WN

Chương 04: Bài kiểm tra phân lớp (3)

2025-09-26

8

Một cơn chấn động chưa từng có đang lan tỏa khắp bàn tay nắm chặt thanh kiếm của tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ bàn tay mình như bị xé toạc ra.

Cảm giác tê dại.

Theo sau đó là lực phản chấn.

Áp lực đè lên cánh tay tôi giờ đây đã biến mất hoàn toàn, và phần sức lực còn lại thì theo quán tính lao về phía trước.

Không lẽ mình vừa thức tỉnh tiềm năng vô hạn và đánh bật lại thanh kiếm của Dietrich sao?

Lỡ đâu mình không kiểm soát được sức mạnh này mà khiến cho Dietrich bị chấn thương thì sao?

Trong phút chốc, tôi đã có một ảo tưởng viển vông như vậy, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra hiện thực nó tàn nhẫn như thế nào.

KENG!

Âm thanh kim loại bị vỡ vụn ngân lên bên tai tôi.

Thanh kiếm thấm đẫm ma lực xanh lam của Dietrich rốt cuộc cũng đã đánh gãy kiếm của tôi.

Và ngay khi thấy nó bị gãy ra làm đôi, hàng ngàn suy nghĩ hỗn loạn liền chạy vụt qua trong đầu.

Nó dám đi xa đến mức này sao?

Rốt cuộc mình đã đắc tội gì với nó vậy?

Thanh kiếm này đắt lắm đấy. Mình phải làm sao đây?

Không, quan trọng hơn là……

“Hả?! Thằng nhóc này……!”

Tại sao mày vẫn chưa chịu dừng lại vậy?

Mày thực sự ghét tao đến thế cơ à?

Mày muốn tao chết thì mới vừa lòng hả?

“Ê! Cái thằng điên này……!”

XOẸT!

***

“Huh?”

Hình như tôi vừa mới thấy cuộc đời mình chạy qua trước mắt thì phải?

Không, là do cái thằng nhóc khốn nạn đó cứ giải phóng kiếm khí rồi lao vào định giết tôi thì có.

Đúng là tên sát nhân điên khùng thật mà!

“……?”

Mà khoan đã, mình đang ở đâu đây?

Rõ ràng lúc nãy tôi vẫn nhìn thấy thanh kiếm của Dietrich bay thẳng vào mặt mình mà, giờ thì tôi lại đang nằm ngửa lên nhìn trần nhà.

À, vậy ra mình đã ăn trọn cú chém đó rồi à?

Một trần nhà mà những học sinh khác ở Cradle có thể sẽ thấy quen thuộc, nhưng lại xa lạ đối với tôi.

Phòng bệnh nhân.

Do Cradle vốn dĩ hoạt động gần giống như một cơ sở quân sự, nên thay vì chỉ có một phòng y tế đơn giản, bọn họ xây hẳn cả một khu bệnh xá điều trị ngay bên trong học viện.

Ừ thì, đám học sinh này ngày nào cũng đánh nhau đến tóe máu như vậy thì không có bệnh xá mới là chuyện lạ đấy.

“Kugh……”

Sau khi nhận thức được tình hình, lồng ngực tôi bỗng nhói lên như bị thiêu đốt.

Cái thằng khốn Dietrich đó!

Nó thực sự dám chém xuyên qua da thịt của tôi kìa!

Rốt cuộc tôi đã làm cái éo gì mà bị đối xử như vậy hả??

“Argh!”

……Không, nghĩ lại thì vẫn còn đỡ chán.

Có vẻ như tôi đã bị bất tỉnh trước khi kịp cảm nhận cơn đau khi bị chém. 

Ha! Cũng không đến nỗi nhỉ?

“Ôi chà, nhóc đã tỉnh dậy rồi à?”

“Vâng, thưa bác sĩ. Em tỉnh dậy rồi ạ.”

“Tốt tốt, vậy thì nhường giường cho người khác nhé?”

“Eh?”

Ủa khoan đã, đúng là tôi có nói mình đã tỉnh dậy, nhưng nó đâu có nghĩa tôi đã bình phục hoàn toàn đâu?

“Nhưng bác sĩ ơi, em đã bị chém đấy ạ? Đến giờ ngực của em vẫn còn đau như bị lửa đốt đây.”

“Phải phải, nhóc đã bị chém. Đau là chuyện bình thường. Nhưng nhóc có thấy ở đằng kia không?”

Vẻ mặt mệt mỏi của vị bác sĩ hướng về phía chỗ không có giường bệnh, mà chỉ có vài học sinh đang đứng ở đó.

“Ha! Cái thằng đó mạnh thật sự……”

“Chết tiệt, không ngờ mình lại thua ngay phút cuối. Nếu lúc đó mình cố ép thêm một tý nữa thì có lẽ đã thắng rồi.”

“Nếu thế thì đầu cậu đã bay rồi đấy.”

“Cậu làm như tên đó sẽ giết tôi thật à?”

Một đứa thì có vết chém sâu ở trên cổ.

Và một đứa khác thì phần ngực như bị mổ xẻ ra.

Ngay cả khi đã được băng bó sơ cứu hết rồi, máu của bọn họ vẫn cứ thế rỉ ra ngoài. Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết mấy vết thương đó chẳng hề nhẹ chút nào.

Tôi cúi xuống nhìn chỗ mình bị chém, rồi ngay lập tức nhắm mắt lại.

Một băng cứu thương trắng xoá quấn kín cả người mình.

Quào, một pha điều trị đỉnh cao thật đấy. Hóa ra đây chính là vị bác sĩ huyền thoại đã một tay xử lý 22 vụ khủng bố suốt một năm qua sao?

“……Không, bác sĩ ơi. Em không có giả vờ đâu ạ.”

Ừ thì, nhìn bề ngoài trông có vẻ như vậy, nhưng vết thương của tôi cũng đâu có nhẹ đâu?

“Ta biết, mấy đứa kia mới là đám quái thai. Nhưng mà nhóc vẫn còn cử động được, đúng không? Nếu vậy thì hãy đứng dậy và nhường chỗ cho mấy đứa bị nặng hơn đi. Đừng có để bụng chuyện này nhé.”

“Vâng……”

Chậc, cái đám cỗ máy giết người này.

Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà tụi nó lại đánh nhau như đặt cược cả tính mạng vào làm chi không biết nữa.

Tôi thề, tụi này nên cho đi trị liệu tâm lý trước rồi mới được nhập học, không đúng sao?

“Thế giới này bị điên hết rồi.”

“Phải rồi đó. Nhưng khi nhìn thấy một người không bị phát điên như nhóc, tự dưng ta cảm thấy có hơi kỳ lạ. Có lẽ không chỉ mỗi thế giới này bị điên thôi đâu.”

Một lời nói đầy sự nuối tiếc từ vị bác sĩ. Nghĩ lại thì, người này có khi còn khổ hơn cả nhân vật chính nữa.

“Hồi đầu học kỳ năm ngoái nó đâu có như vậy đâu……”

Mặc dù lúc đó bọn họ là năm nhất, nhưng vẫn có rất nhiều người chỉ cần thấy máu là bị ngất xỉu ngay, giống như những bông hoa non nớt trong nhà kính vậy.

Thật đáng tiếc.

“Cầm lấy đi. Đây là thuốc giảm đau, còn đây là thuốc mỡ. Ta sẽ đưa thêm băng gạc cho, nên nhớ phải thay nó thường xuyên nhé? Mà nhóc có biết làm không vậy?”

“Làm sao em biết được chứ?”

“Mấy đứa khác đều biết cả đấy. Tụi nó còn tự băng vết thương của mình nữa cơ.”

“……”

“Nếu không biết thì hỏi bạn bè đi. À đâu, nhóc là quý tộc mà, vậy cứ hỏi người hầu là được. Giờ thì ta bận lắm, nên nhóc ra ngoài đi nhé.”

“……”

Tôi gần như không thể nói rằng mình không có bạn bè. Cảm giác như nếu nói ra thì chỉ khiến cho bản thân càng thêm thảm hại hơn thôi.

Thật đấy, lẽ ra phải nên hỏi trước xem liệu tôi có người hầu hay không thì mới đúng quy trình chứ……

“Haiz.”

Thôi kệ vậy.

Mình cũng không nên làm phiền vị bác sĩ đang làm việc ở địa ngục trần gian được.

Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ tự đuổi bản thân ra khỏi phòng bệnh.

“Thi tốt không, Oracle?”

Và gặp phải Thần Chết đang đứng chờ đợi tôi.

À không, nhìn kỹ lại mới thấy là Lobelia.

Xin lỗi Thần Chết nhé.

Nhìn tình hình thì có vẻ như cô ta đã đứng chờ sẵn từ trước để đợi tôi ra ngoài……

“Tôi không phải là Oracle.”

“Biết rồi, ta chỉ nói chơi thôi.”

“……”

Ugh, cái cốt truyện ‘Misunderstanding’ chết tiệt này. Có cách nào để giải quyết nó không?

Phiền phức chết đi được.

Và nếu cứ mặc kệ cái phiền phức này, có lẽ tôi sẽ chết theo đúng nghĩa đen mất.

“Nếu Người đang nói về bài kiểm tra vừa nãy thì tôi đã rớt rồi.”

“Ta mong là chúng ta sẽ học cùng lớp.”

“Chẳng phải tôi vừa nói mình đã rớt rồi sao?”

“Và điều đó có quan trọng gì không? Ta chỉ nói là ta mong chúng ta học cùng lớp thôi mà.”

“Huh……?”

Ê, đừng nói là cô ta sẽ dùng địa vị của mình để kéo tôi vào Lớp S nha?

Bình thường tôi sẽ làm ngơ cô ta rồi, nhưng khi nghe một vị Công chúa nói một câu như thế thì nó lại khiến tôi nổi cả da gà.

“Đùa chút thôi. Ta chỉ muốn xem phản ứng của ngươi như thế nào à. Và ta phải nói rằng, phản ứng của ngươi cũng khá thú vị đấy.”

“……”

“Dù sao đây chỉ là chuyện cá nhân của ta thôi, còn chuyện chính thì lại khác.”

“Còn chuyện khác nữa sao? Tôi không nghĩ mình còn chuyện gì để nói với Công chúa cả……”

“Hiệu trưởng bảo ta phải gọi ngươi đến.”

“Và tại sao Công chúa lại là người phải làm việc này?”

“Bởi vì ta nghe nói ngươi không có bạn bè.”

“À.”

Ra là vậy.

Tôi hiểu rồi.

“Ta cũng định nhờ bạn của ngươi đi gọi hộ, nhưng chẳng có ai chịu ra mặt cả nên ta đành phải tự làm. Hãy biết ơn đi. Ta vừa cứu ngươi khỏi việc bị lộ bí mật rằng ngươi không có bạn bè đấy.”

“……Tôi thật sự rất biết ơn công đức vô lượng của Công chúa ạ.”

Con mọe nó.

Cô ta thực sự tập hợp tất cả mọi người lại rồi hỏi xem có ai thân với tôi không à?

Đúng là vô đạo bất lương mà.

“Nhưng ngươi không tò mò tại sao mình lại bị gọi hả?”

“Vâng, tôi đã đoán ra được phần nào rồi.”

Chắc là về bài kiểm tra sinh tồn.

Thật ra lúc làm cái trò đó, tôi đã có suy nghĩ rằng “Hình như mình chơi hơi ngu rồi thì phải?”, dù đúng là chơi ngu thật.

Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng đâu có phạm luật gì đâu, nên chắc cũng không có chuyện gì to tát cả.

Cùng lắm thì bị chửi vài câu thôi.

“Thế thì gặp lại sau nhé, Oracle.”

“Gặp lại sa– À không, khoan đã!”

“Quá trễ rồi. Gặp lại sau nhé, Johan Damus.”

“……Vâng, thưa Công chúa.”

Cô ta cứ làm vậy hoài.

Rõ ràng cô ta đang cố ý chọc tức tôi mà.

Lần sau tôi sẽ mặt dày không một phản ứng cho cô coi.

***

Sau khi tôi lết được cái thân tồi tàn của mình đến phòng hiệu trưởng.

Vị Hiệu trưởng mới nhậm chức, Olga Hermod, nở một nụ cười thân thiện mà nói.

“Chọn đi. Lớp S hay Lớp F?”

“Huh……?”

Một màn lựa chọn sinh tử tự dưng hiện ra trước mắt tôi.

“Hừm…… Đang đứng mà nói chuyện này thì hơi kỳ nhỉ? Trò có muốn uống gì không? Cà phê? Hay là trà đen?”

“……Em sẽ uống thứ gì mà ngài đưa ạ.”

“Thế thì nước lọc nhé.”

Hiệu trưởng thực sự đưa cho tôi một cốc nước lã tinh khiết!

Thế thì sống tiếp làm chi cho chật đất nữa!

……Tất nhiên, tôi vẫn còn muốn sống lắm. Vấn đề là hai cái lựa chọn mà Hiệu trưởng vừa đưa ra lại mang hàm ý kêu tôi đừng sống nữa.

Về cơ bản thì bà ta đang bảo tôi đi tự sát đấy.

“Không có lựa chọn nào mà nó nằm ở giữa giữa ạ? Lớp A chẳng hạn, hay là Lớp E cũng được……”

“Trò thật sự không hiểu tại sao ta chỉ đưa ra hai lựa chọn đó thôi à?”

“Thật sự không hiểu ạ.”

Mà, nói đúng hơn thì tôi đã đoán ra được một phần nguyên nhân.

Chắc chắn là do cái bài kiểm tra sinh tồn đó rồi.

Tôi không có phạm luật, nhưng điều đó không có nghĩa hành động của tôi là đúng đắn.

Kiểu nó nằm ở mức độ mơ hồ một cách xám xịt ấy.

Thế nên, tôi tin rằng bà ta sẽ không đánh trượt bài thi của mình đâu.

“Không lẽ em đã bất kính với ai đó ạ?”

“Ta có cho trò thêm sự lựa chọn của Lớp S mà. Làm sao nó gọi là tội bất kính được?”

“À.”

Quên mất, đây không phải bắt tôi vào Lớp F, mà là bắt tôi lựa chọn giữa Lớp S và Lớp F mà nhỉ?

Dưới góc nhìn của tôi thì nó là một hình phạt, nhưng đối với người khác thì nó lại là một niềm vinh dự lớn lao mà.

“Thành thật mà nói, ta cũng không biết phải đánh giá trò như thế nào nữa. Ai mà ngờ sẽ có người đóng giả thành giám khảo chứ? Chỉ có kẻ điên mới dám làm như vậy.”

“……”

Cái giọng điệu này nghe giống như tôi đang bị chửi vì tội bất kính, đúng không? Mà dù là gì đi nữa, tôi chắc chắn một điều rằng, Hiệu trưởng không hề ưa tôi rồi.

“Sau khi xem xét lại mọi chuyện, cuối cùng ta phải đưa ra hai kết luận cực đoan. Hoặc là Lớp S, hoặc là Lớp F.”

“Nhưng nếu em không bị đánh trượt ở bài kiểm tra sinh tồn, thì ít nhất em cũng được hạng E chứ? Phần thi lý thuyết của em được điểm A cơ mà, nên sao lại……”

“Điểm A? Ai nói vậy? Trò Johan à, phần thi lý thuyết của trò chỉ có điểm C thôi.”

“……Không phải A sao?”

Khoảnh khắc niềm tin của tôi bị sụp đổ hoàn toàn.

Đợi đã, tôi không được điểm A lý thuyết sao? Trong khi những người khác phải đối mặt với khủng bố, tôi chỉ cắm đầu vào học hành cơ mà?

“Ta hiểu mà. Trò đã làm khá tốt rồi. Nhưng điểm trung bình của học sinh năm 2 nhìn chung lại rất cao, thành ra điểm của trò chỉ ở mức trung bình thôi.”

Cái đám điên khùng đó suốt ngày chỉ biết vung đao múa kiếm thôi, thế mà tụi nó bắt đầu học hành từ khi nào vậy?

Lẽ ra bọn chúng phải dành rất nhiều thời gian cho việc luyện tập hay nằm lười biếng hơn là học hành chứ?

Chuyện này vô lý vãi cả chưởng!

“Hình như do bọn trẻ có đề cương ôn tập đáp án cũ thì phải? Do tình hình học viện năm ngoái khá hỗn loạn, nên các giáo sư cũng khó mà ra đề mới được.”

“Đề cương……”

Với một kẻ không có bạn bè như tôi, đó lại là một món vật phẩm huyền thoại không bao giờ có được.

Lũ hèn hạ khốn khiếp đó! Học hành cho đàng hoàng vào rồi tự lấy điểm bằng chính thực lực của mình đi chứ!

“Còn về phần thi đấu đơn thì khỏi phải nói, trò đứng ở chót bảng luôn. Trong số tất cả các học sinh năm hai đối đầu với năm nhất, người duy nhất bị đánh bại chính là trò đấy, trò Johan à.”

“……”

Cái đó thì đúng là kết quả hiển nhiên rồi.

Dù đám năm nhất có mạnh đến đâu đi nữa, làm sao chúng có thể đánh bại những cỗ máy giết người đã mạnh lên sau khi trải qua 22 vụ khủng bố quy mô lớn trong vòng một năm chứ?

Ngay từ đầu, tôi đã dự tính phần thi đấu tay đôi sẽ nhận điểm thấp nhất rồi.

“Trong trường hợp đó, nếu điểm thi sinh tồn của trò, ngoại trừ điểm sống sót ra, cũng bị đánh giá ở mức thấp nhất, thì việc trò rơi vào Lớp F là điều hiển nhiên rồi.”

“……”

“Ta mừng là trò đã hiểu.”

Olga Hermod gật đầu khi nhìn thấy gương mặt cay đắng của tôi.

Bài kiểm tra sinh tồn đó không phải là vấn đề. Chính cái đề cương chết tiệt đó mới là nguyên nhân khiến cho điểm lý thuyết của tôi bị tụt dốc không phanh.

Tôi hoàn toàn không lường trước được sự tồn tại của nó, nên giờ mới phải đối mặt với tình huống này.

“Nhưng ta cũng có thể nhìn theo cách này. Bài kiểm tra sinh tồn là một bài đánh giá tổng hợp. Nó không chỉ đánh giá năng lực chiến đấu, mà còn cả khả năng phán đoán tình huống và đưa ra chiến thuật.”

“……”

“Và trong tình huống đó, ta phải đánh giá hành động của trò về việc đóng giả làm giám khảo như thế nào đây? Đó mới là phần khó nhất.”

Olga Hermod nói trong khi khuấy nhẹ ly trà của mình bằng chiếc thìa nhỏ.

Trái ngược với vẻ ngoài nghiêm khắc, bà ta lại có sở thích cho đủ mọi thứ như sữa và mật ong vào đồ uống của mình.

Tôi đang nhìn chằm chằm vào ly trà đen đục ngầu ấy, thì đột nhiên bà ta chĩa cây thìa nhỏ trong tay về phía cốc nước lã của tôi.

“Nếu như đánh giá về việc trò đã khiêu khích toàn bộ học sinh năm hai, thì đó sẽ là điểm S. Chỉ với cái lưỡi lươn lẹo của trò thôi, mà trò đã khiến cho một phần ba học sinh bị loại khỏi kỳ thi.”

“Nhưng đó cũng là nội dung của bài thi mà. Có khác biệt gì mấy đâu ạ?”

“Phải, nhưng trò lại là người nắm bắt tình huống nhanh nhất, chọn ra phương án tối ưu để đạt hiệu quả cao nhất, với tổng thiệt hại ít nhất.”

“Không không, ngài nói như thể em đã làm được điều phi thường lắm……”

“Bởi vì trò đã thực sự làm được điều phi thường mà. Trò đã vượt qua tất cả các nguyên tắc mà cả ta lẫn các giáo sư khác đã đặt ra. Nếu xét về điểm đó, ta cho rằng trò xứng đáng được nhận một thành tích vượt trội hơn bất kỳ ai.”

“……Chỉ là may mắn thôi ạ.”

“Nhưng kết quả thì quá rõ ràng. Đó là lý do ta mới cho trò quyền lựa chọn đấy, trò Johan. Trò muốn ta phải đánh giá trò như thế nào đây?”

Nếu vào Lớp S, mỗi ngày tôi sẽ phải tổ chức một buổi fan meeting với đám sát thủ.

Còn nếu vào Lớp F, tôi sẽ bị cuốn vào cuộc đảo chính của đám học sinh trong lớp đó.

Lớp F có thể sẽ bị xử lý bằng hình phạt đuổi học tập thể, nhưng do tôi là một quý tộc nên đó lại là một câu chuyện khác.

Đám thường dân có thể chỉ bị đuổi học thôi, nhưng tôi thì sẽ bị chém đầu vì tội danh chống lại chế độ của Đế Quốc.

Kết cục nào cũng đều chết cả.

Nếu vậy thì……

“Em quyết định rồi ạ.”