“Hai vị khách muốn gọi món gì?”
“Cái này, hai phần cá rán, ăn kèm bánh mì trắng, và cả món súp rau củ kem này nữa—”
Ngồi trong một nhà hàng ven đường, Darell quay đầu nhìn thực đơn treo trên tấm ván gỗ, như thể đang nghiên cứu một cuốn sách cổ nào đó. Mất một lúc lâu sau, cô mới như bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi đang ngồi đối diện:
“Ồ, phải rồi, em có muốn xem mình thích ăn gì không…”
Cô đã gọi xong cả rồi còn hỏi tôi làm gì? Tôi mặt không biểu cảm xoa xoa cổ tay vừa được tự do:
“Sao cũng được.”
“Ha, vậy cứ theo ý chị nhé?”
Nói gì thì nói— đến giờ vẫn có cảm giác không thật. Cái xiềng xích đã gây phiền toái bấy lâu nay, cứ thế bị Darell dễ dàng cạy ra sao?
Tôi nhớ lúc đó cô ấy lấy ra một con dao nhỏ mỏng manh trông rất bình thường, men theo khe hở rạch một đường, sau đó giống như đang mở một gói hàng, dễ dàng cắt đứt mấy cái đinh tán, vòng còng cũng tự nhiên mở ra.
Không để chúng tôi đợi lâu, người phục vụ liền bưng đồ ăn lên. Darell cầm dao nĩa lên, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến. Nhìn cái tướng ăn hào sảng của cô ấy, tôi gần như nghi ngờ cái gọi là “bồi thường” này, thực ra là vì chính cô ấy đã đói rồi.
“Ừm, đừng chỉ nhìn không, em cũng nếm thử đi chứ? Mà nói, cá ở đây tươi thật, quả không hổ là nhà hàng gần bến cảng…”
Tôi cầm dao nĩa lên, thuận theo thớ thịt cắt miếng cá ra, sau đó xiên miếng cá bỏ vào miệng, cảm nhận được thịt và mỡ tan ra trên đầu lưỡi.
“Ừm… cũng được.” tôi nghĩ thầm, với đẳng cấp đồ ăn vặt của thế giới này, cũng được xem là tinh xảo rồi. Thế là tôi lại lấy bánh mì trắng rồi chấm vào súp để ăn. Ngay lúc đang say sưa thưởng thức mỹ thực, lại nghe thấy giọng của Darell đột ngột vang lên:
“Hiếm thấy thật, hóa ra quý tộc cũng gặp phải những chuyện như thế này à?”
“Chuyện mà chị nói, là chuyện gì?” Tôi không trả lời, mà dùng câu hỏi để đáp lại câu hỏi. E rằng chính những lễ nghi ăn uống trong ký ức cơ thể này đã để Darell nhận ra thân phận quý tộc của Clytia.
“Như là bắt cóc, giam cầm, bán làm nô lệ… những chuyện kiểu này? Lũ tay chân bảo vệ em đâu rồi? Xin lỗi… xin cho phép chị dùng từ ‘lũ tay chân’ nhé.”
Darell căm ghét thế gian, coi thường quyền quý… hình như có chuyện này thì phải. Tôi nhớ lại thiết lập trong tiểu thuyết, sau đó lên tiếng:
“Cũng thường thấy mà chị? Như là đấu tranh quyền lực, kẻ thù nhắm vào, cây to đón gió… những chuyện xấu xa bẩn thỉu kiểu đó?”
“Hừ, vậy thì đúng là đủ bẩn thỉu rồi.” Đĩa của Darell đã trống trơn, cô cầm khăn ăn lên lau miệng, sau đó nhìn tôi:
“Vậy, cô bé, người nhà của em thì sao? Có cần chị đưa em về không? Hay là, cần một chút giúp đỡ ‘ngoài lề’?”
“Chuyện này…” Tôi nghe vậy do dự, “Không liên quan gì đến chị đâu nhỉ?”
Đúng vậy, có lẽ có thể thử nhờ vả Darell, nhờ cô ấy hộ tống Clytia về nhà. Nhưng nếu Clytia không muốn về thì phải làm sao? Tôi có thể đưa ra lựa chọn đi ngược lại ý muốn của cô bé không?
Hay là tôi nên quyết đoán hơn một chút?
“Đúng là không liên quan gì đến chị, nhưng mà em có biết không? Cảm giác em mang lại cho người khác, luôn là một vẻ không có nơi nào để đi đó?” Nhìn vẻ mặt do dự của tôi, Darell đột nhiên nói.
“Cái này… ờ, em rất có khả năng không có nơi nào để đi, nhưng việc em không có nơi nào để đi thì không đúng lắm.” Tôi thuận miệng nói bừa, nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ.
Clytia sao có thể không có nơi nào để đi chứ? Ngôi nhà nhỏ của Nolan và Diana sớm đã tiếp nhận cô, chào đón cô đẩy cửa bước vào.
Huống hồ chỉ cần cô bé muốn, là có thể bất cứ lúc nào trở về lãnh địa công tước, tiếp tục cuộc sống tiểu thư công tước vừa tôn quý vừa bận rộn của mình.
“So với chuyện này, em vẫn muốn biết là tại sao chị lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn chiếc xe ngựa chở hàng đi qua ngoài cửa sổ, tôi cầm nĩa lên, lại đưa một miếng cá rán vào miệng, “Cho nên là tại sao những người đó lại đuổi theo chị?”
“Cô bé à, sự tò mò của em nặng quá rồi đó.” Darell vẫy tay gọi người phục vụ, lại gọi thêm một cốc bia, sau đó nhìn tôi:
“Dùng lời của em mà nói, thì chính là không liên quan gì đến em.”
“Hoàn toàn ngược lại.” Tôi lớn tiếng phản bác, “Nếu không phải vì những người đó, sao em lại xuất hiện ở đây?”
“Chuyện này… đúng là vấn đề của chị.” Darell nghe vậy, mặt lộ vẻ hơi áy náy, “Nhưng mà… lúc đó cũng không còn cách nào khác, vì để cắt đuôi đám truy sát phía sau, nên bất giác đã chạy đến nơi đó.”
“Em nghe nói chị là một chiến binh lợi hại mà?” Tôi nghi hoặc hỏi, “Tại sao lại bị đám du côn đó truy sát?”
“Em đang nghi ngờ năng lực của chị?” Darell nhíu mày, “Loại hàng bị người khác xúi giục đó, đến bao nhiêu cũng không phải là đối thủ của chị. Nhưng nếu chị lãng phí thời gian ở đó, thì kẻ lợi hại hơn sẽ cắn câu mất. Dù sao thì— nếu em đã biết danh tiếng của chị, thì nên hiểu đây là chuyện rất nguy hiểm, trẻ con đừng hỏi nhiều.”
“… E biết rồi.” Xem ra Darell sẽ không tiết lộ ngọn ngành rồi. Tôi thở dài một hơi. Nghe có vẻ, nữ chiến binh bán tinh linh trước mắt dường như cũng đang vướng vào rắc rối nào đó.
Tôi thấy Darell sau khi uống xong bia liền kéo ghế đứng dậy, sờ ví tiền đến quầy thanh toán. Cô quay người lại, nói với tôi:
“Tóm lại, chuyện hôm nay xin lỗi em. Nếu gần đây em cần giúp đỡ gì, cứ đến Quán Rượu Cá Kiếm tìm chị, báo tên của em ở quầy, chị nhận được tin sẽ qua đó ngay— phải rồi, tên em là gì?”
“Tên em?” Nhìn đôi mắt màu xám của Darell, tôi đột nhiên không muốn báo tên thật của Clytia, suy nghĩ một lát liền từ họ Aerandel tách ra một cái tên giả:
“El, em tên là El.”
…
Darell đã rời đi. Tôi theo nguyên tắc không lãng phí, quét sạch đồ ăn thừa trên bàn.
Mà nói gì thì nói, mình có nên giới thiệu Darell cho Nolan không? Nhưng nhớ trong nguyên tác có nhắc đến, thời điểm Nolan quen biết cô ấy là sau khi Diana vào học viện kỵ sĩ dự bị.
Nếu đã vậy, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
“Nên về thôi.” tôi nghĩ thầm, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông du dương. Gần đây dường như có một nhà thờ, sau khi gõ bốn tiếng thì ngừng lại, cho biết thời gian đã là bốn giờ chiều.
Cũng không biết căn nhà bên kia thế nào rồi… chỉ có thể hy vọng đám du côn thành thị kia không thuận tay đập phá cướp bóc… cảm giác không thể nào lắm. Tôi sửa lại chiếc áo choàng trên người, sau đó bước ra khỏi nhà hàng.
“Cơ mà Darell đã đưa mình đến nơi nào vậy?”
Nhìn con đường xa lạ và những người đi đường, thương nhân qua lại trước mắt, tôi nhất thời có hơi mờ mịt. May mà trí nhớ của tôi không tệ, đại khái nhớ được phía đông của Romeron giáp biển, còn căn nhà Nolan thuê thì ở bắc thành— vậy thì biển ở hướng nào?
Một đoàn xe lừa kéo theo cá tươi, lộc cộc lăn bánh qua con đường lát đá dăm, đi qua trước mặt tôi. Thấy cảnh này, tôi lập tức có ý tưởng, đi một đoạn về hướng ngược lại với đoàn xe, xuyên qua con phố đông đúc, liền ngửi thấy mùi gió biển tanh mặn.
Đi đến cuối con đường, tầm mắt đột nhiên rộng mở, thế là nhìn thấy bến cảng của thành phố tự do Romeron.
Tầm mắt vượt qua những chiếc xe hàng, la ngựa và những chiếc mũ lộng lẫy của các thương nhân, là một chiếc thuyền buồm ba cột đang đậu bên bờ cảng, xung quanh lại như chư hầu của lãnh chúa, rải rác rất nhiều thuyền cá nhỏ và thuyền buồm nhỏ. Còn các thủy thủ và phu khuân vác trên bến cảng thì qua lại giữa thuyền và bờ, đang vất vả vận chuyển vật tư và hàng hóa.
Nhìn xa hơn nữa, chính là những con sóng không thấy bến bờ.
“Đây… chính là biển cả của thế giới này sao?” Nhất thời, tôi đã quên mất mục đích ban đầu của mình, vì để nhìn rõ hơn một chút, chỉ biết chen về phía trước.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, trước đây tôi đều chưa từng tận mắt nhìn thấy biển, nhưng tôi đã xem qua ảnh. Tôi nhớ lại những bức ảnh về đại dương mà mình thấy trên mạng ở kiếp trước, cố gắng so sánh với cảnh tượng trước mắt.
“Hình như… không xanh bằng.” tôi nghĩ thầm, có lẽ là vì lúc này trời âm u, biển cả trước mắt càng giống một màu xám hơn, nó cuộn vô số bọt trắng, từng đợt sóng vỗ vào bến cảng xây bằng đá. Nhưng điều này không khiến tôi thất vọng, ngược lại sự tò mò càng bị kích thích hơn.
Ở kiếp trước, nghe nói khi thuyền buồm viễn dương xuất hiện trên mặt biển, đầu tiên sẽ xuất hiện đỉnh của cột buồm, sau đó thân thuyền mới từ từ hiện ra dọc theo mặt biển, đây chính là một bằng chứng lớn cho thấy trái đất của chúng ta là một hình cầu.
Vậy thì thế giới này thì sao? Thế giới này cũng sẽ có hiện tượng tương tự chứ? Liệu thế giới có thánh quang, ma pháp và Tà Thần này là mặt phẳng hay hình cầu? Hay là hình lập phương, hay là đa giác? Nó có thật sự là một hành tinh tồn tại trong vũ trụ không?
Vì để nhìn thấy một chiếc thuyền buồm có khả năng vừa hay lúc này đang đi đến từ phía mặt biển, tôi tiếp tục cất bước tiến về phía bờ biển.
Ngay lập tức nghe thấy một tiếng quát giận dữ:
“Thằng nhóc kia, làm ăn kiểu gì vậy!”
Tôi đột ngột hoàn hồn lại, tưởng rằng mình đã bước vào khu vực cấm nào đó, lại phát hiện tiếng quát này không phải nhắm vào mình.
Đó là— Nolan? Tại sao cậu ta lại ở đây? Tôi thấy vậy giật mình, vội vàng nép mình, trốn sau một đống hàng hóa bên cạnh, sau đó nhớ ra, buổi sáng Nolan có nhắc đến, là sẽ ra bến cảng tìm chút việc làm.
“Cháu xin lỗi, cháu…”
“Cháu cái gì mà cháu? Ngươi có biết mình đã làm rơi hàng bao nhiêu lần rồi? May mà đây là vải len nên không sợ rơi! Chứ nếu là đĩa, bát gì đó, rơi vỡ hết, bán ngươi đi cũng không đền nổi!”
Hình như Nolan bị mắng rồi. Tôi lén lút thò mắt ra, thấy Nolan đang cúi đầu ủ rũ đứng trước một gã đàn ông to béo ăn mặc như thủy thủ.
“Hôm nay thiếu người, thấy thằng nhóc nhà ngươi lanh lợi mới cho ngươi thử, kết quả ngươi xem ngươi kìa, làm ăn kiểu gì vậy?” Gã đàn ông to béo đó chỉ vào mũi Nolan mà mắng một trận:
“Ta nói thật cho ngươi biết, cánh tay trái của thằng nhóc nhà ngươi bị thương nặng đúng không? Giơ cũng không giơ lên được, hạ cũng không hạ xuống được, tóm lại là phế rồi, không làm được việc nặng đâu! Khuyên ngươi sớm tìm đường khác đi!”
“Được rồi, đi thanh toán tiền công hôm nay của ngươi đi, ngày mai đừng để ta thấy ngươi nữa!”
Nói xong, gã đàn ông to béo đó vung chiếc khăn trên vai, quay người bỏ đi, chỉ để lại Nolan đứng thất thần tại chỗ.
Nolan không nói một lời nào, chỉ im lặng đi đến lều thanh toán tiền công, lĩnh được mấy chục đồng xu, sau đó đi ra ngoài bến cảng. Tôi thì lặng lẽ đi theo sau cậu ta, đầu óc có chút hỗn loạn, vẫn đang tiêu hóa thông tin vừa nghe được.
Gì mà “cánh tay phế rồi”? Trong tiểu thuyết nguyên tác có tình tiết này sao?
A… tôi biết mà, cái gọi là “biển lặng không tạo nên thủy thủ tài ba” hay “lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Khó khăn và trắc trở tạo nên hào quang của nhân vật chính… nhảm nhí! Cánh tay này của Nolan vốn dĩ sẽ không có chuyện gì cả! Đây hoàn toàn không phải là tình tiết lẽ ra nên xuất hiện?
Nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên, tôi như một kẻ bám đuôi mà lén lút theo sau. Không biết từ lúc nào đã trở về đến dãy nhà nhỏ đã thuê. Nolan chậm rãi đi vào trong, còn tôi thì dừng bước ở khoảng đất trống dưới lầu, toàn thân lạnh buốt như sắp rơi vào hầm băng.
A… tôi hiểu rồi, thực ra tôi hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Là vì tôi… vì đêm hôm đó, tôi đã hấp tấp đi báo cho bà vú, sau đó gây ra cuộc tấn công của hắc phù thủy. Vì để thoát khỏi bụng gấu, tôi lại ký khế ước với Tà Thần, kết quả là xác gấu “vừa hay” xuất hiện trong sân nhà của hai anh em Nolan, ban đêm lại thu hút bầy chó rừng ma hóa đến.
Thế là con chó rừng đó đã cắn hỏng cánh tay trái của Nolan. Giáo sĩ Boli trong làng chỉ biết sơ qua về y thuật, giữ được mạng sống cho cậu ta đã là hết sức rồi, chứ không thể nào khiến cánh tay hồi phục như cũ được—
Trước mắt liên tục tối đi, mọi thứ xung quanh dường như đang xa dần, Hạt Giống Tà Thần đã quen thuộc với sự tồn tại của nó trong tim, như một vòng xoáy nuốt chửng cảm xúc. Tôi không biết mình đã bị làm sao nữa.
“Diana! Ở đây— Tiểu Clytia ở dưới lầu! Chị ấy không sao, không bị bắt đi! Em đừng chạy lung tung nữa!”
Giọng nói quen thuộc của cậu thiếu niên kéo tôi về thực tại. Khi hoàn hồn lại, tôi đã thấy Nolan sải bước lớn xông tới:
“Em không sao chứ? Anh vừa mới về, nghe hàng xóm nói là có đám du côn tấn công ở đây, chúng không làm em bị thương chứ?”
“Em…” Tôi do dự, không biết nên mở lời với cậu ta thế nào, lại phát hiện ngay lúc mình vừa mới mơ màng, Clytia đã tỉnh lại.
Cái lạnh trong lòng tôi vẫn còn lưu lại trên người cô bé. Cô gái nhỏ ôm chặt hai cánh tay mình, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Sao thế, lạnh à?” Nolan nhận ra sự run rẩy của Clytia. Cô gái lại nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không có, áo choàng rất ấm.”
“Ban đêm sẽ lạnh hơn… chúng ta về trước đi.” Nolan nói, sau đó tự nhiên nắm lấy cổ tay Clytia. Hành động này đối với cậu ta dĩ nhiên rất bình thường, giống như cậu ta cũng thường xuyên nắm tay Diana như vậy. Nhưng lọt vào mắt tôi, lại có thể thấy được tư thế không bình thường của cánh tay trái tàn tật được che giấu rất kỹ.
Đột nhiên tôi có chút may mắn, Clytia đã tỉnh lại vào lúc này, nếu không tôi căn bản không thể nào nói chuyện, đi lại một cách bình thường như cô bé được.
“A! Đây là?” Nolan vừa mới nắm tay Clytia, lại kinh ngạc nhìn cổ tay của cô, lập tức phát hiện xiềng xích trên tay chân cô bé đã không còn dấu vết.
Clytia cũng chú ý đến điểm này. Đứng trước cầu thang gỗ dưới lầu trầm ngâm suy tư, tôi nghĩ cô bé chắc là đang cảm nhận tâm trạng của tôi nhỉ?
“Chắc là đã xảy ra một số chuyện.” Cô bé nhìn Nolan, nói.
“Phải đó… anh cũng đang mù tịt đây.”
“Nhưng mà, không sao đâu.”
Chỉ thấy cô giơ tay lên, như đang an ủi mà vỗ vỗ lưng Nolan, sau đó lại rụt vào trong áo choàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực mình, không tiếng động mà làm ra một loạt khẩu hình, chỉ có tôi và cô có thể hiểu được ý nghĩa:
“Không sao đâu.”
“Gia huấn của nhà Aerandel, cha đã nói với chúng ta rồi— lòng dũng cảm luôn ở bên chúng ta.”

