Tập 01

Chương 05 - Khế ước

2025-09-19

2

Tôi không thể ra ngoài, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, dùng điện thoại đọc tiểu thuyết mạng mới nhất.

Đây chẳng phải là một trò giải trí cao cấp gì, trong thời đại thông tin này, game, phim ảnh, mọi thứ đều trong tầm tay.

Nhưng tôi đã không còn sức lực để làm những việc đó nữa, bởi tôi mắc chứng không thể tập trung chú ý. Khi chơi game, tôi thường quên mất mình đang làm gì, để rồi bị đồng đội mắng. Nếu xem phim, chỉ một thoáng lơ đãng, đã thấy màn hình đang chiếu phần kết rồi.

Thôi thì cứ đọc tiểu thuyết mạng vậy. Thể loại văn chương theo mô-típ lặp đi lặp lại này, chính vì nó không có giá trị để ghi nhớ, nên tôi mới có thể yên tâm mà đọc tiếp.

Hơi đói, nhưng ăn lại không vào, chỉ ăn một chút là buồn nôn. Tôi đành bấm vào chương mới nhất, cố gắng phân tán sự chú ý của mình:

「“Tội ác của ngươi đến đây là kết thúc rồi, Ross! Hôm nay ta sẽ vì những người vô tội bị ngươi dụ dỗ, bị ngươi hại chết, mà đòi lại món nợ máu này!” Nolan kiệt sức rút thanh kiếm ra, nhìn gã hắc phù thủy trước mặt, nhưng anh tin chắc rằng trạng thái của đối phương còn tệ hơn mình.」

「“Ha ha, ngươi nghĩ ta sẽ cứ thế bó tay chịu trói sao?”」

「Thế nhưng, điều khiến anh không ngờ là gã hắc phù thủy lại đột ngột duỗi hai tay ra, xuyên thủng lồng ngực của hai tên đồng đội. Nắm những trái tim dị dạng vẫn đang đập trong tay.」

「Gã hắc phù thủy nhe cái miệng như quái vật, nuốt chửng cặp tim đó vào trong họng.」

「“Ha ha ha— Thần Chủng, chính là nguồn gốc sức mạnh của bọn ta, tiếp theo đây, thứ mà ta sẽ nhận được, là sự ưu ái gấp ba lần của Vực Sâu!” Ross gầm lên, hắn vừa nãy còn như ngọn đèn cạn dầu, vậy mà lại bộc phát ra sức mạnh chưa từng thấy.」

「Tiếp theo, Ross sau khi nhận được sự ưu ái của Vực Sâu, đã dùng sức mạnh nguyên thủy để tiêu diệt Nolan, gieo rắc sức mạnh của Vực Sâu đến mọi ngóc ngách của đại lục, tất cả sinh linh đều trở về với vòng tay của đất mẹ.」

「Hết truyện.」

“Cái tiểu thuyết rác rưởi gì thế này!” Nhìn thấy một chương qua loa như vậy, tôi vốn đang mong chờ nam chính Nolan lật ngược tình thế, đại sát bốn phương, không nhịn được mà chửi ầm lên, “Kết thúc bằng thiên thạch rơi à? Hốt tiền xong là chạy? Uổng công mình nạp bao nhiêu tiền, không được! Mình phải chửi!”

Tôi vội vàng bấm vào khu bình luận, muốn xem các bạn đọc khác không chút lưu tình mà phê phán rác phẩm hốt tiền này ra sao, thế nhưng từ trên xuống dưới, lại chỉ thấy toàn là avatar người dùng mặc định và biệt danh ngẫu nhiên:

「Ca ngợi Vực Sâu.」

「Ca ngợi Vực Sâu.」

「Ca ngợi Vực Sâu.」

「Ca ngợi Vực Sâu.」 

「Ca ngợi Vực Sâu.」

「Ca ngợi Vực Sâu.」

Toàn là những dòng chữ 「Ca ngợi Vực Sâu」 chi chít, chuyện gì vậy? Trang web này bị dính virus à? Nghĩ đến đây làm tôi hoảng hốt, điên cuồng bấm nút thoát, sợ điện thoại của mình cũng bị loại virus không rõ này lây nhiễm.

Đúng lúc này, trang tiểu thuyết đột nhiên hiện ra một cửa sổ pop-up:

「Có đồng ý với thỏa thuận người dùng không?」

「Có / Không」

Ở dòng cuối của cửa sổ pop-up, có một dòng link màu xanh lam cực nhỏ, chi chít chữ, dường như viết gì đó như 「Thuyết minh trách nhiệm liên quan đến khế ước Sứ Đồ Vực Sâu」, bên cạnh mặc định đã tick vào ô 「Tôi đã đọc thỏa thuận người dùng trên」.

Tôi vốn đang luống cuống bấm nút thoát, nhưng ngón tay đang bấm liên tục theo quán tính rơi xuống, nút 「Có」 của cửa sổ pop-up lại vừa vặn nằm ngay đầu ngón tay.

Thế là, khế ước được lập—

...

Nolan Cyrille hôm nay dậy từ rất sớm, đã đi bộ hơn mười dặm đường, từ trong làng đến thành phố tự do gần nhất, Romeron.

Sau lưng cậu đeo một cái túi vải dài, dài hơn cả chiều cao thiếu niên của cậu, vì vậy trông vô cùng kỳ quặc.

Nhưng điều còn gây chú ý hơn nữa, là trang phục đơn giản mộc mạc của cậu, trông hoàn toàn lạc lõng giữa thành phố tự do giàu có nhờ thương mại, nằm gần cảng biển phía bắc Đế quốc này.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là Romeron không có người nghèo mặc quần áo rách rưới, nhưng họ đều ẩn náu trong các khu ổ chuột của hạ thành, phần lớn bọn họ cả đời chỉ có thể nhìn từ xa sự lộng lẫy huy hoàng của thượng thành.

Còn Nolan, một thiếu niên nghèo mặc quần áo rách rưới, lại nghênh ngang xuất hiện trong thành phố này, đứng giữa con phố thương mại trung tâm mà các công dân đều tự hào, nhưng vẻ mặt lại mang một sự bình tĩnh đến lạnh lùng.

Thiếu niên biết chữ, ngẩng đầu lên, thấy một cửa hàng nhỏ bên đường, trên tấm biển có ghi dòng chữ 「Tạp hóa ma pháp」, còn dùng sơn đen vẽ một chiếc mũ chóp nhọn.

Nolan biết điều mà không bước vào những cửa hàng lộng lẫy kia, cậu biết với trang phục và tuổi tác của mình, trăm phần trăm sẽ bị đuổi từ ngoài cửa.

Đành phải đến cửa hàng nhỏ thế này thử vận may.

“Nhóc con, đây không phải là nơi nhóc nên đến.”

Ông lão mặc áo choàng dài lơ đãng liếc nhìn cậu thiếu niên.

“Cháu có đồ muốn bán.” Nolan cảm thấy mình hẳn là không để lộ sự rụt rè, chỉ bình tĩnh đáp.

“Tiệm tuy nhỏ, nhưng không thu mua rác rưởi.” Ông lão khịt mũi coi thường.

“Ông còn chưa xem thì sao biết là rác rưởi?” Nolan tháo chiếc túi vải dài sau lưng xuống, đặt mạnh xuống đất một tiếng "bịch".

Chỉ riêng sức nặng này thôi cũng đủ khiến lão ta chú ý. Ông đẩy đẩy chiếc kính một mắt bằng đá quý mà nhìn sang, chỉ thấy Nolan tháo lớp vải bọc bên ngoài ra, để lộ một vũ khí sáng loáng hàn quang—

“Đại kiếm—” Ông lão từ sau quầy hàng chật chội bước ra, cẩn thận xem xét vũ khí trước mặt, ánh mắt từ những ký tự cổ trên sống kiếm, chuyển đến viên đá quý màu xanh biển trên chuôi kiếm.

Giống hệt như đôi mắt của thiếu niên.

“Đây là một vũ khí đã được phù phép—” ông lão nói, mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu thiếu niên:

“Nhóc lấy thứ này từ đâu ra? Đồ không rõ lai lịch chúng ta không thu, nếu nhóc không giải thích rõ ràng, ta sẽ gọi lính gác đấy—”

“Đây là di vật của ông nội cháu.” Nolan trả lời trôi chảy, “Ông nội Fane Cyrille của cháu là một kỵ sĩ được sắc phong.”

“Nhóc chứng minh thế nào?” Lão giả hỏi.

“Có văn thư sắc phong làm chứng.” Nolan đáp như rót, sau đó từ trong bọc lấy ra một cuộn giấy da cừu đã được niêm phong.

“Được rồi, ta không cần xem, thanh kiếm phép này, nhóc muốn bán bao nhiêu?” Ông lão xua tay, từ chối xem văn thư sắc phong.

“Mười đồng vàng.” Nolan nhanh chóng nói.

Ông lão nghe vậy thì sững người một lát, sau đó lại bật cười:

“Nhóc con, xem ra có chuẩn bị mà đến nhỉ— đây đúng là giá thị trường hiện tại.”

“Nhưng mà ta không thể cho nhóc giá cao như vậy được.”

“Tại sao ông lại nói vậy?” Nolan hỏi.

“Bởi vì lão già này đầu óc vẫn còn minh mẫn— Cyrille, cái họ này, ta nhớ ra rồi.” Ông lão chỉ vào thanh kiếm phép đặt dưới đất, nói: “Mười đồng vàng, là giá của một món đồ cổ có tên có tuổi, lai lịch trong sạch, có rất nhiều quan to quý nhân sẵn sàng mua về để trang trí trong nhà, hoặc ban thưởng cho thuộc hạ của mình.”

“Nhưng mà, có cái họ này vào, thì chỉ có thể bán theo giá vũ khí mà thôi— bảy đồng vàng, không thể hơn được nữa.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Nolan lại thở phào nhẹ nhõm— bảy đồng vàng, cậu còn tưởng sẽ bị ép giá xuống còn năm đồng vàng chứ.

“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Thiếu niên nói, cậu dùng hai tay nâng đại kiếm lên, đặt nó lên quầy.

Ông lão ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ, đã nhấc nổi thứ vũ khí mà người lớn chưa chắc đã dùng được.

Nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì đến ông, ông chỉ đếm ra bảy đồng vàng đủ lượng, sau đó đưa cho cậu thiếu niên.

“Cất cho kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.” Ông lão thở dài một hơi, sau đó không để ý đến cậu thiếu niên nữa, tự mình thưởng thức thanh đại kiếm tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật trước mắt.

Nolan cẩn thận cất những đồng vàng đi, dùng một miếng vải bọc kín lại, sau đó quay đầu bước ra khỏi cửa hàng.

Cậu cảm thấy bụng mình kêu ùng ục, dù sao thì cũng chỉ ăn một ít bánh mì đen trước khi đi vào buổi sáng. Ngửi thấy mùi thơm từ nhà hàng ven đường bay ra, nhưng vừa nghĩ đến mình đang mang theo số tiền lớn, cậu lại không dám ở lại trong thành phố lâu.

“Em gái— như vậy là có tiền học phí rồi.”

Cậu nghĩ thầm, muốn vội vã bước ra khỏi tòa thành, rồi lại bắt đầu lo lắng làm như vậy có bị người khác nhìn ra manh mối, khiến mình bị để ý hay không, nên đành cố ý đi chậm lại.

“Này, nhóc con.”

Chuyện đáng lo đã xảy ra.

Vừa bước ra khỏi cổng thông của thượng thành, Nolan ngẩng mắt lên, thấy ba tên du côn khoảng hai mươi tuổi vây lại, hung hăng hỏi:

“Tụi tao vừa thấy mày nghênh ngang đi qua giữa đám lính gác— làm thế nào vào được thượng thành vậy?”

“Mấy vị đại ca, tôi đi làm việc cho một vị quý tộc ngoài thành, xin đừng làm khó.”

Nolan dừng bước, không nói ra thân phận hậu duệ kỵ sĩ của mình. Lý do cậu có thể ra vào thượng thành, dĩ nhiên là nhờ vào tờ văn thư sắc phong kia để cáo mượn oai hùm.

“Ngoài thành… chậc, chắc lại là quý tộc nhà quê nào đó…”

Bọn du côn nghe vậy, liếc mắt nhìn lính gác đang canh giữ cổng, miệng tuy lẩm bẩm, nhưng vẫn nhường đường.

Tuy thành phố tự do Romeron là lãnh địa tự trị được Hoàng Đế đặc cách, không chịu sự quản hạt của quý tộc phong kiến, nhưng mấy tên du côn kia dù miệng không phục, nhưng trong lòng vẫn phải cân nhắc lợi hại.

Nolan thoát khỏi sự quấy rối, sau khi ra khỏi cổng thành liền chạy thẳng về nhà. Đi một mạch cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn đỏ như máu bao trùm mặt đất, mới thấy được ngôi làng nằm dưới chân núi, khói bếp lượn lờ bay lên.

Nơi ở của Nolan không ở ngôi làng dưới chân núi, mà là ở trên núi.

Đi qua ngôi làng, chào hỏi những dân làng quen thuộc, xuyên qua khu rừng núi xanh tươi bốn mùa, sau đó thấy được ngôi nhà gỗ của mình.

Vào giờ này mọi khi— em gái hẳn là đã nhóm lửa nấu cơm rồi, nhưng tại sao hôm nay lại không có khói bếp?

Trong lòng Nolan nảy sinh một dự cảm không lành. Cậu ba bước làm hai, xông vào sân nhà mình, thấy em gái ruột của mình, Diana Cyrille, đang đứng bên cửa, hoảng hốt nhìn sang.

“Anh ơi—!”

Cô bé hét lên:

“Sân sau, sân sau có gấu!”

Gấu? Nolan cảm thấy khó hiểu, sao lại có gấu? Gần đây đừng nói là gấu, ngay cả sói cũng không thường thấy! Huống hồ bây giờ là mùa đông, chính là mùa gấu ngủ đông!

Cậu chộp lấy cái bồ cào dựng ở góc tường, sau đó nói với em gái:

“Diana, em mau trốn đi, để anh ra xem.”

Diana hoảng hốt gật đầu, xách váy lên chạy ra sân trước.

Nolan nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt cái bồ cào, sau đó đi vào nhà gỗ, nép vào bên cửa sau để quan sát.

Quả nhiên là gấu, một con gấu to đến đáng sợ, cơ thể tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, nằm trên mặt đất như đang ngủ, chiếm hết cả vườn rau nhỏ ở sân sau nhà cậu.

“Không đúng…” Nolan lẩm bẩm, cậu phát hiện rằng con gấu này dường như không thở, giống như đã chết, thế là trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Cậu cẩn thận tiến lại gần, dùng bồ cào chọc vào sườn con gấu, nhưng không cẩn thậ làm đầu răng lún vào trong.

Nolan giật mình, theo phản xạ dùng sức muốn rút bồ cào ra, nhưng răng sắt của bồ cào lại móc vào bộ lông của xác gấu. Con gấu khổng lồ trông có vẻ cường tráng hung hãn, lại như miếng bơ bị đun chảy, dễ dàng bị bồ cào xé toạc ra.

Một mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa, Nolan thấy chất lỏng đục ngầu, cùng với những khúc ruột thối rữa, từ bụng bị xé toạc của xác gấu chảy ra.

Cùng với đó còn có một thân hình gầy gò chảy ra.