Tập 01

Chương 32 - Lòng hiếu thắng

2025-09-22

2

“Vậy nếu… là hợp tác thì sao?” Tôi dừng lại một chút, sau đó lên tiếng.

“Hợp tác? Em có thể hợp tác với chị cái gì?” Darell cười khẩy, “À không, em nói cho chị biết trước, em muốn có được thứ gì?”

“Linh dược Tinh Hoa Sinh mệnh— em nghe nói trong di tích Roen đã từng phát hiện ra thứ này, cho nên muốn từ cuộn giấy cổ trong tay chị để có được manh mối.” Tôi nói thẳng.

Không ngờ Darell nghe vậy lại ném qua một ánh mắt ngập ngừng:

“Cô bé…”

“Sao vậy?” Tôi liền thấy ánh mắt của Darell lướt từ đỉnh đầu đến gót chân tôi:

“Ờ… nếu một đứa trẻ ở tuổi của em, vì ngoại hình của mình mà cảm thấy lo lắng… thực ra là hoàn toàn bình thường. Ừm, chị đây cũng là người từng trải, hiểu được tâm thái này.

Dù sao thì hơn một trăm năm trước, chị cũng là một cô bé như em, cho nên em hoàn toàn không cần phải vì thế mà tự ti… Gương mặt của em đoan trang, da rất trắng, ngũ quan cũng rất đáng yêu, chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân hiếm có…

Cho nên không cần phải uống mấy thứ thuốc không rõ lai lịch đó đâu, những thứ đó đều là do các luyện kim sư bịa ra để lừa người kiếm tiền…”

Tại sao? Đột nhiên lại dùng giọng điệu của một bậc trưởng bối thấu tình đạt lý như vậy để nói chuyện với mình? Giống hệt như đang dỗ một cô bé đang hờn dỗi. Tôi lập tức cảm thấy xương cốt tê dại, tai đỏ bừng, vội vàng giải thích:

“Không, không phải! Em không phải là cô bé gì cả—”

“Hả? Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu không phải là cô bé thì chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

“Chị hiểu lầm rồi, không phải chuyện cô bé hay không, ý của em là, không phải bản thân em dùng, mà là em có một người bạn…”

“Ừm ừm, lúc trẻ chị cũng có một người bạn…”

“Thật sự không phải em, em thật sự có một… người bạn, ừm, anh ấy bị tàn tật, sau đó em nghe nói loại linh dược này có công hiệu chữa trị tàn tật, muốn giúp anh ấy tìm thấy…” Nhìn Darell, tôi nói như chen ngang, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng sự việc.

“…Thật sự là vậy?”

“Chứ chị nghĩ là thế nào?”

Darell nghe vậy, vẻ mặt cứng lại, sau đó mím môi lảng đi ánh mắt.

Đây là có ý gì, là muốn lấp liếm qua chuyện sao? Nhìn nữ chiến binh bán tinh linh trước mặt, tôi ép mình vòng ra trước mặt cô ấy, sau đó dùng giọng điệu gần như van xin nói.

“Coi như là giúp em đi— chuyện này thật sự rất quan trọng.”

“Cho nên nói, người bạn đó, đối với em là một người rất quan trọng sao?”

Darell đột nhiên lên tiếng hỏi. Nghe câu này, tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào:

“Ừm… cái này, em nghĩ, chắc là rất quan trọng…”

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nolan đối với thế giới này vô cùng quan trọng. Nhưng đối với tôi thì sao? Đối với tôi và Clytia mà nói, cậu ta cũng quan trọng đến thế sao?

Dĩ nhiên, trong những khoảnh khắc thoáng qua khi tôi điều khiển cơ thể ở bên Nolan, thỉnh thoảng làm vài hành động trêu chọc tinh quái và quan sát phản ứng của cậu ta, không nghi ngờ gì là khiến người ta cảm thấy rất thú vị.

Còn khi Clytia tỉnh lại, chỉ là ăn cơm dạo phố, sinh hoạt thường ngày, cùng nhau sống trong ngôi nhà nhỏ, cho dù mọi hành động đều do Clytia quyết định, tôi cũng không hề ghét bỏ.

Chia sẻ cảm xúc với Clytia, qua đôi mắt của cô bé mà nhìn ra thế giới, thời gian trôi đi như một dòng sông trong vắt, khiến người ta quên đi sự thay đổi của ngày tháng, khiến tôi có hơi đắm chìm trong đó. 

Hệt như khán giả khi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhập vai vào nhân vật quá sâu, lầm tưởng rằng những hành động do biên kịch sắp đặt kia, thực ra đều là những lựa chọn thuận theo lẽ thường mà mình sẽ làm.

“Nhưng mà... những phán đoán cảm tính này, có thật sự trở thành lý do được không?” tôi nghĩ thầm.

Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng mình không ghét việc ở bên Nolan, nhưng đó có lẽ chỉ là vì tôi nhìn cậu ta qua lăng kính mang tên “nam chính nguyên tác” mà thôi. Giống như khi người ta đọc tiểu thuyết, sẽ bất giác đứng trên lập trường của người kể chuyện mà bỏ qua các yếu tố khách quan, thế là càng lún càng sâu, cứ mù quáng tin tưởng mãi.

Nghĩ kỹ lại, nếu đổi thành một người khác mà tôi không quen biết, cho dù làm ra những hành động tương tự, nói ra những lời tương tự trước mắt tôi, tôi còn có thể cảm nhận được niềm vui tương đương từ đó không? Sẽ là dửng dưng? Hay sẽ chuyển sang chán ghét? Tôi không thể trả lời câu hỏi này.

“Ồ— xem ra em đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này rồi nhỉ?”

Giọng nói của Darell từ bên cạnh truyền đến. Chỉ nghe cô ấy nói với một ý cười lúc có lúc không:

“Nói thật, về chuyện cuộn giấy cổ di tích đó, bây giờ chị đúng là cần một pháp sư đáng tin cậy để hỗ trợ, và chị nói rõ cho em biết, việc chị sắp làm đây có một mức độ rủi ro nhất định, thậm chí không chừng sẽ mất mạng.”

“Nhưng mà— cái gọi là đáng tin cậy, chính là hiểu rõ mình cần gì, muốn gì, vì vậy mới có thể yên tâm gánh vác rủi ro.”

“Không phải em nói muốn hợp tác với chị sao? Chị nói trước nhé, một khi đã trở thành người hợp tác của chị, chị sẽ không coi em là trẻ con đâu. Nhõng nhẽo và khóc lóc là không được phép, cho dù là bị thương hay chết đi thì cũng là lẽ đương nhiên.”

“Cho nên hãy suy nghĩ cho kỹ đi— người đó, rốt cuộc có đáng để em gánh vác rủi ro như vậy không. Nghĩ xong rồi hãy đến tìm chị.”

Nói xong, Darell lắc đầu, sau đó đẩy cửa rời đi.

Nửa đêm, Nolan bị tiếng sột soạt đánh thức.

Cậu mơ màng mở mắt, sau đó cảm thấy cánh tay trái nặng trĩu, như có thứ gì đó đè lên.

Trong bố cục của ngôi nhà nhỏ này, vốn chỉ có một chiếc giường lớn, liền để cho Diana và Clytia ngủ. Nolan thì trải đệm nằm ở chỗ gần cửa, dùng một tấm rèm vải ngăn cách, lúc ngủ thì kéo xuống—

Sao thế này… Nolan nghĩ thầm, nhìn sang bên trái, lại thấy một cái đầu màu xám bạc, mềm mượt đang nằm bên cạnh.

“Tia—” Nolan giật mình, lời còn chưa nói ra, miệng lại đột nhiên bị bịt lại.

Tay em ấy— lạnh quá—

Nolan chớp mắt, sau đó cảm thấy, Clytia vừa bịt miệng mình, vừa lật người dậy, tiếp đó bước qua người cậu.

Sức nặng từ cánh tay phải chuyển sang hai chân, trong đêm tối không nhìn rõ mặt em ấy, lại nghe cô bé khẽ nói:

“Đừng làm ồn đánh thức Diana.”

Nolan im lặng gật đầu, sau đó cảm thấy miệng mình được thả ra.

Phù—

Cảm giác cảnh tượng này dường như đã thấy ở đâu đó rồi. Nolan thở ra một hơi, vừa định khẽ lên tiếng thì lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “vụt”.

Ngọn nến được thắp lên, nhưng cũng không thấy Clytia mang theo mồi lửa gì, tóm lại chỉ thấy một ngọn lửa màu đỏ son đột nhiên nhảy múa trong đêm tối.

Tấm rèm đủ dày— vì vậy sẽ không làm phiền đến Diana đang ngủ say. Dù sao thì lúc cô bé thức khuya học bài cũng dùng loại rèm này để che ánh sáng.

Dưới ánh sáng vàng vọt lập lòe, Nolan nhìn rõ cô gái trước mặt. Clytia chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản trước khi ngủ, lúc này đang để chân trần, quỳ trên người cậu. Ngọn nến trong tay phải chiếu sáng khuôn mặt nghiêng tinh xảo, khiến cả khuôn mặt nửa ẩn, nửa hiện,

Nolan hé miệng, nhưng rồi lại suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nhường cơ hội mở lời trước cho Clytia.

Nhưng cô gái trước mặt lại không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm cậu, trong đôi mắt xanh lục ra một cảm xúc không rõ.

Tí tách.

Vì cô gái đang cầm nến, sáp nến tan chảy chảy qua ngón tay cô, tiếp đó nhỏ xuống cánh tay phải của Nolan ngay bên dưới.

“Xì—” Cảm nhận được cơn đau bỏng rát, lông mày Nolan giật giật, hít một hơi khí lạnh. Cậu lập tức nhận ra, không thể cứ trân mắt nhìn nhau như thế này được nữa.

Tôi không ngờ Nolan sẽ đột nhiên tỉnh lại, nhưng có lẽ tôi cũng mong rằng câu ấy có thể tỉnh lại.

Ban ngày, những lời Darell nói vang vọng trong đầu, đặt ra một bài toán khó trước mặt tôi: Rốt cuộc có nên vì một linh dược hư vô mờ mịt mà đi mạo hiểm tính mạng không?

Nếu chỉ có một mình tôi, dĩ nhiên tôi có thể làm theo ý mình. Nhưng sinh mạng này không chỉ thuộc về tôi— tôi thậm chí không rõ liệu mình có quyền đem sinh mạng này ra làm con chip đặt lên bàn cược hay không.

Tôi cần một lý do, bất kể là do chính tôi ngộ ra, hay là do Nolan cung cấp cho tôi, đều không sao cả. Tôi chỉ cần một lý do để tôi kiên trì hoặc từ bỏ.

Nghĩ thầm như vậy, tôi nhìn cậu thiếu niên bên dưới, muốn cậu ấy cho mình một lý do, lại không biết mở lời thế nào.

Cơ thể Nolan đột nhiên run lên. Tôi hơi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu thiếu niên đột nhiên bật người dậy, nắm lấy tay tôi, tiếp đó năm ngón tay của cậu ấy đan vào khe hở giữa các ngón tay phải của tôi.

“Ngoan, đừng quậy— buông tay trước đã, đặt nến xuống đi.”

Lời thì thầm như hơi thở của Nolan vang lên bên tai tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, sáp nến vừa rồi không cẩn thận đã nhỏ lên người Nola.

Trong lòng vừa nảy sinh cảm xúc áy náy, ngay sau đó lại có một cơn tức giận xấu hổ không tên dâng lên, lấn át cả sự áy náy.

Cái gì gọi là “Ngoan? Đừng quậy?” Darell cũng thế, Nolan cũng thế, mình rõ ràng là một người lớn đáng tin cậy, lại dùng cái giọng điệu dỗ trẻ con này để đối phó mình—

“Anh buông tay trước đi.”

Tôi nhíu mày nói, sau đó thấy, lông mày của Nolan nhướn lên:

“Không— hay là em buông tay trước đi.” Chỉ nghe cậu ta phản bác.

“Anh buông tay trước.” Tôi cố chấp nói, sau đó ngầm dùng sức, muốn Nolan buông ra. Nhưng không ngờ, bên kia cũng bắt đầu dùng sức. Tôi thấy cậu ta nghiến chặt răng, lộ ra vẻ mặt hiếu thắng như một con gà chọi.

A— tôi hiểu rồi, những chuyện tương tự như thế này, tôi nghĩ thực ra cũng rất thường thấy nhỉ? Nhớ lại những năm tháng quý báu đi học ở kiếp trước, các bạn nam thường hay ganh đua với nhau trong những chuyện không đâu vào đâu.

Chuyện thắng thua trong thể thao thì không nói, thường thấy ví dụ như vật tay, lúc bắt tay thì ngầm dùng sức xem ai buông trước, hoặc là thi xem ai nín thở lâu hơn, còn có trò chỉ vào mũi nhau, ai cười trước thì người đó thua.

Từ lúc tôi bắt đầu học lớp sáu, khi phát hiện ra mình bị bệnh tim, đã không còn bạn nam nào có thể chơi với tôi như thế này nữa. Tôi như thể đã biến thành một chiếc bình hoa đắt tiền dễ vỡ, không ai dám tùy tiện chạm vào.

Vì vậy bất kể là giờ thể dục, hoặc là hội thao, hay ngay cả những lúc vui đùa giữa giờ, đều chỉ có thể im lặng ngồi cùng các bạn nữ đang nghỉ ngơi trò chuyện.

Cái thứ gọi là lòng hiếu thắng sẽ kích thích lẫn nhau. Vẻ mặt không chịu thua của Nolan cũng khiến tôi phấn chấn lên một cách khó hiểu, nhớ lại khoảng thời gian vô lo vô nghĩ vui đùa đấu đá trước khi bị bệnh ở kiếp trước.

Hai bàn tay của hai người cùng nắm lấy ngọn nến, cả hai đều không nói gì nữa, chỉ bắt đầu ngầm dùng sức. Ngọn lửa chao đảo, lúc thì nghiêng về bên này, lúc thì ngả về bên kia, sáp nến tan chảy cũng theo đó mà lăn xuống, rơi vào kẽ tay. Chúng tôi thì đều nghiến chặt răng, như thể ai kêu đau trước thì người đó thua.

Ngọn nến dần dần ngắn lại, giống như đồng hồ đếm ngược của cuộc thi. Nhưng mà— dù sao thì Clytia cũng nhỏ hơn Nolan hơn một tuổi, tuy cô bé đã luyện tập kiếm thuật được mấy năm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể lột xác thành một chiến binh chính thức, chỉ nhìn vòng tay cũng đã nhỏ hơn cậu thiếu niên một khúc.

Trong tình trạng thể chất đều là người thường, sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, và sự chênh lệch về phát triển lứa tuổi dần dần hiện ra. Tôi đã cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, khó mà chống đỡ được nữa—

Mắt thấy ngọn nến ngắn lại, ngọn lửa sắp cháy đến tay, vì tay của tôi ở trên tay Nolan nên bị lửa đốt chắc chắn sẽ thua—

Tôi còn muốn cố gắng giãy giụa một lần nữa trước khi thua, liền cảm thấy một hơi thở thổi vào mặt.

Là Nolan— cậu ta đã thổi tắt nến.

“Được rồi, anh nhận thua.”

Nghe thấy giọng của Nolan, tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu thiếu niên, định chất vấn cậu ta, nhưng Nolan bỗng nhếch miệng, bật cười thành tiếng. Lẽ ra phải là cười phá lên, nhưng lại sợ Diana nghe thấy, vì vậy chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển từng chặp.

Tiếng cười cũng giống như ý chí chiến đấu, cũng sẽ lây nhiễm cho nhau. Thế là tôi cũng không nhịn được mà bắt đầu cười:

“Hì hì— anh đó, trông cái bộ dạng của mình kìa?”

“Nói nhỏ thôi— ha ha— để Diana nghe thấy là xong đó.”

“Anh— anh mau buông tay ra đi, hì hì, em không cần anh nhường đâu… coi như anh thắng đi—”

“Không phải— không buông ra được… hề hề, sao thế này.”

“A— tay, sáp nến đông lại rồi, tay dính vào nhau rồi, đều tại anh cả, làm sao bây giờ—hi hi…”

“Không phải em— ha, mang nến đến sao? Sao còn có thể trách anh…”

“Đều tại anh, đều tại anh— mau nghĩ cách đi, không thể cứ… dính vào nhau mãi được chứ? Không được rồi, em hết sức rồi.”

“Ấy? Sao em lại trèo xuống rồi? Đừng mà, em dùng sức một chút đi… sáp nến giòn lắm—”

Tôi cảm thấy bụng dưới hơi đau vì cố nén cười, vì vậy không khỏi cúi người xuống. Bàn tay phải bị sáp nến dính chặt vào tay phải của cậu thiếu niên, đầu thì dựa vào ngực Nolan để làm điểm tựa. 

Chắc Nolan cũng trong tình trạng tương tự, chỉ vừa thở hổn hển nén cười, vừa không màng hình tượng mà tựa đầu lên vai tôi.