Nghe nó giống như một lời bào chữa, nhưng thực ra tôi có lý do tại sao mình lại không có bạn bè.
Tôi không thể gần gũi với đám đó được.
Làm sao tôi có thể hòa nhập với mấy đứa vừa khóc vừa cười khi kể về việc mình đã sống sót sau những vụ khủng bố được chứ?
Do không có chủ đề chung để nói chuyện, nên tôi mặc nhiên trở thành một con sói cô độc.
Rồi còn bây giờ.
Hình như tôi không có đủ “chất người” hay sao ấy, mà giờ tôi phải ăn trưa trong cái hoàn cảnh mấy thằng kia cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, và bàn tán xôn xao chỉ vì thấy tôi ăn trưa một mình.
Tôi có thể ăn trưa một mình mà, con mọe nó.
Sao chúng nó cứ ầm ĩ cả lên chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này chứ……
Ừ thì, có thể do đang sống ở thế giới khác nên văn hóa cũng khác biệt theo, nhưng thế này vẫn quá đáng lắm rồi đó.
Bấy giờ, trong lúc tôi đang ăn trưa và hứng chịu ánh mắt của người khác, thì có một chuyện đã xảy ra.
“Người đó có phải……”
“Là tiểu thư.”
Khu vực xung quanh lối vào căng tin đột nhiên trở nên ồn ào, và có một người xuất hiện ngay sau đó.
Một nữ sinh đội mũ phù thủy như thể muốn khoe với thế giới rằng cô chính là một pháp sư.
Nhìn cách chiếc mũ thỉnh thoảng lắc qua lắc lại, tôi đoán phần bị mũ che đi chính là đôi tai đặc trưng của thú nhân.
Hầu hết các bộ tộc man rợ đều là thú nhân cả, nên cũng dễ hiểu tại sao họ lại giấu đi đôi tai của mình.
‘Mà đám chiến binh man rợ đó cũng từng tấn công Cradle một lần mà.’
Nó cũng là một trong 22 vụ khủng bố ở học viện.
Có phải do điều đó chăng? Đôi mắt đỏ rực dưới vành mũ cứ đảo qua đảo lại nhìn xung quanh như thể lần đầu tiên cô mới đến nơi này, hoặc cũng có thể cô đang dò xét ánh mắt của mọi người.
Nhìn cái kiểu mái tóc trắng xóa của cô được tết gọn gàng và buông xõa xuống một bên vai, một mô típ cũ rích liền hiện lên trong đầu tôi.
‘Cô ta sắp chết rồi.’
Vì một lý do nào đó, kiểu tóc ấy thường dành cho mấy bà mẹ của nhân vật chính, hoặc mấy nhân vật nữ yếu đuối. Nó còn được gọi là “kiểu tóc đoản mệnh” nữa cơ.
Nghe nó giống như một trò đùa, nhưng xét đến việc tôi đang sống trong một thế giới game, thì nó chẳng hài hước chút nào cả.
“Tiểu thư, người đang tìm kiếm ai sao?”
“Huh? À, ừm! P-Phải……”
Hình như có câu “Bi kịch chỉ giải trí khi nạn nhân không phải chúng ta.” đúng không?
Trông cô ấy có phần hơi đáng yêu khi đang lúng túng vì lần đầu đến căng tin bình dân, nơi có số lượng thường dân đông đúc.
Phải, ngay cả khi tiểu thư Ariel là một vũ khí sống có thể huỷ diệt nhân loại bằng ma pháp, chỉ cần nhìn dáng vẻ bình dị đó thôi cũng đủ khiến người ta tin rằng cô chỉ là một nữ sinh bình thường.
Tuy nhiên……
“……Không sao cả, ta tìm thấy rồi.”
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy bắt đầu tiến về phía chỗ tôi.
Cô gái ấy, khi nãy vẫn còn là một vai phụ trong vở hài kịch từ xa, bỗng trở thành vai chính trong vở bi kịch đang tiến thẳng về phía tôi.
“Aish, chết tiệt. Ăn trưa thôi mà cũng không được yên nữa.”
“Eh?!”
Ngay khi cô ấy ngồi xuống trước mặt, tôi liền buông ra một tiếng thở dài nặng trĩu.
“……Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người công khai ghét bỏ thú nhân đấy.”
“Không, đừng có dùng lý do thú nhân làm lá chắn hèn hạ đó, tiểu thư Ariel. Nếu cô là tôi, liệu cô có muốn ăn trước mặt một người trong nhóm đã đe dọa mình vào tối qua không?”
Tự dưng chui ra từ đầu rồi lại gắn mác tôi là kẻ kỳ thị thú nhân vậy? Đúng là đồng đội của nhân vật chính mà, rất giỏi trong việc đá đểu người khác.
“……Được rồi, tôi thừa nhận mình đã hơi lỡ lời. Nhưng tôi thấy cậu ngồi ăn một mình nên chỉ muốn ngồi chung thôi, vậy mà cậu nói nặng lời quá đấy.”
“Không, tôi có thể ăn một mình. Chẳng phải tiểu thư Ariel cũng thỉnh thoảng ngồi ăn một mình hay sao?”
“Sao cậu lại nói những lời tàn nhẫn như vậy chứ……!”
Đôi mắt của Ariel bỗng nhiên ngấn lệ.
Ủa khoan đã, sao cô ta lại khóc chứ?
Cô ta đã hiểu và thậm chí còn xin lỗi tôi vì đã phá hỏng bữa ăn mà?
Giờ tự dưng lại tung ra một đòn hiểm bất ngờ ngay lúc tôi không phòng bị là sao rứa?
“Tên khốn độc ác này!”
“Cậu là ai mà dám nói những lời như thế với tiểu thư hả?!”
Tôi còn chẳng kịp phản ứng gì, thì lại bị phơi bày trước làn sóng chỉ trích dữ dội trong tích tắc.
Con mọe nó, tôi chỉ muốn ngồi ăn trưa một mình thôi mà. Sao ai cũng sồn sồn lên hết vậy?
Các ngươi mới là một lũ khốn nạn thì có!
***
Giống như bao học sinh cùng tuổi cô, Ariel lập tức chạy đi mách với người mà cô tin tưởng nhất sau khi nghe những lời xúc phạm từ Johan.
“Tên đó đúng là một thằng khốn nạn mà.”
“Ra là vậy, Ariel. Thấy cô tức giận như vậy là ta hiểu rồi. Ta đã dặn chỉ quan sát từ đằng xa thôi, nhưng cô lại chủ động tiếp cận cậu ta để rồi bị sỉ nhục, phải không?”
“………Vâng.”
Cô liền thú tội ngay lập tức.
Sai lầm lớn nhất của Ariel chính là đi tiếp cận Johan mà lại không nghĩ đến vị trí của cậu.
Dẫu vậy, cô thực sự chỉ muốn ngồi cùng Johan vì thấy cậu đang ngồi ăn một mình.
Thế mà những gì cô nhận lại được chỉ là lời lẽ nặng nề.
Điều đó đã khiến cho Ariel bị tổn thương sâu sắc.
“N-Nhưng tên khốn đó dám nói tôi hay ngồi ăn một mình đấy!”
“Oh, thế thì có hơi quá đáng thật.”
Trong học viện Cradle, việc chỉ ra ai đó đang ngồi ăn một mình được xem như một sự xúc phạm vô cùng lớn.
Thường dân thì phải đoàn kết với nhau để chống lại quý tộc, còn quý tộc thì sẽ luôn có người hầu đi cùng.
Chính xác hơn thì người hầu chỉ đứng ở bên cạnh họ thôi, chứ không có ngồi ăn cùng nhau, nhưng ít ra họ không có ở một mình.
Đó là lẽ thường tình ở nơi đây rồi.
Nhưng nếu quý tộc ngồi ăn một mình thì sao? Nghĩa là bọn họ thậm chí còn chẳng có nổi một người hầu phục vụ cho mình nữa.
Từ đó suy ra hai khả năng, hoặc gia tộc họ bị sa sút đến mức chỉ là quý tộc trên danh nghĩa, hoặc người đó bị chính gia tộc ruồng bỏ.
Và vấn đề ở chỗ, đó là Ariel thực sự bị chính gia tộc mình ruồng bỏ, chỉ vì cô mang trong người dòng máu của một thú nhân.
Nó đã trở thành một vết thương khắc sâu trong tim Ariel.
“Dù vậy, ta vẫn nghĩ cậu ta không có ý đó đâu. Có lẽ cậu ta chỉ tự giễu bản thân vì biết mình cũng ngồi ăn một mình chăng?”
“Không! Cái tên tóc xám khốn khiếp đó! Chỉ cần nhìn cái màu tóc đó cũng đủ hiểu rồi! Kiểu gì hắn ta cũng sẽ gây rắc rối cho mà xem!”
“Đó là một định kiến khá táo bạo đấy. Ta chỉ thấy cô đang bị mù quáng bởi cơn phẫn nộ thôi.”
“Công chúa quả thực có mắt nhìn người rất chuẩn xác, nhưng tôi cũng không có kém cạnh gì đâu ạ? Tên đó chắc chắn là một kẻ nham hiểm độc ác!”
“Ồ, cái này thì ta mới nghe lần đầu đấy. Từ khi nào mà mắt nhìn người của cô đã trở nên tinh tường thế này vậy?”
“Từ lúc tôi quyết định đi theo Công chúa.”
“Rồi rồi, ta thừa nhận. Có vẻ như cô cũng có con mắt nhìn người.”
Lobelia chỉ biết cười khổ trước cái cách nịnh bợ trơ trẽn của Ariel.
Do cô không thể phản bác được nữa, nên cuộc đấu khẩu này có thể nói chiến thắng thuộc về Ariel.
Tuy nhiên……
“Nhưng trước mắt thì cứ theo dõi chút đã.”
“……”
“Chúng ta vẫn chưa thu thập đủ thông tin về cậu ta mà……”
Lobelia đưa mắt nhìn về cuốn lịch treo trên tường, rồi mỉm cười.
“Với lại, cũng sắp tới lúc để kiểm tra xem cậu ta thực sự là người thế nào rồi.”
Ngày khai giảng đã gần kề.
Thời điểm học sinh mới nhập học, và học sinh cũ sẽ lên lớp mới.
Đây cũng chính là lúc Cradle công bố điểm số tổng kết của cả năm học.
Đúng vậy.
“Con người sẽ bộc lộ bản chất khi bị đẩy vào đường cùng.”
Bài kiểm tra phân lớp.
Giai đoạn đầu của kỳ thi đánh giá thực chiến tổng hợp cuối cùng cũng đã đến.
***
Chỉ có một quốc gia duy nhất trên lục địa, đó là Đế Quốc Miltonia.
Thực ra, mấy năm trước vẫn còn rất nhiều quốc gia khác, nhưng tất cả đều đã bị Đế Quốc chinh phục hết rồi.
Một quốc gia đã nuốt chửng toàn bộ lục địa.
Liệu có hệ quả gì không?
Dĩ nhiên là có rồi.
Thay vì ổn định tình hình đất nước, Đế Quốc lại liên tục gây ra nhiều chiến tranh chinh phạt, dẫn đến nội bộ bên trong bị mục nát hoàn toàn.
Vậy trong hoàn cảnh ấy, điều gì sẽ xảy ra đối với học viện Cradle, nơi được cho là giáo dục hàng đầu của Đế Quốc?
Chắc chắn nó không được yên ổn rồi.
Không chỉ có đủ thể loại tổ chức hoạt động bí mật trong Đế Quốc, mà còn có quân phản loạn, man tộc, cuồng tín, và cả những kẻ tâm thần khác nữa.
Tất cả bọn chúng đều lần lượt kéo đến tấn công Cradle ít nhất một lần.
Nó được đặt tên là ‘Cradle’, vì họ cho rằng nơi đây chính là cái nôi nuôi dưỡng những nhân tài xuất sắc nhất trong một môi trường tốt nhất.
Nhưng trớ trêu thay, nó lại trở thành nơi hỗn loạn nhất trên Đế Quốc.
Mà một phần cũng là do ông Hiệu trưởng đã bòn rút hết ngân sách của học viện. Đến cả ngân sách dành cho hệ thống an ninh còn bị cuỗm mất nữa cơ, nên mới xảy ra nông nỗi như thế này.
Kết quả là, có tới 22 vụ khủng bố diễn ra tại học viện. Ngoài ra, còn có những vụ tấn công đơn lẻ ở một số khu vực khác nhiều đến mức không đếm xuể.
Vậy, nếu hành vi tham nhũng của Hiệu trưởng bị phơi bày trước tình thế hỗn loạn này, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Còn sao chăng gì nữa.
Bị cách chức thôi.
Và để thế chỗ cho ông Hiệu trưởng vừa mới bị đá kia, Đế Quốc đã mời một người mới. Trông người đó không khác gì một bà lão hiền lành mà ta hay gặp ở vùng quê.
“Rất vui khi được gặp các học trò thân mến. Ta tên là Olga Hermod, và bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đảm nhiệm chức vụ Hiệu trưởng của học viện này.”
Đồng thời, bà còn là một trong ba Đại pháp sư duy nhất còn tồn tại trong thời đại này.
Có vẻ như Hoàng đế đã chính thức tuyên bố sẽ bảo vệ học viện Cradle từ hôm nay.
Đây mới chính là bản lĩnh thực sự của một người cầm quyền.
Mặc dù cái tên Hoàng đế điên rồ đó toàn phát động chiến tranh kể từ khi kế vị, nhưng lần này thì ông ta đã chọn đúng người rồi.
Nói chung là, chỉ cần có sự hiện diện của bà ta ở đây, thì học viện sẽ trở nên yên ổn hơn thôi.
Dù kẻ thù có mạnh đến cỡ nào đi nữa, thì có bao nhiêu kẻ ngu dốt dám đi thách thức với kết giới phòng ngự của một Đại pháp sư chứ? Suy nghĩ đơn giản thôi, nó chả đáng chút nào cả.
Huống chi, bà còn là một bậc thầy về ma pháp phòng thủ.
“Thật là một vinh hạnh lớn khi được giao phó dẫn dắt các trò, những tương lai trẻ của Đế Quốc này.”
Suy cho cùng, Olga là một pháo đài sống đúng nghĩa, thành thạo cả ma pháp ảo ảnh lẫn không gian.
Nhưng dẫu vậy, vấn đề vẫn sẽ phát sinh. Nếu vấn đề xảy ra từ bên trong, thì đến bà ta cũng không thể ngăn cản nổi.
Thế nên, trong học kỳ 1 năm 2 sắp tới……
Sự kiện lớn nhất mà mình cần phải chuẩn bị đối phó là gì?
“Được rồi, nói chuyện dong dài thế là đủ rồi. Giờ thì chúng ta bắt đầu bài kiểm tra phân lớp thôi.”
Chính là bài kiểm tra phân lớp.
Không, cụ thể hơn là kết quả đằng sau đó cơ.
Việc ngang nhiên phân chia các học sinh từ hạng S đến F như vậy chính là nguyên nhân gây ra các vấn đề.
Tất nhiên, hệ thống phân hạng này vốn đã tồn tại từ trước rồi. Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì nghiêm trọng cả, hoặc cũng có thể là do nó vẫn chưa bùng nổ đúng thời điểm.
Nhưng có một điều mà Olga Hermod vẫn không hay biết.
“Vậy thì, ta chúc các trò may mắn.”
Những học sinh đang đứng ở đây trong năm nay sẽ có tâm trạng như thế nào?
Khi mà họ phải dẫm lên xác đồng đội đi tiếp, để rồi lại bị đóng dấu chữ F trên trán mình?
Rồi họ sẽ phản ứng ra sao, và lòng tự trọng của họ sẽ bị tổn thương đến mức nào?
Một cuộc nổi dậy của những kẻ yếu thế sẽ bùng nổ.
Nếu tôi không cẩn thận, tôi có thể bị cuốn theo sự hỗn loạn ấy.
Thế nên, điều tôi cần phải làm chỉ có một.
“Tránh xa Lớp S và F ra.”
Chỉ cần tôi không đứng trên đỉnh cao hay dưới đáy vực sâu trong bài kiểm tra phân lớp thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Blink!
Khoảnh khắc đũa phép của Olga vừa sáng lên, khung cảnh trước mắt tôi lập tức thay đổi.
Đúng như mong đợi từ một bậc thầy về ảo ảnh, bà ta đã đưa toàn bộ học sinh vào ảo ảnh sống động đến chân thực.
Nội dung bài thi lần này chính là “Chiến Đấu Sinh Tồn”.
Nói đơn giản thì, nó là thử thách sống sót bằng mọi giá.
Toàn bộ học sinh sẽ được đưa vào cùng một khu vực, rồi số lượng sẽ bị loại bớt đi từ từ.
Đây không chỉ là bài kiểm tra sức mạnh, mà còn đánh giá khả năng ứng phó với tình huống nữa.
Kẻ yếu có thể liên minh với nhau để chống lại kẻ mạnh, hoặc chọn tránh giao tranh và tìm cách ẩn mình.
Tất cả mọi lựa chọn đều sẽ được đánh giá hết. Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là sống sót.
Chỉ cần tôi sống sót là đủ để tránh phân vào Lớp F rồi.
“Giờ thì……”
Tất nhiên, tôi không tự tin mình có thể làm được điều gì cả.
Hầu như không có đối thủ nào mà tôi có thể hạ gục bằng thực lực hiện tại được. Vậy làm cách nào tôi có thể đối phó với những cỗ máy thiện chiến dày dặn kinh nghiệm kia?
Tôi còn chẳng có bạn bè để mà lập đội.
Đi trốn chăng? Chỉ có những học sinh có kỹ năng ẩn thân đặc biệt mới làm được điều đó thôi.
Vậy nên tôi buộc phải nghĩ cách khác để sống sót.
Và cuối cùng, tôi đã tìm ra được câu trả lời.
Nếu đã không thể tỏa sáng trên sân khấu, thì hãy rời khỏi sân khấu ngay từ ban đầu.
“Chào mừng các em đến với bài thi!”
Ma pháp ảo ảnh: [Biến Hình]
Thay đổi khuôn mặt, thay đổi vóc dáng.
“Như các em đã thấy thông báo lơ lửng ở trên trời, bài thi lần này sẽ kiểm tra khả năng ứng biến của các em.”
Ma pháp ảo ảnh: [Ngụy Trang]
Thay đổi bầu không khí, thay đổi quần áo.
“Hãy giảm bớt số người thi trong các em. Cách thức không quan trọng. Bài thi vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi số lượng chỉ còn lại một phần ba, và ta sẽ đánh giá khả năng của các em theo thời gian thực, vậy nên hãy cố gắng lên nhé!”
Và thêm một chút diễn xuất nữa.
Sau khi cải trang thành giám khảo mà không phải là học sinh làm bài kiểm tra, tôi mạnh dạn tuyên bố.
“Giờ thì, bài kiểm tra bắt đầu!”
Khung cảnh lập tức rơi vào hỗn loạn.
***
Một bài thi sinh tồn, bằng cách ném học sinh vào một không gian giả lập.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng nó lại rất hiệu quả trong việc kiểm chứng năng lực của học sinh.
Olga quan sát học sinh với vẻ mặt nhân hậu.
Có phải do bọn trẻ là những chiến binh kỳ cựu đã vượt qua mọi nghịch cảnh không?
Dù cho khung cảnh xung quanh thay đổi đột ngột, bọn trẻ vẫn nhanh chóng thích nghi ngay sau đó.
Thế nhưng……
“Tên điên rồ đó là ai vậy……?”
Ngay cả một người phụ nữ nhân hậu như bà cũng phải thốt lên hai chữ ‘điên rồ’.
Kỳ thi lần này vốn dĩ không có giám khảo. Tất cả đấu trường chỉ là ảo ảnh thôi, và nội dung bài thi thì đã được thông báo ở trên trời để học sinh tự đọc hiểu rồi.
Việc nhanh chóng nhận ra mục đích của bài thi cũng là một phần trong thử thách.
Thế mà bỗng dưng, lại có một kẻ điên rồ nào đó giả vờ làm giám khảo, rồi bắt đầu khiêu khích các học sinh.
Hắn hành xử tự nhiên đến mức trong thoáng chốc, Olga còn tưởng rằng học viện đã tự ý sắp xếp ban giám khảo thật vào.
Nhưng sau khi quan sát kỹ lại, bà mới phát hiện ra đó chỉ là một học sinh đang dùng ma pháp ‘Biến Hình’ và ‘Ngụy Trang’ để đóng giả.
“Đúng là một đứa nham hiểm mà……”
Một lần nữa, ánh mắt tinh tường của Ariel đã được chứng minh giá trị.

