Tập 01

Chương 40 - Nhân cách tự hủy

2025-09-22

11

“Tại sao… lại tìm đến cái chết chứ!”

Trong lúc mơ màng, tôi lại lạc đến vùng hoang mạc cằn cỗi bên bờ vực thẳm đó. Mặt trời đen viền vàng vẫn tỏa ra thứ ánh sáng u tối ở chân trời.

Mỗi khi đến nơi này đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Lần trước là sự phản phệ khi sử dụng hắc ma pháp, tôi đã trải nghiệm cảm giác bị lăng trì ở đây— tất nhiên, không chừng đó thực ra là một phần thưởng nào đó của Tà Thần cho việc hoàn thành cuộc săn, dù sao thì sau khi tinh thần bị xé nát rồi tái tạo lại, sự khống chế của tôi đối với hắc ma pháp đã mạnh hơn rất nhiều.

Tôi nhìn vào tấm gương với những hoa văn cổ điển trước mặt – trên đó liền hiện ra thân hình mảnh mai của cô gái. Cô bé ấy mặc chiếc váy ngủ bằng voan đen mỏng manh, im lặng đứng trong phòng ngủ lạnh lẽo, ánh mắt bình tĩnh từ từ lướt qua, sau đó nhìn về phía xa ngoài cửa sổ lâu đài—

Ngay sau đó, tôi nhận ra mặt đất bên kia dường như đang rung chuyển nhẹ. Nhìn theo ánh mắt của cô bé, tôi thấy ở rìa tầm nhìn, lâu đài trong tâm tượng bắt đầu sụp đổ như gặp phải động đất, mọi thứ đều cận kề sự tan vỡ, mọi thứ đều đổ nát.

Tôi là người từng chết một lần, tôi hiểu được ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt...

Đó là quang cảnh cái chết bắt đầu xâm thực mọi thứ.

“Tại sao… trả lời anh đi, rõ ràng vẫn còn cách mà!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái mặt không chút biểu cảm, vẫn không thể hiểu được— tại sao Clytia lại nhảy xuống vách đá cao hơn trăm thước đó?

Lúc đó, trong lòng cô bé không hề có suy nghĩ gì, tôi thậm chí còn không nhận ra chút dấu hiệu nào, mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Đúng vậy, tình hình rất nguy cấp, cái gọi là Thánh Nữ của giáo đoàn mà Ross đã hứa hẹn dĩ nhiên là sự uy hiếp, lợi dụng không có ý tốt. Nhưng mà nếu là vì để sống sót, cho dù nhất thời phải giả vờ chấp thuận, cho dù cần phải trả giá, cũng là điều không thể chê trách.

Chính vì vậy, cho dù xấu xí trăm bề, cho dù thảm hại khốn cùng, cũng phải nghĩ cách sống sót, chẳng lẽ cô bé không phải cũng nghĩ như vậy sao?

Clytia trong sách kia, cho dù đã bị Tà Thần hoàn toàn ô nhiễm bóp méo, mất đi hình người hóa thành ma vật, nuốt chửng xác chết trong đống đổ nát của Vương đô, cũng đang dùng cách của mình để sống sót, đó chẳng lẽ không phải là cô bé sao?

Bởi vì— duy trì sự tồn tại của mình là quyền lợi bản năng mà tự nhiên đã ban cho sinh mệnh. Tôi đã từng chết một lần, cho nên càng hiểu rõ hơn nỗi sợ hãi khi đối mặt với hư vô.

“Có những thứ, đã được định là phải vỡ tan tành.”

Clytia đột nhiên lên tiếng, tôi không khỏi ngẩn người. Tôi thấy cô bé ngay lập tức quay đầu lại, như thể đang nhìn vào một hình ảnh phản chiếu, xuyên qua tấm gương, ánh mắt cô bé dừng lại trên người tôi:

“Ví dụ như, những thứ yếu ớt dễ vỡ, mà lại mang đến tai họa.”

Tôi bản năng hiểu được phép ẩn dụ của Clytia, nhưng vì thế càng phải phản bác quan điểm của cô bé:

“Không, không có chuyện đó, tai họa không phải là em, cũng không phải do anh mang đến! Mà là chúng vốn dĩ đã ở đó—”

“Từ nhỏ đến lớn, những buổi huấn luyện và các khóa học đó— rất vất vả, em thực ra đã không thể kiên trì nổi.” Clytia dừng lại một chút, lại đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác:

“Nhưng cha nói với em, chỉ có chấp nhận mọi sự rèn luyện mà vận mệnh đã sắp đặt, mới có thể gánh vác được số phận sinh ra làm con gái của công tước.”

“Đó không phải là do vận mệnh sắp đặt, đó là do công tước sắp đặt, ông ta không phải là vận mệnh…” tôi cố gắng thuyết phục, nhưng Clytia vẫn tự mình nói tiếp:

“Nhưng... em đã bỏ trốn, và cái giá của sự tham lam theo đó mà đến, bởi vì bây giờ em đã hưởng thụ quá nhiều thứ không thuộc về em, nên… nhất định phải trả lại – chẳng có thứ gì có thể nhận được mà không trả giá.”

Tôi nhìn Clytia, muốn thuyết phục em ấy, nhưng trong đôi mắt xanh lục đó không thấy được sự cố chấp, chỉ mang một vẻ thờ ơ tựa như tự khinh thường bản thân.

Tôi bỗng nhiên im bặt.

Nói thật – tôi có thực sự hiểu Clytia không? Tôi nghĩ trên đời không ai hiểu cô bé ấy hơn tôi, ngay cả khoảng khắc chào đời tôi  cũng chia sẻ cùng em ấy. Huống hồ tôi còn biết cả một tương lai được ghi lại trong tiểu thuyết nguyên tác mà ngay cả chính em ấy cũng không rõ.

Ký ức lướt qua trong tâm trí – đúng vậy, em ấy không nên dễ dàng tìm đến cái chết như vậy. Clytia có một phẩm chất kiên cường, giống như một tảng đá cứng rắn im lặng trong gió tuyết phương bắc.

Cho dù ở độ tuổi còn nhỏ, gánh vác sứ mệnh nặng nề mà công tước giao cho, cho dù gặp phải bất trắc, dù phải đi xa vạn dặm, dù phải đứng giữa làn ranh sinh tử— cô bé cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Phải rồi – đứa trẻ này, đã khóc khi nào chứ? Tôi không khỏi sững người. Nghĩ kỹ lại, đã quên mất lần cuối cùng cô bé khóc là khi nào, ngược lại lại nhớ đến tình cảnh lần trước thứ nữ Claire khóc lớn.

Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Lúc đó, Công tước định để cho Claire vừa tròn sáu tuổi cũng tham gia vào các khóa học của Clytia. Nhưng ngay buổi sáng ngày thực hiện, Claire đã vì thiếu ngủ mà khóc lóc, sau khi bị bà vú khiển trách một trận lại càng khóc không thể dỗ được, cuối cùng mọi chuyện đành phải bỏ dở.

Đúng vậy, nếu lấy việc bảo vệ bản thân làm mục đích, vậy thì bất kể là sự nhẫn nhịn kiên cường hay sự phản kháng mạnh mẽ, chưa bao giờ là lựa chọn duy nhất. Còn có cả việc tỏ ra yếu đuối, lùi bước, thuận theo… Tiếng khóc của Claire đã mang lại cho em ấy sự thiên vị, nhưng Clytia chưa bao giờ tin vào nước mắt.

Tôi chợt nhận ra, có lẽ mình đã nhầm lẫn điều gì đó – thái độ của Clytia, đây không phải là thái độ mà một người bình thường nên có với chính mình.

Mỗi một người trên thế giới này đều hiển nhiên được hưởng quyền chi phối độc nhất vô nhị đối với cơ thể của mình.

Một người bình thường khi biết được trong cơ thể mình còn có một nhân cách khác, e rằng sớm đã vô cùng hoảng sợ, đi khắp nơi tìm thầy hỏi thuốc, tìm đến giáo sĩ để cầu xin phương pháp trừ tà— cho dù không được, ít nhất cũng phải nghĩ cách đè nén sự tồn tại của đối phương, xác nhận vị trí chủ đạo của mình, tránh xảy ra những điều bất lợi.

Còn Clytia thì sao? Em ấy mặc cho hành động của tôi, chưa bao giờ hỏi đến kế hoạch của tôi, mặc cho tôi đưa em ấy vào hiểm cảnh, im lặng chịu đựng tất cả những rắc rối không do em ấy kiểm soát.

Cứ như thể em hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó.

Đúng vậy, bản chất của Clytia chưa bao giờ là kiên cường hay nhẫn nhịn. Em ấy là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết nguyên tác, là bàn đạp cho nhân vật chính, đứng tại nơi cao ngạo khiêu khích nhân vật chính, để rồi bị đạp xuống bùn lầy— dâng hiến cho khán giả một màn kịch hả hê. Cuối cùng như thiêu thân lao đầu vào lửa mà lao vào cuộc báo thù đã định sẵn sẽ tự rước lấy diệt vong.

Những hành vi đó thật không thể lý giải nổi, nhiều khi chỉ cần lùi một bước là được, nhưng em ấy lại không màng danh dự, không quan tâm thanh danh, chỉ lặng lẽ thực hiện sai lầm đến cùng, khiến người ta gần như tưởng rằng tiểu thư công tước đến từ biên cảnh đã phát điên.

Em ấy đương nhiên không phát điên, hay nói đúng hơn, em ấy tỉnh táo mà phát điên,  theo bản năng mà dùng cách này để thăm dò giới hạn tồn tại của mình, giống như thử nghiệm một món đồ, phải từ độ cao bao nhiêu rơi xuống mới có thể vỡ tan tành. Cho đến khoảnh khắc thật sự tan xương nát thịt mới có thể có được câu trả lời cuối cùng.

Lúc này tôi mới hiểu ra, bản tính ẩn giấu của vị tiểu thư công tước, mang tên là tự hủy diệt.

Sinh khí của cơ thể này đang không ngừng trôi đi. Mà Clytia chỉ dựa vào một bên gương, như đang thưởng thức cái chết của chính mình, nhìn cảnh tượng lâu đài đang bên bờ hủy diệt.

Tôi dựa vào tấm gương, yếu ớt ngồi sụp xuống đất. Nếu như tôi phát hiện ra sớm hơn một chút thì đã có thể… không, cho dù tôi có phát hiện ra, thì có thể có cách gì?

Đến nước này, cơ thể của thiếu nữ sắp chết, tất cả đã quá muộn rồi.

“Không sao đâu.”

Tôi thấy Clytia quay người lại, đầu em ấy qua lớp kính mà tựa vào, gần sát với tôi, giống như thật sự đang soi một tấm gương nào đó. Tôi có thể thấy rõ hàng mi màu xám đang khẽ run trên đôi mắt lấp lánh của em.

Tay trái em ấy áp lên gương, tôi do dự một lát liền cũng áp tay mình lên. Hai bàn tay giống hệt nhau liền khít khao áp vào nhau.

Như thể làm vậy là có thể có được một sức mạnh nào đó.

“Dù sao đi nữa… chúng ta đều sẽ chết.”

Tôi có hơi do dự nói, không muốn để em ấy thấy được sự sợ hãi cái chết của mình. Nhưng Clytia bình tĩnh đến thế, lại khiến tôi nhất thời cảm thấy có hơi xấu hổ.

Cô bé lắc đầu:

“Phía của anh, không phải vẫn ổn sao?”

Vẫn ổn? Vừa nãy tôi không có thời gian để ý, sau khi được nhắc nhở mới nhận ra – đúng vậy, thứ đang sụp đổ dưới cái chết chỉ có phía của Clytia, tâm tưởng được hóa thành từ lâu đài và phòng ngủ của em ấy.

Còn vùng hoang mạc, mặt trời đen và vực thẳm bên tôi, thì lại như cõi chết mà không hề có động tĩnh.

“Từ cùng một độ cao rơi xuống, thứ yếu ớt sẽ vỡ nát, còn thứ cứng rắn sẽ được giữ lại.”

Tôi nghe Clytia nói như vậy.

“Khoan đã – ý em là gì?” Dù tôi hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã đoán được nguyên nhân, lại thấy Clytia chớp mắt:

“Dù… không thể nói rõ, nhưng em nghĩ, anh có thể tự do rồi.”

“Tự… tự do?”

Tôi hé miệng, khả năng vốn chỉ là phỏng đoán kia hiện lên trong lòng—

Sinh mệnh và linh hồn của Clytia gắn liền với cơ thể này của em ấy. Cơ thể con người có quá nhiều yếu huyệt, bất kể là mất máu quá nhiều, bị cắt đứt hơi thở, mất cân bằng nhiệt độ, hay là một cơ quan quan trọng nào đó bị phá hủy, sự phá hoại cục bộ liền có thể dẫn đến cái chết của cả con người.

Nhưng sự tồn tại của tôi, hiện nay không chỉ dựa vào cơ thể này để duy trì, mà còn có cả khế ước của Tà Thần— giống như hắc phù thủy Ross kia, cho dù bị chặt đầu, mổ bụng, chỉ cần hạt giống Tà Thần không bị tổn thương, thì không thể thực sự chết được.

Vì vậy, đợi đến khi Clytia chết đi— tôi sẽ có thể mượn sức mạnh của Hạt giống Tà Thần, trở thành chủ nhân duy nhất của cơ thể này— đó chính là cái gọi là tự do.

“Khoan đã, em sớm đã biết sẽ như vậy?” Tôi đột ngột ngước mắt lên, lại chỉ thấy Clytia nhắm mắt, lắc đầu:

“Ngày hôm đó, một bản khế ước được đưa đến trước mặt em, nói với em rằng em không thể từ chối, nếu không em sẽ mất tất cả. Nhưng em nghĩ thầm, hoàn cảnh hiện tại của em chẳng lẽ còn chưa mất tất cả sao? Cho nên đã từ chối— suy nghĩ như vậy rất kỳ lạ đúng không? Nhưng ban đầu, em tưởng đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Mỗi người sinh ra trên thế giới này đều có sứ mệnh riêng, vì em đã từ bỏ sứ mệnh của mình cho anh, nên em sẽ chết, còn anh sẽ sống tiếp. Tuy không rõ lắm, nhưng em nghĩ chính là như vậy.”

Clytia… đã từ chối khế ước? Nghe lời em ấy nói, tôi cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó gãy vụn.

Nói vậy, Vực Sâu không chỉ đã quấy rầy tôi, mà lúc đó cũng đã ghé qua chỗ Clytia? Nhưng mà điều này dường như lại là lẽ đương nhiên, thiên tư được Tà Thần ưu ái vốn dĩ đến từ em ấy.

Tuy nhiên, tôi đã ký khế ước, còn em thì từ chối.

Tình hình ký kết khế ước lúc đó không phải là chuyện xảy ra thật trong thực tế, mà là sự phản ánh của tiềm thức dưới tác động của sức mạnh Tà Thần. Tôi không phải là vì sơ suất mới bấm vào nút đồng ý trên điện thoại, mà là ngay từ đầu, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách để giãy giụa.

“Không— không được, em không thể như vậy, lòng dũng cảm của em đâu? Lòng dũng cảm ở bên em— không phải em luôn nhớ câu gia huấn này sao?”

Không biết từ lúc nào, tôi cảm thấy ánh sáng xung quanh bắt đầu biến dạng, giống như trải nghiệm lúc sắp tỉnh giấc. Tôi nhìn Clytia, giọng nói của em đã biến mất, chỉ có thể thấy đôi môi mỏng manh trắng bệch của cô bé đang mấp máy, đọc ra khẩu hình không tiếng của em ấy:

“Đây chính là lòng dũng cảm của em.”

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã mở mắt trên cơ thể tàn tạ này, sau đó nhìn thấy ánh sáng ma pháp bùng lên, chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt phía trên di tích.