Web Novel

Chương 6 - Bắt cóc là phải như thế này (3)

2025-09-20

1

“.....”

Một cơn im lặng sâu thẳm bao trùm tất cả. Tiếng ai đó nuốt nước bọt ngay bên cạnh vang lên rõ ràng trong tai cô.

Các pháp sư không thể rời mắt khỏi gương mặt kẻ xâm nhập. Ngay cả Cửu Trưởng Lão, người vốn nổi tiếng điềm tĩnh, cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi trố mắt nhìn vào kẻ xâm nhập.

Kẻ xâm nhập là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt kiêu kỳ. Thật ra, chỉ từ “xinh đẹp” thôi cũng không đủ để diễn tả cô. Cô mang trên mình một đôi mắt xanh khiến người khác mê mẩn không tài nào thoát ra được.

Còn mái tóc của cô thì tựa như đại dương nguyên sơ chưa từng bị bàn tay con người chạm tới.

Thế nhưng…

Chẳng hiểu sao, chỉ cần nhìn cô thôi cũng khiến cơn oán hận trào dâng bên trong họ. Cơn giận đó dần lớn lên, như muốn nuốt chửng tâm trí họ như một cơn lốc xoáy.

Nếu họ chỉ là pháp sư bình thường chứ không phải là Bạch Pháp Sư vốn nổi tiếng tinh thần thép, thì không chừng đã có một vụ đổ máu xảy ra rồi.

Không, phải là chắc chắn sẽ có đổ máu.

Ngay cả với tư cách là trưởng lão Bạch Tháp, ông cũng khó lòng mà kiềm chế được cảm xúc.

‘Rốt cuộc cô ta là ai?’

Kẻ xâm nhập ấy xuất hiện không phải từ đâu khác mà trên lưng một con rồng. Dù cả đời chỉ gặp rồng đúng một lần, ông vẫn hiểu việc cưỡi trên lưng rồng mang ý nghĩa gì.

‘Hoặc là bằng hữu thân thiết đến mức được con rồng cho mượn lưng, hoặc là chính chủ nhân của nó.’

Nếu là bằng hữu, cô hẳn đã lao tới chỗ con rồng đã gục xuống, chứ không phải đứng nhìn họ với vẻ thần bí như vậy.

Vậy chắc chắn phải là khả năng thứ hai.

Nếu là do cô ra lệnh thì việc con rồng đột ngột lao xuống toà tháp từ không trung là hoàn toàn có lý.

‘Cô ta là ma nữ.’

Pháp sư lấy mana từ tự nhiên, còn ma nữ lại lấy từ các ma quỷ mà chúng phụng sự.

Mana của ma quỷ mang tính hủy diệt và mạnh hơn nhiều, nhưng bù lại là phải đánh đổi bằng sinh mệnh của vô số con người.

Chẳng lạ gì khi ma nữ bị gọi là kẻ phản bội loài người.

Và ma nữ cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của Bạch Tháp.

‘Hãy lộ bản chất thật của ngươi đi!’

Cửu Trưởng Lão rải ra một lớp ma lực mỏng về phía kẻ xâm nhập. Một sợi chỉ ma thuật tinh vi mà chỉ người có trình độ cao mới cảm nhận được đang bao quanh cô.

Xem ra kẻ xâm nhập vẫn chưa hề hay biết gì.

‘Tốt!’

Trưởng lão mỉm cười mãn nguyện.

Tuy chỉ là cấp thấp, nhưng ông tự hào rằng khả năng khống chế ma lực của mình sẽ không thua kém ai.

Kết quả rồi sẽ sớm hiện ra.

Bằng chứng cho thấy cô ta là mội ma nữ tà ác…

Thế nhưng, chẳng có gì xảy ra.

‘Hả?’

Ông lại phóng ra sợi ma lực lần nữa. Nhưng kết quả vẫn y đúc.

Ông mở to mắt vì không tin nổi.

‘Màu sắc không thay đổi?’

Quang ma pháp chuyên khắc chế cái ác. Nếu kẻ xâm nhập thật sự là ma nữ tà ác, thì sợi chỉ ma thuật hẳn phải chuyển sang màu đen.

Chỉ có hai khả năng:

Một, mana của cô thuần khiết không khác gì tự nhiên.

Đây là tính trạng của các High Elf. Chỉ cần ở gần họ thôi, ta cũng cảm thấy như bản thân đang đứng giữa rừng xanh bát ngát.

Nhưng cảm giác ấy khác hẳn với cảm giác hung hãn toát ra từ một người chỉ cần nhìn thôi cũng khiến ta khó chịu này.

Vậy chỉ còn khả năng thứ hai: cô đã chặn đứng ma pháp của ông để không bị đọc…

Cũng có nghĩa là.

‘…Cô ta mạnh hơn mình.’

Hơn một cách áp đảo.

Thế nên tấn công liều lĩnh sẽ khiến tất cả phải trả giá bằng cái chết.

Trước mắt, hãy cứ đối thoại đã…

Ngay lúc ấy.

“M-Ma nữ!”

Một pháp sư cuối cùng cũng bừng tỉnh, hắn chỉ tay vào kẻ xâm nhập và hét lên. Nghe vậy, các pháp sư chưa hoàn hồn liền giật mình và bắt đầu niệm chú.

“Hỡi ánh sáng!”

“Phán quyết công quý…”

Tiếng niệm chú vang khắp tứ phía từ hàng chục người đủ làm rối loạn phản ứng của Cửu Trưởng Lão.

“Dừng lại mau!”

Ông hét lên ngay khi vừa hoàn hồn, nhưng đã có vài phép bắn về phía kẻ xâm nhập.

‘Chết tiệt!’

Giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Cửu Trưởng Lão rút trượng ra và đập xuống đất.

Quang Thương.

Quang mana tuôn ra, tạo thành hình một ngọn thương khổng lồ.

Đây vốn là phép dùng để đối phó với các sinh vật cỡ lớn như Yeti, nhưng giờ không phải lúc kén chọn.

Cảnh tượng hàng trăm ma pháp phóng về một hướng thực sự rất ngoạn mục.

Ầm!

Kể cả đối phương mạnh đến mấy cũng không thể toàn thây thoát khỏi vụ nổ này.

Ít nhất nó cũng phải đủ để khiến cô lộ sơ hở.

Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Chúng chỉ cần câu thời gian để bọn họ chuẩn bị phép tiếp theo…

Ngay lúc ấy.

“Vậy ra các ngươi ra tay trước?”

Cùng với giọng nói bình thản từ bên kia màn khói, một tia sáng xanh lóe lên.

Xoẹt!

Cùng với âm thanh rùng mình, dòng điện xanh phóng ra từ đầu ngón tay kẻ xâm nhập.

Tia Chớp.

“AAAAAAARGH!”

Một pháp sư hét lên rồi gục xuống trước tia điện. Chưa dừng tại đó, dòng điện tiếp tục lan ra khắp nơi như một con rắn.

Một thành hai, và hai thành bốn.

Chẳng mấy chốc, dòng điện xanh đã phủ kín cả căn phòng.

“C–Cái gì thế này…”

Cửu Trưởng Lão ngơ ngác quay sang. Và rồi, dòng điện bất ngờ vươn tới và bao trùm toàn bộ tầm nhìn của ông.

———

‘Họ yếu thật, quả là giai đoạn đầu có khác.’

Olivia quay đi khỏi Cửu Trưởng Lão đang bất tỉnh.

Thật bất ngờ khi một trưởng lão đầu cấp 50 lại gục chỉ với một đòn, chứ chưa kể tới các pháp sư đầu cấp 20.

Tính toán sát thương xem ra khó hơn cô tưởng. Cũng may mà các pháp sư này có chút kháng ma thuật nên chỉ bị bất tỉnh, nếu mà cô sử dụng thứ này lên dân thường…

‘Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.’

Olivia ngước nhìn cầu thang vỡ nát.

Các trụ đỡ đã hoàn toàn chặn đường lên tầng trên.

Tất cả đều là công của Glacier.

Cũng nhờ vậy quân tiếp viện không xuống được, nhưng bù lại là cô cũng không lên được.

Xét từ tiếng ồn từ phía cầu thang, xem ra bọn họ đang chuẩn bị dọn đường và đi xuống.

Nếu đã vậy, cô sẽ đi theo hướng ngược lại.

Olivia đi đến chỗ đối diện cầu thang và dừng lại. Giây phút tiếp theo, nắm đấm tích điện của cô đã giáng thẳng vào trần nhà của tầng một.

Rầm!

Cùng tiếng trần nhà vỡ nát, các mảnh vụn cũng tung bay theo.

“K-Kẻ địch!”

Olivia bay lên tầng trên rồi quét mắt nhìn quanh.

[Casey]

[Ronan]

Xui xẻo là các cá nhân cô đang tìm kiếm lại không thấy đâu.

Vậy sao đây?

Rắc!

“AAAAAARGH!”

Vậy cô chỉ cần đánh bay tất cả và tiến đến tầng tiếp theo là xong.

Tầng tới cũng vậy.

“Kẻ xâm nhập!”

Rắc!

Cả tầng sau.

“Kẻ xâm—!”

Và cả tầng sau nữa.

“Dừng—”

Rắc!

Ồ, nhanh hơn trước rồi này.

Olivia đang dần thích ứng.

Sau khi phá hủy và bay lên năm tầng nữa, cô thấy một cảnh tượng khá khác các tầng dưới đang chờ đón mình.

Đầu tiên, có rất nhiều pháp sư đang ở đây. Xem ra tất cả pháp sư còn sót lại đã tập hợp lại đây.

“Cuộc bạo loạn của ngươi phải kết thúc tại đây, ma nữ.”

Một lão già quen thuộc bước ra từ trong đám đông.

Bạch Tháp Chủ, Lloyd Clacian.

Cùng vẻ ngoài như ông nội và thường hay giã quỷ như con, ông khá được lòng người dùng trong cộng đồng.

Khi ta đi theo con đường đúng đắn, ông sẽ mỉm cười hiền từ và động viên ta, nhưng nếu ta đi theo con đường phản bội, ông sẽ thiêu sống ta mà ông chút đắn đo.

-Hô hô, tới đây nào. Ta sẽ trị cái thái độ đó của ngươi.

Cô đã từng rất thích ông.

Cũng có lần cô miễn cưỡng học bạch ma pháp và gia nhập Bạch Tháp chỉ vì Lloyd. Tuy rằng cô đã rời khỏi Bạch Tháp được khá lâu rồi.

Olivia ngưng hồi tưởng và ngẩng đầu lên.

[Lloyd Clacian]

-Cấp độ: 66

-Hảo cảm: -80

Lloyd vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mặc cho thông số được hiển thị trên cửa sổ trạng thái.

Thế nhưng cô biết rằng, Lloyd hiện giờ đang rất tức giận.

Vẻ mặt vô cảm của ông là minh chứng cho việc ông xem Olivia không khác gì một con quỷ hay một kẻ phản bội.

Ánh mắt của các pháp sư khác cũng không khác gì ông.

Căm hận, khinh bỉ.

Tất cả các kiểu nhìn tiêu cực đều nhắm vào cô.

Trong mắt các pháp sư Bạch Tháp, cô chẳng khác nào kẻ thù không đợi trời chung của họ.

Chà, theo cách nào đó thì cũng dễ hiểu thôi.

Cô cũng đã hạ gục một vài bạch pháp sư trên đường tới đây mà.

“Ta không giết chúng.”

“Cũng chính bởi vậy mà ta mới chưa lao vào giết ngươi.”

Thực ra, cô đã có ý định giải quyết chuyện này bằng đối thoại.

Nhưng khi chạm mắt ông, cô đã nhận ra rằng.

‘Chuyện này không thể giải quyết bằng lời nói.’

Nếu các pháp sư Bạch Tháp đã thế này thì khỏi phải nói các tháp khác sẽ như thế nào nữa.

Cô lần nữa nhận ra mình đã trở thành kẻ thù của cả thế giới này.

Nhưng!

Olivia cũng có mục tiêu. Mục tiêu của cô là được chứng kiến kết thúc của cái thế giới đáng nguyền rủa này.

Vậy nên cô nhất định phải có đồng minh.

Kể cả là có dùng biện pháp sai trái đi chăng nữa.

Olivia mở miệng hỏi lần cuối cùng.

“Kể cả ta có nói ta sẽ rời đi nếu ngươi giao ra ba pháp sư… Ngươi vẫn không tin ta, phải chứ?”

“Ngươi hiểu rõ đấy.”

“Kể cả nếu ta tạo lời thề mana rằng ta sẽ không hại họ?”

“Kẻ phản bội đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ không đáng để ta phí sức nghe.”

“Ta không phải là ma nữ.”

“Tất cả chúng đều nói vậy.”

Ngôn từ đã trở nên bất lực.

Lloyd Clacian luôn là loại người như vậy sao? Không. Cô hiểu rõ tích cách của ông hơn bất cứ ai trên đời này.

Vậy câu trả lời chỉ có một.

Cái hệ thống hảo cảm đáng nguyền rủa ấy đã chặn đứng lý trí của ông.

Olivia ôm đầu bằng một tay và cười phá lên.

“Ha, haha. Hahahaha.”

Bọn khốn nạn lập trình cho cái con game chó chết này. Cứ đợi đến ngày tao ra khỏi được đây đi.

“Haha…”

Tiếng cười của Olivia đột ngột dừng lại.

Rồi cô quả quyết nói.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi.”

Một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy Olivia.

Giây phút tiếp theo, băng giá và ánh sáng va chạm.