[Đại Quỷ Belphegor Hiện Thân!]
Người chơi có 15 NPC chính, còn Ma Thần thì có Ma Vương và 4 Đại Quỷ. Chúng là hiện thân của cái ác, mỗi kẻ cai trị một trong bốn phương của Ma Giới. Một trong số đó là Belphegor, kẻ ngay trước mắt cô.
Thôn Phệ Ám Xà.
Đúng như biệt hiệu của mình, hắn tối tăm và đồ sộ hơn hầu hết các long tộc. Ánh sao trên trời đêm thậm chí còn bị cơ thể của Belphegor che khuất.
-Hừm, vậy ra ngươi không chỉ là một con côn trùng đơn thuần. Ta công nhận lòng can đảm đó của ngươi, ngươi không run sợ khi nhìn thấy ta.
Belphegor đã bị hạn chế sức mạnh như cái giá phải trả để hiện thân ở nhân giới. Tuy mang danh 'Đại Quỷ', nhưng cấp độ của hắn chỉ là 90—đó là bằng chứng cho hạn chế này.
Tất nhiên, cấp 90 không hề thấp.
Nếu Belphegor được triệu hồi ở bất kỳ quốc gia nào khác ngoài Đế Quốc, Thánh Quốc, và Thành Tự Do Mikabel, ngày ấy sẽ là ngày tàn của quốc gia đó.
GRÀOOOOOO!
Belphegor toả ra aura của mình. Tựa như trọng lực bị đảo ngược, không khí bị bắn vọt lên trên.
-Hỡi pháp sư trẻ tuổi, ta có một đề nghị cho ngươi.
Bầu không khí quá đỗi quỷ quái để có thể gọi là một lời đề nghị đơn thuần.
-Hãy lập khế ước với ta.
Đôi mắt Belphegor toả màu đỏ thẫm. Ánh mắt hắn cao đến choáng ngợp.
“Khế ước?”
-Phải. Một vật chứa như ngươi hẳn có thể chấp nhận toàn bộ ma lực của ta.
“...Còn nếu ta từ chối?”
Belphegor nhìn về phía Học Viện và nói.
-Cho đến khi ngươi chấp nhận khế ước, ta sẽ giết lũ côn trùng phía sau ngươi. Ta sẽ rộng lượng mà giết chỉ một trăm mạng mỗi lần. Vậy cũng tốt hơn là giết từng mạng một nhỉ?
Belphegor cong khóe miệng lên. Bóng tối cấu tạo nên cơ thể hắn rộng lớn đến mức không gian dường như bị bóp méo mỗi khi hắn cười.
‘Trẻ! Quá trẻ!’
Dù đang đe dọa, Belphegor vẫn hoàn toàn bị ấn tượng bởi Olivia, người đang nhìn chằm chằm lên hắn với ánh mắt không hề nao núng.
‘Linh hồn cô ta ngọt ngào và tuyệt hảo đến nhường nào đây?’
Belphegor liếm môi. Kể cả hắn có nuốt chửng linh hồn của tất cả các ma nữ khác đã lập khế ước với hắn đi nữa, chúng cũng không thể sánh bằng một mình Olivia.
Linh hồn của cô mạnh mẽ đến vậy đấy. Những linh hồn có ý chí mạnh mẽ và cao quý như vậy rất hiếm.
Rốt cuộc, các sinh vật có linh hồn như vậy tất cả đều sẽ trở thành anh hùng—chỉ khác chỗ là khi nào mà thôi.
Và Belphegor biết rõ hơn ai hết linh hồn của một anh hùng ngon đến mức nào. Cảm giác hồi hộp khi dồn họ đến tuyệt vọng và hủy diệt thật phấn khích không gì sánh bằng.
‘Nào, ngươi sẽ làm gì đây?’
Đôi mắt Belphegor cong lên thành một nụ cười. Trừ khi cô là một kẻ ngốc không biết suy nghĩ, bằng không cô sẽ biết rằng chiến đấu ở đây sẽ phải trả giá bằng mạng sống của hàng ngàn người.
-Đừng nghĩ đến việc câu giờ…
Ngay khi hắn vừa định nói.
Đoàng!
Cùng một âm thanh tựa như chính không gian bị xé toạc, hàng chục tia sét xuyên thủng đầu Belphegor. Đầu hắn hoàn toàn bị hủy diệt. Thế nhưng, cơ thể hắn không ngã xuống mà đứng vững tại chỗ.
Sau một lúc.
Vút!
Bóng tối dần lấp đầy chỗ đầu đã bị phá hủy của hắn. Belphegor hấp thụ bóng tối xung quanh để tái tạo đầu của mình. Quả không hổ danh là một Đại Quỷ—hắn sẽ không chết chỉ vì bị thổi bay đầu.
Khi khuôn mặt của Belphegor xuất hiện trở lại, nụ cười trước đó của hắn đã hoàn toàn biến mất.
-Ngươi…!
“Ta cũng có một đề nghị cho ngươi đây, Belphegor.”
Olivia nhếch mép cười.
“Nếu ngươi hứa sẽ đứng yên ở đó, ta sẽ cho ngươi sống sót trong hai ngày tới.”
-Ngươi điên rồi. Ngươi thực sự mong muốn một cái chết đau đớn đến thế sao?
“Ngươi giết được ta ư?”
Olivia hơi nghiêng đầu. Thế rồi, như thể đang nhìn một con sâu bọ, cô nhìn xuống Belphegor với ánh mắt khinh miệt.
“Tên yếu ớt thảm hại, kẻ yếu nhất trong số các Đại Quỷ.”
-Tách.
Giây phút ấy, Belphegor cảm thấy có thứ gì đó vỡ ra trong đầu mình.
Khiêu khích?
Chỉ là con người nhỏ bé mà dám khiêu khích hắn?
Con ngươi của Belphegor rực lên ánh sáng đỏ đe doạ.
Giờ đây hắn chẳng còn quan tâm đến linh hồn của cô nữa. Tâm trí của Belphegor hiện chứa đầy khao khát xé xác Olivia ra thành trăm mảnh ngay tại đây, và ngay bây giờ.
-Ta sẽ xé xác ngươi ra trăm mảnh.
“Làm như ngươi làm được ấy.”
-Ta sẽ giết mọi con người có liên quan đến ngươi. Nếu ta cứ tiếp tục giết chóc như thế, ít nhất hàng triệu người sẽ chết. Tất cả đều là lỗi của ngươi.
“Lỗi của ta? Ngươi đã định làm thế ngay từ đầu rồi mà.”
Đôi mắt của Olivia trở nên lạnh lùng.
Vị trí này có vấn đề. Cô muốn giữ chân Belphegor trong hai ngày, nhưng làm vậy sẽ phá hủy không chỉ Học Viện mà còn một nửa thủ đô đế quốc.
Vậy nên kết luận là…
‘Hắn đã được triệu hồi rồi, mình cần phải giết hắn càng nhanh càng tốt.’
Cô không muốn mạo hiểm do sợ hậu quả của việc "nuốt" điểm hảo cảm của hắn, nhưng xem ra không còn lựa chọn nào khác. Hậu quả của việc giữ Belphegor sống trong hai ngày trước khi giết hắn xem ra còn nghiêm trọng hơn.
‘Cũng có thể có một nhiệm vụ ẩn kỳ quái nào đó. Tựa như là "Giữ một Đại Quỷ sống sót trong hai ngày rồi giết nó".’
Cô nghĩ rằng mình biết mọi thứ về Lactea, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng có một nhiệm vụ như thế này được giấu kín.
Cũng vì thế mà mọi chuyện đã trở nên phức tạp.
Sét xanh lập lòe quanh Olivia.
Xì xèo!
Khoảnh khắc tiếp theo, hình bóng của Olivia di chuyển lên bầu trời. Trong tay cô là một ngọn giáo sét lớn như một cây cổ thụ.
[Sử dụng kỹ năng ‘Lôi Thuơng’]
Xoẹt!
Tia sét dữ dội xuyên qua mặt Belphegor. Nhưng đúng như dự đoán, hắn lập tức hồi phục.
-Vô ích thôi.
Belphegor bắn ra vô số vảy. Các vảy dần dần hoá sắc nhọn, và rồi biến thành những quả đạn tựa như kim nhọn nhằm vào Olivia.
Vút!
Những chiếc vảy sượt qua Olivia trong gang tấc. Cô né được một số, trong khi những chiếc khác bị đóng băng và vỡ tan trước khi chúng có thể chạm tới cô.
-Thật thú vị khi thấy ngươi bay nhảy như một con côn trùng.
Belphegor mở cái miệng khổng lồ của mình.
Gàoooo!
Một nguồn năng lượng không giống bất cứ thứ gì mà cô đã từng cảm nhận phát ra từ hắn. Thế rồi, mọi thứ xung quanh chợt bị hút về phía miệng của Belphegor. Nó giống như…
['Đại Quỷ Belphegor' sử dụng ‘Ma Hống’]
Giống như một con rồng vậy.
Bóng tối vô tận tuôn trào.
Siết chặt.
Tay Olivia siết lại.
Một luồng băng khí áp đảo hơn bất cứ thứ gì trước đây, bao trùm bầu khí quyển.
Và rồi, một tấm khiên khí lạnh khổng lồ xuất hiện trước mặt Olivia.
Đoàng!
Khí lạnh không có hình dạng.
Thế nhưng, nó có thể đóng băng mọi thứ nó chạm vào.
Đóng băng và đóng băng, không cho phép bất cứ thứ gì tiến lại gần.
[Sử dụng Ma Thuật Cổ Xưa, 'Độ Không Tuyệt Đối'.]
Đòn hống bị đóng băng và rơi xuống đất.
Đôi mắt Belphegor trở nên méo mó.
-Đây là…
Thế rồi.
Ánh mắt của Belphegor đột nhiên quay sang một bên. Một chiến binh vung vẩy thanh đại kiếm to lớn đến vô lý đang điên cuồng lao về phía Belphegor.
-Cái quái gì…
Rắc!
Chỉ là khi Belphegor nhận ra chuyện này, đầu hắn đã bị thanh đại kiếm chém làm đôi.
Gã kiếm sĩ hét lên.
“Sao ngươi dám!”
Một nhát kiếm trắng tinh khiết chém đôi cơ thể Belphegor. Mắt Olivia mở to trước sự xuất hiện đột ngột của viện binh.
Đó là Kiel.
Một đường thẳng đứng được vẽ trên bầu trời đêm. Cứ mỗi nhát chém bổ sung, cơ thể Belphegor lại bị cắt thành nhiều mảnh hơn. Các nhát kiếm không chỉ không dừng lại, mà chúng còn trở nên nhanh hơn.
Belphegor gầm lên.
-Lũ côn trùng chết tiệt!
Đuôi của Belphegor quật trúng Kiel. Kiel chặn được đòn tấn công nhưng không thể ngăn mình bị đánh văng đi.
Nơi Kiel đáp xuống, tình cờ, lại là ngay cạnh Olivia. Khi Kiel đứng dậy và phủi bụi bẩn, Olivia bèn trách mắng anh.
“Sao anh lại đến? Tôi đã bảo anh phải đợi mà.”
“Cô chưa bao giờ bảo tôi không được đi theo.”
“Hả…”
Olivia nhìn Kiel với vẻ mặt như thể cô đã không ngờ đến chuyện này.
Cô không ngờ sẽ nghe được những lời như vậy từ chính miệng của Kiel.
Kiel không chỉ cãi lại, mà còn rất kiên định…
‘...Không.’
Cô đã thoáng quên mất.
Kiel đã luôn luôn như thế này.
“...Anh đúng là đồ điên.”
“Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”
Olivia cười gượng.
Cô nhớ lại cái lần cô bị nhầm là một tên trộm và bị giết tận 23 lần, và rồi cuối cùng cũng được phép tham gia cùng anh.
Kể từ ngày đó, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ luôn là ở ranh giới của Ma Giới.
Và lần cuối cùng của họ luôn là đứng trên xác của Ma Thần.
Olivia đã xem cảnh đó từ bên ngoài màn hình hơn hàng ngàn lần.
Ngày họ tổ chức lễ hội khi cứu được thế giới, tuy là cô không thể tham gia cùng họ.
Thế nhưng...
Thật vui.
Thật thú vị.
‘Nghĩ lại thì, hắn ta đã luôn như thế này.’
Cô đã quên mất.
Bằng cách nào đó, cô đã xóa nó khỏi ký ức của mình.
“...li...a.”
Nghe thấy giọng nói bên cạnh, Olivia ngẩng khuôn mặt đang cúi của mình lên.
“Olivia. Điểm yếu của thứ đó là gì?”
“...”
Con ngươi của Olivia từ từ trở lại thực tại.
“Hửm?”
“Tôi hỏi điểm yếu của thứ đó là gì.”
Giọng Olivia hơi run.
“...Khi bóng tối hình thành cơ thể hắn cạn kiệt, hắn sẽ biến mất. Khi đó hắn không thể tái sinh được nữa.”
“Nhưng giờ đang là đêm mà?”
“Vậy chúng ta phải đợi đến sáng.”
Mắt Kiel mở to.
Rồi, nhận ra đó là một trò đùa, anh cau mày. Nhưng kỳ lạ là anh không cảm thấy khó chịu về điều đó.
“Chúng ta cần ánh sáng.”
“Ánh sáng?”
“Phải. Ánh sáng rất chói, và còn kéo dài nữa.”
“Tôi có cần câu giờ cho cô chuẩn bị hoả ma thuật không?”
“Không. Để bắt được hắn, chúng ta cần duy trì nó ít nhất ba mươi phút, và tôi thì quá thiếu hiệu quả.”
“Sao không gọi sư phụ của cô?”
“Phải. Cách đó sẽ hiệu quả…”
Lúc đó, mắt Olivia mở to.
Một phương pháp lóe lên trong đầu cô.
Một cách để chuyển 20 điểm hảo cảm cho Olivia Diệt Vong.
Bằng cách này, cô sẽ không cần phải cầm chân Belphegor trong hai ngày nữa.
Và Kiel sẽ không phải nhớ đến cái chết của anh như một điều tàn khốc và đau đớn.
“...Kiel.”
Hai ngày.
Đó là thời gian cuối cùng được cho Olivia.
Đó là lý do tại sao tối nay đáng lẽ phải thật dài.
Cô đã lên kế hoạch thức suốt đêm, chia sẻ đồ ăn nhẹ và nói chuyện.
Nhưng…
“Mau đi gọi sư phụ của tôi đến đây.”
“Tôi nên ở lại và cầm chân…”
“Mau lên!”
“A, được rồi!”
Giờ thì điều đó là không thể nữa rồi.
Kiel đạp đất và chạy về phía Kim Tháp. Olivia không thể rời mắt khỏi bóng lưng anh trong một lúc lâu.
-Ngươi nghĩ ta sẽ cho phép sao!
Khi Belphegor cố gắng ngăn Kiel lại, vô số tia sét trút xuống trước mắt hắn.
-AAAAARGH!
Belphegor run rẩy vì cơn đau cơ thể bị xuyên thủng. Đó là cơn đau đầu tiên hắn cảm thấy kể từ khi hiện thân ở nhân giới.
-Làm sao, làm sao ngươi có thể…!
“Belphegor.”
Kiel sẽ sớm mang Melina đến.
“Ngươi.”
Tất nhiên, vào lúc đó.
“Đã vượt qua giới hạn.”
Olivia của hiện tại sẽ biến mất.