WN

Chương 07: Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi (2)

2025-10-07

7

Kể từ ngày hôm đó, Ariel không còn tìm đến tôi làm phiền nữa.

Thay vào đó……

“……”

Mỗi khi chúng tôi tình cờ chạm mặt nhau trên đường, cô ta sẽ trừng mắt lườm tôi từ đằng xa.

Ánh mắt ấy như thể đang nhìn vào một thứ rác rưởi vậy. Mà, tôi cũng không thể trách cô ta được.

Dù vậy, tình hình bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

So với lúc cô ta cứ liên tục đến bắt chuyện rồi làm phiền tôi, thì bây giờ vẫn còn tốt chán.

Từ trước đến nay, con người vẫn luôn sống dưới ánh nhìn của người khác mà.

Nếu để thời gian cứ trôi qua, sự ác cảm mà cô ta dành cho tôi sẽ dần phai nhạt đi. Và càng không nói chuyện với nhau, cô ta sẽ càng hết hứng thú với tôi.

Đây chính là điều mà tôi mong muốn, nhưng mọi chuyện xảy ra như thế nào thì còn phải chờ xem đã.

Trước mắt thì kế hoạch vẫn đang diễn ra suôn sẻ. Suy cho cùng, gần đây Cradle cũng không có biến động gì đáng kể cả.

Ngay cả cuộc đảo chính của Lớp F cũng đã hạ nhiệt đi một nửa chỉ vì sự hiện diện của tôi, nên tôi đoán mình chỉ cần để mắt đến bọn họ là được.

Tuy nhiên……

“Ờm, t-tiền bối?”

“……”

“Tiền bối có thể dành chút thời gian cho em, được không ạ?”

Lại là mày nữa à……

***

Nó chỉ đứng trơ trơ ra đó, chẳng hiểu sao lại tỏ vẻ bồn chồn.

Tuy cùng một hành động, nhưng nếu Ariel khiến người ta cảm thấy đáng yêu, thì thằng này giống như đang đe dọa người ta vậy.

Cũng dễ hiểu thôi.

“Dietrich……”

Bởi vì đây chính là cái thằng đã chém một nhát kiếm vào ngực tôi mà.

Khó khăn lắm tôi mới gạt bỏ được một đứa đi, vậy mà tự dưng lại lòi đâu ra thêm một đứa khác nữa.

“……Được rồi, nói đi.”

Mặc dù có hơi bất ngờ thật, nhưng tôi không biểu hiện nó ra ngoài.

Tôi đã học được một bài học từ Ariel rằng, chạy trốn không bao giờ giải quyết được vấn đề cả.

Thật tuyệt vời. Đúng là công thức món canh kim chi có khác.

“Ờm, vết thương của tiền bối đã ổn chưa ạ?”

“Không sao, ổn cả rồi.”

Chỉ có lúc vào ban đêm, thỉnh thoảng tôi sẽ giật mình tỉnh dậy vì bị cơn đau hành hạ dã man thôi.

Ổn ổn cái đầu nhà mày đấy, thằng cờ hó.

Nhưng nếu tôi nói ra thì chỉ khiến cho thằng nhóc càng bận tâm thêm thôi.

Nhìn sơ qua cũng đoán ra rồi, nó đến đây là để xin lỗi mình.

Tôi còn tự hỏi tại sao nó lại làm tôi liên tưởng đến Ariel trong khi cả hai chẳng có nét tương đồng nào, nhưng có lẽ là do mục đích của cả hai đều giống hệt nhau.

“T-Thành thật xin lỗi tiền bối ạ. Có lẽ lúc đó em đã quá căng thẳng nên đã ra tay hơi lố ạ.”

“Không sao đâu, chuyện đó là bình thường trong một trận đấu mà.”

Khác với Ariel, lần này tôi đã nhận được một lời xin lỗi chuẩn chỉ hơn nhiều.

Hồi nãy tôi tính tỏ vẻ nổi giận một chút, nhưng làm vậy có khi bị phản tác dụng nữa nên thôi, tốt nhất cứ giả vờ không có chuyện gì đi.

“Không, lỗi là do em đã không nhận ra tiền bối vẫn chưa đủ trình độ để đỡ một đòn toàn lực của em ạ.”

“Đã bảo là không sa—”

Ơ, cái thằng nhóc này? Nãy giờ tôi chỉ im lặng nghe nó nói thôi mà sao cái cách nói chuyện của nó thấy hơi cấn cấn ấy nhờ?

Nó đang đá đểu mình đấy à? Tôi cúi xuống để kiểm tra vẻ mặt của Dietrich ra sao, nhưng có vẻ như không phải vậy.

Vậy là, nó vừa phun ra mấy lời láo toét đó mà không có ý xấu gì sao……

Thôi kệ đi.

Nó sống sao thì kệ moẹ nó chứ. Người cần gặp hôm nay rồi thì chẳng bao giờ gặp lại nữa đâu, nên việc gì phải bận tâm.

“Thật ra em có một người bạn. Người đó cực kỳ thông minh á.”

“……Rồi sao nữa?”

Thực ra, tôi biết người bạn mà Dietrich nhắc tới là ai. Đây là một thiết lập quan trọng đối với thằng nhóc này mà.

Bạn của Dietrich, Kult.

Ngay từ đầu game, tên đó hành xử như thể mình biết tất cả mọi thứ, một nhân vật bí ẩn khó đoán.

“Chỉ cần em làm theo lời của bạn đó thôi thì mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ hết.”

“Bạn của nhóc có vẻ tuyệt vời lắm ha?”

“Ah! Tiền bối cũng nhận ra ạ? Chắc tiền bối cũng có một người bạn giống như vậy, đúng không?”

“……”

Ê, nó đang đá đểu mình thật đúng không?

……Hoặc là không? Mình đã quá nhạy cảm rồi sao? Chứ nó đá đểu mình để làm gì chứ?

“Bạn ấy nói rằng, học sinh quý tộc thường sẽ vượt trội hơn thường dân nhiều.”

“Vậy nên nhóc mới phóng kiếm khí phừng phực ra rồi đi chém anh mày chứ gì?”

“Đúng rồi ạ!”

“Không……”

Mày đừng có trả lời hăng hái như thế chứ.

Bộ tưởng đã làm được điều gì ghê gớm lắm hả? Làm như vừa mới trúng số độc đắc hay sao mà nhảy cẫng lên dữ vậy?

“……Thôi bỏ đi.”

Phải rồi, thằng này có biết cái đếch gì đâu.

Có khi mấy lời xin lỗi này cũng là do ý của thằng bạn nó thôi.

Cố tranh cãi ở đây thì chỉ có bản thân mình bị thiệt.

Bởi vì tôi biết rõ thằng bạn mà nó nhắc đến là ai rồi, nên dính dáng vào chỉ tổ phiền phức thôi.

“Nói chung là, do nghe theo lời của thằng bạn đó nên nhóc mới chém anh mày một nhát, rồi giờ tới đây để xin lỗi. Là vậy đúng không?”

“Vâng ạ! Tiền bối cũng thông minh phết đấy.”

Giờ tôi méo quan tâm thằng Dietrich nghĩ gì về tôi nữa rồi.

Nếu sau này nó có ghét tôi đi chăng nữa, thì nó cũng không phải hạng người tùy tiện chém người ta chỉ vì thấy ghét được.

Cách nói chuyện có hơi láo thật, nhưng bản chất của thằng này vẫn là người tốt, nên không có gì đáng lo ngại cả.

Tuy nhiên, bạn của nó, Kult, thì lại là một câu chuyện khác.

“Được rồi. Vậy giờ nhóc quay lại nói với thằng bạn đó là mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả rồi đi. Không cần phải lo lắng gì nữa đâu.”

Bởi vì tên đó là một trong những kẻ khủng bố đã từng dẫn dắt một nhóm cực đoan tấn công vào Cradle.

Hắn ta chính là giáo chủ của giáo phái mang tên ‘Eden’.

***

Kult biết tất cả mọi thứ.

Hắn biết Dietrich sẽ trở thành một kiếm sĩ lừng danh vào ngày nào đó.

Hắn biết cách chữa khỏi căn bệnh nan y của Hầu tước Hereticus.

Và hắn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Lý do tại sao, mặc dù hắn xuất thân từ con hẻm tăm tối lại biết hết tất cả những chuyện này, cũng không có gì đặc biệt cả.

“Ngài giáo chủ.”

“Ah, vào đi.”

Chỉ đơn giản là hắn vốn sinh ra đã như vậy rồi.

Bởi vì hắn là một nhà tiên tri được chọn bởi Thần Linh.

Một nhà tiên tri chính là minh chứng sống cho đức tin.

Là người nhìn thấy được tương lai do Thần Linh sắp đặt và từ đó thay đổi vận mệnh.

Chính vì thế, chỉ riêng sự tồn tại của hắn cũng đủ khiến cho các tín đồ trở nên mù quáng rồi.

“Cậu có thể báo cáo được rồi.”

Giáo chủ của ‘Eden’, Kult Hereticus, thản nhiên cất giọng.

“Kể từ khi Olga Hermod nhậm chức Hiệu trưởng, gần như mọi lỗ hổng để chúng ta xâm nhập vào bên trong đều đã bị bịt kín hết rồi ạ.”

“Phải rồi. Và dù có còn sót lại cái nào đi nữa, thì cũng không thể sử dụng lần thứ hai đâu. Nếu chúng ta muốn tận dụng cơ hội đó, nó phải dành cho thời điểm nào cực kỳ quan trọng mới được.”

“Vâng. Ah, ứng cử viên Paladin, ngài Dietrich, đã đánh bại một học sinh năm hai và được xếp vào Lớp S rồi ạ.”

“Đúng như mong đợi.”

Kult mỉm cười trước thành tích của người bạn mình. Một nụ cười chân thành, không hề có sự giả tạo nào.

Có lẽ vì nụ cười ấy mà tín đồ của Eden nghĩ rằng giáo chủ đang có tâm trạng tốt, liền nói thêm một câu nữa.

“Tôi nghe nói đó là một trận đấu áp đảo hoàn toàn đấy ạ.”

“……”

Chỉ một câu nói ấy thôi cũng khiến cho nụ cười trên gương mặt Kult bị dập tắt ngay lập tức.

Kult biết hết tất cả mọi thứ.

Việc hắn ta lắng nghe bản báo cáo thường ngày chẳng khác gì một quá trình xác nhận mà thôi.

Vậy tại sao? Nếu hắn đã biết mọi thứ rồi thì tại sao phải nghe thêm chi cho tốn thời gian?

“Có vẻ như kết quả này không nằm trong dự đoán của ta rồi.”

Bởi vì vẫn có khả năng sẽ xuất hiện những biến số như thế này.

“……Vâng?”

“Lẽ ra cậu ấy không thể áp đảo đối phương được.”

Trình độ hiện tại của các học sinh ở Cradle đã vượt xa cái gọi là mức trung bình từ lâu rồi.

Giống như một chất độc được ủ trong chiếc bình bị cô lập, họ là những chiến binh đã được tôi luyện qua vô vàn thử thách trong một chiếc lồng mang tên Cradle.

Họ thậm chí còn mạnh hơn cả phần lớn các hiệp sĩ. Thế nên, cơ hội chiến thắng của Dietrich vốn dĩ đã vô cùng mong manh.

“Kỳ lạ thật. Sao chuyện đó lại xảy ra nhỉ?”

“C-Chắc chỉ là trùng hợp thôi ạ? Có thể ngài ấy đã tình cờ gặp phải một kẻ yếu ớt, hoặc đã tận dụng triệt để sơ hở của đối thủ……”

“Cậu nghĩ điều đó nghe có hợp lý không?”

Đối thủ yếu? Để lộ sơ hở?

Tất cả mấy thứ đó đều đã biến mất sau hàng loạt vụ khủng bố ở Cradle suốt một năm qua rồi.

Kẻ yếu thì chết. Kẻ mạnh nhưng sơ suất cũng chết.

Còn lại thì đều đã sống sót.

“Cuộc tấn công của những kẻ sùng bái ác quỷ ‘Lemegeton’ đã bao phủ toàn bộ Cradle. Máu đã đổ nhiều đến mức như mưa trút xuống.”

Những kẻ còn sống sót đó chỉ có thể là những kẻ đã chiến thắng trước lũ tín đồ của ác quỷ.

“Mặc cho vẻ ngoài của bọn chúng, lũ man rợ trẻ tuổi này đã gây ra những cuộc thảm sát không thể tưởng tượng được.”

Vậy nên, không có chuyện chúng để lộ sơ hở trước kẻ yếu bao giờ cả.

“Hơn nữa, Cradle đã phải hứng chịu 22 vụ khủng bố. Nếu tính cả những vụ tấn công quy mô nhỏ nữa thì con số có thể vượt quá 50.”

Và trong số đó, có vài vụ do chính Eden gây ra.

“Vậy ý của cậu là sao? Trong số học sinh năm hai bây giờ, có ai đó đã tránh được toàn bộ những vụ khủng bố đó ư?”

“Chuyện đó……”

“À, không. Cũng có thể lắm chứ. Nếu như kẻ đó cũng có thể nhìn thấy tương lai.”

Kult có thể nhìn thấy tương lai, và cái giá hắn phải trả chính là dần đánh mất đi thị lực của mình.

Thế nhưng, điều đó không có nghĩa hắn có thể nhìn tương lai lúc nào cũng được.

Ngay cả tương lai mà hắn thấy được cũng chỉ là những mảnh ký ức rời rạc.

Vậy nên, sức mạnh thật sự của hắn nằm ở việc kết nối những mảnh ghép ấy và lập nên một kế hoạch hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, nếu tương lai hắn nhìn được bị thay đổi thì sao?

“Hahaha! Có vẻ như Oracle cuối cùng cũng đã lộ diện rồi!”

Vậy thì chỉ có thể là do có một kẻ nhìn thấy tương lai giống như hắn đã làm điều đó.

“……Ngài đang nói rằng đối thủ của ngài Dietrich chính là một Oracle sao?”

“Không đời nào. Nếu là Oracle thực sự thì cô ta không thể bị đánh bại dễ dàng được. Cô ta chắc hẳn biết rõ ta đang truy lùng cô ta, vậy tại sao lại hành động cẩu thả như vậy chứ?”

Nhà tiên tri đang ẩn náu thật kỹ.

Và người được Thần Linh chọn thì đang săn lùng tìm kiếm cô ta.

Tất cả đều phục vụ cho một mục đích cao cả.

Nếu loại bỏ được kẻ có khả năng thay đổi tương lai, thì về sau sẽ không còn ai có thể phá hoại tương lai mà hắn đang hướng đến.

Nói cách khác, đây chính là đối tượng cần phải bị trừ khử bằng mọi giá vì lý tưởng của Eden.

“Đối thủ của Dietrich là Johan Damus, đúng không? Tên đó chắc chắn là nước đi sai lầm của Oracle. Có vẻ như cô ta không lường trước được việc Johan lại trở thành đối thủ của Dietrich. Làm sao biết được chứ? Ngay cả ta, người đang dồn hết công sức để truy lùng cô ta, cũng không hề để ý đến tình huống này.”

Lẽ ra Johan Damus đã phải chết trong các vụ khủng bố xảy ra ở Cradle rồi.

Cho dù đây có là ý định của Oracle hay không, thì cô ta cũng không thể ngờ rằng việc cứu sống Johan sẽ dẫn đến tình huống như thế này.

Thật ra, điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Xác suất để quân cờ của Kult, Dietrich, và quân cờ của Oracle, Johan Damus, vô tình đối mặt với nhau trong bài kiểm tra phân lớp là bao nhiêu chứ?

“Thần Linh đang chỉ dẫn chúng ta.”

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến mức ngay cả vận mệnh cũng không thể can thiệp vào.

Nếu đây không phải là ý chí của Thần Linh, thì còn cái gì khác nữa?

“Bắt hắn ta về đây. Có vẻ như ta phải đích thân mổ đầu hắn ra xem mới được.”

“Vâng, thưa giáo chủ!”

Và cứ như thế, Johan, người chẳng làm cái gì cả, một lần nữa bị số phận chơi đùa.

***

Tôi có một tài năng đặc biệt.

Đó là ẩn mình khỏi sự chú ý của người khác.

Cụ thể hơn thì, tôi có thể hòa mình vào xung quanh một cách tự nhiên.

Trong suốt một năm ở Cradle, tôi đã vô thức học được kỹ năng này khi đang cố gắng sống sót.

Nói ra thì có hơi ngạc nhiên, nhưng tôi vốn chẳng hề chơi <Promotion Tale> một cách nghiêm túc cả.

Tôi thuộc kiểu “người chơi bình thường” thôi.

Thế nên tôi khác với bọn điên rồ tự xưng là “người chơi kỳ cựu”, những kẻ có khả năng ghi nhớ hết từng chi tiết một của toàn bộ sự kiện trong game.

Những gì tôi nhớ được chỉ có mỗi những sự kiện chính thôi.

“Hmm……”

Vì lẽ đó, tôi bắt đầu hình thành một thói quen, đó là phải quan sát kỹ xung quanh mỗi khi đi đâu đó.

Chỉ cần bản năng sinh tồn phát hiện có điều gì đó bất thường là tôi sẽ chuồn ngay lập tức.

Lý do tôi đang cảnh giác thái quá như vậy, là vì tôi sắp bước chân ra khỏi bên ngoài Cradle.

Ờ thì, hồi năm nhất, bên trong Cradle còn nguy hiểm hơn bên ngoài. Nhưng giờ đây, tình huống đó đã bị đảo ngược hoàn toàn rồi.

Mặc dù không có ai có khả năng xuyên thủng lớp phòng ngự kiên cố của Cradle, nhưng chắc chắn vẫn có rất nhiều kẻ tâm thần đang lảng vảng ở bên ngoài.

Thế nên, nếu muốn ra ngoài thì tôi cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

“Cải trang thì hoàn hảo rồi, nhưng mà……”

Trừ phi tôi muốn sống cả đời trong ký túc xá, bằng không việc ra ngoài là điều rất cần thiết.

Ý tôi là, làm gì có ai chịu đựng nổi đồ ăn trong nhà ăn suốt ba năm liền cơ chứ?

Tự do là vinh quang!

Và để đạt được điều đó, tôi đã học ma pháp ‘Ngụy Trang’ và ‘Biến Hình’.

Đây là thành tựu lớn nhất của tôi trong một năm qua.

Phương pháp này đã được kiểm chứng, bởi vì tôi đã từng lẻn ra ngoài rất nhiều lần và tận hưởng những chuyến đi chơi ấy.

Chắc chắn phải như vậy, tuy nhiên……

“Có gì đó không ổn.”

Những dấu hiệu bất thường liên tục đập vào mắt tôi.

Không gian trở nên méo mó, một vài chuyển động vội vã ở góc khuất.

Cảm giác như thể có ai đó đang theo dõi mình.

“Chắc hẳn bọn chúng đã bám đuôi mình kể từ khi rời khỏi Cradle rồi.”

Tại sao? Tại sao lại là tôi chứ?

Nếu chỉ đơn giản nhắm vào một học sinh của Cradle nào đó thôi, thì có nhất thiết phải đi xa đến vậy không?

Tôi đâu phải là học sinh duy nhất ra ngoài vào cuối tuần đâu, vậy mắc cái giống gì bọn chúng lại nhắm vào tôi chứ??

Thế nhưng, bọn chúng rõ ràng đang nhắm vào tôi.

Không chỉ một hoặc hai người, mà là cả một tập thể.

Còn lý do thì……

“Không, thật đấy, tại sao chứ??”

Tôi không biết.

Không biết cái éo gì cả.

Dù vậy, có một điều mà tôi có thể khẳng định rằng, tình hình hiện tại không hề ổn chút nào.

“Phù……”

Tôi cần phải cắt đuôi bọn chúng.

Cần phải gạt bỏ những ánh mắt theo dõi và giám sát này.

Và tôi đã chuẩn bị sẵn cho việc đó rồi.

Tôi biết mình đang bị theo dõi, nhưng tôi không biểu lộ điều đó ra ngoài.

Nếu bây giờ tôi hòa vào dòng người, thay đổi diện mạo của mình, rồi đi ngược trở lại hướng mình vừa đi thì sao nhỉ?

Đây là phương án hiệu quả nhất. Nhưng tôi chỉ có một cơ hội duy nhất để thực hiện.

Vì vậy, tôi cần phải hết sức cẩn trọng, và chỉ hành động ngay khi ở giữa nơi đông người nhất.

“Oh, cái này giá bao nhiêu vậy?”

“Một đồng bạc.”

“Ôi thôi nào, ông đang ăn cướp giữa ban ngày à? Ông thực sự bán thứ này với giá một đồng bạc sao? Thôi, giảm giá chút đi. Tôi sẽ mua hai cái cho. Một cái để làm món quà.”

Tôi bắt đầu thay đổi phạm vi di chuyển, giả vờ như bị mấy món hàng bên đường thu hút.

Không phải di chuyển một cách đáng ngờ, mà tôi cần phải tỏ ra mình bị lôi cuốn bởi những thứ lạ mắt và thơm ngon, để từ đó hướng về nơi đông người nhất.

Và rồi, ngay khi tôi đã đến được khu vực tập trung nhiều người nhất……

“……!”

Tôi bất ngờ chạm trán một chú hề khoác lên mình trang phục sặc sỡ, cùng với lớp hóa trang lố lăng.

Mặc cho vẻ ngoài nổi bật đến kỳ quái, không một ai liếc nhìn lấy hắn ta một cái cả, cứ như thể hắn ta trở thành một bóng ma vô hình vậy.

Khoảnh khắc ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình hình hiện tại.

“Mọe, thiệt luôn hả?!”

Không chỉ có một nhóm thôi sao??

Cái đám theo dõi tôi từ nãy giờ và gã chú hề đang đứng trước mặt mình đây, bọn chúng thực chất không ở cùng một phe.

Cách bọn chúng hành động đã nói lên điều đó.

Một bên thì đang ẩn mình theo dõi, còn một bên thì tự lộ diện bản thân luôn.

“Con mọe nó, rốt cuộc tôi đã làm cái éo gì để phải chịu cảnh này chứ……?”

Giờ thì tôi không biết phải đáp lại vô số bàn tay của fan đang chĩa vào mình như thế nào nữa.