Trong các tác phẩm hư cấu xoay quanh chủ đề chuyển sinh hay xuyên không, sẽ luôn luôn tồn tại một lũ khốn tự nhận mình là “nhân vật quần chúng”.
Chúng nó sẽ tranh nhau cướp hết cơ duyên vốn thuộc về nhân vật chính.
Hoặc làm bộ mình cần phải ngăn chặn những sự cố trước khi nó xảy ra.
Hay là xen vào những vấn đề của nhân vật mà lẽ ra không được dính dáng tới, dù biết rõ mình sẽ tự chuốc lấy tai họa.
Nói trắng ra thì, toàn làm những chuyện tuyệt đối không nên đụng vào, rồi lại giả ngu như thể mình chẳng biết gì cả.
Tất nhiên, tôi nghĩ điều đó cũng không hẳn là xấu. Miễn là bọn họ dám chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra, thì đâu có gì phải bàn cãi đâu?
Chỉ cần có quyết tâm muốn thay đổi điều gì đó, thì kẻ đó cũng xứng đáng làm nhân vật chính.
Tuy nhiên, nếu đã có nhân vật chính và nhân vật phụ trên sân khấu rồi, thì chẳng phải cũng nên có một nhân vật làm khán giả giống như tôi, phải không?
Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì gây cản trở con đường của nhân vật chính cả.
Học viện danh giá hàng đầu của Đế Quốc, ‘Cradle’.
Ờ thì, thực ra chỉ có một học viện thôi, nhưng người ta vẫn gọi nó là học viện hàng đầu.
Nói chung là, do con cháu quý tộc bắt buộc phải theo học nơi đây, nên tôi đành phải ở chung một chỗ với các nhân vật chính.
Thế nhưng, tôi chưa từng cướp lấy cơ duyên nào, cũng như độc chiếm thứ gì cho lợi ích bản thân cả. Và tôi cũng chưa hề tiếp xúc với những nhân vật quần chúng đã bị đá ra khỏi sân khấu vì lòng thương hại nữa.
Còn mấy sự kiện chính thì sao?
Tôi còn chẳng thèm bén mảng lại gần nó luôn. Nhân vật chính có lẽ còn chẳng biết tên tôi là gì nữa cơ.
Kẻ nào phải chết thì sẽ chết, kẻ nào phải sống thì sẽ sống.
Cứ như thế, tôi đã tránh được toàn bộ các sự kiện, và sống yên ổn suốt một năm qua ở Cradle.
Và ngày mai sẽ là một ngày trọng đại, khi mà sân khấu bắt đầu chuyển cảnh từ bên trong Cradle sang thế giới bên ngoài.
Một khi điều đó xảy ra, Học viện Cradle, nơi từng xảy ra nhiều vụ khủng bố và thảm họa, giờ sẽ trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Còn tôi thì chỉ cần lặng lẽ tốt nghiệp, rồi ngoan ngoãn kế thừa gia tộc là xong.
Tuy nhiên, tôi không được phép quên một điều rằng, mọi chuyện chỉ kết thúc khi nó thực sự đã kết thúc.
“Chỉ có một câu hỏi thôi, Johan Damus. Ta muốn ngươi phải trả lời thành thật cho ta. Rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì hả?”
“Nhưng tôi đâu có làm gì sai đâu……?”
Vào nửa đêm.
Một nhóm người đột nhiên xông vào phòng ký túc xá và ngang nhiên đe dọa tôi. Trong số đó, người nổi bật nhất chính là cô gái tóc đỏ đang ngồi vắt chân trên giường mình.
Lobelia Vicious von Miltonia.
Một trong những ứng cử viên thừa kế ngai vàng của Đế Quốc rộng lớn này, và cũng là nữ chính trong game <Promotion Tale> mà tôi từng chơi. Giờ đây, người đứng trên đỉnh cao quyền lực ấy lại đang trực tiếp thẩm vấn tôi.
“Ngươi muốn biết ngươi đã làm gì sai à? Đúng như ngươi nói. Ngươi không hề làm gì sai cả.”
Nghe nói khi ai đó sắp chết, nhân vật chính thường sẽ xuất hiện.
“Suốt một năm qua, có tới 22 vụ khủng bố xảy ra trong học viện, vậy mà ngươi lại không hề vướng phải bất kỳ một biến cố nào cả. Cứ như thể ngươi đã biết trước về nó vậy. Làm sao có thể như vậy được nhỉ?”
Cái quái? Nghe oan ức vãi chưởng ra.
Tôi méo thể ưa nổi cái tình huống hoang đường này được.
***
“Lúc bọn giả kim ‘Ex Machina’ hack toàn bộ hệ thống an ninh của Cradle, ngươi đã ở đâu?”
“……”
“Lúc bọn pháp sư hắc ám của ‘Under Chain’ tấn công bằng đội quân undead thì sao?”
“……”
“Lúc bọn cuồng tín của ‘Eden’ tẩy não các học viên năm nhất thì ngươi đã làm gì?”
“……”
“Rồi lúc bọn sùng bái quỷ dữ ‘Lemegeton’ phá hủy cổng chính học viện nữa?”
“……”
“Trong tất cả những sự cố ấy, chỉ có một mình ngươi là không bị liên lụy gì hết.”
Không thể tin được mình lại bị nghi ngờ đến mức này chỉ vì không làm gì cả.
Mà khổ nỗi là, tôi hiểu được sự hoài nghi đó. Rất nhiều sự cố đã xảy ra dồn dập như thế kia, thế mà tôi lại không bị hề hấn gì thì đúng là vô lý thật.
Cơ mà đây có phải là học viện số một của Đế Quốc không vậy?
Vườn hoa sau nhà tôi có khi còn an toàn hơn nhiều đấy.
“Làm sao có thể như vậy được nhỉ?”
“……Tôi nghĩ chúng ta có một chút hiểu lầm ở đây ạ.”
“Hiểu lầm? Ngươi vui tính thật đó. Ta chỉ đơn giản đặt ra câu hỏi thôi, vậy mà ngươi nói như thể ta đang ép buộc ngươi thú tội hay gì à?”
“……”
“Trả lời.”
“L-Làm gì có đâu ạ? Chỉ là tôi hơi bị bất ngờ thôi.”
“Ngươi rất biết hợp tác đấy! Ta tin rằng ngươi vẫn sẽ tiếp tục như vậy.”
“Tất nhiên rồi, thưa Công chúa!”
Bình tĩnh, hãy xem xét lại mọi chuyện đã.
Tình hình hiện tại có nguy hiểm không?
Nhìn vào đám người đang bao vây xung quanh tôi thì có thể nói là có.
Tuy nhiên, tôi vô tội.
Tôi không phải là gián điệp của tổ chức nào cả, và tôi cũng không có lý do gì phải sợ hãi trước tình huống bây giờ.
Điều tôi cần làm lúc này chỉ có một.
“Làm sao ngươi biết được những sự cố đó sẽ xảy ra?”
“Tôi hiểu sự nghi ngờ của người, nhưng tôi hoàn toàn vô tội. Nếu tôi là đồng lõa của bọn chúng ngay từ đầu thì……”
“Ta biết. Điều đó sẽ thật vô lý. Những vụ tấn công từ trước tới giờ không phải chỉ do một tổ chức gây ra. Vì thế ngươi không thể được thông báo trước toàn bộ những sự cố đó được.”
“Vâng……”
Lobelia lặp lại chính xác những gì tôi đang định nói.
Quả nhiên là một trong những ứng cử viên thừa kế ngai vàng mà, cô ta không hề ngu ngốc chút nào cả.
Mà thật ra chỉ cần động não một chút thì ai cũng sẽ nghĩ ra thôi……
“Tuy nhiên, thật khó tin khi tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp được. Vậy nên, ta có hai giả thuyết.”
“Tôi đang lắng nghe đây ạ.”
“Thứ nhất, ngươi là một kẻ môi giới, đứng đằng sau tiếp tay cho tất cả vụ tấn công đó. Nếu vậy thì dù cho ngươi không thuộc một tổ chức nào, ngươi vẫn có thể biết trước mọi mối hiểm họa.”
“……Người đang nói nghiêm túc sao?”
“Tất nhiên, giả thuyết đó nghe thật vớ vẩn. Nếu ngươi thực sự là một kẻ môi giới như vậy, thì không đời nào Đế Quốc lại không phát hiện ra ngươi sớm được.”
Cũng đúng.
Nếu tôi hợp tác với nhiều tổ chức để hỗ trợ các cuộc tấn công cho bọn chúng, thì chắc chắn tôi đã bị gông cổ từ lâu rồi. Kể cả khi không bị bắt, họ cũng phải nhận thức được sự tồn tại của một kẻ như vậy.
Có tới hàng trăm tên khủng bố đã bị bắt, chẳng lẽ lại không có nổi một tên chịu hé răng sao?
Chưa kể còn không thuộc cùng một tổ chức, nên nếu chỉ là một kẻ môi giới đơn lẻ thôi thì đã bị bán đứng từ kiếp nào rồi.
“Thứ hai, bằng cách nào đó, ngươi lại biết trước tương lai.”
“……”
Đó là đáp án chính xác.
Dù đã chuẩn bị sẵn câu trả lời để phản bác mọi lời suy đoán và vu khống, tôi lại cứng họng trong giây lát trước một sự thật bất ngờ đâm thẳng vào tim đen.
“Trong lịch sử Đế Quốc, đã từng có vài lần các nhà tiên tri hay Oracle xuất hiện.”
“……Người nghĩ tôi là một nhà tiên tri sao? Thật ư?”
Nhưng cô ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện tôi là một người chuyển sinh.
Mà cũng đúng, thật khó để cho cô ta tưởng tượng rằng thế giới mình đang sống thực chất chỉ là một tác phẩm hư cấu.
Vậy nên, những mảnh ghép manh mối còn lại khi ghép vào sẽ đưa ra kết luận rằng tôi là một nhà tiên tri.
Đó là một suy đoán hợp lý.
“Phải, ngươi không phải là Oracle sao?”
Trời ạ, câu chuyện này đúng kiểu mô típ cũ rích mà.
Thôi thì, ít ra nó còn có chút thực tế.
Haah…… Tôi thật sự không ưa nổi cái kiểu phát triển ‘Misunderstanding’ này.
Nhìn từ xa đã cảm thấy khó chịu rồi, huống chi giờ bản thân đang phải trải qua điều đó.
“Với tất cả sự tôn trọng, thưa Công chúa. Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không phải là một Oracle.”
“Không phải sao?”
“Vâng.”
“Hừm, nếu như ngươi đã nói vậy thì thôi. Ta tin ngươi.”
Dĩ nhiên, nói vậy thôi chứ cô ta không có tin ngay đâu.
Không khéo cô ta lại bày ra đủ trò rồi cho rằng tôi là Oracle ấy chứ?
“Thứ lỗi vì đã làm phiền ngươi vào giờ muộn thế này, Johan Damus. Bọn ta sẽ rời đi ngay bây giờ.”
“Chúc Người đi về bình an, thưa Công chúa.”
Thấy chưa? Tôi đã nói không phải rồi mà cô ta lại dễ dàng rút lui như vậy.
Nếu cô ta thực sự tin tôi thì đã chất vấn thêm rồi. Lý do tạm rút lui là vì cô ta vẫn nghĩ rằng tôi là Oracle, và muốn duy trì mối quan hệ sau này.
Muốn điên cả người thật mà!
Tôi vẫn còn 2 năm ở học viện nữa. Làm sao để giải quyết chuyện này bây giờ?
***
Sau cuộc gặp gỡ với Johan Damus.
Lobelia Vicious von Miltonia bắt đầu một cuộc họp với thuộc hạ của mình. Chủ đề tất nhiên là về người mà cô vừa mới gặp, Johan Damus.
“Thưa Công chúa, người thực sự nghĩ cậu ta là một Oracle sao? Thành thật mà nói, tôi có cảm giác như cậu ta chỉ là một kẻ lừa đảo vậy……”
Một nữ sinh đội mũ trùm kín cả mặt lên tiếng.
Trước câu hỏi đó, Lobelia khẽ mỉm cười.
“Tên đó không phải là Oracle đâu.”
“Vâng?”
“Ít ra ta cũng rất tự tin vào con mắt nhìn người của mình. Johan Damus vừa tỏ ra nhẹ nhõm, vừa cảm thấy khó chịu trước câu hỏi của ta.”
Tuy nhiên, trước đó.
Khi cô hỏi liệu cậu có biết trước tương lai không, thì đã có một chút dao động nhỏ trong phản ứng của cậu. Chính vì thế, cô mới hỏi thăm dò để xem cậu có phải là Oracle hay không.
Nhưng phản ứng của cậu lại là sự nhẹ nhõm.
Nhẹ nhõm tức là câu hỏi của Lobelia đã chệch hướng.
Sau đó, cậu ta trông có vẻ suy nghĩ gì đó, rồi lập tức tỏ ra khó chịu.
‘Nghĩa là tên đó không muốn dính líu chuyện này chút nào cả. Cậu ta ghét bị mình hiểu lầm là Oracle để rồi sẽ bị làm phiền sau này.’
Nó quá hiển nhiên đến mức không thể nào cô không nhận ra.
Chỉ qua vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Lobelia đã hoàn toàn nắm bắt được nội tâm của đối phương.
Đây chính là vũ khí lợi hại nhất giúp cô có đủ tư cách tranh giành ngai vàng.
Khi lần đầu nghe nói về cậu, cô đã nghĩ cậu ta là một kẻ cực kỳ đáng ngờ. Nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp xong, cô lại nghi ngờ theo hướng khác hoàn toàn.
Trước hết, Johan Damus không phải là kẻ thù.
Dù cho cậu ta biết trước mọi thông tin, cậu lại không hề lợi dụng điều đó.
Nếu như biết cách tận dụng triệt để nó, cậu ta đã có thể thu được một lợi nhuận khổng lồ cho riêng mình.
Thế nhưng, Johan Damus lại chọn ẩn mình.
Cậu gạt bỏ tất cả những thông tin quý giá đó, và chỉ lặng lẽ rút lui ra xa.
‘Hoặc là cậu ta biết tự lượng sức mình, hoặc cậu ta là một kẻ ưu tiên an toàn của bản thân lên hàng đầu. Nếu vậy thì cũng không có gì lạ khi cậu ta không muốn dính dáng tới bất kỳ ai.’
Có nên gọi cậu ta là một kẻ tiểu nhân không?
Chỉ biết hài lòng với những gì mình đang có, và tránh xa các mối hiểm họa.
Đó là hình mẫu hoàn toàn trái ngược với Lobelia, người đang khao khát giành được ngai vàng.
Thế nên, phản ứng khó chịu của Johan là một điều dễ hiểu.
“Nhưng điều đó có quan trọng không?”
Johan Damus không phải là nhà tiên tri.
Cậu không phải là mảnh ghép phù hợp cho tham vọng của Lobelia.
Tuy nhiên……
“Cậu ta đâu có phủ nhận việc mình biết trước tương lai đâu.”
Nếu cậu ta thực sự biết trước tương lai, thì việc cậu là nhà tiên tri hay kẻ hồi quy có gì khác biệt không?
Johan Damus vẫn là một con cờ hữu dụng.
“Trước hết, hãy đào sâu lai lịch của Johan Damus, và điều tra xem tên đó đang che giấu điều gì.”
***
Thông thường, trong các tác phẩm hư cấu, những kẻ giả vờ làm nhân vật quần chúng nhưng rồi bị nhân vật chính bắt quả tang thì sẽ làm gì?
Có một kiểu hành động rất rập khuôn.
Ban đầu, họ sẽ suy nghĩ lạc quan, tự nhủ bản thân rằng mọi thứ đều ổn, và rồi lại tự tạo ra nhiều hiểu lầm hơn.
Vẫn ổn.
Vẫn trong giới hạn cho phép.
Vẫn có thể kiểm soát được.
Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi.
Những kẻ có suy nghĩ như thế thường sẽ không nhận ra mình đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi.
Tôi biết rõ việc bị nhân vật chính bắt quả tang nguy hiểm đến mức nào.
Vậy, nếu tôi cẩn thận thì sẽ không bị dính dáng quá nhiều, đúng không?
Sai bét. Tôi đã bị dính vào rồi.
Khoảnh khắc nhân vật chính để mắt đến tôi, thì cuộc sống yên phận của một nhân vật quần chúng đã không còn tồn tại nữa rồi.
Thành thực mà nói, bị tước đi mất vai trò “nhân vật quần chúng” dù bản thân không làm gì cũng hơi oan ức thật đấy, nhưng tôi biết làm gì bây giờ?
Hiện tại, tôi chỉ có hai lựa chọn thôi.
Một là, đường đường chính chính đối mặt với nó.
Một khi đã bị cuốn vào rồi thì cứ theo phe Lobelia, đồng thời hướng đến ending của game luôn.
Thường thì đây là cách đơn giản nhất.
Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ, đó là trong khi nhân vật chính và đồng đội phải trải qua khổ luyện để trưởng thành hơn, tôi lại ngồi không ăn chơi suốt cả năm qua, thành ra tôi không hề có một tý năng lực nào cả.
Điểm số của tôi thì dưới đáy xã hội.
Lý thuyết thì ổn, nhưng ma pháp hay kiếm thuật thì chẳng làm được gì nên hồn.
Tôi cũng không thấy buồn cho lắm. Suốt bấy lâu nay tôi chỉ toàn ăn chơi lêu lổng, nên cần gì phải tuyệt vọng khi được đầu thai mà không có sức mạnh đặc biệt nào.
Mặt khác, những người còn ở trong Cradle đều là những chiến binh kỳ cựu đã vượt qua vô số chiến trường đẫm máu.
Kẻ yếu thì sao? Bọn họ đã chết hoặc bỏ học rồi.
Thật vô đạo bất lương khi một kẻ chỉ biết núp sau lưng như tôi lại vượt qua được bọn họ.
Thế nên, lựa chọn thứ nhất tạm gác sang một bên.
Không hẳn là bác bỏ, chỉ là để xem tình hình thế nào đã.
Vậy còn lựa chọn thứ hai?
Đó là dốc hết sức để…… không làm gì cả.
Với tính cách của Lobelia, chắc chắn cô ta đã để mắt đến tôi rồi.
Dù tôi có làm hay không làm gì đi chăng nữa, cô ta vẫn sẽ nghi ngờ tôi.
Nhưng nếu cái khoảng thời gian “không làm gì” ấy cứ kéo dài mãi thì sao?
Nếu ngày nào cô ta cũng nhận một báo cáo giống y hệt nhau thì như thế nào?
Kế hoạch này hiệu quả hơn so với việc bỏ chạy nhiều.
Nếu tôi mà bỏ chạy, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ “Oh, tên khốn này quả nhiên có che giấu gì đó!” rồi hăng say truy lùng tôi mất.
Vậy nên, tôi sẽ hòa làm một với không khí.
“Đến giờ mình vẫn chưa làm cái gì cả.”
Tôi sẽ dốc toàn lực để tiếp tục không làm gì hết.
Tôi sẽ cho mấy người thấy, thế nào là cuộc sống bình thường của một học sinh bình thường.
***
À không, tôi xin đính chính lại một chút.
Thực ra, cái kế hoạch “cho chúng thấy cuộc sống bình thường của một học sinh bình thường là như thế nào” có lẽ sẽ hơi khó để thực hiện.
“Sao người đó lại ăn trưa một mình vậy?”
“Chắc bạn cậu ta tới trễ thôi.”
Tôi thậm chí còn không có quen biết ai, chứ đừng nói tới là bạn bè.

