Hồi quy.
Hành động trở lại thời điểm mọi chuyện bắt đầu sau khi kết thúc một vòng lặp.
Nhưng đây là thuật ngữ được dùng trong dữ liệu thống kê, chứ phù hợp để thảo luận về quay ngược thời gian.
Chí ít thì đó là điều mà Công Chúa Aria biết.
“Hiện đang là năm bao nhiêu?”
“Là năm 987 thưa Điện hạ.”
Liệu còn từ nào khác có thể diễn tả tình cảnh hiện tại của cô không?
“Cảm ơn, Sorwin. Chắc ta vẫn còn hơi mơ màng. Ngươi lui được rồi.”
Sorwin mỉm cười trấn an rồi biến mất. Ngay khi cửa đóng, Aria liền chuyển sang lớp mặt vô cảm.
Đây là khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi từ nàng công chúa được người đời gọi là “hiền lành” “nhân từ” và “dịu dàng”.
‘Vậy rốt cuộc Thần Linh có tồn tại không?’
Aria chậm rãi đưa tay vuốt dọc chiếc giường.
Mềm mại. Đây là điều mà cô không thể tưởng tượng nổi khi còn ngủ trên các đồng cỏ gồ ghề.
Một cảm giác không đổi trong ký ức của cô.
Aria lập tức đứng dậy khỏi giường và đi đến bên cửa sổ. Trong buổi chiều tà, các hầu cận đang hối hả khắp nơi, tất bật hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của mình.
Aria chậm rãi xem xét từng người. Victor, Dennis, Hugo, Kran… Cô chẳng tài nào mà quên được bất kỳ cái tên nào của họ.
Ký ức của cô vẫn còn nguyên vẹn.
Còn một điều cuối cùng cần phải xác nhận.
Cảm giác đau đớn.
Aria lấy ra một cây bút máy từ tủ bàn mình, áp nó lên lòng bàn tay rồi ấn mạnh. Máu và mực trộn lẫn với nhau chảy xuống nền nhà, tạo ra một màu đỏ thẫm.
Nó đau. Nhưng chưa đủ để cô phải hét lên.
“Ha… Hahahaha.”
Aria loạng choạng bước đi rồi ngã sầm xuống chiếc giường.
Đây không phải là ảo mộng. Kể cả có là Đại Pháp Sư tài ba nhất, kể cả có là “ả đàn bà” ấy cũng chẳng thể tạo nên một ảo mộng phức tạp đến nhường này.
Aria đưa tay lên không trung. Kế đến, cô dùng hết sức mình siết chặt tay như thể đang bóp cổ ai đó.
Ngươi có biết không?
Nỗi đau đớn mà ta phải gánh chịu?
Nỗi căm hận mà ta đã mang theo?
Hỡi kẻ mà ta ngày đêm mong giết?
Cho dù đến tận hôm nay, khi nhắm mắt lại, cảnh tượng ngày hôm ấy vẫn hiện lên trước mắt cô.
[Ngươi, sao ngươi dám…!]
[Aaaargh!]
Cha, Mẹ.
[Công chúa, chúng tôi không thể cầm cự được thêm nữa!]
Kiel, Melina.
[Bảo vệ Công chúa!]
[Vì Điện hạ! Chiến đấu đến tận hơi thở cuối cùng!]
Các hiệp sĩ.
Các công dân đã tin tưởng để ta chạy trốn.
Tất cả bọn họ, không chừa bất kỳ ai.
Đều đã chết dưới tay Olivia.
Phập!
Móng tay cô bấu vào da thịt. Cô không muốn nhớ, nhưng cái trí óc đáng nguyền rủa này không cho phép cô được quên.
Họ đã chết. Bị chặt đầu. Thân xác bị chẻ đôi. Chàng nông dân Cedric dần dần bị đóng băng đến chết. Gã hầu Edwin hoá thành tượng băng cùng cha mẹ mình.
Chỉ trong một ngày, hàng ngàn người đã chết cóng tại Thủ Đô Hoàng Gia.
Cô không được chết. Cô tuyệt nhiên không được chết.
Cô không được phản bội mong ước của họ, những người đã hy sinh để bảo toàn mạng sống nhỏ nhoi của cô.
Ngươi có biết ánh mắt của những người đối diện với cái chết đã nói lên điều gì khi họ nhìn lại không?
Sống. Hãy sống sót.
Hãy sống sót và đánh bại con quái vật đó.
Vậy nên cô đã cố gắng chịu đựng.
Chịu đựng và kiên trì, cô đã thề rằng sẽ giết Olivia kể cả phải bán đi linh hồn mình cho quỷ dữ.
Chỉ là, chỉ là cô…
Đã thất bại.
Kể cả long tộc bá vương bầu trời, kể cả tộc elf của Đại Lâm và kể cả nhân ngư tộc của đại dương.
Tất cả đều chịu chung một số phận.
Liệu chuyện có khác đi không nếu cô nhận ra bản chất của ả đàn bà đó từ ban đầu?
Aria nhắm mắt lại. Dòng máu chảy ra từ tay phải cô nhuộm đỏ tấm ga giường trắng.
Cô thẫn thờ lau đống máu đó đi bằng khăn tắm.
Aria lẩm bẩm vào không khí.
“Cô Calliophe, Ngài Set. Ta cần nói chuyện với hai người, xin hãy ra đây đi.”
Không có lời đáp trả.
“Ta đã biết là Bệ hạ gửi hai Dạ Ô[note80512] đến chỗ ta. Ra đây mau.”
Vẫn không có lời đáp trả. Chỉ là lần này đã khác. Cô đã cảm nhận được ai đó trong thoáng chốc.
Aria đi đến tủ bàn như đã đoán trước được chuyện này. Cô cầm cây nến lên và ấn vào lòng bàn tay mình.
Khi da cô cháy rát, một cơn đau nhói chạy dọc khắp cơ thể cô. Mùi thịt cháy tỏa ra khắp căn phòng.
Ngay khi ngọn lửa sắp biến da thịt cô trở nên cháy khét—
“Dừng tay mau.”
Một bóng người đeo mặt nạ bỗng chốc xuất hiện và cầm tay Aria.
Bóng người đeo mặt nạ, Calliophe không giấu nổi cơn sốc của mình. Nàng công chúa trước giờ luôn yên lặng nay bỗng chốc hóa thành một con quỷ đằng đằng sát khí chỉ sau một đêm.
“Vậy là cô đã xuất hiện.”
“Cô đang làm gì?”
“Nếu không, cô đã không chịu xuất hiện.”
Cô nói có lý.
Calliophe cắn môi mình.
Hội Hiệp Sĩ Bóng Đêm, hay còn được biết với tên Dạ Ô hoạt động dưới trướng Hoàng Đế. Họ là con dao sắc bén nhất và cũng là bề tôi trung thành nhất chỉ tuân lệnh riêng ngài.
Hoàng Đế đã cử họ theo bảo vệ Công chúa và khi Aria đốt tay mình, mệnh lệnh và luật lệ đã xung đột lẫn nhau.
Calliophe không còn lựa chọn nào khác, cô đành phải lộ diện và bảo vệ Công Chúa.
“Thực hiện giúp ta yêu cầu này. Tìm một người.”
“Chúng tôi không có lý do gì để thực hiện yêu cầu của Điện Hạ.”
Aria cười giễu cợt và lấy ra cây bút máy từ túi mình.
“Tự đâm thứ này vào cổ khiến ta chết không nhỉ?”
“......”
Cây bút nhắm chính xác vào động mạnh cảnh của cô.
“Để ta nói lại. Đây không phải yêu cầu. Đây là đe doạ.”
Calliophe vẫy tay xin hàng.
“Thôi được rồi, tôi đầu hàng. Giờ xin hãy vứt thứ vũ khí khốn khiếp đó đi.”
“Phải vậy chứ.”
Calliophe che mặt trong thất bại. Cô vẫy tay lên rồi xuống về phía góc trần nhà. Sau một khoảng, cái bóng lan ra và một bóng người đeo mặt nạ xuất hiện.
“...Đội Trưởng. Chúng ta có được phép không?”
“Nếu đã chết thì tìm cách mà chết cho thoải mái vào. Nếu Công Chúa chết, cả ta và ngươi đều phải chịu cảnh tan xác đấy.”
“Giúp ta, và ta sẽ nói đỡ cho cô.”
Calliophe cười khẩy trước lời của Aria. Cả hai đã bị cô dồn vào chân tường rồi.
“Được, Điện Hạ. Vậy chúng tôi phải tìm ai cho cô đây?”
———
Aria nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi Calliophe và Set đã biến mất.
Cùng khả năng thu thập thông tin của họ, sẽ không mất quá vài ngày để tìm kiếm khắp Đế Quốc.
Tìm được vị trí của một pháp sư chắc hẳn sẽ mất không lâu.
Vị thần mà cô căm hận đến tận giây phút cuối cùng cũng đứng về phía cô.
Cuối cùng, thời điểm trả thù cũng tới.
———
Olivia gãi tai mình và hỏi lại.
“Ngươi nói nơi này được gọi là gì cơ?”
“Nó được gọi là Leunas.”
“Chưa từng nghe qua. Lần cuối ngươi ra ngoài vui chơi là khi nào?”
“À…”
Glacier ngập ngùng nói.
“Mười lăm năm trước. Tôi không thích rời hang cho lắm…”
Chuyện này tệ hơn tôi nghĩ.
“Vậy chí ít ngươi có biết năm nay là năm bao nhiêu theo Lịch Hoàng Gia không?”
“Ah, có. Chắc hẳn là năm… 987.”
Olivia gãi mã mình rồi trầm ngâm suy nghĩ.
‘987 à.’
Hoàn toàn ăn khớp với năm bắt đầu hướng dẫn. Khi cô đạt tới kết thúc cũng chính xác là năm 1000 theo Lịch Hoàng Gia. Đồng nghĩa với việc Công Chúa Aria, người chết cuối cùng, đã hồi quy cùng 13 năm ký ức.
‘Cũng may là cô ta không hồi quy về thời thơ ấu.’
Phải đối đầu với Aria tuổi trung niên cùng đầy đủ kinh nghiệm ư?
‘Hẳn sẽ rất khó nhằn.’
Thời gian càng trôi, Olivia càng bất lợi. Do điều kiện để trở lại thế giới gốc của cô gần như chắc chắn là “tìm ra kết thúc mới”, nên việc chạy trốn khỏi các kẻ thù mạnh lên theo thời gian cũng có hạn.
Chưa kể là nếu bọn họ biết được giới hạn của cô…
‘Nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.’
Kết đồng minh là điều tất yếu.
“Kể tên các kẻ mạnh mà ngươi biết.”
“Tên ư?”
“Phải, tên.”
“À, tôi… Tôi không có bạn.”
“Ý ta là người ngươi biết. Bất cứ ai cũng được.”
“Thú thực là tôi chỉ nghĩ được đến cha mẹ mình…”
“Tin đồn hay gì cũng được. Cứ kể cho ta.”
“.......”
“Không có à?”
Glacier ngập ngừng gật đầu.
“Mình điên đầu mất.”
Cô đã hỏi để kiếm chút tham khảo.
Quả nhiên, bọn Bạch này rất có tài trong việc làm người khác tụt hứng.
Cũng có thể nói là có tài gợi đòn.
“Mà sao cô lại tìm kiếm kẻ mạnh?”
“Ngươi biết thì được ích gì?”
“T-Tôi không có ý gây rắc rối cho cô! Thật đấy, một người tầm cỡ như cô có thể đào tạo bất cứ ai tài năng và biến họ trở nên mạnh mẽ!”
“Nhảm n—”
Olivia dừng nói giữa câu và xoa cằm mình.
‘Chờ chút nào.’
Các cá nhân có tài năng khá, các cá nhân có “tiềm năng” quanh cấp 80 nếu phải phóng đại thì là nhiều như đất trên lục địa này.
Chỉ là việc đào tạo họ kém hiệu quả hơn chiêu mộ các NPC chính nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Ngươi nói hay đấy.”
“Hehe. Vậy sao?”
“Nhưng ai cho ngươi quyền gọi ta là ‘sư phụ’ ?”
“Chà, tại cô không cho tôi biết tên…”
“Vậy là lỗi tại ta à?”
“K-Không ạ! Là tại tôi dốt nát!”
Mặt Glacier trở nên trắng bệch.
‘Con người này đúng là điên thật rồi.’
Mỗi lần cô nhắm mắt lại, ký ức ban nãy lại ùa về.
Mặt cắm gầm xuống đất, mông hơi nhô lên, thở hổn hển—đó không phải là cách cư xử mà một long tộc nên có.
Thực lòng mà nói, cô còn nghi ngờ việc kẻ trước mặt cô đây có phải con người không. Bằng cách nào mà một con người lại sở hữu luồng khí buốt giá hơn cả mẹ cô là một Long Vương?
“Cùng làm việc đi.”
“Vâng?”
Trước Glacier đang không giấu nổi vẻ bối rối, Olivia quay đi và chỉ tay về dãy núi.
Cụ thể là vào Bạch Ma Tháp được xây dựng trên đỉnh núi.
“Vậy ‘việc’ mà cô vừa nói ban nãy rốt ruộc là gì…?”
“Bắt cóc.”
“.......”
Glacier từ bỏ việc hiểu.

