Web Novel

Chương 8 - Bắt cóc là phải như thế này (5)

2025-09-23

3

“Ngươi nên nghe lời ta thì hơn đấy?”

“Câm… miệng!”

Khuôn mặt Lloyd đang dần biến dạng. Được ma thạch cung cấp mana liên tục thì có gì hay ho chứ? 

Trong khi ông còn dùng nhiều mana hơn số mana ông nhận được!

Ngay khi mana của ông vừa được hồi phục đôi chút, cô lại cảm nhận được nó và tung ra phép cao cấp khiến ông không có giây phút nào được nghỉ ngơi. Ông cảm thấy sức lực bản thân mình đang dần cạn kiệt.

Nhưng nếu chỉ có vậy, ông đã chẳng run sợ đến mức này.

“Tấn công nhanh lên đi. Ta chờ mỏi cổ rồi đây này.”

Đằng sau Olivia đang nói là hàng tá các mảnh băng đang lơ lửng. Lý do mà cô không bắn chúng và cứ để chúng lơ lửng như vậy rất đơn giản.

Cô đang nương tay với ông.

“Sao ngươi dám!”

Mắt Lloyd nổi gân xanh khi cơn thịnh nộ bao trùm lấy ông. Đây là lần đầu tiên kể từ khi ông làm Tháp Chủ—không, phải là kể từ khi sinh ra đến giờ, ông phải chịu nhục nhã đến vậy.

“Ta sẽ khiến ngươi phải nghiêm túc, ma nữ.”

“Nha nhẽ nhiếm nhươi nhải nhiêm nhúc, nha nhữ.”

“Câm miệng lại!”

Vù!

Cây trượng của Lloyd bắt đầu hấp thụ ánh sáng xung quanh với cường độ chóng mặt. Và rồi, ánh sáng đã tụ họp bắt đầu tỏa ra và biến thành hình dạng một thiên thần cầm kiếm.

Vút!

Thiên thần giơ thanh kiếm ánh sáng lên bầu trời. Kế đến, năng lượng từ thanh kiếm, trông như sắp xuyên thủng trần nhà đã đè nặng xuống không gian xung quanh.

Cây Thanh Tẩy Kiếm chuyên dùng để thiêu rụi ma tộc chậm rãi chĩa vào phía Olivia.

“Tất cả lùi lại!”

Các trưởng lão đang xem trận chiến từ sau kết giới đều há hốc vì sốc.

“Phán Quyết!?”

“Ả ma nữ thực sự mạnh đến vậy sao?!”

Có người tin rằng bạch ma pháp không phải là ma pháp của con người mà chính là phán quyết của thần thánh.

Tuy là nó không liên quan gì đến thần linh, nhưng các thiên thần xuất hiện trong phép cao cấp đủ để khiến người khác hiểu lầm là vậy.

Trước mặt họ là một thiên thần đang nhắm chặt mắt, trên tay là thanh kiếm phán quyết.

Thực lòng mà nói, bất cứ ai không hiểu lầm cảnh tượng ấy mới là kỳ lạ.

Cộp!

Lloyd đập cây gậy xuống. Chỉ chờ có vậy, thanh kiếm của thiên thần lao về phía trước với tốc độ chóng mặt.

Xoẹt!

Tia lửa bắn ra dữ dội khi thanh kiếm va chạm kết giới.

Một cuộc giằng co dữ dội xảy ra giữa bên đâm và bên đỡ.

Kể cả khi các pháp sư xung quanh cũng phải nín thở, Aramis vẫn không thể rời mắt.

Keng!

‘Chưa hết đâu!’

Cây trượng của Lloyd lại hấp thụ ánh sáng lần nữa. Thậm chí lần này, cường độ của nó còn dữ dội hơn và cuối cùng là tạo ra một thiên thần khác.

Niệm chú kép ma pháp cao cấp. Cảnh giới mà toàn bộ các pháp sư đều mơ ước, một điều mà chỉ các Tháp Chủ, đấng tối cao của ma tháp mới có thể thực hiện.

“Tháp Chủ! Hãy giết con khốn đó ngay đi!”

“Woaaah!”

Jayna, quên mất là mình đang làm gì, xiết chặt nắm đấm và hét to. Ro và các pháp sư khác cũng chẳng khác gì.

Nhưng Aramis đã thấy được rằng.

‘...Đây là đòn cuối cùng của ông ấy.’

Tháp Chủ đã đạt tới giới hạn.

Đôi mắt ông run rẩy như lá dương, còn tay ông thì run cầm cập và thậm chí là không cầm nổi cây trượng.

Chuyện sẽ ổn thoả nếu ả ma nữ chết dưới đòn công kích này. Tình trạng cạn kiệt mana có thể chữa trị được, và một pháp sư cấp độ Tháp Chủ cũng chẳng thể nào chết dễ dàng như thế được.

Nhưng rồi…

Aramis mở to mắt vì sốc.

‘Ả ta đang cười?’

Ả ma nữ vẫn đang mỉm cười.

Chẳng lẽ là cô ta bịp bợm? Không đời nào.

Kể cả ả ma nữ ấy có là bậc thầy lừa dối đi nữa, việc giữ nụ cười trước một áp lực khủng khiếp như vậy là không thể.

‘Ả ta không hề hấn gì cả.’

Thứ áp lực kinh khủng chỉ cần đứng gần thôi cũng khiến người ta run rẩy này lại chẳng là gì so với ả ma nữ.

Aramis nghiến răng và nhìn xung quanh. Ai ai cũng mang trong mình tâm thế ăn mừng. Chưa gì bọn họ đã vội ăn mừng khi chỉ nhìn thấy bề nổi chứ chưa hề chứng kiến cuộc chiến thực sự.

Các trưởng lão cũng như vậy.

Làm sao mà họ có thể gọi mình là pháp sư nếu chỉ biết nhìn qua loa như thế chứ?

‘Cứ đà này, tất cả đều sẽ chết.’

Aramis nhanh chóng suy nghĩ.

Cứ thế này, kế hoạch tiêu tốn hoả lực của ả ma nữ bằng lượng mana còn sót xung quanh cũng không được nốt.

“Hết thời gian rồi. Mau đi theo tôi.”

Aramis nắm tay Jayna và Ro rồi kéo họ vào một góc.

“Này này! Bỏ tôi ra mau!”

“Whoa!”

Không còn thì giờ để giải thích nữa. Chỉ vài chục giây nữa thôi là tới lần tung chiêu kế tiếp.

Jayna Iculane và Ro Fernandi.

Cả hai đều thiếu “mắt nhìn”, nhưng nếu nói đến trực giác và khả năng phán đoán, cả hai đều giỏi hơn hầu hết trưởng lão.

Cũng bởi vậy mà cậu giữ họ bên mình.

Và cũng là cậu vô tình để họ nói chuyện suồng sã với mình.

“Này, tự dưng cậu làm gì…”

“Giúp tôi.”

Không thèm giải thích gì thêm, Aramis bắt đầu vẽ trận pháp lên sàn nhà.

“Cậu đang định làm cái quái gì vậy…?”

Thấy vẻ mặt của cậu, Jayna đành phải im lặng. Một Aramis vốn điềm tĩnh giờ đây đang đổ mồ hôi hột cùng vẻ mặt cứng đờ.

‘Cậu ta bị sao vậy…’

Thấy được tính nghiêm trọng của tình hình, Jayna lặng lẽ bắt đầu vẽ trận pháp cạnh cậu. Cũng may thay, đây là một ma pháp mà cô biết.

Theo lý thuyết thì là vậy.

“Jayna? Sao tự dưng cậu…”

“Ro, im lặng rồi ngồi xuống làm theo đi.”

“Ờ, được thôi…”

Chỉ có hai trường hợp mà một pháp sư mới vẽ trận pháp.

Khi thi triển một ma pháp vượt quá khả năng của họ.

Và.

‘Đây là ma pháp không gian mà? Sao cậu ta…’

Khi thi triển ma pháp khác hệ.

Trong quá khứ, khi hệ thống ma thuật chưa được thiết lập, mọi chuyện có thể khác. Thế nhưng, xu thế hiện giờ lại là “Đừng có táy máy vào ma pháp khác hệ”.

Trừ khi ta là một pháp sư cao cấp đã tự tạo cho mình hệ thống ma pháp riêng, bằng không tất cả cũng chỉ là tham vọng viển vông.

Thành thạo một hệ còn hiệu quả hơn nhiều so với biết hai đến ba hệ nhưng chỉ qua loa. Vì lẽ đó mà những pháp sư hứng thú với các hệ ma pháp khác cũng chỉ mới đụng tới lý thuyết, giống như Jayna.

Và hôm nay, Olivia đã được chứng kiến một Aramis còn quái dị hơn cả bình thường.

‘Ai dạy cậu ta cái này vậy chứ!’

Nhưng giờ không phải là lúc để đào sâu vào mấy chuyện ấy.

Vù!

Do cả ba cùng làm mà trận pháp đã hoàn thành trong tức khắc.

Cảm nhận được ma pháp ngày càng dao động bên kia kết giới, Aramis ngẩng đầu lên để kiểm tra tình hình.

Ngay vào lúc các thiên thần đâm kiếm vào Olivia, Aramis đưa tay ra và kích hoạt trận pháp.

Vút!

Một tia năng lượng màu vàng bắn ra từ trận pháp và bay về phía thanh kiếm với tốc độ chóng mặt.

Khi thanh kiếm chạm phải tia năng lượng, không gian liền trở nên biến dạng và thanh kiếm đã đâm qua một góc không có kết giới.

Cộp!

Âm thanh vang lên lần này đã khác biệt.

“Thành công rồi!”

Aramis xiết chặt nắm đấm và hét lên. Cậu thấy rõ rằng Thanh Tẩy Kiếm đang đâm xuyên qua khe hở của kết giới.

‘Bất kể ả ta có mạnh đến mấy thì chịu đòn này cũng—’

Thế nhưng khi khói bụi tan đi, cảnh tượng mà cậu thấy lại khác xa thứ mà cậu nghĩ.

Đầu tiên, thứ vỡ tan không phải cơ thể của Olivia.

‘Thanh kiếm ư? Tại sao lại là thanh kiếm…?’

Aramis nhìn chằm chằm vào Thanh Tẩy Kiếm đang hóa thành ánh sáng và tan biến rồi từ từ ngước mắt lên.

Olivia đang lẩm bẩm gì đó.

Ngươi…

Sắp chết rồi…?

“...Hả?”

Ngay giây phút kế tiếp, Lloyd đã đánh rơi cây trượng của mình. Ông đưa tay cố với lấy cây trượng, chỉ là ông đã chẳng còn đủ sức nữa rồi.

“Mệt rồi à, lão già?”

“T-Ta vẫn có thể đấu tiếp…!”

Bụp!

Olivia dùng tay đánh vào cổ của Lloyd.

“Gaaaargh!”

Lloyd rên rỉ và loạng choạng, nhưng ông không hề bất tỉnh.

“Hừm, mình thấy trong phim làm được mà ta.”

“Con ả… xấc láo…”

Lách tách!

“Grrrrk!”

Xem ra cô đã sốc điện hơi quá tay.

Cả tòa tháp bỗng chốc chìm vào im lặng. Từ các trưởng lão, đến các pháp sư trưởng hay các pháp sư thường, tất cả đều không hé răng nửa lời.

Dẫu cho bọn họ có không tinh mắt, họ vẫn biết được chính Olivia là người đã khiến Tháp Chủ phải quằn quại như một con sâu thế này.

“D-Dừng tay!”

“Ngươi cũng muốn ngất à?”

Một dòng điện xanh tỏa ra từ tay Olivia. Thấy được sức mạnh ẩn chứa trong nó, Nhất Trưởng Lão chỉ biết nuốt nước bọt.

“T-Ta không phải muốn nói vậy…”

“Nếu không thì là gì?”

“À thì là… ừm…”

Nhất Trưởng Lão cố câu thời gian và cầm trượng lên.

“Chết đi!”

Tấn công lén lút thì đúng là hèn nhất thật, nhưng đối phương là ma nữ đấy, chẳng cần phải để tâm tới phương pháp làm gì cả…

‘Ơ? Sao mặt đất lại gần thế này?’

‘Ta đâm trúng mất…’

“Grrrrk! Grk!”

Olivia chỉ tay vào Nhất Trưởng Lão đang nằm quằn quại và nói.

“Nếu muốn đánh thì cứ nhào vô.”

Chẳng có ai ngu đến độ mà đi thách thức với kẻ vừa đánh bại hai người mạnh nhất và mạnh nhì của Bạch Tháp cả.

Nếu Tháp Chủ và Nhất Trưởng Lão đã chết, không chừng tất cả đã tức giận lao vào rồi, nhưng mà…

“Grrrrrrk.”

…Rõ ràng là cả hai vẫn chưa chết.

“Không có ai à? Vậy kể từ giờ, ai thách thức ta đều phải chết. Rõ chưa?”

“...”

Các pháp sư đều phải hạ mắt bằng cả tính mạng mình.

Chạm mắt đồng nghĩa với cái chết!

Chắc chắn sẽ bị điện giật!

Giữa cơn im ắng quái lạ, Olivia đã lên tiếng.

“Ta cho các ngươi một phút. Ba kẻ nào nghĩ rằng mình xứng đáng hãy bước lên trước.”

“...”

‘Chơi ngươi nhau à? Ai mà chẳng biết đứng ra sẽ phải chịu kết cục gì chứ!’

‘Ít nhất cũng phải nói cho bọn ta biết bọn ta đã làm gì sai chứ! Con mụ ma nữ điên!’

Các pháp sư đang bận nhìn nhau bỗng chốc đều nhìn sang một phía.

“Ah…”

Ba pháp sư đã thất bại trong công cuộc chạy trốn lên tầng trên đều thở dài lặng lẽ.