Sau khi trở về phòng, tôi đã bình tĩnh lại, nhận ra hành động hấp tấp xông ra ngoài lúc nãy của mình thật sự quá ngu ngốc.
Cơ mà – rất kỳ lạ, tại sao tôi lại có thể điều khiển được cơ thể của Clytia? Tôi đứng trước giường nhìn vào tấm gương lớn, trong gương phản chiếu hình ảnh một cô bé tóc xám nhỏ nhắn.
Rõ ràng đã ở trong cơ thể này hơn mười năm, nhưng vào lúc này, tôi vẫn có một cảm giác kỳ diệu.
Thấp quá – ngay cả bệ cửa sổ cũng phải nhón chân mới trèo lên được.
Gầy quá – cảm giác như một cơn gió thổi qua cũng có thể làm gãy, cô bé làm thế nào mà chịu đựng được các buổi học cưỡi ngựa và kiếm thuật vậy?
Còn có mái tóc màu xám đen – tôi cảm thấy bím tóc được buộc chặt sau gáy gần như muốn kéo tung cả da đầu, cực kỳ khó chịu. Thế là tôi thử gỡ kẹp tóc ra, ấn vào nút gài và khẽ gạt một cái, mái tóc dài liền buông xõa xuống, mềm mại che phủ cổ và vai.
"Rõ ràng xõa tóc ra trông đẹp hơn mà—" Tôi xoay xoay cổ trước gương, sau đó bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
"Nghĩ kỹ lại, lý do mình có thể điều khiển cơ thể – chuyện duy nhất xảy ra hôm nay khác với mọi khi, chính là Clytia đã bị gieo Hạt Giống Tà Thần..."
"Lẽ nào là do Hạt giống Tà Thần?"
"Không, không đúng, lẽ nào Clytia chết rồi – nên mình mới có thể—"
Nghĩ đến đây tôi đột nhiên có chút hoảng hốt. Trong các truyện xuyên hồn thông thường, người xuyên không và chủ nhân cũ có mối quan hệ tiếp nối. Vì vậy, dù biết ý thức của đối phương đã chết, họ vẫn có thể yên tâm tiếp nhận thân phận của người đó, sống một cuộc đời thứ hai tự do.
Nhưng tôi thì khác, tôi đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ này lớn lên từng chút một. Mặc dù lúc đầu khi nhận ra hoàn cảnh của mình, mỗi khi liên tưởng đến biểu hiện cuồng loạn của Clytia trong nguyên tác, tôi lại không khỏi rùng mình.
Nhưng dần dần, khi cô bé lớn lên từng chút, tôi cũng tự mình trải nghiệm tuổi thơ vô cùng thê thảm của cô. Dù biết tương lai cô sẽ làm ra chuyện gì, tôi cũng không thể nảy sinh ác cảm được.
Nếu chuyện không liên quan đến mình, tôi cũng có thể hùng hồn nói những câu như "quá khứ bi thảm không phải là lý do để cô làm tổn thương người khác" – rồi tiếp tục ghét cô một cách thanh thản.
Nhưng đến nước này, tôi còn có tư cách gì để đứng ngoài nói những lời cao ngạo đó? Rốt cuộc, việc tự mình trải nghiệm và nghe người khác kể lại, cảm xúc mang đến cho con người vốn là một trời một vực.
"Nếu Clytia vì Hạt Giống Tà Thần mà chết thì phải làm sao đây—"
Tôi than một tiếng rồi ngã vật ra giường.
...
Đêm qua tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện quyền kiểm soát cơ thể đã quay về với Clytia.
Mặc dù cảm giác không thể hành động theo ý mình khiến tôi rất tức giận – đặc biệt là sau khi đã được trải nghiệm tự do trong một thời gian ngắn.
Nhưng nhìn thấy Clytia vẫn sống khỏe mạnh, ý thức không tiêu tan hay tinh thần sụp đổ, vẫn khiến tôi cảm thấy có chút an lòng.
Lúc này Clytia đang mặc một chiếc áo khoác dạ, đội một chiếc mũ lông, tay nắm dây cương, khó khăn lê bước trong cơn gió lạnh của mùa đông phương Bắc.
Chắc là buổi học cưỡi ngựa mỗi sáng, tôi nghĩ vậy. Ở phía bên kia, hai người anh trai, Trick Aerandel và Diels Aerandel, đang cưỡi những con ngựa nhỏ màu hồng táo của họ, hăng hái đuổi nhau trên con đường núi.
"Thưa tiểu thư, phải cảm nhận được nhịp điệu cơ bắp của ngựa, nhận ra ý định của nó, như vậy cô mới có thể điều khiển được nó."
Bà vú đỡ Clytia lên ngựa. Bà không mặc tạp dề người hầu, mà mặc quần ống túm, sau đó bà cũng tự mình lên ngựa, bảo vệ phía sau cô bé.
Hướng đi của con ngựa do bà vú điều khiển. Nhà Aerandel vẫn chưa mất trí đến mức để một cô bé mười tuổi chân còn chưa với tới bàn đạp mà tự mình điều khiển ngựa.
Nhưng tôi cũng tin chắc rằng, cái gọi là khóa học cưỡi ngựa này, hoàn toàn khác xa với cảnh tượng các quý bà ở vương đô mặc váy dài ngồi nghiêng trên lưng những con ngựa thấp, dạo chơi trên đồng ruộng, hay biểu diễn những vũ điệu cưỡi ngựa hoa mỹ, một khung cảnh xã giao thong dong như vậy.
Tôi cảm nhận được dưới sự thúc giục của bà vú, con ngựa lang trắng đen bắt đầu phi nước đại, gió lạnh như dao cắt vào mặt.
Hai người anh nhà Aerandel đã sớm chạy mất tăm, họ có giáo viên khác chỉ dạy kỹ thuật cưỡi ngựa, còn tôi chỉ do bà vú dẫn đi mà thôi.
Đột nhiên, bà vú kéo dây cương, từ từ giảm tốc độ.
"Tiểu như nhìn kìa, trong bụi cỏ phía trước có một con thỏ tuyết."
Clytia nhìn kỹ, đó là một con thỏ trắng như tuyết, đang ung dung gặm cỏ, đôi tai dài của nó run run, trông vô cùng đáng yêu.
Bà vú rút một cây nỏ ngắn từ trong túi da bò, nhét vào tay Clytia.
"Tiểu thư có muốn thử không?"
"Cháu..."
Clytia vừa định mở miệng, nhưng cây nỏ đã lên dây được nhét vào tay, cô đành im lặng, theo phương pháp đã học trước đó mà giơ nỏ lên, nhắm vào con thỏ.
Tôi cảm thấy Clytia cố ý chệch tâm ngắm đi một chút, sau đó bóp cò.
Mũi tên bay ra, cắm vào vùng đất cách con thỏ tuyết khoảng một thước. Con thỏ đạp chân sau tung lên một đám bụi, lập tức lao về phía trước.
Thế nhưng bà vú đã giương cung trên lưng ngựa, mũi tên được bắn ra một cách chính xác, xuyên thủng cổ họng của con thỏ.
"Tiểu thư đi nhặt nó về đi." Bà vú bình tĩnh nói.
"Vâng..." Clytia im lặng một lát, sau đó trèo xuống ngựa, lội vào bụi cỏ khô, xách tai con thỏ đã chết lên, mặt không biểu cảm mà nhặt nó về.
Bà vú treo con mồi lên chiếc móc trên yên ngựa, đỡ Clytia lên lưng, sau đó lại tiếp tục thúc ngựa tiến về phía trước.
"Người Weylin chúng ta – là dân tộc nông phu, nhưng để chống lại sự xâm lăng của ma sói, đã học được kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung—"
Bà vú chậm rãi kể về truyền thống và lịch sử. Tôi thì lơ đãng lắng nghe. Trong nguyên tác của tiểu thuyết, dân tộc mang tên Weylin này chưa từng được nhắc đến. Trọng tâm miêu tả của một thế giới kỳ ảo, dĩ nhiên phải là những chủng tộc kỳ ảo như tinh linh, người lùn, ma tộc.
Nhưng trong thế giới thực, ngay cả một dân tộc loài người không mấy quan trọng như thế này, cũng sẽ ghi nhớ và phân biệt sự độc đáo của mình so với những người khác.
Vậy còn Clytia thì sao? Cô bé nghe những điều này, có cảm nghĩ gì? Tôi cố gắng cảm nhận tình cảm của cô bé, lại phát hiện tâm trạng cô có chút sa sút, sự chú ý hoàn toàn không đặt vào lời của bà vú.
Bởi vì con thỏ tuyết đó sao? Tôi đoán là vậy, trẻ con quả thực không có sức đề kháng với những sinh vật đáng yêu, cho dù loại thỏ này mỗi ngày đều xuất hiện trên bàn ăn của lâu đài công tước với tư thế được nướng vàng ruộm.
Bà vú cưỡi ngựa đi trên con đường núi, đó là một ngọn đồi nhỏ phía sau lâu đài Công tước, ngày thường nếu đi nhanh thì một giờ là có thể đi hết một vòng.
Nhưng hôm nay dường như có điều bất thường. Đột nhiê, một trận cuồng phong cát bay đá chạy nổi lên, khiến con ngựa sợ hãi hí vang.
Bà vú đành phải kéo tôi xuống ngựa, đợi cơn gió qua đi. Tuy nhiên cơn gió này không những không có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại càng lúc càng dữ dội.
Clytia kéo chặt chiếc mũ lông, có chút bất an nhìn xung quanh, thấy những tảng đá và cỏ khô trên sườn dốc hoang vắng.
"Tiểu thư—" bà vú đột nhiên lên tiếng, "Xin cô hãy trốn sau lưng tôi."
"Có chuyện gì vậy?" Clytia suy nghĩ rồi hỏi.
"Có pháp sư đang giở trò." Bà vú đáp ngắn gọn, sau đó từ trên yên ngựa rút ra một thanh kiếm cong.
Chỉ thấy ở cuối con đường núi phía trên, một bóng người toàn thân trùm trong áo choàng đen đang từ từ đi tới.
"Ngu xuẩn." Ánh mắt bà vú trở nên lạnh lẽo, "Pháp sư mà lại để lộ thân phận của mình."
Đây là ma pháp, tôi cảm thấy tim Clytia đập thình thịch. Rõ ràng biết đây là một thế giới kỳ ảo, nhưng từ khi sinh ra đến giờ, số lần tôi tận mắt nhìn thấy ma pháp vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay—
Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này.
Chỉ thấy vị pháp sư kia tùy ý vỗ tay một cái, đất bùn trên mặt đất cuộn lên, trong một trận rung chuyển, hai hình nhân đất cao gần mười thước đứng dậy.
"Xem ra là một cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn..." Bà vú lẩm bẩm. Chỉ thấy hình nhân đất bước những bước chân nặng nề lao về phía hai người.
Người bà vú nghiêm nghị cứng nhắc suốt mười mấy năm qua, vậy mà lại xoay người như một vũ công lanh lợi nhất mà tôi từng thấy. Bà nhẹ nhàng đứng dậy, nhảy vọt lên cao mấy chục thước, dùng kiếm cong lướt nhẹ qua lưng con hình nhân đất.
Như thể đã đánh trúng điểm yếu nào đó, con hình nhân trông có vẻ đáng sợ kia còn chưa kịp phát huy sức mạnh của mình, đã loạng choạng vỡ tan thành một đống đất vụn.
Bà không dừng lại, hai chân vừa chạm đất đã lao về phía vị pháp sư áo choàng đen. Thanh kiếm trong tay bà vung lên một vệt sáng bạc, sau đó chiếc áo choàng đen kia như một túi nước bị chọc thủng, văng ra một màn máu.
"Thưa tiểu thư, sau này nếu cô đối chiến với pháp sư, nhất định không được để bị ma pháp của chúng cuốn lấy, mà phải trực tiếp tấn công vào bản thể của chúng."
Bà vú đứng thẳng người, quần áo và kiếm không dính một giọt máu. Bà không vội kiểm tra tình hình của kẻ tấn công, rồi mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Clytia, dùng giọng điệu giảng bài nói.
"Cháu, cháu biết rồi..." Clytia có chút bị cảnh tượng máu me này dọa sợ, chỉ lắp bắp nói. Còn tôi thì sao? Tôi rất muốn hét toáng lên, nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì tôi thấy rõ ràng, cái xác trên mặt đất vậy mà lại đang duỗi tứ chi ra một cách kỳ dị.
Bà vú sớm đã để ý đến cảnh này, bà vung mã tấu, chặt đứt hai tay của pháp sư áo choàng đen mà cười lạnh:
"Biết ngay ngươi đang giả chết mà!"
Phập!
Lời còn chưa dứt, một chiếc xúc tu đen tuyền tà dị, như tia chớp từ vết rách trước ngực pháp sư chui ra, xuyên thủng lồng ngực bà vú.
"Ọc—"
Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng bà vú, nhưng bà vẫn chưa chết. Bà vung thanh kiếm chém về phía pháp sư trước mặt, muốn đồng quy vu tận, nhưng những hoa văn yêu dị trên chiếc xúc tu kia đột nhiên nổi lên một tầng ánh sáng màu máu.
Bà vú vốn còn có thể vùng vẫy như con thú bị dồn vào đường cùng, lập tức khô quắt lại như một cái xác khô.
Keng! Thanh kiếm rơi xuống đất. Chiếc xúc tu kia vung lên một lần nữa, xác của bà vú bị ném văng ra xa, gãy làm đôi như một khúc gỗ mục bị mọt ăn, không một giọt máu nào chảy ra từ vết thương trên lòng ngực.

