã tìm đến ta, nhờ một tu sĩ áo đen gửi lại sáu đồng vàng này. Ta hỏi nguyên do, thì được biết có một thiếu nữ tỏa ra vầng sáng thuần khiết, đã tình cờ gặp được Đại Hiệp Sĩ Caswen của Hiệp Sĩ Đoàn Giao Ước.

Ngài ấy đang trong chuyến tuần tra lãnh thổ, đồng thời xem xét các vấn đề tuyển sinh của Học viện Hiệp sĩ. Khi đi qua Thánh đường Romeron, vì quý trọng tài năng của cô bé, nên ngài đã có ý định thu nhận cô bé nhập học trước cả kỳ thi tuyển.

Ta hỏi kỹ tên, thì biết cô bé đó chính là Diana. Theo lời kể lại, Diana trước đây đã từ chối lời mời của ngài Đại Hiệp Sĩ, sau đó không hiểu vì lý do gì lại đổi ý mà tìm đến ngài Caswen và bái ngài làm sư phụ. Hiện giờ được biết cô bé đã theo ngài đến Vương Đô để theo học đạo Hiệp Sĩ.

Trước khi đi, cô bé đã gửi gắm chỗ vàng này cùng một lời nhắn lại cho ta, nhờ ta lựa thời điểm thích hợp để chuyển đến người thân.

Ta nghe nói ngài Caswen là một người kiên định và chính trực, Diana theo ngài chắc hẳn đã được an bài ổn thỏa. Với tư cách là anh trai, con không cần quá lo lắng. Nếu giữa hai anh em có xích mích, nên nghĩ đến tình thân mà sớm ngày hóa giải. Ta nghĩ không lâu nữa sẽ là lúc đoàn tụ.

Lời nhắn của cô bé được đính kèm bên dưới—”

Clytia mở lá thư, đọc đến đây thì khựng lại. Cô ngước mắt nhìn thiếu niên đang đứng bất động trước mặt.

“Lời nhắn… là gì?” Nolan khẽ mấp máy môi, giọng gần như không nghe thấy, nhưng rồi lại thấy Clytia nhìn cậu bằng một ánh mắt lảng tránh.

“Là gì?” Nolan trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên trì hỏi lại.

“Em đã tìm thấy tương lai của riêng mình. Vinh quang hay tủi nhục của gia tộc, từ nay sẽ do một mình em gánh vác… Đừng tìm em, cũng đừng nhớ đến em nữa.”

Clytia ngậm miệng lại sau khi đọc xong, rồi ngước lên nhìn Nolan.

“Em nghĩ… đây là thật sao?” Vẻ mặt Nolan có vẻ mơ hồ, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác, vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

“Chuyện của ngài Caswen, anh có thể đến Thánh Đường để xác minh.” Clytia khẽ nói.

“Cái anh nói… là lời nhắn này.” Vẻ mặt Nolan không hề thay đổi, chỉ nói với tông giọng cứng nhắc, “Anh vẫn… không dám tin lắm.”

Đúng vậy… tôi thầm nghĩ, lời nhắn này rõ ràng là một lời từ biệt, nghe cứ như thể Diana xem Nolan là một gánh nặng cần phải rũ bỏ.

“Chưa chắc đó là ý thật của em ấy.” Clytia không biết phải khuyên nhủ thế nào, đành mở lời như vậy. Còn Nolan thì chỉ cúi đầu, lẩm bẩm một mình:

“Thôi được rồi, không sao cả, ít nhất… anh đã biết được tung tích của em ấy rồi.”

Xuyên qua đôi mắt đang chậm rãi chớp của Clytia, tôi nhìn thiếu niên toàn thân băng bó trước mặt. Tôi thấy lông mày cậu lúc nhíu chặt, lúc lại giãn ra, đôi môi cũng mấp máy không thành tiếng—cứ như đang trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội.

Clytia chỉ có thể đứng lặng một bên, lòng mang theo chút ưu tư man mác. Đây có phải là chuyện mà tôi hay cô bé có thể can thiệp không? Có lẽ có thể, nhưng mối quan hệ anh em, một thánh đường được xây dựng bằng tình thân suốt mười năm ròng, chúng tôi có thể dùng sức mạnh nào để xen vào đây?

“Vẫn chưa chắc…”

Cứ ngỡ sự im lặng chết chóc này sẽ còn kéo dài rất lâu, bỗng nhiên lại thấy Nolan ngẩng phắt đầu lên:

“Chỉ là một lời nhắn không rõ nguồn gốc mà thôi, không thể dùng thứ này để đưa ra kết luận được.”

“Anh sẽ đi tìm Diana.”

Giọng Nolan không lớn, thậm chí còn có chút yếu ớt vì vẫn còn bị thương, nhưng tôi cho rằng không một ai có thể nghi ngờ được quyết tâm sắt đá trong lời nói đó.

“Anh phải dưỡng thương cho tốt đã.”

Tôi nghe thấy Clytia cũng nói với một giọng điệu bình tĩnh và cương quyết tương tự.

“Em…”

“Với bộ dạng này, anh sẽ chẳng làm được gì cả.”

Đó không phải là lời khuyên nhủ, cũng chẳng phải sự nghi vấn, mà là một lời phán đoán lạnh lùng—Clytia quan sát tình trạng của Nolan và đưa ra lời khẳng định như vậy.

“Em… nói đúng.”

Nolan bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, tôi nghe thấy cậu bé lẩm bẩm:

“Nếu Diana không sao, với bộ dạng của mình bây giờ, mình chỉ có thể trở thành gánh nặng của em ấy. Còn nếu Diana thật sự gặp nguy hiểm, thì mình lại càng không thể giúp được gì—”

“Em nói đúng, anh phải nhanh chóng dưỡng thương cho tốt… Cảm ơn em, Tia.”

Có lẽ là vì trong lòng đã có một mục tiêu dài hạn, nên sự nóng vội đã tan biến? Vẻ mặt Nolan dịu lại, cậu bình ổn tựa vào thành giường, sau đó tôi nghe thấy thiếu niên nói:

“Ông Layak đã cứu anh, đúng không? Anh nghĩ mình phải cảm ơn ông ấy trước, sau đó còn một số vấn đề anh cần phải nói chuyện với ông.”

“Tia, phiền em gọi ông Layak vào được không?”

“Ừm.”

Clytia gật đầu, sau đó tránh những đồ vật lộn xộn trong phòng, đẩy cửa ra. Căn phòng này dường như chia thành hai khu vực trong và ngoài, bên trong là nơi Nolan nghỉ ngơi.

Khi bước ra bên ngoài, liền thấy ông lão tóc bạc đang nhắm mắt tĩnh dưỡng trên chiếc ghế dài trong sân. Nhìn qua chiếc ghế về phía trước, dường như đó là cửa hàng của Layak.

“Đọc thư xong rồi à?”

Layak mở mắt nhìn Clytia, nghe cô gái nói:

“Anh ấy mời ông vào ạ.”

Ông lão chậm rãi gật đầu chào, nhưng không vội vào phòng nói chuyện với Nolan, chỉ đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Clytia:

“Ta nghĩ con không cần phải tùy tiện nghe lời người khác sai bảo như vậy.”

“Ý… ông là sao?”

“Mấy ngày nay, lão già này vẫn luôn quan sát con.” Layak nheo mắt nhìn Clytia.

“Vậy… ông đang quan sát gì?”

Clytia cúi đầu nhìn mũi giày của mình, thì thấy Layak vỗ vỗ tay vịn ghế, sau đó đứng dậy:

“Một viên bảo thạch quý giá, chẳng may lăn vào góc khuất, bị chim hoang tha về tổ, rồi lẫn vào giữa sỏi đá bùn đất. Nếu viên ngọc ấy biết suy nghĩ, nó sẽ nghĩ gì?”

“Cháu không hiểu.” Clytia vẫn chuyên tâm nhìn đôi bốt vải thô lạnh lẽo và cứng nhắc trên chân mình.

“Không hiểu không sao, có thể ghi nhớ lại và suy nghĩ thêm.”

Vừa nói, Layak vừa vòng qua Clytia, đi về phía căn phòng của Nolan.

“Nếu thật sự là một viên bảo thạch, vậy tại sao khi bị mất lại không có ai hỏi đến?”

Đúng lúc Layak định đẩy cửa vào, thì nghe thấy Clytia bỗng nhiên hỏi như vậy. Ông lão chỉ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cô bé.

Nếu thật sự là một viên bảo thạch, vậy tại sao khi bị mất lại không có ai hỏi đến?

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn không thể nghĩ ra manh mối nào.

Thôi được rồi, những kích thích mà Clytia phải chịu gần đây đã đủ nhiều rồi. Cơ thể cô bé đã được cứu sống, nhưng bản chất tinh thần không hề thay đổi chút nào. Chỉ là chuyện của Nolan và Diana như những sợi chỉ níu giữ cô bé với thế giới này, nhưng liệu điều này có thể kéo dài mãi không?

Lời nói của Layak dường như không ảnh hưởng đến cô bé. Nolan sau bữa tối lại uống thuốc một lần, rồi thiếp đi trong mơ màng. Clytia thì như thường lệ, ngồi bên lò sưởi trước giường.

Tôi cứ nghĩ cô bé sẽ sớm ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, nhưng không ngờ Clytia chỉ ngồi thẫn thờ một lúc trong ghế, sau đó đứng dậy.

Cô bé khoác áo choàng, đi từ sân sau vào cửa hàng tạp hóa ma pháp vắng lặng ở phía trước, rồi đưa tay đẩy cánh cửa chính dẫn ra phố.

Cạch cạch—

Cánh cửa tinh xảo phát ra tiếng kim loại của khóa cửa va chạm, nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Clytia lùi lại hai bước, dường như nhún vai, cứ như muốn húc đổ cánh cửa như kiến húc cây.

“Thôi đi… đây là khóa cơ quan ma pháp.” Tôi nghĩ thầm. Mấy ngày trước, tôi cũng từng thử dùng kiến thức hắc ma pháp để phá giải, nhưng đã mất rất nhiều công sức mà không có kết quả.

Nhưng ngay lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng khóa xoay, cánh cửa đôi bỗng bật ra ngoài, để lộ con phố tĩnh lặng dưới màn đêm.

“Không phải đã nói rồi sao, con đừng có nghịch khóa cửa của ta nữa? Tối mà muốn ra ngoài thì cứ để ta mở cho.”

Giọng Layak phát ra từ một thiết bị hình trống treo trên trần nhà. Ông ấy quả thật đã nói như vậy, nhưng thỏa thuận này là với tôi lúc đó, Clytia đương nhiên không thể biết.

Cô bé hơi giật mình, nhưng ngay lập tức cúi đầu, không biểu lộ chút biểu cảm nào. Clytia quay lại nhìn cửa hàng một cái, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, đành hơi cúi người về phía không gian trống rỗng, sau đó lao vào màn đêm.

Điểm đến của Clytia rất rõ ràng. Cô bé chỉ đi theo con đường đơn giản nhất, sau đó nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ đã thuê bấy lâu nay.

Đúng vậy— mấy ngày trước, mặc dù tôi đã đến đây điều tra rồi, nhưng Clytia dường như không thể yên tâm vì điều đó. Hơn nữa, hôm nay đích thân nghe được chuyện của Diana, tôi nghĩ việc Clytia đến đây chắc chắn là muốn xác nhận lại một lần nữa.

Khi đến trước cửa, tôi nhìn thấy một chiếc khóa đồng đáng thương nằm chỏng chơ dưới đất.

Thứ bảo vệ cánh cửa nhỏ bé này, đương nhiên không phải là một chiếc khóa ma pháp kết hợp với những bí thuật huyền diệu nào cả, mà chỉ là một chiếc khóa cơ quan đơn sơ do một thợ thủ công dân gian chế tạo mà thôi.

Clytia chậm rãi hít thở, sau đó nắm chặt hai thanh kiếm giấu dưới áo choàng—cô bé không sử dụng kiếm thuật của Darell, hai thanh kiếm này tuy dài hơn một chút so với thanh kiếm tập luyện cô bé từng dùng, nhưng lại nhẹ nhàng và tiện lợi, rất thích hợp để phòng thân.

Việc đầu tiên Clyita làm là dùng thính giác xác nhận trong nhà không có động tĩnh gì khác, sau đó từ từ đẩy nhẹ cánh cửa ọp ẹp mà bước vào. Tôi cũng căng thẳng theo dõi tình hình, thấy bên trong cửa bừa bộn, nhiều đồ vật bị đập phá hỏng. Tôi nhớ lần trước mình đến, không phải như thế này.

Ngước mắt nhìn lên, cửa sổ bên kia cũng vỡ nát, gió đêm thổi vù vù vào, cuốn những tờ giấy nằm rải rác bay tán loạn.

Đêm tối mịt mờ, Clytia treo lại hai thanh kiếm vào móc dưới áo choàng, sau đó cúi người, thu dọn những tờ giấy nằm rải rác. Có tờ là giấy trắng, có tờ có chữ—là bài tập của Diana.

“Em ấy đã về đây—”

Clytia lẩm bẩm, sau đó đặt những tờ giấy tập luyện đó lên bàn, sắp xếp gọn gàng. Tôi suy nghĩ về lý do Clytia nói như vậy, rồi cũng chợt hiểu ra, cuốn “Châm Ngôn Vấn Đáp” chép tay đó, nó không nằm trong đống giấy vụn này.

Nếu là kẻ trộm thì không thể nào chỉ lấy đi một cuốn sách. Mà đó lại chỉ là một cuốn sách giáo khoa vỡ lòng, chép tay vụng về do chính Clytia viết, không phải là bản duy nhất quý hiếm, cũng không ghi chép bí mật chân lý nào. Ngoại trừ chủ nhân của nó ra, không ai quan tâm đến thứ này.

Vậy đây có phải là tín hiệu Diana bình an không? Tôi cố gắng suy luận ra một khả năng nào đó, ví dụ như, cô bé có thể bị một kiểu cưỡng bức nào đó không liên quan đến tính mạng?

U u—

Bên ngoài cửa sổ dường như có tiếng động kỳ lạ, điều này làm Clytia đang tĩnh lặng chợt giật mình. Cô bé buông những tờ giấy vô nghĩa trong tay xuống, chậm rãi đi đến bên cửa sổ vỡ nát. Ánh mắt nhìn ra xa, liền thấy bên ngoài căn nhà nhỏ dưới màn đêm thăm thẳm, có hai bóng người đang đối đầu.

Nhờ ánh đêm mờ ảo, tôi nhìn rõ đó là một á nhân mặc giáp xích màu đen—là Darell, cô ấy quả nhiên vẫn chưa chết!

Vậy người kia là ai? Tôi liền nhìn sang—

Là hắc phù thủy Ross.