“Um, Olivia.”
“Gì?”
“Chẳng phải cô bảo chúng ta đi bắt cóc sao?”
“Đúng vậy.”
“......”
Glacier không giấu nổi vẻ bối rối của mình.
‘Cô ta định cho cả thiên hạ biết sao?’
Kể cả một con rồng ít khi ra ngoài như cô cũng biết bắt cóc diễn ra thế nào.
Chẳng phải bắt cóc là phải làm trong bí mật, lén lút sao?
Cô không biết nhiều cho lắm, nhưng điều cô chắc chắn đó chính là bắt cóc không phải chuyện nên làm vào ban ngày ban mặt, nhất là còn cưỡi trên lưng một con rồng.
Nhưng Glacier đã im lặng mà không nói thêm gì nữa. Đây là điều mà cô đúc kết ra từ cơ thể (?) rằng Olivia là kiểu người trái với lẽ thường.
‘Cô ta bề ngoài trông như quý tộc nhưng tính cách thực chất còn tệ hơn cả Xích Long Vương.’
Thực ra, kể cả trong mắt một con rồng, ngoại hình của Olivia vẫn khá nổi trội. Mái tóc bạch kim cùng cặp mắt kiêu kỳ của cô tạo nên vẻ đẹp băng giá.
Lượng mana mà cô toả ra tinh kiết đến độ khó lòng mà tin được cô là con người. Chỉ là, ai có thể tin rằng ẩn sau vẻ ngoài ấy là một kẻ mà ma tộc cũng phải lắc đầu ngao ngán?
‘Cô ta chắc chắn là ma nữ, chắc chắn là vậy.’
Glacier chỉ để suy nghĩ ấy trong đầu. Thực lòng mà nói, gọi một pháp sư là ma nữ chẳng khác nào một lời sỉ nhục khủng khiếp. Cũng giống như gọi một con rồng là thằn lằn vậy.
Tự an ủi bản thân bằng những suy nghĩ riêng tư này, Glacier nghe thấy tiếng nói bực bội của Olivia.
“Ngươi bay êm hơn không được à?”
“...Tôi sẽ cố hết sức.”
“Chậc. Chắc mình nên kiếm một cái yên.”
“......”
Đôi mắt Glacier run rẩy trước những lời ấy.
Bị đặt yên cưỡi lên thì đúng là quá đáng với cô rồi. Trông như cô chẳng khác nào đang bay khắp nơi và khoe khoang rằng, “Ta bị con người cưỡi này.’
“Um, chính xác thì cô khó chịu ở chỗ nào?”
“Vảy ngươi cứng quá. Ta tỉa vài cái đi nhé? Kiểu gì nó chẳng mọc lại.”
“.......”
“Nếu không muốn thì chấp nhận bị đặt yên cưỡi đi.”
Ả ta còn ác hơn cả quỷ mới phải.
Kết quả là cô đành phải chọn một trong hai.
“Xin hãy… nhẹ nhàng thôi.”
Glacier đóng chặt mắt lại.
‘Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp! Đáng lẽ mình không nên rời đi! Đáng lẽ mình nên nghe lời mẹ!’
Rồng được coi là các cá thể tự lập ngay khi chúng rời khỏi tổ của cha mẹ mình. Chưa hết là Karsian còn nói “Ta đã nuôi con lớn khôn rồi, giờ thì tự lực cánh sinh đi”, rồi tống khứ Glacier.
Vào lúc đó, cô cảm thấy rất vui.
Được thoát khỏi sự che bảo của cha mẹ, cô có thể sống cuộc đời mình thích.
Chỉ là giá như cô biết bản thân cô sẽ gặp phải con quỷ này, cô đã hoãn việc tự lập của mình đi 100 năm rồi.
‘Con xin lỗi, Mẹ ơi. Xuân này con không về.’
Glacier nhắm chặt mắt lại và cố hết sức để lờ đi cơn đau cô cảm thấy sau lưng mình.
Phựt!!
Thật là khốn khổ quá đi mất.
Phựt!
Giọt nước mắt mà cô rơi không phải giọt nước mắt đau đớn thể xác, mà là của sự nhục nhã tột cùng.
“Hức…”
“Nín mau. Tại vảy của ngươi to quá mà ta mới chỉ lấy được có bốn cái thôi đây này.”
Olivia bỏ những chiếc vảy được tách bằng ma pháp của mình vào túi.
“Êm hơn rồi đấy.”
Nghe vậy, Glacier run rẩy đầy phẫn nộ.
Cái thứ này mà là pháp sư ư?
Cái thứ này ư?
Vậy định nghĩa “pháp sư” hẳn là đã thay đổi đáng kể trong nhiều năm gần đây.
“Chừng nào đến tháp thì gọi ta.”
Olivia nằm xuống làn da trần trụi giờ đã mềm mại của Glacier. Cô nhắm mắt lại rồi chìm vào suy nghĩ.
Một kho tàng tri thức nơi các pháp sư có cùng chí hướng tụ họp để nghiên cứu và học tập.
Xích Tháp học hỏa ma pháp, Thanh Pháp học thủy ma pháp, Lục Tháp học phong ma pháp, Hắc Tháp học thổ ma pháp và Kim Tháp học thời không ma pháp.
Đó chính là cội nguồn của năm tòa tháp lớn.
Và rồi thời gian trôi qua, chỉ năm tòa tháp ấy thôi là không đủ để bao quát hết tất cả nguyên tố.
Quang, lôi, băng, hắc dạ…
Và nhiều tòa tháp khác nữa được lập nên.
Trong số ấy, có Bạch Tháp học quang ma pháp.
Quang ma pháp, hay còn được gọi là bạch ma pháp.
Trong huyễn tưởng, thứ đầu tiên ta nghĩ đến khi nghe thấy quang ma pháp là gì?
Các tư tế đức hạnh tin vào thần linh, các đại pháp sư soi sáng bóng tối và mang đến hy vọng ư?
Điều đó không sai.
Thực chất, hầu hết các pháp sư liên quan đến Bạch Tháp đều sùng đạo và tin vào ánh sáng hoặc là những người có trái tim trong sáng.
Nói tóm gọn lại là họ cực kỳ tốt bụng.
Lý do họ xây ma tháp trên đỉnh ngọn núi cao chọc trời này cũng là để ngăn ma thú sống trên Đại Tuyết Sơn tràn xuống các ngôi làng—chừng đó thôi là đủ để ta hiểu về nhân cách của họ rồi.
Đúng vậy.
Họ được đánh giá rất cao trên thang đo nhân cách.
Nếu định đi bắt cóc, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bắt cóc người lịch sự với cả kẻ mình ghét sao?
Cô đã sắp xếp chỉnh chu danh sách các mục tiêu bắt cóc của mình rồi.
Thực ra, ban đầu cô không hề có ý định bắt cóc. Chẳng có chuyện nào đần hơn chuyện tiết lộ vị trí của mình khi cô cần lẩn trốn trong hơn một thập kỉ cả.
‘Bây giờ mình không hành động là không còn cơ hội thứ hai nữa.’
Nếu cô tỉnh dậy tại Thành Phố Khởi Đầu thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Nhưng do cô đã tỉnh dậy tại Đại Tuyết Sơn ở phương Bắc mà mọi chuyện đã bị đảo lộn.
‘Công chúa chắc chắn sẽ nhận thấy có điều kỳ lạ. Cô ta chắc hẳn sẽ nghi ngờ rằng mình cũng hồi quy cùng.’
Vì dù gì, người phải có mặt tại Thành Phố Khởi đầu lại biến mất tăm.
Có một sự khác biệt không thể đong đếm được nếu kẻ địch biết cô đã hồi quy và bắt đầu suy xét các đường đi nước bước.
Chúng không chỉ chặn cô liên lạc với các cá nhân chủ chốt trong tương lai mà còn gửi ảnh phác thảo cho các cá nhân ấy để cảnh báo về cô.
Có người sẽ nghĩ rằng như thế là nói quá, nhưng đối phương ở đây lại là Công chúa.
‘Chính cô là người khơi mào chuyện này, Công chúa. Tôi vốn không định bắt cóc đâu.’
Nếu cô không thể tác động đến các nhân vật chính tương lai, thì cũng là lẽ thường khi cô chuyển hướng sang nỗ lực sang các nhân vật phụ.
Khi Olivia đang suy xét kế hoạch bắt cóc của mình, cô bỗng cảm thấy có điều bất thường và đứng lên.
“Chúng ta đến nơi chưa?”
“Vâng.”
“Cứ bay tại chỗ đi. Ta cần phải kiểm tra vài thứ.”
Thấy có một kết giới khổng lồ bao quanh tòa tháp, Olivia vươn tay ra và chạm vào nó. Giây phút tiếp theo, một dòng điện loé lên và hất văng tay cô ra.
‘Đau đấy.’
Olivia tặc lưỡi và lùi lại. Đây không phải là một kết giới quá mạnh, cô có thể phá hủy nó bằng phép Bão Tố—thứ cô đã dùng lên Glacier mà không cần đến phép cao cấp.
Chỉ có điều, cô không thể sử dụng Bão Tố tại đây được.
Chỉ có kết giới bị phá hủy thôi thì không sao, nhưng nếu có người bên trong chết thì toi chuyện.
“Bay vòng quanh đi.”
“Hả?”
“Bay vòng quanh cho đến khi họ mở ra cho chúng ta.”
Glacier nhìn xuống và thấy các pháp sư Ma Tháp đang hoảng loạn chạy quanh.
Chà, đó là phản ứng của người bình thường khi đối mặt với một con rồng.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã xui cỡ nào khi gặp phải một con người coi rồng không khác gì côn trùng, cô lại nơi nước mắt.
“Cô nghĩ chúng sẽ mở cho chúng ta à?”
“Họ không thấy ta. Thấy mỗi ngươi thôi.”
Một con rồng đang sống yên ả tại Đại Tuyết Sơn bỗng xuất hiện tại Ma Tháp của họ.
Nhưng nó không tấn công mà chỉ bay vòng quanh ngoài kết giới.
Với một giống loài hùng mạnh như long tộc, việc phá hủy kết giới cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Vậy nên bất cứ ai có não đều biết phải hạ kết giới xuống và để Glacier vào.
Chẳng mấy chốc mà kết giới đã biến mất và con đường cho cả hai hiện ra.
“Hạ cánh chậm vào. Ngươi biết chuyện sẽ xảy ra nếu mông ta đau nhỉ?”
Glacier cũng chẳng thèm mở miệng nói rằng mình đang cố êm ả hết sức nữa. Nói ra cũng chẳng được ích gì.
‘...Ổn không đây?’
Glacier hồi hộp chờ đợi Olivia đánh giá. Cô chưa từng hiểu tại sao các Dwarf lại run rẩy và lo lắng đến vậy mỗi khi đến hang nạp cống vật cho cô, nhưng giờ khi đang trong tình huống này, cô đã hiểu ra rồi.
‘Vậy ra đây là cảm giác lúc đó.’
Bị người khác làm cho nhận ra chuyện này thật là tồi tệ với cô. Nhưng khi nghĩ đến người đang nắm trong tay mạng sống của mình, mồ hôi lạnh lại đổ khắp người Glacier.
Thấy Olivia không nói gì, Glacier thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Giờ chúng ta làm gì đây?”
“Đợi đến lúc Tháp Chủ ra ngoài.”
———
Bạch Tháp hiện đang trong tình trạng khẩn cấp. Ngay cả các trưởng lão điềm tĩnh cũng phải bật dậy trước sự xuất hiện của một con rồng.
“Tại sao lại là rồng chứ…”
Nếu đến cả trưởng lão như vậy thì tình trạng các pháp sư bình thường cũng chẳng cần phải giải thích.
“Aaaaaah!”
“Chúng ta sắp chết hết rồi!”
“Xin đại vương tha mạng! Xin đại vương tha mạng!”
Có người trốn dưới gầm bàn và run rẩy, có người thì nghiến chặt răng như bị mất trí.
Cảnh tượng các cá nhân tìm kiếm chân lý bị chìm trong nỗi sợ chẳng mấy dễ chịu.
Nhưng đây là điều không thể khác được.
Long tộc có khả năng làm tê liệt tâm trí của các sinh vật thấp kém hơn chúng.
“Một lũ làm lố chuyện.”
Pháp Sư Trưởng Aramis nhìn họ bằng vẻ khinh thường.
“Đừng nặng lời thế, Aramis. Chính họ cũng đâu muốn như vậy. Cậu đã bình tĩnh như vậy thì chăm lo cho mấy người khác đi.”
“...Vâng, thưa trưởng lão.”
Dù cho sau nhiều năm tại Bạch Tháp, cậu vẫn không thể hiểu nổi lời dạy giúp đỡ kẻ yếu.
“C-Cảm ơn, ngài Aramis.”
“Tránh ra. Ngươi chắn đường quá.”
Giúp đỡ kẻ yếu thì có nhận lại được gì không chứ?
Chưa nói đến họ là pháp sư. Họ phải là những con người kiên định theo đuổi chân lý, ấy vậy mà giờ đây lại run sợ khi chỉ vừa nhìn thấy một con rồng?
Cậu chẳng thể hiểu nổi chính sách của Bạch Tháp khi chấp chứa những kẻ như vậy.
Ngay lúc ấy, căn phòng lại trở nên ồn ào. Chỉ có điều, bầu không khí khác hẳn so với khi con rồng xuất hiện.
“Tháp Chủ kìa!”
Aramis hiển nhiên hướng mắt sang. Cậu thấy một ông lão với khuôn mặt nhân hậu đang đi qua đám đông ra phía bên ngoài.
Mang trên mặt một vẻ đầy uy nghiêm, ông khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng tinh biểu tượng cho ánh sáng.
Nhưng Aramis nhận thấy một chút tức giận ẩn dưới lớp mặt hiền hậu ấy.
Quả thực, Bạch Tháp Chủ đang tức giận.
“Tam Trưởng Lão, ngài đã nhận dạng được con rồng đó chưa?”
“Vâng. Từ ghi chép của chúng ta, nó chính là Bạch Long Glacier.”
“Hừm… Ta chắc rằng con rồng đó vẫn còn trẻ và chưa sống tới 1000 năm.”
“Chính xác là vậy.”
“Hừm…”
Lũ rồng chỉ xuất hiện vì hai lý do.
Hoặc là chúng bị con người chọc giận, hoặc là chúng muốn lấp hang bằng kho báu.
Chuyện pháp sư Bạch Tháp bất tuân lệnh ông chọc giận con rồng này là chuyện không đời nào.
Vì dù gì, ông cũng đã cấm họ không được đặt chân đến ngọn núi nơi hang rồng ngự trị nên họ không thể chọc giận nó được.
Vậy câu trả lời chỉ có một.
Nó đến đây để moi tiền.
Các nếp nhăn trên khuôn mặt của Tháp Chủ co giật.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Còn gì nữa? Nếu nó muốn kho báu, chúng ta cứ cho nó đi."
“Nhưng mà…!”
“Kho báu, chỉ vậy thôi.”
Các trưởng lão hiểu được lời Tháp Chủ nói đều chìm trong im lặng.
Rồng không chỉ lấp hang bằng tiền vàng mà chúng còn thu thập các kim loại quý hiếm, tác phẩm nghệ thuật, thánh tích và bất cứ thứ gì trong tầm tay chúng.
Thay vì đối đầu với một con rồng thì chẳng thà giao ra kho báu và giải quyết trong yên bình còn hơn.
Nhưng đôi khi, chúng còn yêu cầu thứ khác ngoài kho báu.
Các Dwarf và pháp sư.
Các Dwarf thì khá may mắn. Họ phải chế tác cho long tộc đến chết, nhưng chí ít là họ cũng không phải chịu đau đớn gì cả.
Thế nhưng pháp sư lại khác. Các pháp sư bị bắt đến hang rồng thường bị dùng làm vật thí nghiệm cho đến khi thân thể và tâm trí trở nên tan vỡ rồi chết.
Chúng gọi vậy là thí nghiệm, nhưng thực chất lại chẳng khác nào chơi đùa.
Tháp Chủ đưa mắt nhìn quanh.
Họ đều là các pháp sư trẻ tuổi. Họ đã đến tìm Bạch Tháp xa xôi này chỉ vì thứ gọi là đam mê học tập.
Nếu con rồng kia yêu cầu bọn họ, ông sẽ làm gì?
‘Tuyệt đối không.’
Kể cả có là rồng đi chăng nữa, cũng có các ranh giới chúng không được phép vượt qua.
Cùng gương mặt quả quyết, Tháp Chủ nói:
“Mở cửa ra.”

