Web Novel

Chương 5 - Bắt cóc là phải như thế này (2)

2025-09-20

2

“Chuẩn bị phép tấn công, các Trưởng Lão.”

“Vâng. Các Pháp Sư Trưởng mau theo ta!”

Công cuộc phòng thủ tại các Ma Tháp hoàn toàn khác biệt so với các tòa thành thông thường. Trong khi các tòa thành cần tên, dầu và hằng hà binh lính thì Ma Tháp chỉ cần chính các cư dân cư ngụ trong đó.

Hiển nhiên là các pháp sư có lợi thế hơn trong việc phòng thủ. Chưa kể, viên ma thạch trên đỉnh tháp cũng không ngừng cung cấp nguồn mana giúp bọn họ có thể thi triển ma pháp từ ngày này sang tháng nọ.

Đây chính là lý do mà họ có thể xây dựng ma tháp tại phương Bắc xa xôi hẻo lánh này.

Bất kể lũ quái vật có đông tới đâu, chỉ cần viên ma thạch vẫn còn nguyên vẹn thì họ có thể chống cự mãi mãi.

Trong hàng thập kỷ, họ đã bảo vệ ma tháp này và được coi là kẻ bảo vệ biên giới. Họ chẳng thể cứ thế mà đầu hàng trước một con rồng tham lam được.

Bạch Tháp Chủ tiến đến chỗ Glacier cùng vẻ mặt quả quyết.

Ai đời lại nghĩ rằng một con rồng to tướng thế này lại là một con non chứ?

‘Ta cũng cần phải xác minh trước đã.’

Tuy thấp, nhưng vẫn có khả năng con rồng này tìm đến đây vì một lý do khác.

Tháp Chủ cúi đầu đầy kính trọng và cất lời hỏi, “Đại Nhân, ta có thể hỏi ngài vì sao lại ghé thăm nơi này chứ?”

[Tránh đường.]

Khuôn mặt của Tháp Chủ nhăn lại trong chốc lát.

Bất kính đến đâu cũng phải có giới hạn của nó. Ngay cả các Long Vương kiêu hãnh cũng phải giả vờ lắng nghe khi nói chuyện với Tháp Chủ.

Chúng biết con người tuy yếu khi đơn độc, nhưng lại trở nên phiền toái khi đông người.

Che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Tháp Chủ lại hỏi lần nữa.

“Ma Tháp của chúng tôi quá chật hẹp cho một Đại Nhân như ngài. Nên xin hãy…”

[Ta không nói lần hai. Tránh đường.]

Xem ra đối thoại là chuyện không thể với nó.

Nếu đã vậy, họ không còn cách nào khác ngoài chọn biện pháp cứng rắn.

“Ta không thể làm vậy. Nếu ngài muốn thứ gì thì hãy nói ngay đây.”

[Thật hỗn xược.]

Đôi mắt của Glacier lóe lên khi cô nói.

[Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết thứ ta cần ngay đây.]

Tháp Chủ hồi hộp chờ đợi Glacier mở miệng nói tiếp.

[Giao ba con người từ tháp của ngươi cho ta.]

Ba ư? Cụ thể một cách kỳ lạ.

“Ta xin mạn phép hỏi điều này, tại sao lại là ba?”

“Đơn giản thôi. Ba chính là số lượng hoàn hảo để ăn… ăn… Hả?]

“...?”

Glacier khẩn khiết nhỏ giọng nói.

‘Cô nói ăn ư? Tôi có nghe nhầm không vậy?’

‘Không sai, giờ quay đầu lại mau! Lão ta đang nhìn ngươi kìa!”

Glacier vội vã quay đầu mình lại.

‘Rồng cũng có tiêu chuẩn của riêng mình đấy! Nếu tin đồn tôi ăn con người lan truyền thì còn ai xem tôi là rồng nữa chứ? Chúng chắc chắn sẽ xem tôi như một con thú háu ăn mà xem!”

‘Nói mau? Ngươi muốn chết ngay bây giờ luôn không?’

Olivia ấn mạnh cây trượng của mình lên phần da thịt nơi vảy đã bị lột của cô. Một cuộc đấu tranh dữ dội giữa phẩm giá loài rồng và bản năng sinh tồn diễn ra trong tâm trí Glacier.

‘Không làm được thì cứ nói ta một tiếng. Mà ta nghe nói các bộ phận rồng được bán rất đắt đấy. Ta mà bán thịt cho thương nhân còn xương cho tử linh sư thì chắc cũng kiếm được cả triệu vàng ấy nhỉ?’

‘...’

Và đến cuối, bản năng sinh tồn đã chiến thắng.

[Một quá ít, hai chưa đủ nên ba là vừa.]

“Vừa đủ để làm gì cơ…?”

Glacier nhắm chặt mắt lại và nói.

[Vừa đủ để ăn.]

“Vâng?”

Một thoáng chốc im lặng diễn ra.

“...Ngài vừa nói gì?”

[Ta bảo giao ba pháp sư ra đây.]

“Sau câu đó.”

[Ta nói chừng ấy là vừa đủ để ăn…]

“Ngươi đã vượt qua ranh giới!”

Tháp Chủ tức giận chửi mắng Glacier.

Kể cả nó có còn trẻ đi nữa, rồng vẫn chính là rồng. Nên tránh xung đột nếu được là điều mà một người khôn ngoan nên làm, cũng chính vì lẽ đó là ông mới cố đàm phán với nó.

Nhưng giờ thì không còn nữa.

‘Ăn họ? Không phải mang đi mà là ăn họ?’

Cố đối thoại với một con quái vật không biết lý lẽ cũng chẳng có ích gì.

Tháp Chủ gọi ra một cây trượng từ hư không và đập mạnh xuống đất. Một luồng sáng rực rỡ liền bao phủ lấy toàn thân ông. Giây phút kế tiếp, ông đã dịch chuyển vào bên trong tòa tháp.

“...Ta hủy bỏ đàm phán. Chuẩn bị cho trận chiến ngay lập tức.”

“Con rồng đó yêu cầu thứ gì…?”

“Nó yêu cầu ta giao ra ba pháp sư chỉ để lấp bụng.”

Các Trưởng Lão không giấu nổi cơn phẫn nộ.

“Nó dám sao!”

“Ta sẽ chặt đầu nó ngay bây giờ!”

Mỗi tầng hiện giờ đều có một Trưởng Lão và ba Pháp Sư Trưởng đang đóng quân. Cộng thêm các pháp sư bình thường hỗ trợ, họ dư sức để tiêu diệt một con rồng non.

Tháp Chủ kiên quyết nói.

“Kể từ thời điểm này, ta sẽ chuyển chức năng của ma thạch sang tấn công! Đồng thời, tất cả hạn chế ma pháp đều được xóa bỏ cho tất cả pháp sư.”

Viên ma thạch xanh biếc chuyển sang màu vàng. Cùng lúc đó, nồng độ mana trong toà tháp bắt đầu tăng lên không ngừng.

“Hừ!”

“S-Sao một sức mạnh như thế này có thể!”

Tiếng hú hét lũ lượt vang lên từ các pháp sư lần đầu trải nghiệm chuyện này. Họ biết kết giới khổng lồ này tiêu tốn rất nhiều mana, chỉ là họ không biết rằng lượng mana ấy đủ để lấp đầy cả tòa tháp.

“Woooow…”

“Bằng sức mạnh này…”

Các pháp sư kinh ngạc run rẩy. Nếu họ đã mạnh đến mức này, vậy các Pháp Sư Trưởng và Trưởng Lão sẽ đến mức nào?

…Và còn Tháp Chủ nữa?

Thế rồi, các pháp sư đang ngó qua ngoài bỗng lùi lại vì hoảng sợ.

“Chuyện gì vậy?”

“A-Aramis đang nhìn chúng ta.”

Aramis nhìn họ bằng vẻ khinh thường.

Họ đã xao nhãng trước trận chiến.

Cậu đã ghi nhớ từng khuôn mặt họ. Sau trận chiến này, một lượng lớn nghiên cứu và nhiệm vụ đang đợi chờ họ.

“Tầng một sẵn sàng!”

“Tầng hai cũng sẵn sàng!”

“Tầng ba…”

Trưởng Lão từ các tầng cất tiếng hô vang dội. Không hề có chút hoảng sợ nào tồn tại trong giọng nói của họ.

“Aramis.”

“Vâng, thưa Tháp Chủ.”

“Đây sẽ là cơ hội tốt cho con. Ta mong con rút ra từ trận chiến này rằng một cá nhân có mạnh mẽ đến mấy cũng phải có giới hạn về điều mà một người có thể làm được.”

“Con sẽ lưu tâm điều đó.”

Tháp Chủ nói với giọng nghiêm nghị.

“Ta biết lối suy nghĩ khác với những người kia.”

“......”

Tính cách của Aramis thực lòng hoàn toàn không phù hợp với một quang pháp sư. Cậu vô cùng lạnh lùng với người khác và không ngần ngại vứt bỏ các mối quan hệ, bất kể mối quan hệ đó đã kéo dài bao lâu.

Từ bất kỳ góc độ nào, cậu cũng hợp làm băng pháp sư hơn là quang pháp sư.

Chỉ là, nơi đây là nơi đã đón nhận cậu khi cậu còn là trẻ mồ côi, vậy nên cậu mới không thể rời bỏ nơi đây.

“Ta đang định để con làm Tháp Chủ tiếp nối ta.”

“...Con không hợp với vị trí ấy.”

“Vậy hãy khiến bản thân trở nên phù hợp đi.”

Tháp Chủ vỗ vào vai Aramis.

“Tầng mười chín đã chuẩn bị hoàn tất!”

Tất cả các tầng đều đã sẵn sàng. Tháp Chủ xóa đi nụ cười trên mặt và hô vang:

“Nhân danh Tháp Chủ, ta ra lệnh! Hãy cho con rồng xấc láo kia được nếm mùi của bạch ma pháp!”

Ma trận mở ra, báo hiệu cho trận chiến bắt đầu.

Vù!

Trận chiến mở màn bằng hàng ngàn các tia sáng. Tất cả tia sáng dày hơn cả eo của một người đàn ông đều đồng loạt bắn về phía Glacier.

Bùm!

Chùm tia va chạm với lá chắn của cô, gây nên một tiếng nổ vang dội. Glacier nhăn mặt lại như đã biết trước được điều này.

Phải giao vài pháp sư ra chỉ để lấp bụng cô. Có tên pháp sư nào trên đời mà lại chấp nhận yêu cầu vô lý đến thế cơ chứ? Chưa kể đây còn là các pháp sư Bạch Tháp, nổi tiếng với việc đề cao tình đồng chí.

“Chết đi!”

“Đồ thằn lằn xấc láo, ngạo mạn!”

“Đây chính là sức mạnh của con người!”

Cô cảm thấy thật bất công.

‘Ta cũng có muốn vậy đâu!’

Cô cũng chỉ là làm theo điều mà Olivia bảo cô phải làm mà thôi.

Đúng là bình thường cô coi con người không khác gì côn trùng thật, nhưng cô chưa bao giờ trực tiếp hăm doạ họ trừ khi họ xâm phạm lãnh thổ của cô.

Nhưng câu nói “Ta muốn ăn con người” đã phá hỏng hoàn toàn hình ảnh của cô.

‘Sao chuyện lại thành ra thế này…’

Cô không tức giận khi bị gọi là thằn lằn, một từ ngữ cực kỳ xúc phạm. Thực lòng mà nói, cô đang cực kỳ muốn bắt đại một tên nào đó và than phiền về tình huống bất công này.

‘Tất cả là tại cái con khốn này. Đều là tại con khốn này.’

Glacier ngẩng đầu lên chút để nhìn Olivia. Cô muốn lật người để đè bẹp cô ta và dùng hết sức mình dẫm nát cô.

Nhưng biết mình sẽ bị xẻ đôi trước khi kịp lật ngược lại, cô chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng.

“Glacier.”

Glacier bất chợt cảm thấy tội lỗi nên đã cắt ngang dòng suy nghĩ.

[V-Vâng?]

“Phun một đòn vào cổng chính. Hãy kiểm soát sức mạnh để không giết bất kỳ ai bên trong.”

[...Vâng.]

Glacier bay lên cao và hít một hơi. Bụng cô phồng lên rồi lại co lại, chúng tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ.

Vù!

Đòn Long Hống được tung ra bằng lực cực mạnh dần yếu đi khi tới gần toà tháp và rồi biến mất trước khi chạm tới nó.

[...Ơ? Thật vô lý.]

Thấy hoang mang, Glacier hít thêm một hơi nữa. Lần này, cô đã mạnh tay thêm một chút…

Ngay lúc ấy.

Xẹt!

Một ngọn thương ánh sáng bắn ra, ngắm chính xác vào thời điểm cô hít vào. Tốc độ của nó nhanh hơn hẳn các phép ban nãy.

‘N-Nguy hiểm…!’

Giây phút tiếp theo, một tấm khiên mang hình bông tuyết bỗng hiện ra.

Glacier nhìn lên Olivia với vẻ ngỡ ngàng.

Nếu cô không chặn nó, cánh của Glacier chắc hẳn đã bị xuyên thủng rồi.

“Ngươi nghĩ cái gì đấy?”

[X-Xin lỗi!]

Olivia nhìn xuống Bạch Tháp Chủ với vẻ bực bội.

Cô có thể thấy rõ điều đó.

Ma trận đã chuyển sáng ngay khi tiếp xúc với Long Hống của Glacier.

‘Ma trận hấp thụ.’

Một ma pháp phòng thủ tân tiến giúp hấp thụ ma thuật và phản lại nó.

Nó khó mà chống lại được ma pháp cấp cao, nhưng việc phản lại đòn hống của một con Gà Băng thì chả là cái đinh gì cả.

Cô đã quên mất chuyện này.

Ma pháp của Olivia có thể dễ dàng xé toạc ma trận hấp thụ đó.

‘Nhưng nó cũng sẽ phá nát tòa tháp phía sau.’

Vậy là chỉ còn một cách duy nhất.

Tấn công vật lý.

“Tông nó.”

[...Hả?]

“Đâm đầu ngươi vào cổng chính.”

[C-Cô nói cái…]

“Ta vừa cứu mạng ngươi đấy. Vậy mà chuyện cỏn con thế này ngươi cũng không làm được à?”

Thấy Glacier vẫn còn do dự, Olivia cầm gậy lên và chọc vào lưng cô.

“Nếu ngươi không muốn vậy để ta bắt ngươi phải té vậy.”

Rắc!

Ánh mắt của Glacier đảo qua đảo lại giữa cây gậy đang kêu răng rắc và toà tháp trông rõ là cứng cáp.

Dù chọn cái nào đi nữa, kết quả vẫn chỉ có một—đâm sầm vào tòa tháp.

Câu trả lời đã được định từ ban đầu rồi.

[Đ-Để tôi tự làm!]

Dòng điện đang dâng lên lập tức lắng xuống.

‘C-Con đĩ điên! Mình phải đần lắm mới thấy biết ơn ả dù chỉ trong vài giây!’

Glacier vỗ cánh thật mạnh và bay lên bầu trời, cô xoay tròn mình và lao xuống bằng tốc độ kinh hoàng.

‘Khốn nạn!’

Sẽ đau đến mức nào khi cô đâm xuống đây?

Không chừng là đầu cô sẽ nổ tung.

Nhưng dẫu có biết vậy, cô vẫn không thể giảm tốc.

Vút!

Glacier không chỉ phá tan cổng chính mà còn hàng chục cây cột trước khi dừng hẳn.

Hoàn thành xuất sắc vai trò của mình, Glacier trợn mắt lên và ngất đi.

“C-Chuyện gì đang xảy ra thế này!”

“Nó thực sự vừa ăn phải đồ hư à?”

Các pháp sư lẩm bẩm đầy hoang mang trước diễn biến đột ngột này.

“Tất cả, không được mất cảnh giác!”

Các pháp sư bỗng chốc chìm vào im lặng trước mệnh lệnh của Cửu Trưởng Lão.

Ngay lúc ấy.

Lộp cộp.

Một tiếng bước chân vang vọng giữa cơn im lặng.

Có người đang bước tới phía họ qua đám bụi.