Ngoài cửa sổ là một màn đêm đen kịt, Clytia lặng lẽ ngồi bên giường, trong mắt phản chiếu những đốm than hồng leo lét trong lò sưởi.
“Đến giờ đi ngủ rồi.”
Diana nói, em ấy trèo lên giường, ra hiệu cho Clytia ngủ vào phía trong. Tôi thấy bóng đen của cô bé mặc váy vải, từ từ lại gần.
Hai người đắp chăn bông, nằm cạnh nhau trên giường. Chiếc chăn dày nặng lạnh buốt như băng, dưới cái lạnh buốt thấu xương ấy, tôi cảm thấy từng sợi lông tơ trên người dựng ngược lên.
Clytia rụt cổ lại, lật người quay mặt vào tường, rồi nhắm mắt.
Tôi có chút bận tâm về tình hình của Diana. Phải nói sao đây? Cô bé trở về nhà vào buổi chiều, vẫn tự nhiên dọn dẹp nhà cửa, tự nhiên nấu ăn, tự nhiên trò chuyện cười đùa với Nolan và Clytia, tự nhiên tắm rửa nghỉ ngơi, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, rõ ràng tôi đã thấy, trong nhà thờ, cô bé đã lộ ra vẻ mặt khó xử đến vậy—
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo cốt truyện trong nguyên tác gốc, tiếp tục phát triển thì tiếp theo Diana sẽ đến học viện dự bị hiệp sĩ. Hai anh em vốn nương tựa vào nhau, nhưng vì hiểu lầm mà xa cách—cuối cùng kết thúc bằng cái chết không rõ ràng của Diana.
Hơi ấm dần tích tụ trong chăn, cơ thể ấm lên. Tôi lặng lẽ suy tư trong bóng tối, cảm thấy như có tảng đá nặng trịch đè lên ngực.
“Này? Em ngủ không được, chị ngủ chưa?”
Khoảng nửa đêm, tôi chợt nghe thấy giọng nói của cô bé từ phía sau.
“Ngủ rồi.” Tôi lật người, thấy đôi mắt xanh lam của Diana đang lấp lánh trong bóng tối.
“Tiểu Clytia cũng biết nói đùa à…”
Đầu Diana gối trong chăn, phát ra âm thanh như người mớ ngủ.
Điều này nghe thật sự giống như một câu đùa—tôi thầm nghĩ, nhưng mà Clytia thật sự đã ngủ rồi, hơn nữa còn là ngủ rất say, nếu không thì tôi không thể nói chuyện ở đây được.
“Tiểu Clytia—ban ngày anh Nolan có nói gì với chị không?”
Diana chợt hỏi.
“Chỉ là vài chuyện vặt, không có ấn tượng gì đặc biệt…”
Tôi đang do dự, không biết có nên nói cho Diana biết suy nghĩ của Nolan hay không. Dù sao, đứng ở góc độ người ngoài, có lẽ nói thẳng ra mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Thế nhưng—Nolan đã nhờ Clytia đừng nói cho ai biết, đặc biệt là Diana. Hơn nữa, dù có nói ra thì sao? Có thể ngăn Diana vào học viện dự bị hiệp sĩ không?
Nói với cô bé—tuyệt đối đừng cố gắng trở thành hiệp sĩ, nếu không em sẽ chết—trong mắt một hậu duệ hiệp sĩ đang quyết trí chấn hưng gia tộc, lời này e rằng sẽ bị xem như là một loại nguyền rủa.
Sự do dự của tôi có lẽ đã lọt vào đôi mắt xanh của Diana. Chỉ thấy cô bé chớp chớp mắt, rồi khẽ nói:
“Tuy chỉ mới quen vài ngày, nhưng anh Nolan rất quan tâm Tiểu Clytia đấy—ừm, vì Tiểu Clytia rất đáng yêu, cả cử chỉ lẫn lời nói đều giống như một tiểu thư quý tộc thật sự vậy.”
“Hơn nữa—chị còn cứu anh Nolan nữa. Người lớn thì không tin, nhưng em tin là Tiểu Clytia đã cứu anh ấy đấy.”
Thực ra không phải vậy—tôi thầm nghĩ, Nolan không phải quan tâm đến Clytia, mà là bị dọa sợ thì đúng hơn. Dù sao cảnh tôi chém giết lũ chó rừng máu me be bét, nghĩ thế nào cũng không thể dính dáng đến hai chữ “đáng yêu” được.
“Tiểu thư quý tộc cũng chưa chắc đã đáng yêu, hay nói đúng hơn, cho dù vẻ ngoài đáng yêu, cũng có những kẻ lòng dạ đơ bẩn.” Tôi nói.
“Đúng là như vậy thật—nhưng em nghĩ, tuy em không hiểu rõ về chị lắm, nhưng Tiểu Clytia chắc chắn không phải loại người đó.”
Diana khẽ cười một tiếng, chớp chớp mắt, nói:
“Hôm nay lúc ông Boli trở về, có nói với em là ông ấy nghe ngóng được là nhà nam tước Noron ở lãnh địa bên cạnh, có một tiểu thư bị thất lạc.”
“Hơn nữa nghe nói là bỏ nhà đi—"
“Ông Boli nói là ông ấy đã gửi thư cho Nam tước, có lẽ khoảng hai ngày nữa, nam tước Noron sẽ cử người đến đây tìm hiểu, vì là bỏ nhà đi nên ông ấy bảo em đừng nói cho chị biết trước.”
“Nhưng mà, em nghĩ chuyện này không thể giấu giếm được, nên chị phải nghe kỹ nhé?”
Thì ra là vậy—thật là trùng hợp. Họ coi Clytia là tiểu thư thất lạc của nhà Nam tước Noron sao? Tôi nghĩ thầm, chỉ lắc đầu:
“Em nhầm rồi, chị không phải—"
“Nhưng mà… bỏ nhà đi… là không đúng đâu? Vì những người quan tâm đến chị… sẽ rất đau lòng đó.” Hai mắt Diana lim dim, dường như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn lẩm bẩm như đang nói mê:
“Vì gia đình… rất quan trọng, nên dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải nói rõ ràng với nhau mới được, trốn chạy… là không được đâu…”
“Chị đâu phải bỏ nhà đi…” Nghe lời Diana nói, tôi muốn giải thích thay cho Clytia, nhưng rồi lại im lặng.
Chẳng biết từ lúc nào, cô bé tóc vàng đã ngủ say. Tôi lặng lẽ nhìn Diana, ngắm nhìn cô bé đang thờ đều từng hơi.
Đúng vậy, Clytia là vì sự kiện bất khả kháng do hắc phù thủy tấn công, nên mới rời khỏi lãnh địa Aerandel. Nhưng mà, từ lúc cô bé hồi phục ý thức đến nay, lại chưa bao giờ biểu lộ thân phận của mình, cũng không hỏi thăm chuyện gì về Aerandel.
Cô bé có thật sự muốn trở về không?
Tôi hồi tưởng lại tâm trạng của Clytia mấy ngày nay, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Tuy ở đây ăn uống đạm bạc, sinh hoạt đơn sơ, nhưng so với những khóa học nặng nề đến ngạt thở trong phủ Công tước, rõ ràng ở đây thoải mái hơn nhiều.
Thật lòng mà nói, vì tâm trạng của Clytia sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, nên mấy ngày gần đây cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất của tôi trong nhiều năm qua. Nhưng đồng thời tôi cũng biết rõ, cuộc sống này chắc chắn không thể kéo dài mãi được.
Thân là nữ phụ phản diện trong nguyên tác, nay lại sớm can thiệp vào cuộc sống của nhân vật chính, tôi không dám chắc sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào—phải biết rằng người tên Nolan này, trong tương lai chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của đủ loại sự kiện.
Dù có chuyện gì xảy ra… cũng phải nói rõ ràng với nhau mới được—tôi nhớ lại lời Diana vừa nói.
Có nên dùng cách nào đó để nhắc nhở Clytia không? Thực lòng mà nói, tôi không muốn làm vậy, tôi thậm chí không muốn cô bé biết đến sự tồn tại của tôi.
Trong cơ thể mình, tồn tại một ý thức khác, chia sẻ mọi trải nghiệm và cảm xúc từ khi sinh ra. Đối với Clytia mà nói, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy thật kinh tởm đúng không?
Giống hệt như một kẻ rình mò âm u nào đó, nếu bị xem như ác linh nhập thể, rồi bị lôi đến nhà thờ trừ tà, thì thật sự không ổn chút nào.
Tôi không biết thần thuật của Giáo hội có khả năng trục xuất tôi không, tôi thậm chí không biết mình có được coi là đang sống hay không, nhưng tôi không muốn biến mất, cũng không muốn bị ghét bỏ.
“Thôi thì… cứ xem xét đã… chưa phải lúc.”
Dù biết rằng không nên lãng phí thời gian, nên tận dụng cơ hội có thể kiểm soát cơ thể để làm những việc có ý nghĩa, nhưng cảm giác lười biếng lại bao trùm lấy tinh thần và cơ thể.
Trong chăn ấm áp, tôi rụt cổ lại như Clytia, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dữ dội vào lúc rạng đông.
Clytia dụi mắt, chống nửa người dậy, thấy Diana giơ ngón trỏ lên, ra dấu im lặng với cô.
“Kỳ lạ—thường thì anh Nolan sẽ vội vàng ra mở cửa, sáng nay anh ấy ra ngoài rồi à?”
Ngồi đợi ở đầu giường một lúc, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng. Thế là Diana trèo xuống giường, đi về phía cửa, lại nghe thấy tiếng ai đó gọi từ bên ngoài:
“Em gái Cyrille—em có ở nhà không? Có chuyện gấp!”
Diana có chút ấn tượng với giọng nói này, dường như là cháu trai của trưởng làng, Nolan đôi khi hay chơi cùng cậu ta. Thế là cô bé yên tâm mở cửa gỗ, thấy một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt đầy tàn nhang, đang đứng bên ngoài.
“Sáng sớm… làm gì vậy…”
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Là chuyện của Nolan!” Chỉ nghe cháu trai trưởng làng vội vã nói, “Anh đến báo tin!”
“Xảy ra chuyện… là sao?” Diana nghe vậy, hơi ngẩn người một lát.
“Là tối hôm qua—tối hôm qua, hình như Nolan đã lẻn vào nhà thợ săn Emor để trộm đồ, nhưng bị bắt quả tang, sau đó, sau đó—”
“Sau đó… sao nữa!”
“Haizzz!” Chỉ nghe cháu trai trưởng làng thở dài một tiếng, “Anh ấy đốt nhà! Đốt nhà của ông Emor rồi!”
“Không thể nào!” Diana nghe vậy, thất thần trong giây lát, rồi liền kịch liệt phản bác, “Anh Nolan sao có thể làm chuyện đó!”
“Dù sao thì, dù sao anh cũng không nói rõ được! Nhà ông Emor hình như có người chết cháy— bây giờ ông nội anh đang thẩm vấn Nolan, em qua đó xem là biết!”
Cháu trai của trưởng làng dường như có việc gấp, sau khi truyền tin xong thì liền vội vàng rời đi.
Tôi để ý thấy sắc mặt Diana trở nên tái nhợt, cô bé thậm chí còn không kịp mặc áo khoác ngoài, vẻ mặt hoảng hốt đờ đẫn một lát, rồi loạng choạng chạy ra khỏi cửa.
Thế là trong phòng chỉ còn lại một mình Clytia.
Rốt cuộc—là chuyện gì? Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu như một tảng đá rơi xuống— mơ hồ nảy sinh một dự cảm bất an.
Nolan phát điên, đốt nhà của Emor? Nhưng mà, rõ ràng ban ngày vẫn ổn, sao có thể vô duyên vô cớ mà phát điên được?
Nếu phải suy nghĩ nguyên nhân—lý do duy nhất tôi có thể nghĩ đến, chỉ có những lời tôi đã tự mình nói với cậu ta đêm hôm đó:
“Những cái xác này, sau đều phải đốt hết, nếu không có thể sẽ thu hút thêm nhiều con nữa—”
Lẽ nào là vì chuyện này? Nolan nửa đêm lẻn vào nhà Emor, định tiêu hủy xác chó? Kết quả nhất thời không cẩn thận, gây ra hỏa hoạn lớn?
“Nghe nói. Hình như còn có người chết cháy—cậu ta sẽ không bị tử hình chứ?” Tôi thầm nghĩ, trong lòng dấy lên cảm giác hoang đường, lại trực giác cảm thấy, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Trong đầu tôi là đủ loại suy nghĩ lung tung, nhưng tôi hiểu rằng tất cả những điều này chỉ là những suy đoán nghe nói mà thôi, muốn làm rõ nguyên nhân, nhất định phải đến hiện trường tận mắt xác nhận.
Tôi mong Clytia có thể thỏa mãn mong muốn giải đáp thắc mắc của tôi, nhưng cô bé dường như không có ý định hành động, chỉ lặng lẽ xuống giường, như thể không hiểu rõ tình hình, vô định đi lại trong phòng.
Không—có phải đang tìm gì đó không? Không biết từ lúc nào, Clytia đã bước vào phòng của Nolan.
Trên giường của thiếu niên, chăn bị kéo lộn xộn sang một bên. Tôi nghĩ chắc là do nửa đêm lén lút ra ngoài, nên không có thời gian dọn dẹp gọn gàng? Ánh mắt tôi lướt qua đầu giường, bên cạnh gối lại đang đặt cuốn thơ có tên 《Sử thi Anh hùng Cổ Long》.
Clytia cầm cuốn thơ lên, tiện tay lật xem, chợt thấy giữa những trang sách lật xào xạc, đột nhiên rơi ra một chiếc lá dương khô héo.
Ừm— xem những đường gân phẳng phiu kia, hẳn là đã được kẹp vào sách từ lúc còn tươi nhỉ? Nghe nói đây là một cách làm thẻ đánh dấu trang sách.
Clytia dừng lại một chút, đầu ngón tay ấn vào trang sách có chiếc lá dương rơi ra, từ từ đọc những dòng chữ trên đó, còn tôi cũng nhìn vào mấy dòng thơ được viết bằng chữ hoa:
La bàn chân chính ẩn sâu trong trái tim đá.
Hãy lắng tai nghe, đó chẳng phải tiếng vọng hư ảo,
Mà là mũi dùi sắt từ nơi sâu thẳm linh hồn,
đang gõ từng nhịp vào ý chí của người—”
Tôi hồi tưởng lại nội dung của nó. 《Sử thi anh hùng rồng cổ》kể về truyền thuyết của một anh hùng thời cổ đại, từng bước trên hành trình mạo hiểm, chém giết ác long.
Còn đoạn này, dường như là sau khi anh hùng đã tiêu diệt ác long, kẻ được cho là nguồn gốc của mọi tội ác, nhưng mà lại phát hiện thế giới hòa bình mà tiên tri hứa hẹn vẫn chưa đến, vì vậy lòng sinh hoang mang, nhưng rồi tình cờ gặp một thợ đá nói chuyện tao nhã, sau đó được ông ta chỉ dẫn, tiếp tục lên đường tìm kiếm câu trả lời.
“Ừm… có liên quan gì đến chuyện này không?” Tôi nghĩ thầm, , bởi vì phần lớn thời gian Clytia là học tập, tôi cũng sẽ dành một tâm trí để nghe, nên kiến thức ở mức độ này vẫn tạm xem là nhớ được.
Ngược lại là Nolan, rõ ràng ban ngày còn do dự không quyết, buổi tối lại hành động quyết đoán như vậy, lẽ nào là ý chí mà cổ nhân gửi gắm trong tập thơ, đã ban cho cậu ta động lực để đáp trả thợ săn Emor sao?
Trong lòng tôi đang cảm khái, Clytia trầm ngâm một lát rồi cúi xuống nhặt chiếc lá dương khô héo, cẩn thận kẹp lại vào giữa tập thơ.
Sau đó cô bé ôm tập thơ, từ từ bước ra ngoài cửa gỗ.

