WN

Chương 03: Bài kiểm tra phân lớp (2)

2025-09-24

7

Một khung cảnh hỗn loạn như địa ngục trần gian.

Tất nhiên, những học sinh bị loại không có chết thật đâu, mà chỉ tỉnh dậy khỏi ảo ảnh thôi.

Suy cho cùng, cả đấu trường này chỉ là một ma pháp ảo ảnh tạo nên mà bọn họ bị cuốn vào bên trong.

Thế nhưng, xét đến việc có thể nhốt toàn bộ học sinh vào ảo ảnh thế này thôi cũng đủ thấy vị Đại pháp sư kia lợi hại đến nhường nào.

“Hừm.”

Kẻ mạnh thì đi săn đuổi kẻ yếu, trong khi kẻ yếu thì liên minh với nhau chống lại kẻ mạnh.

Có nhóm thì hợp tác với nhau, có nhóm thì phản bội lại nhau.

Giữa chiến trường hỗn loạn ấy, chỉ có một mình tôi là giữ được bình tĩnh.

Tôi cứ ngang nhiên đi lại xung quanh, còn đám học sinh thì chỉ lén lút nhìn tôi, không ai dám làm hại tôi cả.

Mấu chốt chính là sự bình tĩnh.

Dù cho ma pháp hay kiếm khí có bay ngang qua mình ở tứ phía, tôi cũng không được phép chớp mắt.

Xoẹt xoẹt.

Và cũng phải diễn ra trò nữa.

Tôi lôi ra một cuốn sổ tay đã chuẩn bị sẵn trước đó, rồi bắt đầu ghi công thức làm sườn bò hầm.

Điều này sẽ khiến học sinh tưởng rằng đó là bài đánh giá cá nhân của họ.

Thậm chí, tôi còn viết bằng tiếng Hàn để phòng trường hợp có ai đó tò mò nhìn trộm. Cho dù có bị nhìn thấy đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ nghĩ đây là mật mã nào đó thôi.

Trong lúc tôi đang ghi chép, đám học sinh vừa chiến đấu vừa dè chừng ánh mắt của tôi.

Hiển nhiên, cũng có một vài kẻ nhạy bén bắt đầu ngờ vực.

“Hừm, có gì đó hơi kỳ kỳ?”

Một trong số đó là nữ sinh đội mũ phù thủy với tai thỏ, cũng chính là người đã làm tôi bẽ mặt bằng chiêu trò khóc lóc mấy hôm trước.

Ariel Ether.

Nhưng nếu chỉ vì thế mà tỏ ra lúng túng, thì chẳng khác gì một tên trộm đang tự thú tội cả.

Vậy nên, nước đi tốt nhất chính là đối mặt trực diện với nó.

“Trong lúc chiến đấu mà lại lơ đãng sao……”

Xoẹt xoẹt.

Ngay lập tức, tôi viết ra công thức làm món canh kim chi.

Tôi không né tránh ánh mắt của Ariel, ngược lại còn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ta mà ghi chép.

Mặc dù tôi chỉ lẩm bẩm trong miệng thôi, nhưng ở khoảng cách này thì chắc cô ta sẽ hiểu ý tôi truyền đạt.

Nếu như không muốn bị trượt bài thi, thì hãy tiếp tục chiến đấu cho đến chết đi.

Ngay khi nhận được thông điệp của tôi, Ariel liền giật mình mà nhanh chóng quay lại chiến đấu với đám học sinh khác.

Còn kế hoạch nào hoàn hảo hơn cái này không?

Dẫu vậy, tôi cũng cần phải hạn chế tiếp xúc ánh mắt với đám học sinh, tránh trường hợp bọn họ nhận ra tôi có hành xử kỳ lạ.

Tuy nhiên……

“Hừm……?”

Đánh lừa được tất cả mọi người xem ra không hề dễ dàng chút nào.

Trước khi kịp nhận ra, Công chúa Lobelia đã nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc nào không hay.

Tôi vẫn tiếp tục ghi chép, cố né tránh ánh nhìn cô ta như không có gì xảy ra cả.

“Công chúa! Vị giám khảo kia khó tính lắm đó. Chỉ cần nhìn anh ta thôi cũng sẽ bị trừ điểm đấy, Người biết không ạ?”

“Thế à?”

“Cơ mà, Người cứ im lặng nhìn xung quanh từ nãy giờ rồi. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không, chỉ là…… Ta chẳng thấy bóng dáng của Johan Damus ở đâu cả. Tên đó cũng trốn kỹ thật đấy.”

“……Người nói tôi mới để ý, đúng là không thấy hắn ta đâu thật. Hay là hắn bị loại ngay từ đầu rồi chăng?”

“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì ta không chắc nữa.”

Quả nhiên, Công chúa đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Nhưng không có vấn đề gì cả.

Thoạt nhìn có vẻ như kế hoạch “không làm gì cả” sẽ sớm đổ vỡ, nhưng nếu tôi bị xếp vào Lớp F, thì từng giây từng phút trở đi đều trở thành “sự kiện đặc biệt”.

Suy cho cùng, canh đúng thời điểm là yếu tố then chốt để không gây chú ý mà.

Cho dù có nổi bật một chút từ lúc đầu, nhưng nếu tôi im hơi lặng tiếng sau đó, thì sự chú ý của người khác tự khắc sẽ phai nhạt đi thôi.

So với việc bị cuốn vào vòng xoáy rắc rối của Lớp F, thì thà gây ấn tượng từ đầu rồi lặng lẽ chìm xuống còn hơn.

Cứ nhìn qua việc tôi đã ẩn mình suốt một năm qua để rồi cuối cùng vẫn bị bắt quả tang là hiểu.

Vậy nên, tôi cần phải tập trung và đưa ra những lựa chọn khôn ngoan.

“Hửm?”

Blink!

Khi tôi đang sắp xếp suy nghĩ của mình, một tia sáng đột nhiên lóe lên trước mắt tôi.

Có vẻ như kỳ thi đã kết thúc.

Đúng là một lũ quái thai ghê gớm mà, bọn họ đã phân định thắng bại chỉ trong tích tắc.

“Rồi, giờ thì……”

Điểm giữa kỳ.

Vì tôi đã sống sót nên điểm sẽ nằm giữa A và C, nhưng do tôi chẳng làm cái gì cả nên có thể nằm giữa B và D.

Sau khi tính toán mình sẽ được chấm điểm bao nhiêu thì……

“Chắc mình sẽ được xếp vào giữa Lớp C và E.”

Điều này khiến tôi cảm thấy an tâm một chút.

***

Kỳ thi chiến đấu sinh tồn đã kết thúc.

Tôi đã hoàn thành xong phần thi lý thuyết với điểm cao, giờ chỉ còn lại bài thi cuối cùng là trận đấu đơn thôi.

“Oh! Oracle. Cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi.”

“Cái đ*t m— Ý tôi là không, thưa Công chúa. Tôi không phải là Oracle.”

“À phải phải, Johan Damus. Ta chỉ nhầm lẫn chút thôi. Giống như ta cũng nghe nhầm cái câu ‘đ*t’ gì đó mà ngươi vừa nói, phải không nào?”

“……Vâng, tất nhiên rồi ạ.”

“Được rồi, coi như hai chúng ta đều đã nhầm lẫn đi.”

Cái miệng chết tiệt này.

Tôi cần phải cẩn thận hơn mới được.

Có lẽ do ở một mình lâu quá nên tính khí ngày càng tệ đi.

Ừ thì, cô đơn chính là nỗi đau lớn nhất của con người mà……

“Cơ mà làm sao ngươi có thể sống sót trong kỳ thi sinh tồn vừa rồi vậy? Với thực lực hiện tại của ngươi thì khó mà trụ nổi lắm.”

“……”

Vậy ra lúc đó cô ta nhìn mình không phải là trùng hợp ngẫu nhiên nhỉ?

“Có vẻ như ngươi có một cách khá thú vị đấy. Một chiêu trò mà chỉ có một mình ngươi làm được, điều mà ta cũng chẳng thể nghĩ tới.”

“Chỉ là may mắn thôi ạ.”

“Ahaha! Thế tức là mọi loại ma pháp đều bay ngang qua ngươi, còn gươm giáo thì chẳng bao giờ chĩa vào ngươi, hóa ra tất cả đều là do may mắn cả sao? Nếu vậy thì ta đành phải thừa nhận điều đó thôi.”

“……”

Kỹ năng cà khịa người khác của Công chúa thật đáng kinh ngạc mà. Và tính cách cũng tệ hại không kém nữa.

Đây là nhân vật chính của chúng ta ư?

Không, có khi nào do tính cách đó nên cô ta mới là nhân vật chính không?

“Oh, sắp đến lượt của ta rồi. Ta đi đây, Oracle. Hy vọng ngươi cũng đạt điểm cao trong phần thi này.”

“Vâng…… Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lobelia mỉm cười tươi tắn, rồi bước lên sân đấu.

Cô ta sắp phải làm một trong ba phần thi của bài kiểm tra phân lớp, ‘Đấu Tay Đôi’.

Đấu Tay Đôi.

Nội dung bài thi rất đơn giản.

Dựa trên thành tích của năm nhất, học sinh sẽ phải đấu tay đôi với khóa trên hoặc khóa dưới.

Không phải cùng khóa, mà bắt buộc phải chọn trên hoặc dưới. Hình thức này nói thẳng ra thì tàn nhẫn thật sự……

Nếu học sinh năm dưới đánh thắng khóa trên, họ sẽ được xếp hạng từ A đến C.

Ngược lại, nếu học sinh năm trên lại đánh thua khóa dưới, họ sẽ bị rớt thẳng xuống hạng E hoặc F.

Trong trường hợp khóa trên đánh thắng khóa dưới, thì cả hai sẽ được xếp hạng từ B đến D tùy thuộc vào màn thể hiện trong trận đấu.

Tôi thì có lẽ sẽ đấu với khóa dưới rồi, nên dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi chắc chắn sẽ xếp vào giữa Lớp C đến E.

Suy cho cùng, tôi đã sống sót cho phần thi ‘Chiến Đấu Sinh Tồn’ mà, và tôi cũng nắm chắc trong tay điểm A phần thi lý thuyết nữa.

Tiện thể nói luôn, Lớp S chỉ dành cho những học sinh đạt điểm A ở mọi môn, lại còn phải được đánh giá cao trong từng bài kiểm tra nữa.

Theo như tôi nhớ thì, lớp đó chỉ có 7 người học thôi.

Nhưng điều này lại biến bọn họ trở thành kẻ thù chung số một, khi mà những kẻ bên ngoài nhìn vào đố kỵ đến mức muốn trừ khử bọn họ càng sớm càng tốt.

Ugh, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rùng mình rồi.

Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi đã vượt qua bao nhiêu thử thách từ trước tới giờ.

“Chiến thắng thuộc về học sinh năm hai! Lobelia Vicious von Miltonia!”

Trong lúc chờ đợi đến lượt, tôi thoáng bắt gặp được cảnh Lobelia nghiền nát sọ một học sinh năm 3 bằng nắm đấm của mình.

Cứ mỗi lần cô ta tung nắm đấm là như thể có tiếng bom nổ bôm bốp ở ngay bên tai vậy.

Quả là một cảnh tượng rùng rợn mà.

“Tiếp theo! Học sinh năm 2, Johan Damus!”

Đúng lúc tôi vừa nghĩ sắp đến lượt mình, thì đến lượt tôi lên thật.

Giờ thì, ai là người sẽ quyết định điểm số cuối cùng của tôi trong bài kiểm tra phân lớp đây……?!

“Em tên là Dietrich. Rất mong được tiền bối chỉ giáo em trong trận đấu này.”

“Ah, ừm…… H-Hiểu rồi. Anh tên là Johan Damus.”

Tóc đen ngầu.

Đôi mắt xanh lam lấp lánh.

Một ngoại hình ngang hàng với dàn nhân vật chính.

Một cái tên rất nổi bật trong số học sinh mới nhập học năm nay.

Và là một trong những nhân vật có thể chơi được của game <Promotion Tale>, ngoài nữ chính Lobelia ra.

“Cái éo gì vậy……”

Ngay bây giờ, trước mắt tôi chính là ‘Kiếm Thánh’ trong tương lai, đang chĩa thanh kiếm với khí thế lạnh lẽo về phía mình.

Tại sao tôi lại phải đấu với tên này chứ?!

Không, sao cũng được.

Cũng chẳng quan trọng gì nếu tôi vô tình gặp phải nhân vật có liên quan đến nguyên tác. Thành thật mà nói, dù có gặp ai đi chăng nữa, tôi cũng đủ tự tin rằng mình sẽ bị đánh đập tơi bời mà thôi.

Tuy nhiên.

Có một điều khiến tôi lo lắng……

“……Tiền bối là quý tộc, có phải không?”

Tôi không thể tưởng tượng nổi thằng nhóc ngây thơ kia đang nghĩ cái gì trong đầu khi nhìn thấy tôi.

Nào, đừng có như vậy mà.

Đừng có siết chặt thanh kiếm rồi nói bằng giọng điệu căng thẳng không cần thiết đó chứ.

Không phải tất cả quý tộc đều là thiên tài đâu. Đó là một định kiến dở hơi đấy.

Ừ thì, đúng là học sinh quý tộc thường vượt trội hơn thường dân.

Có lẽ do bọn họ được ăn uống đầy đủ và huấn luyện bài bản từ nhỏ.

Chưa kể, tài năng bẩm sinh truyền qua huyết thống cũng góp một phần không nhỏ nữa.

Giữa thường dân và quý tộc luôn tồn tại một bức tường vô hình mà ai cũng có thể nhận ra được.

Nhưng tôi thì lại khác.

Ăn ngon và huấn luyện bài bản thì đã sao?

Nếu không có tài năng, tôi chẳng là cái thá gì so với mấy kẻ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cả.

“Vậy thì, em lên đây.”

“Hả?”

Keng!

Trong chớp mắt, một lưỡi kiếm liền chém ngay phía trước cổ tôi.

Cái, thằng nhóc điên rồ này?!

Một cơn đau tê dại chạy dọc khắp cánh tay đang siết chặt thanh kiếm.

Chỉ với một đòn vừa nãy thôi, mà tôi suýt chút nữa đã trượt bài thi rồi.

Không, vốn dĩ ngay từ đầu tôi không hề nghĩ mình sẽ chiến thắng. Nhưng ít nhất cũng nên cho bọn họ thấy mình đã có cố gắng chứ?

“Hự!”

Một nhát chém bằng tất cả những gì mình đang có.

Tôi cứ ngỡ mình đã ra một đòn phản công chí mạng, nhưng Dietrich chỉ hờ hững chặn lại như thể chẳng có gì to tát cả.

Nhìn cách thằng nhóc đó nhẹ nhàng đỡ đòn của tôi như đang phủi phủi bụi bẩn, tôi càng nhận ra khoảng cách sức mạnh giữa hai bên lớn đến mức nào.

Phải rồi, đến nước này thì chắc Dietrich sẽ nhận ra tôi chỉ là một kẻ yếu đuối thôi……

KENG!

Cơn đau ở cánh tay tôi càng dữ dội hơn nữa.

Khoan đã, cái thằng nhóc này?!

Tại sao nó lại càng đánh mạnh hơn nữa vậy??

***

Dietrich vốn là một thường dân, hay nói đúng hơn là một đứa trẻ mồ côi lang thang trong những con hẻm tăm tối.

Lý do cậu có thể nhập học ở Cradle đều là do cậu đã kết bạn đúng người tốt.

Người bạn ấy có tên là Kult. Dù cũng xuất thân từ khu ổ chuột giống như Dietrich, anh lại thông minh và khôn ngoan hơn nhiều.

Kult đã dùng trí tuệ của mình để chẩn đoán và chữa khỏi căn bệnh nan y của một tiểu thư quý tộc lâu đời. Đổi lại, anh được nhận làm con nuôi.

Sau đó, anh đã đưa Dietrich theo làm thân cận để cậu có cơ hội học kiếm thuật.

“Cậu có tài năng, Dietrich. Cứ nghĩ đây là một ân tình đi. Sau này nhớ trả lại là được.”

Lẽ ra cuộc đời của Dietrich sẽ kết thúc ở con hẻm bẩn thỉu kia, nhưng nhờ được học kiếm thuật, cậu nhanh chóng thể hiện được tài năng nổi bật của mình.

Chính vì thế, Dietrich đã có thể theo học Cradle với tư cách là học sinh được nhận học bổng.

Tất cả đều là nhờ có Kult, người đã trao cho cậu cơ hội, và cũng là người đầu tiên phát hiện ra tài năng của cậu.

Thế nên, Dietrich luôn tin tưởng vào lời nói của Kult.

- Dietrich, nếu một ngày nào đó cậu phải đối đầu với quý tộc, hãy dốc hết toàn lực ngay từ đầu.

- Tại sao?

- Bởi vì……

KENG!

Âm thanh của kim loại nặng va chạm nhau vang lên, kéo Dietrich quay trở lại thực tại.

Bài kiểm tra phân lớp.

Đối thủ của cậu là một học sinh quý tộc khóa trên.

Việc đối đầu với học sinh khóa trên là điều Dietrich đã sớm dự đoán từ trước. Do Dietrich là học sinh được nhận học bổng, nên chuyện đó là điều hiển nhiên thôi.

Tuy nhiên, điều cậu không ngờ tới đó là đối thủ lại là một quý tộc.

Ngay trong lần giao chiến đầu tiên, Dietrich nhận ra đối phương chỉ suýt soát đỡ được thanh kiếm của mình.

Đây rõ ràng là động tác của một kẻ nghiệp dư.

Thế nhưng……

‘Sức mạnh dồn vào nhát chém thì lại khá đáng kể.’

Tất nhiên, theo tiêu chuẩn của Dietrich, đòn tấn công đó chẳng khác gì muỗi đốt inox vậy.

Nếu người đó không phải là quý tộc, chắc hẳn cậu đã đánh giá tên này chỉ là một kẻ nghiệp dư tầm thường thôi.

Tuy nhiên……

- Quý tộc sẽ không dùng toàn lực đối với thường dân đâu.

Kult đã nói như vậy.

Những học sinh quý tộc không bao giờ tung hết sức ngay từ đầu.

Một phần là vì chúng khinh thường học sinh thường dân, nhưng đồng thời cũng là vì sự thể diện.

Ai lại coi việc quý tộc dốc toàn lực chỉ để đánh thường dân là một niềm danh dự đáng tự hào chứ?

Thế nên, Kult từng nói rằng đòn tấn công đầu tiên của bọn chúng chỉ đạt tới 30% sức mạnh thực sự thôi.

Sau đó, chúng sẽ từ từ nâng sức mạnh lên, và từng bước áp đảo đối phương.

‘Hóa ra đây chỉ mới 30%.’

Quả nhiên, quý tộc vẫn là quý tộc.

Một lực chém mà người bình thường phải dồn hết sức mới có thể làm được, hóa ra chỉ là một phần ba sức mạnh đối với anh ta thôi.

Nếu Kult không nhắc nhở cậu từ trước, thì có lẽ Dietrich đã bị đánh lừa mà mất cảnh giác rồi.

- Vì thế Dietrich à, nếu trận đấu cứ kéo dài thì cậu sẽ gặp bất lợi đó. Quý tộc từ nhỏ đã uống rất nhiều ma dược, nên lượng ma lực của chúng chắc chắn vượt xa cậu nhiều.

Nếu đây chỉ mới 30% sức mạnh thôi, thì tuyệt đối không thể chủ quan được.

Nếu vậy thì……

‘Mình sẽ dùng toàn lực và hạ gục anh ta trong một đòn!’

Dietrich lập tức chuyển hóa toàn bộ ma lực thành kiếm khí, rồi vung nhát chém thẳng về phía Johan.

“Eh…?”

Johan Damus.

Lần đầu tiên cậu trải qua sinh tử trong đời.