Web Novel

Chương 38: Ngày Em Biến Mất (2)

2025-11-05

4

Bịch.

“Olivia, cô có bị thương ở đâu không?”

Kiel vội vã lao đến và cất tiếng hỏi. Olivia không trả lời. Cô dường như không nghe được do tiếng sấm không ngớt.

Ầm...

Ai mà tin được thứ vực thẳm không đáy này chỉ mới một giờ trước vẫn còn là một công viên cơ chứ? Ngay cả Kiel, người đã chứng kiến cảnh tượng bằng chính mắt mình, cũng thấy khó tin.

Cột sáng khổng lồ vừa giáng xuống mặt đất lúc nãy, nó giống một thảm họa tự nhiên hơn là ma pháp.

Tách.

Sét lại đánh xuống một lần nữa.

Kiel nhìn theo đầu ngón tay Olivia như bị mê hoặc. Mỗi khi bàn tay cô khẽ cử động, một tia sét lại giáng xuống.

Belphegor đã bị tiêu diệt. Sự biến mất của ma khí vốn đang làm nhiễu loạn không khí đã nói rõ điều đó. Nhưng xem ra Olivia không chỉ muốn loại bỏ Belphegor mà còn muốn xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của hắn.

Kiel đờ đẫn nhìn cái hố ngày càng sâu.

‘...Như vậy chưa đủ sao?’

Thế này có vẻ hơi quá tay, nhưng do Melina vẫn im lặng mà xem ra, các pháp sư có suy nghĩ khác.

Do các vấn đề liên quan đến quỷ dữ là chuyên môn của pháp sư, nên Kiel quyết định đợi cho đến khi tiếng ồn lắng xuống.

Thấy cô thi triển ma pháp mạnh mẽ như vậy không ngừng nghỉ, anh thấy hẳn là không cần hỏi về tình trạng thể chất của cô nữa.

Cuối cùng, cơn tĩnh lặng cũng trở lại.

“Giờ xong rồi chứ?”

Kiel tiến lại gần Olivia với nụ cười nhẹ nhõm. Mặc dù dự định của hai người đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện bất thình lình của một đại quỷ, nhưng họ vẫn còn dư một ngày.

Một ngày là đủ thời gian để làm rất nhiều việc.

“Tôi sẽ nói chuyện với các Hiệp sĩ Trung ương. Cô sẽ không phải lãng phí thời gian quý báu của mình vào các cuộc điều tra đâu.”

Olivia vẫn không trả lời.

Kiel, vẫn chưa nhận thấy điều gì lạ, tiếp tục nói.

“Có rất nhiều việc chúng ta có thể làm ngay cả vào ban đêm. Tôi đã lập một danh sách các món ăn và địa điểm du lịch dựa trên ý kiến của các chư hầu trong hai năm qua. Cùng ma pháp không gian của cô, chúng ta thậm chí có thể đến vùng phía đông và phía tây...”

Kiel dừng lại và nhìn Olivia. Mái tóc trắng rối bời trong gió của cô đã che khuất đôi mắt ấy, khiến anh không thể biết cô đang nghĩ gì.

“...Olivia?”

Khựng.

Kiel, người đang định bước tới, đột ngột dừng lại.

Một cảm giác quen thuộc đến lạ thường, một cảm giác tuyệt đối không nên xuất hiện ngay lúc này, ùa về trong anh.

Anh biết cảm giác này là gì. Bốn năm trước cũng giống hệt vậy.

Nếu anh có thể nhìn thẳng mặt cô thay vì nhìn nghiêng, anh có thể xác nhận liệu Olivia đã hoán đổi hay chưa. Hai người khác nhau về khí chất và biểu cảm.

Biết vậy, anh càng khó lòng mà bước thêm bước nữa.

Nếu anh phát hiện ra cô đã biến mất, thì...

“Kiel.”

Kiel ngước lên với vẻ mặt rạng rỡ. Nhưng ngay sau đó, anh bèn cau mày.

Một nụ cười tựa hoa nở. Một nụ cười sẽ sưởi ấm trái tim bất cứ ai chỉ bằng cách nhìn vào nó, nhưng ít nhất đối với Kiel, nó không phải vậy.

“Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi. Anh đã đến tận đây để giúp tôi sao?”

Olivia mà Kiel biết sẽ không bao giờ nói những lời khách sáo như vậy.

Cô đã hoán đổi.

Chưa đầy hai ngày trôi qua, vậy mà cô đã hoán đổi.

Mặt Kiel đờ đẫn.

Tại sao? Vì lý gì?

Chuyện này chưa từng xảy ra. Olivia luôn biết chính xác mình có thể duy trì bản ngã trong bao lâu.

80 phút có nghĩa là 80 phút.

160 phút có nghĩa là 160 phút.

Một ngày có nghĩa là một ngày.

Cô chưa bao giờ sai.

Chưa một lần nào…

-...Phải. Giống như anh nói, chúng ta còn sáu mươi ngày.

Nghĩ đến đó, tâm trí Kiel chợt dừng lại.

...Tại sao anh lại không nhận ra?

Đó là điều anh có thể nhận ra chỉ bằng một chút suy nghĩ.

[Trừ khi một bên chấp nhận sự ra đi của chính mình.]

Xuất hiện vài năm một lần không phải là đùn đẩy.

-Tôi đang đứng trước một ngã ba rất quan trọng. Một bên...

Cô đùn đẩy chính là để từ bỏ lợi ích cuối cùng của mình cho kẻ khác.

Hơi thở anh nghẹn lại.

Tay anh run rẩy. Môi anh khô khốc, và tầm nhìn của anh mờ đi.

Qua tầm nhìn mờ ảo, anh thấy đôi tay mình vấy máu.

Anh đã đồng ý như cô muốn.

Anh đã nghiến chặt răng và ủng hộ quyết định của cô.

Anh đã giết cô.

Bằng chính đôi tay này, anh đã giết cô.

Anh không biết chỉ còn lại một ngày. Anh nghĩ vẫn là còn 60 ngày.

Vậy nên, vậy nên...

“...Không.”

Một kết thúc như thế này, theo cách này...

Anh không thể chấp nhận được.

Bất kể có nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng không thể chấp nhận được.

“Anh sao vậy?”

Khoảnh khắc anh chạm mắt với Olivia, cảm xúc của anh dâng trào.

Ả đã cướp nó.

Người phụ nữ này đã cướp đi mạng sống của Olivia.

Kiel siết chặt chuôi kiếm. Nếu không làm vậy, anh sẽ không kìm được chém cô tại đây.

Ngay lúc đó.

Olivia, người đang nhìn đăm đăm vào khoảng không bỗng mỉm cười và nói.

“Kiel. Vẻ mặt của anh đáng sợ quá đấy.”

Kiel không thay đổi biểu cảm. Không rút kiếm đã là sự lịch sự tối đa mà anh có thể thể hiện.

Olivia lại lên tiếng.

“Kiel.”

“...”

Kiel không trả lời.

Anh thậm chí không muốn nhìn vào khuôn mặt đó...

“...!”

Cảm xúc dâng trào. Những cảm xúc không nên cảm thấy đang dồn dập trong tâm trí anh.

Đó là điều mà Kiel chưa bao giờ trải qua.

Nỗi uất hận mù quáng đối với một ai đó đang chậm rãi... và ngày càng nhanh chóng... biến thành thiện chí.

Kiel nghiến răng. Gân xanh nổi lên trên cẳng tay anh.

Anh đang bị cuốn đi bởi dòng cảm xúc hỗn loạn.

“Cô, bây giờ, cái gì...”

Người phụ nữ này là kẻ đã đánh cắp mạng sống của Olivia.

Giờ đây dòng ký ức đó đang trở nên mờ nhạt.

Nó đang thay đổi từ cướp đoạt sang sở hữu hợp pháp.

“...!”

Kiel tuyệt vọng bám lấy ký ức đang mờ dần.

Anh không được quên.

Anh tuyệt đối không được phép quên.

Bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể quên chuyện này.

Người phụ nữ này là...

Người phụ nữ này là...

Không.

Olivia là...

“Anh không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa rồi, Kiel.”

Olivia mỉm cười.

Kiel, cũng mỉm cười.

-----

“Ặc!”

Olivia ngã xuống mặt đất và nôn ra máu. Quá nhiều máu chảy ra từ cơ thể nhỏ bé của cô đến nỗi tuyết xung quanh chuyển sang màu đỏ.

“Hộc, hộc, hộc...”

Người ta nói khi một người quá đau đớn, họ còn chẳng la hét nổi chăng? Olivia chính xác là như vậy.

Cơn đau dữ dội nhất mà cô từng cảm thấy trước đây là nhổ răng khôn mà không dùng thuốc tê.

Nhưng bây giờ nó chẳng thể so sánh được với lúc này.

Não cô trống rỗng, đến mức cô còn chẳng thể chửi thề trong đầu.

Bịch.

Mình chết mất. Mình chết mất. Mình chết mất. Mình chết mất...

Cơ thể cô bất giác cuộn tròn lại. Mặc dù cô không cảm thấy lạnh, nhưng cơ thể cô đang ngày một lạnh đi.

Sau một thời gian trôi qua như vậy, những ngón tay đang dang rộng của cô bắt đầu co giật.

[Phản phệ đã kết thúc.]

Tầm nhìn của cô đỏ ngầu. Cô không thể phân biệt đây là một cánh đồng tuyết hay địa ngục nữa.

“C-Chết tiệt...”

Bằng đôi tay run rẩy, cô bằng cách xoay sở mở túi không gian của mình và lấy ra lọ thuốc mà cô đã dùng hàng trăm lần.

‘Mở ra, mở ra, chết tiệt!’

Bụp!

Với một âm thanh rõ ràng, nút chai bật ra. Một ít dung dịch bên trong đổ ra ngoài do va đập, nhưng chuyện đó không quan trọng.

Cô cố gắng lắm mới đưa được lọ thuốc lên môi.

Ực.

Nội tạng xoắn vặn của cô trở lại hình dạng ban đầu. Cô vẫn nằm yên bất động, không dám cử động cho đến khi cơn đau dịu đi.

“Hộc, hộc, hộc…”

Cô, giờ đã tỉnh táo, lau đi vệt máu loãng trên miệng. Tầm nhìn mờ nhạt của cô dần trở lại bình thường.

Chỉ khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.

‘Nếu mình còn làm thế này một lần nữa, mình sẽ không còn là người. Không phải người! Không! Quên điểm hảo cảm đi, mình cóc làm nữa!’

Cô chửi bới khi cố gắng gượng dậy.

Cô thực sự nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi. Đây không phải nói quá đâu, mà là thật.

‘Mình còn vừa thấy ông nội quá cố của mình.’

Cô đã quên mất rằng kết quả phản phệ là ho ra máu trong một phút. Phản phệ của một ngày tính đơn giản là sẽ gấp 1440 lần.

Một người không chết vì bị kim châm một lần, nhưng sau khoảng 1440 lần châm, ngón tay của y sẽ không còn ra hình thù ngón tay nữa.

Vì vậy, với cơn đau khủng khiếp thế này, ít nhất điểm hảo cảm cũng phải được áp dụng đúng mới phải đạo.

‘Liệu có thành công không?’

Cô nuốt nước bọt và kiểm tra cửa sổ trạng thái của Kiel.

[Kiel Rothschild]

-Cấp độ: 83

-Chức nghiệp: Kiếm Thánh

-Hảo cảm: -100(+68)

-Danh hiệu: Công Tước, Kiếm Khách Lang Thang

Thành công rồi.

Các điểm hảo cảm không thay đổi so với trước đây. Vậy cũng tức là phần thưởng 20 điểm hảo cảm cho việc đánh bại Belphegor đã được áp dụng đúng vào lần chơi diệt vong.

Canh bạc đã thành công.

Chẳng thể có chuyện Olivia Diệt Vong không đánh bại được Belphegor. Melina mà cô biết sẽ nhét cả lọ thuốc vào họng cô nếu cần.

Cô nhìn chằm chằm vào Kiel, người đang bị chôn vùi trong băng.

‘...Giờ Kiel đã xong chưa?’

Ký ức của Kiel rõ ràng đã thay đổi. Giờ đây hắn sẽ nhớ rằng Olivia có hai bản ngã. Một người xuất hiện vài năm một lần, và một người khác đã phản bội hắn.

Tuy nhiên, cô không thể vội vàng kết luận. Cho đến khi cô đánh thức Kiel và xác nhận trực tiếp, cô sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.

‘Giờ mình cần nói chuyện với hắn ta.’

Một cửa sổ thông báo xuất hiện trong không khí.

[Đang tính toán kết quả của Manh Mối #1...]

-Bạn đã nhận được tổng cộng 68 điểm hảo cảm!

-(+32) điểm hảo cảm sẽ được áp dụng vào năm 992!

-(+24) điểm hảo cảm sẽ được áp dụng vào năm 993!

-(+12) điểm hảo cảm sẽ được áp dụng vào năm 994!

Không có gì đặc biệt cả. Nó chỉ giải thích, ‘Chừng này hảo cảm sẽ được áp dụng khi đến năm này tháng này.'

Nhưng cửa sổ thông báo xuất hiện vẫn chưa kết thúc.

[Sự can thiệp của bạn đã làm thay đổi ký ức trong quá khứ!]

-Quá khứ được ghi nhớ bởi NPC chính, 'Kiel Rothschild', sẽ thay đổi đáng kể!

Mắt cô nheo lại.

Cô không thể đoán được nó đã thay đổi "đáng kể" đến mức nào.

Cô cũng không thể đoán được đó là một thay đổi tiêu cực hay tích cực.

Sau một hồi im lặng, một cửa sổ thông báo khác xuất hiện.

[15 ngày đã trôi qua.]

[Thời gian hồi chiêu của đặc tính 'Đặc Quyền Của Hồi Quy Giả', đã được làm mới.]

[Cấp độ của NPC chính, 'Kiel Rothschild' sẽ tạm thời tăng lên đáng kể.]

...Hả?

Một âm thanh sắc nhọn thoát ra khỏi môi cô.

Rắc!

Ngay lập tức, tiếng băng vỡ vang lên.

Xoẹt.

Thậm chí không có thời gian để quay đầu lại. Cô nuốt nước bọt khi nhìn thấy thanh kiếm đang kề sát cổ cô.

“Trả lời ta.”

Kiel nói bằng giọng lạnh lùng

“Ngươi... là ai?”