Vừa mới trở lại hiện thực, Olivia đã kiểm tra ngay cửa sổ trạng thái của Kiel.
[Kiel Rothschild]
-Cấp độ: 83
-Chức nghiệp: Kiếm Thánh
-Hảo cảm: -100 (+7)
-Danh hiệu: Hồi Quy Giả, Công Tước, Kiếm Khách Lang Thang
Kế hoạch của cô đã đổ sông đổ bể. Cô đã định từ từ thao túng hắn và cấy ký ức “Olvia cũng là nạn nhân của chuyện này” lên hắn, nhưng nó đã thất bại toàn tập…
“Ơ?”
Olivia trợn tròn mắt.
Cái, cái gì đây?
Con số 7 to tướng đang tỏa sáng rực rỡ trên cửa sổ trạng thái. Trông thấy thứ đó, đôi mắt cô run lẩy bẩy vì sốc.
“M-Mình đã đúng! Mình đã đúng từ đầu!”
Olivia bày ra tư thế chiến thắng.
Chuyện này đã chứng minh rằng ký ức của quá khứ đó cũng ảnh hưởng đến hiện tại.
Quả thực là con người không nên hèn nhát đấu tranh với hiện thực, mà phải dũng cảm gieo rắc và bịa đặt mà. Đây đúng là một kết quả tuyệt vời!
“...Cơ mà sao nó lại hiện âm 100 và cộng 7 thay vì âm 93 nhỉ?”
Cảm thấy có chuyện kỳ lạ, Olivia chìm vào suy tư.
Hảo cảm phải là cộng hoặc trừ, chuyện tồn tại cả hai là điều không thể. Chí ít đó là điều mà Olivia biết.
Vậy vì lý gì mà cái hảo cảm chó chết đáng nguyền rủa này lại tách ra thay vì cộng lại?
‘Thông tin hảo cảm chi tiết của Kiel. Hai lần gần đây nhất.’
[Năm 987: -100]
[Năm 992: +7]
[Cảnh báo! Hảo cảm có được từ ‘manh mối’ sẽ không được áp dụng cho đến thời điểm nêu trên!]
[Hảo cảm (+7) sẽ được áp dụng vào 5 năm sau, năm 992!]
Olivia nở một nụ cười vui vẻ rồi ngước lên bầu trời.
…Lũ chó này điên hết cả rồi.
Chúng bắt cô phải chịu như thế này cả 5 năm trời sao?
———
“...Mụ ta đang tới.”
Ro đang thám thính bằng thánh vật dạng ống nhòm bỗng mở to mắt.
Từ đây, cậu có thể cảm nhận được luồng khí tà ác ấy.
“Mụ ta đang tới! M-Mụ ta đang tới kìa!! Cách đây năm trăm mét!”
“Giờ luôn sao?!”
Jayna đang nắm trùm sòng bài đưa mắt nhìn vào cây bài trên tay mình. Tứ quý Át đang tỏa sáng rực rỡ nơi ấy.
“T-Tui phải bỏ cây bài này thật à?”
Nếu là ba, cô còn buông xuôi được, chứ tứ quý mà bỏ bài thế này thì thật quá là ngu ngốc.
Jayna nhỏ giọng nói.
“Cỡ năm trăm mét thì chúng ta vẫn có thể đánh xong ván này đấy. Mấy người thấy sao?”
“...Bài trên tay ngon lắm chứ gì.”
“Thích nghĩ sao kệ cậu. Còn cô thấy sao, Glacier?”
Glacier đang ngồi bên trái Jayna. Do là sáng nay bị thương ngay miệng nên cô không nói bình thường được.
“Kekeke. Ngươi quả là một con người thú vị. Ta cũng theo.”
Cả hai cũng hiểu được đại khái cô muốn nói gì.
“Được. Glacier theo. Còn cậu, Aramis?”
“...Tôi tố. Thêm hai chai nữa.”
“...”
“Cô sợ à?”
Aramis nói cùng nụ cười nham hiểm. Thấy vậy, Jayna đưa tay ra để che đi cái miệng đang giật dữ dội của mình.
‘Đồ ngốc. Có vậy mà cũng tố à? Cậu chết chắc.’
Jayna hắng giọng rồi giả vờ hoang mang.
“H-Hai chai?”
“Chính xác. Hai chai.”
“Hừm… Cũng ghê gớm đấy.”
Thứ được cả bọn mang ra cược chẳng phải tiền nong gì hết. Trong một cái hang mà mọi thứ đều có trừ tự do này, tiền bạc cũng chỉ như đống sắt vụn.
Thứ được mang ra cược thường là quyền được dùng các thánh vật mà Olivia cho mượn trước, cũng có khi là quyền được mấy quyển sách ma pháp trước.
Nhưng thứ được mang ra cược hôm nay chính là mấy chai lọ rỗng.
Bất cứ ai thắc mắc rằng sao mấy thứ vứt đi ấy lại có giá trị đều sẽ hiểu ra nếu được xem cuộc sống trong hang này chỉ trong một ngày.
“Mỗi đứa 10 chai mỗi ngày. Đó là hạn ngạch của các ngươi.”
Dịch ra theo kiểu của Olivia là. Hoặc là cố đến bất tỉnh 10 lần mỗi ngày, hoặc là chết.
Mấy chai lọ mà Jayna gọi là “Thuốc Dâu Tây Từ Địa Ngục” đã được yểm bùa cho không vỡ kể cả khi bị đập xuống nền nhà.
Còn tàn ác hơn nữa là chúng chỉ mở ra khi người dùng hoàn toàn kiệt sức do cạn kiệt mana.
Cũng tức là, mỗi một chai rỗng sẽ giảm số lần bất tỉnh đi một.
‘Mình phải có được chúng!’
Ngọn lửa bùng lên từ đôi mắt của Jayna.
Mức cược cơ bản là một chai, thêm một chai được tố giữa ván, và Aramis cũng vừa tố thêm hai chai nữa. Tổng cộng tất cả là bốn.
Một ván bài trị giá 8 lần bất tỉnh.
“Theo!”
“Ta cũng theo!”
Jayna và Glacier đập xuống đất rồi đứng dậy.
“Ro! Còn bao lâu nữa Sự Phụ về đến nơi?”
“Ba trăm mét nữa!”
Chừng ấy là đủ thời gian để lật bài rồi.
Cả bọn sau đó phải dọn dẹp một cách lén lút, nhưng chuyện của lát nữa thì cứ để lát nữa.
Jayna ném cho Aramis một cái nhìn đầy ẩn ý.
“...Cô muốn tôi lật bài trước ư?”
“Cậu tố nên lật bài trước là đúng rồi.”
“Ta đồng tình.”
“...”
Trước áp lực giữa Jayna và Glacier, Aramis tặc lưỡi rồi lật bài lên. Chỉ vài giây sau, Jayna đã cười phá lên.
Bài của Aramis chẳng khác gì một đống rác.
“Hehehe, định hù ai hả?”
Bất kể Aramis có không hù đi nữa, tứ quý của cô cũng chẳng tài nào thua được. Gì cơ? Sảnh đồng chất và thùng phá sảnh thắng được ư? Trừ khi trời đất đảo lộn, bằng không chuyện hai người kia có nó là không thể.
Xem chừng khả năng Olivia bỗng trở nên tốt tính còn cao hơn.
‘Mà, chuyện đó cũng là không thể nốt.’
Cái con người đó có chết đi chết lại mười lần cũng chẳng thay đổi được.
Cô tự nhận mình là pháp sư, nhưng hành động lại chẳng khác nào ma nữ. Chưa kể là dạo này cô còn mặc đồ ma nữ như chẳng còn buồn giải thích bản thân là pháp sư cho người khác nữa.
Nếu cô mà có tính cách tốt, cô đã trở thành sư phụ giỏi nhất lục địa này rồi.
Chỉ là cái tính cách trời đánh ấy đã phá tan bành mọi thứ.
Jayna đập mạnh bài mình xuống đất.
“Tứ quý Át. Tôi thắng rồi nhỉ?”
“...Khốn khiếp.”
Jayna bật cười trước cảnh Aramis thở dài và đưa tay tới đống chai lọ ở giữa.
“Tôi xin nhé…”
“Chờ đã.”
Glacier trợn mắt nắm lấy cánh tay của Jayna.
“Ta vẫn chưa lật bài.”
“...Ah, phải rồi.”
Glacier vẫn hừng hừng chiến khí dù cho đã thấy bài của Jayna. Cặp môi sưng phồng của cô trông thật buồn cười, nhưng chẳng ai chán sống mà cười vào mặt một con rồng cả.
“Ta lật bài đây.”
Jayna hốt hoảng trước vẻ tin tự của Glacier.
‘...Chẳng lẽ lại là sảnh đồng chất?’
Thế nhưng dẫu thời gian có trôi qua, Glacier vẫn không chịu lật bài của mình.
10 giây.
20 giây.
Chẳng thể đợi thêm nữa, Jayna lên tiếng.
“Ờm… Glacier?”
“...Gì?”
“Chừng nào cô mới chịu lật bài vậy…”
“...”
Jayna cau mày.
Cô ta đang câu giờ sao?
Không, cô ta là rồng mà, sao có thể làm thế chỉ vì bốn chai rỗng chứ…
“Glacier?”
“N-Ngươi! Con người canh gác! Còn bao lâu nữa sư phụ của ngươi về tới nơi?”
“Còn khoảng tầm hai trăm mét nữa… Ơ? Mất rồi? Mụ ta biến mất rồi?”
Thấy vậy, Ro bèn dụi mắt.
Olivia vừa mới đây còn đang đi tới giữa ngọn núi, giờ đây chỉ còn cách cả bọn chỉ có 50 mét.
Cô hẳn là thấy phiền quá nên đã dùng Tốc Biến.
“Báo động đỏ! Báo động đỏ!!”
Sau khi thấy Olivia sắp tới nơi, Ro liền chạy vào hang.
“Lật bài! Lật bài mau!”
“C-Chết tiệt! Cô lật bài mau coi!”
“Hehe, mơ đi! Hoặc là ngươi bỏ ván này, hoặc là cả bọn cùng chết chung.”[note82412]
Glacier đóng băng cây bài đang cầm trên tay.
“Ngươi tính sao đây, con người? Xem ra bạn ngươi cũng nghĩ giống ta đấy.”
“Jayna, tôi xin cô hãy đưa ra quyết định đúng đắn.”
Aramis nói rồi cong khoé miệng lên cười.
“Nếu cô nhượng bộ lần này, sẽ có hai người được hạnh phúc.”
“Cậu mà là tôi thì cậu có chịu không?”
“Vậy cả bọn chết chung thôi. Cậu biết mụ ta sẽ làm gì cả bọn nếu phát hiện ra chúng ta đánh bài thay vì luyện tập rồi nhỉ?”
“Cái tên điên này…”
Jayna bèn ôm gáy mình. Và rồi, cô lắc đầu điên cuồng như thể sắp phát điên và hét to.
“Rồi! Tùy ý mấy người! Cứ lấy hết đi! Để xem có còn thấy mặt tôi trong mấy cái trò này nữa không!”
“Hehehe, trao đổi vậy không tệ đâu.”
Các đệ tử lấy lại chai rỗng của mình, giấu bộ bài đi và tản ra khắp nơi.
Sòng bài mới còn đây đã bỗng chốc biến thành khu luyện tập.
Chẳng lâu sau, Olivia đã xuất hiện giữa không trung.
“Hehehe. Chào mừng người về, thưa Sư phụ.”
Glacier tiến tới và khúm núm xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Thấy vậy, Olivia mỉm cười hài lòng và nói.
“Các ngươi đã luyện tập chăm chỉ chưa?”
“Vâng!”
“Thật?”
“Vâng! Rất chăm chỉ ạ!”
Thế rồi, Olivia bỗng lấy ra một thứ từ giá sách và ném ra.
Thứ đó chính là một quả cầu pha lê có khả năng ghi âm.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, cả bọn đứng ngơ ngác tại chỗ, biết rằng mình sắp ăn cám.
“Ngươi bảo mình đã luyện tập chăm chỉ nhỉ?”
“...”
“Giờ, để xem ta sẽ nghe được gì đây khi kích hoạt nó đây?”
“...”
Olivia truyền mana vào trong quả cầu pha lê.
[Tố!]
[Có chết tôi cũng phải theo!]
[Lật bài! Lật…]
Cạch.
Một cây trượng thân quen bỗng xuất hiện trên tay phải Olivia.
“Trong lúc sư phụ các ngươi phải chạy đi tìm cách cứu thế giới thì các ngươi đang làm gì? Đánh bài? ĐÁNH BÀI Ư?”
“Con chỉ xem thôi mà…”
Cốp!
Ro cố bào chữa đã bị đánh cho bất tỉnh. Một cục u to tướng mọc lên đỉnh đầu cậu.
Gì cơ? Chỉ xem thôi ư?
Đáng lẽ cậu phải tập luyện thay vì đứng xem.
Tiếng nuốt nước bọt vang vọng khắp hang.
“Sư phụ ta đây sẽ không chấp nhận bất cứ lời bào chữa nào từ lũ đệ tử phế vật của mình.”
Hừm, xem ra cô đã quá dễ tính rồi.
“Đừng hòng nghĩ tới chuyện ngủ trong một tuần tới.”
Nếu thấy buồn ngủ, tự đi mà uống thuốc rồi chịu đựng bằng ý chí của mình đi.

