Tất cả pháp sư đều truy tìm chân lý. Chân lý chính là cội nguồn của thế giới, cũng chính là một mệnh đề không ai có thể bác bỏ.
Người thì tìm câu trả lời trong ngọn lửa nóng nhất, người thì tìm kiếm trong xoáy nước vô tận.
Còn Bạch Tháp truy tìm câu trả lời trong ánh sáng.
Cội nguồn của khởi đầu, điểm bắt đầu của vạn vật.
Jayna cũng không ngoại lệ, cô có sứ mệnh truy tìm chân lý. Vì lẽ ấy mà cô từng bước nâng cao hiểu biết của mình.
Đến tận ngày hôm nay vẫn vậy, cô cũng còn có nghiên cứu cần phải hoàn thành.
Vậy nên cô không thể chết tại đây được…
“Các ngươi đang làm gì?”
Jayna nuốt nước bọt rồi từ từ quay đầu lại. Mụ ma nữ đang đằng đằng sát khí khi nhìn cô.
“T-Tôi á?”
“Phải. Ngươi.”
Olivia chỉ thẳng tay vào người Jayna.
‘Cô ta hẳn là đang chỉ cả ba đứa.’
Thực lòng mà nói, tình hình chẳng mấy khả quan chút nào.
‘Tất cả là tại cái tên ngốc Aramis đó.’
Jayna lườm Aramis với vẻ phẫn uất.
Nếu cậu không bày trò, cô đáng lẽ sẽ chỉ phải chịu chích điện mà nằm thôi. Nhưng giờ đây khi đã dính líu vào chuyện này, khả năng cao là cô sẽ chết không toàn thây.
“Lại đây.”
“...”
Jayna do dự không biết có nên bước tới hay không.
Ả ma nữ trông như cô con gái của một công tước, ấy vậy mà hành vi lại chẳng khác gì mấy tên đầu đường xó chợ. Sự tương phản này khiến Jayna do dự.
“Các ngươi không lại à? Vậy chắc chuyện lũ Bạch Tháp các ngươi nhân cách tốt chắc là nhảm nhỉ hết rồi.”
Thật luôn, cô mà là tôi thì cô có lại không chứ?
Thấy Olivia đi đến chỗ cả bọn, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt Jayna.
Thật đấy, con mụ này còn đáng sợ gấp chục lần lũ rồng.
Cô vô thức lùi lại. Và rồi, một lời khuyên mà cô được nghe hồi còn bé lại chợt hiện lên trong đầu cô.
-Jayna, có những lúc trong đời mà con phải kiên định. Con sẽ chẳng đạt được gì nếu cứ bị tê liệt bởi nỗi sợ như vậy.
Jayna nghiến răng. Cha cô nói phải.
Là một pháp sư, cô không thể để nỗi sợ xâm lấn mãi được. Jayna tự hào ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Olivia.
Cô sẽ không quỳ gối trước bất kỳ lời hăm doạ nào hết…
“Sao lại tỉnh nữa rồi? Cứ nằm đấy đi.”
Lách tách!
“Grrrrrrk!”
“Gack, gackgegack!”
…Lòng dũng cảm của cô tan biến tức khắc.
Nếu cô thách thức mụ ma nữ đã đánh thẳng tay các trưởng lão kia, cô chắc hẳn đến xương cũng chẳng còn.
Cha cô sẽ nói gì nếu ông ở đây?
Chẳng phải ông sẽ bảo cô phải sống sót trước sao?
Jayna liền ra quyết định.
Cô quỳ gối xuống và đập đầu xuống đất.
“Xin đại nhân tha mạng! Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì.”
Ro thốt lên đầy ngạc nhiên.
“J-Jayna?”
“Câm miệng rồi cúi xuống cùng đi!”
“Ựa!”
Jayna hạ gục Ro chỉ bằng một đòn và ấn đầu cậu xuống đất.
Cô cảm thấy hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng vậy thì có sao chứ?
Người đời thường nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Trước mắt cứ phải sống cái đã, trả thù để sau cũng được.
“Ngươi sẽ làm bất kể điều gì?”
“Vâng, vâng!”
“Nhưng xem ra cậu bạn này của lại không nghĩ vậy.”
Jayna chậm rãi ngẩng đầu lên và thấy Aramis vẫn đang đứng đó và ngẩng cao đầu.
“Aramis? Cậu điên à…”
“Không cần phải quỳ gối. Vốn dĩ ả ta cũng chẳng định giết chúng ta.”
“Ồ?”
Aramis nhìn xuống Olivia bằng ánh mắt sắc bén và nói.
“Ta nói phải chứ, ma nữ?”
“Aramis, cậu không nên nói chuyện như vậy…”
Aramis cắt ngang lời Jayna.
“Nếu mục tiêu của ả chỉ đơn giản là giết chúng ta thì ả đã làm từ lâu rồi. Chuyện tước đi khả năng di chuyển của Tháp Chủ và trưởng lão cũng vậy. Ả ta hẳn phải có lý do để giữ chúng ta sống.”
Tâm trí Jayna quay cuồng khi nghe lời cậu nói. Quả nhiên, lý lẽ của cậu không hề sai chỗ nào.
“Các tầng dưới hẳn cũng tương tự vậy. Khả năng cao là ả ta đã đánh gục hết tất cả.”
Aramis nhìn vào Olivia. Tuy hành động của cô trông như một tên đầu đường xó chợ, nhưng thực chất lại không phải vậy.
Pháp sư cấp độ Tháp Chủ không tự dưng mà xuất hiện. Chỉ có các pháp sư đứng trên vạn người hay thậm chí là cả chục vạn mới có thể đạt được danh hiệu ấy.
Tháp Chủ chính là vũ khí chiến lược và cũng là tài nguyên quý báu nhất của Đế Quốc. Ấy thế mà ả ma nữ này đã hạ gục thứ vũ khí chiến lược đó chỉ trong một đòn.
Tuy là trên lục địa này tồn tại các cá nhân mạnh mẽ hơn Tháp Chủ, nhưng các cá nhân ấy đều thuộc về các vương quốc hoặc các gia tộc.
Chẳng hạn như Hiệp Sĩ Chỉ Huy của Đế Quốc hay Harten của Học Viện Harten Phương Đông.
Họ có thể đánh bại Tháp Chủ trong một trận chiến, nhưng chẳng đời nào họ sẽ làm ra một hành động liều lĩnh để lại hậu quả khôn lường ấy được. Kể cả các cường giả lẫy lừng nhất cũng chẳng dám khiêư khích Đế Quốc như vậy.
‘Một tổ chức không e sợ Đế Quốc.’
Trên lục địa này chỉ tồn tại duy nhất một tổ chức như vậy.
Bán Nguyệt Hội.
Tổ chức đã một tay lật đổ vương quốc phương nam bảy năm về trước.
Nếu ả ma nữ trước mặt họ là người của Bán Nguyệt Hội, việc ả không giết họ cũng hợp lý được phần nào.
Ả ta hẳn là định bán cả bọn thành nô lệ. Dẫu sao, pháp sư cũng chính là nguồn tài nguyên quý giá.
Trong khi việc sở hữu nô lệ là bất hợp pháp tại Đế Quốc, thì tại các vương quốc khác lại ngược lại.
“Để ta làm rõ chuyện này, ma nữ. Các kẻ khác có thể run sợ trước ngươi, nhưng ta thì không. Đừng nghĩ ngươi có thể dùng bạo lực để đe doạ ta.”
Các pháp sư đang kinh hãi bỗng chốc đều chìm vào im lặng trước sự bạo dạn của Aramis.
‘Chết tiệt…’
‘Thật hổ thẹn. Ta thật hổ thẹn vì sự yếu đuối của mình.’
Người thì xiết chặt nắm đấm.
Người thì khơi dậy tinh thần chiến đấu.
“Nếu Tháp Chủ không đơn thương độc mã, nếu bọn ta cùng quyết tâm chiến đấu, ngươi sẽ chẳng là cái thá gì hết. Bọn ta đã không dốc toàn lực ngay từ đầu vì để giảm thiểu thiệt hại, và đó là lý do bọn ta thất bại.”
Bầu không khí trở nên sôi sục trước màn phát biểu của Aramis.
Thế nhưng, Jayna chẳng tài nào đồng tình được. Do là cô đã chạm mắt với Lloyd, người đang nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng và run rẩy như một bệnh nhân đột quỵ.
Aramis này?
…Tháp Chủ bảo không phải như cậu nói kìa.
Ông ấy bảo nếu cả bọn cùng xông lên, cả bọn đều sẽ chết chung.
“Grrrrk!”
“...”
Đây đã là lần chích điện thứ ba rồi. Jayna nhắm chặt mắt lại trước cảnh tượng hãi hùng này.
Chưa gì cô đã hình dung ra được cái chết của Aramis rồi.
“Vậy ý của ngươi là nếu tất cả các ngươi xông lên cùng lúc, các ngươi có thể đánh bại ta?”
“...Chính xác.”
“Thế à?”
“...”
Olivia thở dài và giơ trượng ra.
Khi cô gõ trượng xuống sàn, những xợi xích băng liền trói buộc Aramis.
“...!”
“Ngươi cần phải ăn đập.”
Olivia giơ trượng lên.
Ngay lúc mọi người nghĩ lại một cú chích điện khác.
Cốp!
Một âm thanh hoàn toàn khác biệt đã vang lên.
“Ngươi nói gì cơ? Hội đồng? HỘI ĐỒNG TA? Một pháp sư mà lại đi nói chuyện hội đồng người khác à?”
“AAAAARGH!”
Aramis gục xuống sau khi bị đánh vào điểm trọng yếu.
“Ta! Đã! Bảo! Các! Ngươi! Phải! Ra! Sơm! Cơ! Mà?”
“Ặc!”
Bụp! Cốc!
Không thể nhìn nổi nữa, Jayna đành quay mặt đi.
Ả ta chỉ chăm chăm đánh vào trọng điểm như một con điên.
Khi Aramis dùng tay để chắn, ả lại đánh cánh tay ấy cho đến khi cậu hạ xuống mới thôi. Và khi cậu không chịu được mà hạ tay xuống, ả lại tiếp tục đánh vào điểm trọng yếu ban đầu.
Đỡ thì đau, mà không đỡ thì còn đau hơn. Vậy nên cậu đành phải cắn răng chịu đau để mà đỡ đòn.
“Ựa…”
Olivia không dừng tại đó. Cô bắt Aramis phải đứng dậy và giáng đòn cuối cùng lên Tháp Chủ đời kế tiếp.
“Grrrrrrk!”
Trước cơn đau vượt quá mức chịu đựng, Aramis sủi bọt mép và bất tỉnh.
‘Ả ta không phải người. Là quỷ, ả ta chắc chắn là quỷ.’
Chỉ đến lúc ấy Jayna mới hiểu được cảm giác của Lloyd.
Cái chết xem ra vẫn còn nhẹ nhàng chán.
“Các ngươi cũng nghĩ như vậy à? Muốn thử hội đồng ta không?”
Jayna nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
———
“Hự…”
Glacier loạng choạng đứng dậy. Cơn đau hẳn phải mạnh lắm nên cô mới bị biến thành dạng người thế này.
Xoa xoa cái đầu của mình, Glacier nhận thấy cổng chính đã tan tành.
“...Chuyện này điên thật.”
Từ bao giờ mà rồng lại trở thành vật thay thế cho máy bắn đá thế?
Glacier nhìn lên các tầng trên cao kia. Căn cứ từ cơn náo loạn, một trận chiến dữ dội hẳn phải đang xảy ra trên đó.
‘Con mụ tâm thần.’
Cô vẫn có thể chịu thua hàng triệu lần miễn là chỉ ăn đập. Nhưng cô không thể chịu được việc bị đánh như một con chó trong khi mụ ma nữ ấy lại tỏ ra nhân nhượng với con người.
Tuy là từ “nhân nhượng” không phù hợp với người đã phá tan tành cổng chính và chích điện hàng chục pháp sư, nhưng trong mắt Glacier thì đúng là như vậy.
‘Vậy ra ả ta thiên vị đồng loại của mình?’
Kể cả lúc ra lệnh cho Glacier đâm vào Ma Tháp, cô vẫn bảo là phải điều chỉnh để không ai phải chết.
Glacier nhìn quanh với vẻ mặt khó chịu. Khắp nơi đây đều là xác của các pháp sư đang nằm bất tỉnh.
Nhưng cũng chỉ có vậy. Bọn họ không ai là bị nướng cháy hay là gãy xương.
‘Con mụ khốn khiếp đó. Thế này cũng có nghĩa là ả ta có thể nhẹ tay với mình vậy mà.’
Các vết bầm tím đã bắt đầu xuất hiện trên các chi bị đánh của cô. Cô đã bị đánh mạnh đến cỡ mà các vết bầm tím lại xuất hiện trên cơ thể của một con rồng chứ?
Glacier lại nhìn lên trên. Cô thấy Olivia vẫn không giống gì là sắp trở lại.
“...”
Glacier thoáng nghĩ.
Bất kể Olivia có mạnh đến mấy, việc truy bắt một con rồng dốc tâm trốn chạy cũng hầu như là không thể.
Nhất là trong tình cảnh mà cô đang dồn hướng chú ý đến chỗ khác!
Glacier cân nhắc rất gọn lẹ.
“Hẹ hẹ hẹ… Tạm biệt nhé, con người.”
Glacier bật cười rồi bay vút lên bầu trời.
‘Hứ! Ta sẽ không bao giờ đặt chân đến phương Bắc nữa!’
Cô cần phải chạy tối thiểu đến phương Đông để cảm thấy an toàn.
Cô sẽ phải bỏ rơi tổ ấm thân thương của mình, nhưng thà như vậy còn hơn là làm nô lệ suốt cả đời mình.
‘Ta sẽ ngủ đông cả ngàn năm! Và đến lúc mụ con người đó chết, ta sẽ chui ra ngoài…’
Leng keng!
[Ặc!]
Cùng với tiếng dây xích bị kéo, cơ thể Glacier bỗng bị kéo ngược về phía sau.
Ầm!
Glacier ngã xuống và đập gáy với vẻ mặt khó tin.
Cô cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng.
Chuyện gì đây?
Chuyện gì thế này?
[C-Chuyện gì…]
Nó vẫn không hề nới lỏng bất kể cô có kéo mạnh đến mấy.
Cô không biết thứ đó là gì, nhưng cảm giác này giống như một cái vòng cổ cho chó vậy.
Glacier gục xuống cùng vẻ thất bại cay đắng. Cô có cảm giác như mình nãy giờ cũng chỉ là đang chơi đùa trong lòng bàn tay quỷ.
Và ngay lúc đó.
“Này, ngươi làm gì đấy?”
Glacier nhanh chóng quay sang khi nghe thấy lời Olivia.
[Tôi đang canh gác… xem có ai đến không!]
“Canh gác?”
[Vâng, vâng!]
Olivia khịt mũi.
Nói dối thì ít nhất cũng phải tìm lý do nào cho nó thuyết phục đi chứ.
Bình thường thì cô đã trừng phạt Glacier rồi, nhưng giờ không phải là lúc.
‘A, tay mình đau quá.’
Aramis trụ được lâu hơn cô tưởng.
“Thôi bỏ đi, ta cần mang mấy tên này đi, ngươi hạ lưng xuống mau.”
[Tên nào cơ ạ?]
Glacier ngẩng đầu xuống. Và rồi, cô thấy vài pháp sư đang bị gông như tội phạm, toàn thân còn run như cầy sấy.
Một cô gái và hai chàng trai.
Gương mặt của tên con trai đằng sau kia còn trông cực kỳ tệ.
Glacier nuốt nước bọt.
Chúng đã phạm phải tội đình gì mà phải chịu kết cục này?
Cô rút lại lời về việc con người được nương tay ban nãy.
Con mụ điên này đánh cả rồng lẫn người như nhau.
[Chúng là… tội phạm sao?]
“Không, là đệ tử của ta.”
[Ồ, ra là vậy.]
Hả? Ả ta vừa nói gì cơ?
Đệ tử? Không phải nô lệ?
Thấy vẻ mặt không tin của Glacier, Olivia nhún vai.
“Chúng là đệ tử của ta.”
“...”
“Đến hang của ngươi đi.”
[Tuân lệnh.]
Ngay đúng lúc Glacier bay lên trời, một chuyện đã xảy ra.
Ngay tại khoé mắt của Olivia, một tia sáng lóe lên trong tức khắc.
Trông thấy tia sáng đang bay tới đôi mắt khép hờ, Olivia hét lên.
“Chết tiệt!”
Olivia giật mạnh xích cổ khiến Glacier nghẹn thở và dừng lại tại chỗ.
Vù!
Giây phút kế tiếp, bầu trời ngay trên Glacier bị tách thành đôi.
[C-Chuyện gì vậy?]
“Câm mồm và bay đi! Bay cao lên!”
Olivia thấy rõ điều đó.
‘Hắn ta làm cái quái gì ở đây? Hắn ta đáng lý phải ở thủ đô chứ!’
Màu tóc đen hiếm có trên lục địa, một thanh đại kiếm quá khổ gây áp lực chỉ bằng cách nhìn vào.
Chỉ duy nhất một người có được cả hai thứ ấy.
Kiếm Thánh Kiel.
Đây là lần đầu tiên cô chạm mặt hắn.

