Tập 01

Chương 07 - Đồng phạm

2025-09-19

2

Tôi mở mắt— khi có thể thực hiện được hành động “mở mắt”, tôi liền hiểu rằng cơ thể này lại một lần nữa nằm trong sự điều khiển của mình. 

Xung quanh tối om, thế là tôi im lặng ngồi dậy, nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh. Tôi nương theo ánh trăng hắt vào từ cửa sổ nhìn sang, phát hiện cô bé tóc vàng nhạt kia đang ngủ say sưa ở một bên.

Dù sao thì trong căn phòng này chỉ có hai chiếc giường một lớn một nhỏ, nếu Clytia chiếm một chiếc thì Diana chỉ có thể ngủ chen ở đây thôi.

Bụng đói quá, tôi cảm nhận được dạ dày đang cuộn lên. Rõ ràng trước đó đã ngửi thấy mùi thơm của cháo lúa mạch, nhưng Clytia lại không hề có cảm giác thèm ăn. Tôi thật sự lo cô bé sẽ tự bỏ đói mình đến chết.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cô bé, đứa trẻ này có lẽ đang vô cùng hoang mang, sợ hãi và bất lực. Ký ức cuối cùng trước khi mất đi ý thức là dừng lại ở cảnh bà vú bị giết, mũi tên mà chính mình liều mạng bắn ra cũng chẳng có tác dụng gì.

“Nhưng mà… không thể thật sự nhịn đói được…”

Tôi cảm thấy tay chân bủn rủn, đành từ từ nhích đến mép giường, đặt chân xuống đất, liếc mắt nhìn cô bé đang ngủ say— tốt lắm, không làm cô bé ấy thức giấc.

Sau đó tôi rón rén đi về phía nhà bếp.

Tôi mở nắp chiếc vại gốm đặt trên bếp lò, bên trong đựng cháo lúa mạch. Mặc dù việc sắp làm đây rất giống ăn vụng, nhưng nếu không ăn thì Clytia sẽ tiếp tục yếu đi.

Dùng muỗng gỗ khuấy lên, tôi phát hiện cháo đã đông lại với nhau. Tôi nhớ lại một điển cố từng đọc ở kiếp trước, đối với tình trạng này, có cách ăn là cắt cháo thành từng miếng, nhưng dạ dày của Clytia không được khỏe, tôi nghĩ vẫn nên ăn chút đồ nóng thì tốt hơn.

May mà bên cạnh bếp lò có đá lửa, trong lò vẫn còn củi chưa cháy hết. Tôi ngồi xổm xuống, dùng đá lửa gõ mấy cái, muốn tạo ra tia lửa để đốt củi, nhưng thử mấy lần đều thất bại.

“Phiền phức thật…” tôi thầm nghĩ, thực ra tôi có cách nhóm lửa tiện lợi hơn, nhưng tôi không muốn vì một chuyện vặt vãnh như thế này mà đi sử dụng sức mạnh kia.

Một sức mạnh cần trả giá—

Có công mài sắt có ngày nên kim, sau khi thử đánh lửa thêm mấy lần nữa, cuối cùng bếp lò cũng được nhóm lên, cháo cũng từ từ được hâm nóng.

“Bát ở đâu nhỉ…”

Tôi dẫm lên ghế đẩu, khẽ khàng kéo mở tủ tường, thấy có ba cái bát gỗ đã rửa sạch được đặt lưa thưa. Trong phủ công tước đều dùng bộ đồ ăn bằng sứ mịn và bạc, bát gỗ cầm trong tay chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, không có cảm giác gì cả.

“Khoan đã… đó là?”

Tôi đưa mắt nhìn sang, thấy trong góc tủ có đặt mấy cây xúc xích hun khói.

“Chỉ ăn cháo không thì có hơi nhạt nhẽo nhỉ…” Tôi cảm thấy axit dạ dày đang cuộn trào, bất giác đưa tay về phía cây xúc xích—

Nhưng mà… đây được tính là trộm cắp nhỉ?

Ừm… dù sao Clytia cũng là con gái của một công tước, đợi sau khi thoát nạn, muốn bồi thường bao nhiêu cũng có thể đền cho hai anh em này.

Đúng vậy, không phải trộm cắp, chỉ là mua chịu thôi.

Tôi tự thông suốt tư tưởng cho mình, cầm lấy một xúc xích, dùng con dao trên thớt cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào nồi cháo đang hâm nóng. Sau khi đun một lúc, tôi dùng muôi lớn múc cháo ra bát gỗ.

Đồ gỗ có vẻ hơi thô ráp— tôi thầm nghĩ, dùng thìa múc cháo đưa vào miệng, lập tức cảm thấy dạ dày dần dần được lấp đầy.

Đúng lúc này, tôi lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ.

“À… anh nghe thấy có tiếng động…”

Tôi đột ngột quay đầu lại, thấy ở cửa nhà bếp là bóng của một cậu thiếu niên— hẳn là người anh trong hai anh em.

Tôi hoảng hốt trong giây lát, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Lúc này tuyệt đối không được tỏ ra bối rối trước, đúng vậy, phải tỏ ra thật bình thường:

“A, anh cũng đến ăn vụng à?”

Tôi bưng bát cháo, thản nhiên đi lại gần.

“À không… không phải, thật ra…”

Thiếu niên hé miệng, định nói gì đó. Tôi chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp mà nhét thìa cháo vào miệng cậu ta.

“Suỵt— không được lên tiếng, bây giờ anh cũng là đồng phạm rồi!”

Tôi cố ý múc một thìa lớn có cả xúc xích, như vậy hẳn là có thể bịt miệng cậu ta lại được.

“Ưm ưm!”

Nolan không kịp phòng bị, vội vàng ngậm miệng lại để thức ăn không bị rơi ra. Cậu lùi lại mấy bước, không ngờ cô bé trước mặt lại có hành động “không đi theo lẽ thường” như vậy.

“Khoan đã, tại sao bên trong lại có thịt?”

“Được rồi, đó là xúc xích em thêm vào, vì anh cũng ăn rồi, nên không được mách em đâu đấy.” Tôi ăn nốt phần cháo còn lại trong ba bốn miếng.

“Đó là lương thực dự trữ… tự tiện ăn sẽ bị Diana mắng đó.”

“Đừng keo kiệt thế, sẽ trả lại cho các anh mà.” Tôi đặt chiếc bát rỗng xuống. Thấy thiếu niên trước mặt ngập ngừng muốn nói, tôi vốn tưởng cậu ta sẽ nói lời trách móc, nhưng không ngờ, cậu ta chỉ thở dài một hơi rồi cười khổ.

“Hửm?” Tôi nhìn cậu thiếu niên, chỉ thấy cậu lắc đầu nói:

“Không sao, chỉ là thấy em có tinh thần hơn rồi, bộ dạng trước đó thật sự khiến người ta lo lắng.”

Có tinh thần hơn sao? Có lẽ vậy— nhưng thực ra người có tinh thần hơn chỉ có mình tôi thôi, Clytia vẫn đang chìm trong cú sốc và nỗi bi thương— tôi thầm nghĩ, rồi từ từ bước ra khỏi nhà bếp, nhìn ra sân qua ô cửa sổ. 

“Nơi này… là đâu?” Im lặng một lát, tôi từ từ hỏi.

“Em hỏi ngôi làng này à? Đây là làng Lott, em từ đâu đến? Là cư dân gần đây sao?” Nolan đáp.

“Anh nói làng Lott, làm sao em biết là ở đâu?” Tôi có chút bất mãn nói, “Ở khu vực nào vậy?”

“Chắc là khu vực Romeron, lãnh chúa gần đây là Nam tước Locart…”

“Chậc… đã vào sâu trong lãnh thổ Đế Quốc rồi sao?” tôi thầm nghĩ.

Về Nam tước Locart, dĩ nhiên tôi không thể biết đến một quý tộc nhỏ bé như vậy, nhưng khu vực Romeron thì tôi biết rõ, nằm ở bình nguyên phía bắc Đế Quốc, phía nam của rừng Romeron. Cách lãnh địa Aerandel đã gần nửa bình nguyên phía bắc rồi.

Tôi ngước mắt nhìn xác gấu ở sân sau, cơ thể đã chết nằm phủ phục trong đêm tối. Dưới cơn gió lạnh ban đêm, hơi ẩm dần dần đông lại, vì vậy mùi hôi thối cũng dần tan đi— may đang là mùa đông.

Nếu kế hoạch của hắc phù thủy Ross không xảy ra sự cố, cái xác gấu này hẳn là sẽ theo chỉ thị của ma pháp, đưa Clytia đến một hang ổ nào đó của Giáo Đoàn Kỵ Dạ. Đến lúc đó, vị tiểu thư công tước bất lực sẽ bị đám hắc phù thủy xâu xé—

Nhưng tình hình vẫn không đến bước đó.

Bởi vì… tôi đã phạm vào điều cấm kỵ, lập khế ước với Tà Thần.

Nội dung cụ thể của khế ước là gì, bản thân tôi hoàn toàn không biết nữa, đợi đến khi tỉnh táo lại, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là những kiến thức hắc ma pháp tự dưng xuất hiện trong đầu.

Và cả Hạt Giống Tà Thần đang đập rộn ràng trong lồng ngực—

Mượn kiến thức mà Tà Thần ban cho— những nội dung đó, chỉ nghĩ lại một chút thôi đã khiến người ta buồn nôn muốn ói— tóm lại, tôi đã giải trừ ma pháp tử linh mà Ross thi triển lên con gấu, sau đó vì tinh thần quá tải mà cũng ngất đi.

Không nghi ngờ gì, đây là hành động uống rượu độc giải khát, nhưng lúc đó không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể để Clytia rơi vào tay tà giáo được.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, rằng khế ước này chỉ ràng buộc với linh hồn của tôi, mà không liên quan gì đến Clytia— đúng vậy, tất cả là do sai lầm của tôi, rõ ràng biết đối phương là phần tử nguy hiểm có vấn đề về tinh thần, mà lại hấp tấp đi báo cho bà vú, mới kích động Ross ra tay sớm hơn…

Cho nên cái giá này chỉ mình tôi gánh chịu, như vậy cũng tốt.

Nolan có chút kỳ lạ, thấy cô bé chỉ đứng im lặng trước cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lọt qua khe lá sách rọi xuống, chiếu lên mái tóc xám như ánh bạc.

“Ở đó có gió, dễ bị cảm lạnh.” Thiếu niên lên tiếng nhắc nhở, lại thấy cô bé quay người lại, nở với cậu một nụ cười hư ảo.

“Không sao đâu—”

“Phải rồi… em tên là gì?”

Rõ ràng có rất nhiều chuyện khác muốn hỏi như em là người ở đâu? Làm sao em lại bị gấu ăn vào bụng? Nhà em còn có ai khác không? Nhưng vào lúc này, không biết tại sao, Nolan chỉ cảm thấy nhất định phải hỏi câu này.

“Tên sao? Ừm… tuy em không có tư cách để xưng tên, nhưng… anh có thể gọi em là Clytia.”

“Tóm lại, Clytia nhờ các hai người chăm sóc vậy.”

Chỉ nghe cô bé tóc xám trắng buông một câu nhẹ bẫng, sau đó liền đi về phòng ngủ. Mặc dù cách nói có chút kỳ lạ, nhưng Nolan vẫn ghi nhớ cái tên này:

“Tên là… Clytia sao?”