WN

Chương 06: Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi (1)

2025-10-06

1

Lớp F năm 2.

Jeff là một học sinh thường dân đã từng học ở Lớp A hồi năm nhất.

Điều đó có nghĩa cậu từng là một nhân tài.

Còn bây giờ? Cậu lại rơi vào Lớp F sau bài kiểm tra phân lớp.

“Tại sao?”

Tiếng hét đầy bất lực vang vọng khắp Lớp F.

“Tại sao lại là tôi chứ?”

Suốt một năm qua.

Cậu đã sống buông thả ư?

Cậu đã thua kém hơn mọi người ư?

Không, không phải.

Jeff đã luôn nắm chặt chuôi kiếm đến mức bàn tay rỉ máu, và đã luôn tập luyện không ngừng nghỉ cho đến khi xương cốt như bị vỡ vụn.

Trong 22 vụ khủng bố xảy ra ở Cradle.

Jeff đã mất đi những người bạn quý giá của mình…… Không, không chỉ có mình cậu, mà tất cả mọi người đều đã nỗ lực hết mình để tưởng nhớ đến sự hy sinh đó.

Họ đều gánh trên vai lời hứa hẹn của những người đã ra đi, và quyết tâm tiến về phía tương lai.

Nhưng kết quả thì sao?

“Tại sao lại là chúng ta chứ?”

Thứ họ nhận được lại là điểm đánh giá thấp nhất trên toàn bộ Cradle.

Trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy điều đó là không thể tránh khỏi.

Nếu là Cradle trước đây, thì dù có oan ức đến mấy, bọn họ cũng sẽ chấp nhận điều đó.

Và rồi, họ chỉ biết thở dài thất vọng, tự trách bản thân rằng mình đã nỗ lực không đủ.

“Rốt cuộc chúng ta còn thiếu sót cái gì mà để bị đánh giá như vậy hả?”

Thế nhưng, lần này thì khác.

Bởi vì tất cả những người ở đây không chỉ sống cho riêng mình, mà còn gánh vác ước mơ của những người đã ngã xuống, của những người đã hy sinh anh dũng.

Họ là những người đã đào xới từng tấc đất chỉ để sống sót.

Là những người đã đổ máu và vật lộn đến hơi thở cuối cùng để có được ngày hôm nay.

“Các cậu nghĩ chuyện này có thể chấp nhận được sao?”

Mọi người đều có chung một suy nghĩ.

Không một ai tin rằng bản thân mình lại thua kém hơn người khác.

Bởi vì cái cớ ‘không thể tránh khỏi’ đã bị bọn họ gạt bỏ từ lâu rồi.

“Không thể nào. Chúng ta không đáng bị coi thường như vậy được!”

Jeff hét lớn lên.

Cậu gào thẳng vào bầu không khí u ám đang bao trùm Lớp F.

“Mọi người thấy gì không? Ở đây còn chẳng có một quý tộc nào cả!”

Thật khó chấp nhận khi mọi nỗ lực lại trở nên vô nghĩa.

Nhất là khi những nỗ lực ấy phải trả giá bằng sự hy sinh của người khác.

“Điều này có nghĩa chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua xuất thân của chính mình.”

“Không. Nó có nghĩa chúng ta không được phép để điều đó xảy ra.”

Người thì thở dài.

Người thì buông lời châm chọc.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy hòa quyện lại với nhau, khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề hơn.

“Ta phải cho bọn họ thấy!”

Và rồi, ai đó đã nhóm lên ngọn lửa u ám ấy.

“Chúng ta phải chứng minh cho bọn họ thấy! Rằng chúng ta là ai! Rằng chúng ta đã nỗ lực như thế nào!”

Tia lửa đang bắt đầu lan rộng.

Ngọn lửa của cách mạng đã bùng nổ.

Thế nhưng, đúng lúc đó, có một kẻ đã gáo nước lạnh lên ngọn lửa ấy.

Cạch!

“Nhìn cái gì?”

Một nam sinh với mái tóc xám và gương mặt u tối bước vào.

“Chưa từng thấy quý tộc bao giờ à?”

Tên của cậu là Johan Damus.

“Mẹ kiếp.”

Sức nặng của câu chửi thề ngắn ngủi ấy đã khiến cho mọi người quay trở lại thực tại.

“Đó là ai vậy?”

“C-Cậu biết mà. Con trai của Bá tước Damus đấy.”

“Bá tước? Không phải Nam tước ư?”

Một quý tộc, lại còn là Bá tước hẳn hoi.

Một người như vậy mà lại rơi vào Lớp F, và còn buông lời chửi thề?

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã làm sáng tỏ mọi chuyện.

“Oh, hóa ra không phải dựa trên xuất thân rồi…… Cũng công bằng phết.”

Ngọn lửa của cách mạng liền bị dập tắt chỉ trong nháy mắt.

***

Cuộc đảo chính của Lớp F.

Để chứng tỏ sự nỗ lực của bản thân, bọn họ đã gây ra một vụ hỗn loạn bằng cách tấn công bừa bãi vào các học sinh của lớp khác, và thậm chí cả giáo sư nữa.

Ban đầu thì chỉ có như vậy, nhưng thời gian về sau thì nó lại biến thành sự trả thù.

Mà, cũng thật khó để coi đám này là phản diện được.

Bọn họ chỉ đơn giản là cảm thấy oan ức thôi.

Nghĩ mà xem, nếu tôi đạt 96 điểm trong kỳ thi CSAT, nhưng không phải hạng 2 mà là tận hạng 7, thì tôi cũng sẽ phát điên lên mất.

Ủa, hình như mình đã từng trải qua rồi mà?

Tôi cứ tưởng phần thi lý thuyết sẽ được điểm A, nhưng kết quả lại là điểm C.

“Mẹ kiếp.”

Càng nghĩ càng thấy bực mình. Lũ khốn nạn này có đề cương ôn đáp án cũ rồi, vậy mà còn mặt dày đi giảng đạo về sự nỗ lực ư?

Lẽ ra tôi mới là người phải khởi xướng cuộc đảo chính mới đúng chứ?!

Tất nhiên, tôi chẳng có sức mạnh hay ý chí để làm vậy, nên chỉ biết sống lặng lẽ qua ngày thôi.

“Cút ra, thằng kia. Chỗ bên cửa sổ là của tao.”

“Ah, ừ-ừm…… Cậu cứ ngồi đi.”

Ít ra thì, tôi vẫn có thể giở trò côn đồ ở đây.

“Nếu ngồi ở bên cửa sổ, cậu có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài để cho tâm trạng mình dễ chịu hơn đấy.”

“……Đừng có thương hại tao.”

“Huh? À, x-xin lỗi. Nếu cậu cảm thấy khó chịu thì xin lỗi nhé.”

Dù tôi có nói gì đi nữa, tôi vẫn chỉ trông như một kẻ đáng thương.

Nhưng tôi cố tình để mình bị như vậy.

Càng tỏ ra thảm hại bao nhiêu, người khác nhìn vào sẽ càng nghĩ “Ha, dù sao mình vẫn đỡ hơn nó.” bấy nhiêu.

Con người là những sinh vật sẽ đi tìm kiếm sự an ủi khi nhìn vào những kẻ kém cỏi hơn mình mà.

Và tôi quyết định trở thành ‘kẻ kém cỏi’ đó cho bọn họ.

Bằng cách này, tôi sẽ dập tắt ngọn lửa oan ức đang bùng cháy trong đám học sinh Lớp F.

Kế hoạch của tôi chính là ngăn chặn cuộc đảo chính trước khi nó xảy ra.

Vậy liệu điều này có khiến cho cốt truyện bị lệch hướng không?

Ai hỏi, kệ mọe nó chứ.

Nếu cuộc sống của ai đó bị hủy hoại chỉ vì tôi ngăn chặn thảm họa Lớp F lại, thì lỗi là do thằng tác giả chứ éo phải tôi.

Tự đi mà giải quyết vấn đề của mình đi.

Cơ mà……

“Tôi thấy tội nghiệp cho cậu ấy quá.”

“Chưa kể còn là quý tộc nữa, chắc là bị đem ra so sánh dữ lắm.”

Cái này hơi khó nuốt à nha.

***

Buổi sáng địa ngục cuối cùng cũng đã kết thúc.

Là do lớp học quá khó ư? Không phải. Do mấy ánh mắt dòm ngó kia khiến tôi bị nghẹt thở thì có.

Dù tôi có làm gì đi chăng nữa, những ánh mắt thương hại đó vẫn cứ bám chặt lấy tôi.

Ai nấy cũng đều “quan tâm” tôi một cách thái quá.

Chẳng hạn như, khi tôi cầm thanh kiếm lên.

“S-Sao cậu không thử cầm thế này xem? Không có ý gì đâu. Chỉ là, cầm kiểu này sẽ dễ dàng hơn một chút đấy……”

Hoặc khi tôi vẽ một vòng tròn ma pháp.

“Ah, chỗ này cậu vẽ sai…… À không, cậu chỉ nhầm một chút thôi nhỉ? Cơ mà cậu phải vẽ như vậy nè.”

Còn nếu tôi ngồi ăn một mình.

“Tôi có thể ngồi ăn chung với cậu được không? Thực ra tôi cũng không có bạn bè để ngồi cùng nhau cả.”

Dừng.

Dừng lại ngay, lũ chết tiệt kia.

Chính cái cách đối xử của mấy người mới khiến tôi phát điên lên đấy.

Nếu định chỉ trích thì cứ chỉ trích thẳng mặt đi. Đừng có giả vờ tỏ ra tử tế như thể đang quan tâm tôi dữ lắm vậy.

Nói chung thì, do bị bọn chúng tra tấn tinh thần đến kiệt quệ, tôi quyết định dành phần thời gian nghỉ trưa còn lại ở một nơi vắng vẻ.

Tôi kiếm chiếc ghế băng ở một con đường không bóng người mà ngồi xuống, thở dài nặng trĩu, rồi lắng tai nghe những âm thanh xung quanh.

Tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng lá xào xạc theo cơn gió ấy.

Và tiếng của một nữ sinh ngồi phịch xuống bên cạnh mình.

“Lại chuyện gì nữa…… Tiểu thư Ariel? Lần này cô muốn cái gì đây?”

“Ahem! Ah, ừm…… C-Chào Thiếu gia Johan nhé.”

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc mũ phù thủy to thùng thình. Và khỏi cần nghĩ cũng biết ai đang đội nó.

Người mà tôi từng gửi bài đánh giá công thức món canh kim chi mấy hôm trước, Ariel Ether.

Nhân tiện thì, bữa trưa hôm nay tôi chỉ ăn mỗi salad thôi đấy.

Nghĩa là tâm trạng của tôi bây giờ đang cực kỳ khó chịu.

“Cậu có thể dành chút thời gian cho tôi, được không?”

“Không.”

“……Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Thấy tôi tỏ vẻ khó chịu rõ rệt, Ariel lập tức đứng dậy rời đi. Hình như có điều gì đó đã xảy ra khiến cho cô ta thận trọng một cách kỳ lạ.

Nhưng nếu tò mò hỏi chuyện gì thì chẳng khác nào tự chuốc lấy họa vào người mình cả.

Tôi sẽ không quay đầu lại nhìn.

Tuyệt đối không! Dù có thế nào đi nữa!

Tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến mấy người đâu!

***

Tuy nhiên, dù cho tôi có tính toán hay đến cỡ nào nào đi nữa, con người cũng không thể ngăn cản thiên tai được.

Đúng vậy, nữ chính Lobelia và đám người xung quanh cô ta bắt đầu tìm đến tôi như một thiên tai không thể tránh khỏi.

“Chỉ mất vài phút thôi……”

“Không! Tôi đã bảo là không rồi mà!”

“Ah, xin lỗi……”

Cứ mỗi lần tôi dạo quanh khuôn viên học viện, là Ariel bất ngờ xuất hiện như một hệ thống chạm trán ngẫu nhiên trong game vậy.

Mà sao bọn tôi cứ hay chạm mặt nhau nhiều đến vậy chứ?

Tuy Ariel là người cố tình tìm đến tôi, nhưng việc cô ta tìm thấy tôi liên tục thì lại quá dễ dàng……

Đừng bảo là cô ta yểm một loại ma pháp theo dõi lên người tôi nha?

Mà điều khiến tôi bực mình hơn nữa, chính là việc cô ta biết ngoan ngoãn chịu rút lui mỗi khi tôi từ chối cô ta.

“Ờm, Johan này…… Ít ra cậu cũng nên nghe cô ấy nói vài lời đi chứ?”

“Còn ngươi là ai? Quen biết gì nhau không?”

Một thằng ất ơ mà tôi còn chẳng biết tên từ đâu chui ra.

Nói chung thì, chính cái thái độ ngoan ngoãn đó lại khiến mọi người xung quanh cảm thấy tội nghiệp cho cô ta.

Mỗi khi cô ta rời đi với dáng vẻ đáng thương đó, là người ta liền quay sang nhìn tôi như một thằng khốn rác rưởi không có tình người.

Lần đầu chúng tôi gặp nhau cũng y chang như vậy, Ariel dường như có tài năng thiên bẩm về việc khơi dậy sự cảm thông của mọi người bằng vẻ ngoài của mình.

Hay nói cách khác, cô ta cũng có thể biến bất kỳ một ai trở thành kẻ khốn nạn nhất thế giới.

“Ừm……”

“Được rồi, cô cứ nói đi.”

Sau những cuộc chạm trán bất ngờ kéo dài nguyên tuần, tôi không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận một điều rằng.

Đây không phải kiểu vấn đề mà có thể giải quyết bằng phớt lờ nó được.

Giống như con ma trong game kinh dị vậy. Ta có thể tạm thời xua đuổi nó đi, nhưng không thể tiêu diệt nó hoàn toàn được.

“Chuyện lần trước ấy. Tôi muốn xin lỗi về chuyện đó.”

“Chuyện gì cơ?”

Có gì để xin lỗi à?

Là vụ đêm hôm đột nhập vào phòng tôi sao?

Nếu là về chuyện đó thì người xin lỗi phải là Lobelia mới đúng chứ.

Hay là vụ ở nhà ăn chăng?

Ngoài hai chuyện đó ra thì tôi không thể nghĩ cái nào khác cả. Mà tính ra cả hai chuyện đó, cô ta đâu có làm gì phải xin lỗi tôi đâu.

Không lẽ cô ta xin lỗi vì đã biến tôi thành kẻ khốn nạn bằng đòn hiểm bất ngờ lần trước à? Nhưng xin lỗi vì chuyện đó thì thật kỳ quặc, mà nghe lời xin lỗi này cũng kỳ quặc không kém.

Không, nghĩ lại nếu tôi chấp nhận lời xin lỗi đó thì có khi tôi mới là thằng kỳ quặc mất.

“Chuyện tôi đã làm tổn thương cậu ấy.”

“……?”

Nghe Ariel nói vậy, tôi vô thức nhìn xuống phần ngực của áo đồng phục mình.

Đúng là lần trước tôi có bị Dietrich chém cho một nhát…… Nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến cô ta đâu nhỉ?

Tôi có bỏ sót điều gì à?

“Là về…… em trai của cậu. Tôi đã nghe nói rồi. Thành thật chia buồn với cậu.”

“……?”

Rốt cuộc cô ta đang xin lỗi về cái gì vậy?

Rằng em trai dễ thương của tôi đã đến tuổi dậy thì hơi sớm…… nhưng lại theo build vật lý ư?

Cơ mà sao cách nói của cô ta như thể có ai đó vừa qua đời vậy?

Dù là gì đi nữa, tôi chắc chắn hiểu ra một điều từ câu nói ấy.

Mấy người đã điều tra lý lịch của tôi rồi, có phải không?

Chắc hẳn là chỉ thị của Lobelia đây mà.

Còn người thi hành mệnh lệnh thì chắc chắn là Stan Robinhood rồi.

Nhờ vậy mà Ariel mới biết rằng em trai Chris của tôi dường như đã gặp phải chuyện gì đó.

Vấn đề là, cái cách cô ta hiểu lầm lại khiến tôi phát cáu lên.

Cái con điên này, dám trù ẻo một người vẫn còn đang sống khoẻ mạnh đi chết đi à?

“Vì chuyện đó mà cậu bị cả gia tộc ghét bỏ, đến mức phải ngồi ăn một mình… mà không có một người hầu bên cạnh… Hức! Tôi… tôi thực sự đã quá vô tâm rồi. Xin lỗi cậu nhiều lắm……”

À, giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Tôi biết chính xác cô ta đang hiểu lầm về chuyện gì.

Mà ngạc nhiên thật đấy, cô ta vẫn còn lải nhải về cái chuyện tôi ngồi ăn trưa một mình kìa.

Không lẽ kiếp trước cô ta đã chết khi ngồi ăn một mình hay gì à? Sao cô ta cứ ám ảnh về chuyện ăn uống đến vậy chứ?

Dù sao thì, chứng kiến một người bị ảo đá nặng đến mức này cũng bất ngờ thật.

Tôi ăn một mình không phải vì bị gia tộc ghét bỏ. Chẳng qua tôi thấy khó chịu trước ánh mắt phán xét của lũ người hầu khi họ nhìn tôi thôi.

Chris vốn được rất nhiều người hầu yêu mến và cưng chiều mà, nên cũng dễ hiểu tại sao bọn họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Và để phòng ngừa những rắc rối không cần thiết xảy ra, tôi đã cho toàn bộ người hầu của mình lui xuống hết.

Nhưng không ngờ lại có người hiểu lầm theo hướng này.

“Giờ thì cô đã biết rồi, nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác đâu.”

Tốt. 

Tốt lắm.

Ngay khi nhận ra mình có thể lợi dụng tình huống này, tôi hạ giọng xuống mà nói một cách chậm rãi.

“Biết trước tương lai không có nghĩa cô có thể thay đổi được tất cả mọi thứ đâu.”

“Hức!”

“Đó là lý do tôi đã thề sẽ không bao giờ can thiệp vào tương lai nữa.”

“C-Chuyện đó!”

“Làm ơn cô đấy. Tôi không muốn phải trải qua nỗi đau đó một lần nào nữa đâu.”

Đi đi, Ariel.

Hãy đi mà báo cho chủ nhân của cô rằng đừng có cố chiêu mộ tôi nữa.

***

Lobelia không thể nói nên lời trước cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra ở ngay trước mắt cô.

“C-Công chúa…… Chúng ta không nên tiếp cận với Thiếu gia Johan nữa đâu ạ.”

“A-Ariel?”

Cô hoàn toàn không lường trước được điều này.

Mọi người đều tưởng rằng Ariel sẽ phát hiện ra sự thật sau khi đi xin lỗi Johan mà trở về với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. 

Nhưng ai ngờ cô ấy lại trở về với nước mắt lã chã trên đôi mắt đỏ hoe.

Cô cho rằng sau khi hóa giải được hiểu lầm, Ariel sẽ quay lại cằn nhằn với cô.

Và cô cũng định sẽ tận hưởng ngắm nhìn dáng vẻ xấu hổ đó của Ariel……

‘Johan Damus, ngươi càng ngày càng vượt xa sự mong đợi của ta rồi đó.’

Tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ rằng tên điên rồ đó lại biết cách xoay chuyển tình huống này để biến nó thành lợi thế của mình.

Thông thường, nếu một bên mà nói dối, thì bên kia sẽ nói ra sự thật. Còn đằng này, cả hai bên đều nói dối nhau.

Lobelia vốn định đem Johan và Ariel ra làm trò đùa tiêu khiển, nhưng kết quả là cô bị ao trình ngược lại.

“Ariel, trước hết thì hãy bình tĩnh lại, rồi đọc hết phần còn lại đi.”

Cuối cùng, cô đành phải đứng ra dọn dẹp hậu trường.

Tệp tài liệu mà ban đầu cô chỉ đưa cho Ariel xem một phần, giờ phải đưa hết toàn bộ cho cô ấy.

“Hức… híc!”

Mỗi lần lật trang, Ariel dường như đang hóa thân vào một phiên bản tưởng tượng của Johan Damus mà không ngừng rơi lệ.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát.

“……”

Như thể đang tới đoạn cao trào của vở kịch rồi nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ, vẻ mặt của Ariel bỗng cứng đờ lại.

“……?”

Rồi cô bắt đầu lật qua lật lại, xem trang trước trang sau, và cứ thế lặp đi lặp lại liên tục trong nhiều lần.

“Hắn… Hắn dám lừa tôi ư?!”

Lời nói ấy đang nói về ai?

Chỉ biết cơn phẫn nộ của Ariel đang bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết.