Tôi bỗng cảm thấy quen thuộc khi ý thức của mình chao đảo do bị dịch chuyển.
“Quả nhiên, mình đã đúng.”
Chậm rãi mở mắt ra, tôi thấy một cảnh tượng thân quen. Đó chính là Mộc Giới Euran.
Bọn lập trình game đã tính cả mấy chuyện này.
[Đang truy cập vào ký ức Năm Đế Quốc 992]
-Thời gian giới hạn: 10 phút.
Cả thời gian cũng được tăng lên gấp đôi. Tôi chẳng thể ngờ được rằng chúng lại chuẩn bị mấy điều kiện kiểu này.
Một nụ cười hình lưỡi liềm hiện trên môi Olivia.
“Cô gặp chuyện vui à?”
Olivia quay đầu sang phía phát ra giọng nói. Cô thấy Kiel đang ngồi dưới gốc cây và sửa chữa trang bị của mình. Cả cơ thể anh giờ đang đang bị dính đầy dịch thể của quái vật, xem ra một trận chiến vừa diễn ra.
Chờ đã, trận chiến?
Lần trước còn đang cắm trại cơ mà?
Olivia nhìn quanh với đôi mắt khép hờ. Xung quanh nơi đây toàn là xác quái vật vương vãi khắp nơi.
Vài con trong số chúng còn bị vỡ vụn như một tảng băng vỡ.
Olivia đưa tay ra chọc vào một xác chết giống ếch và liền nhăn mặt.
Con này chỉ mới chết gần đây.
Chẳng đời nào mà lần trước cô lại bỏ qua cái mùi hôi thối kinh tởm này được.
Lũ sinh vật giống ếch này chỉ xuất hiện tại rìa rừng của Đại Lâm. Cô không chắc nơi cắm trại trong ký ức lần trước là ở đâu, nhưng cô chắc chắn nó không phải ở rìa rừng.
Sao cô biết ư? Nếu ngước lên mà thấy bầu trời như thế này, thì ta đang ở rìa rừng, bằng không thì là khu vực giữa rừng.
“...Khốn khiếp. Chuyện này là sao?”
“Cô đang lẩm bẩm gì vậy…?”
Soạt.
“Kiel!”
“Ờm, gì vậy?”
Kiel tỏ vẻ hoang mang. Anh đã kề vai sát cánh cùng Olivia trong nhiều tháng, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô hung bạo đến thế.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“...”
“Không, không phải thế. Tôi không nên hỏi thế này. Anh còn nhớ lần trước tôi hành động kỳ lạ giống giờ không? Khi ấy là khi nào?”
“...Kỳ lạ?”
Nghe Olivia nói, Kiel cau mày.
Đối với anh, đây là lần kỳ lạ nhất của cô từ trước đến giờ.
Chỉ riêng việc bất chợt hỏi như vậy cũng rất kỳ lạ rồi.
Chẳng phải mới đây cô còn ngồi bình thường sao?
“Bình tĩnh và nói chậm lại nào. Chúng ta còn nhiều thời gian nói chuyện lắm.”
“Không có thời gian đâu.”
“Có sao đâu. Xung quanh đây làm gì có gì—”
“Không có!”
“...”
Kiel đưa tay ra và đặt lên trán Olivia. Anh cứ tưởng cô đã bị mê sảng do bị sốt gì đó, nhưng xem ra là không phải.
Hay là cô đã bị đính phải độc từ bọn ếch?
Xem ra Olivia đang cố giải thích chuyện gì đó bằng cử chỉ.
“Tôi, ừm, anh biết đấy, chỉ là…!”
Cô chắc hẳn đang không minh mẫn.
Thế nhưng Kiel không dám nói với cô nàng cộng sự của mình là cô đang hành động kỳ lạ.
“Cô đã hành động kỳ lạ lần nào đâu?”
“Bực quá! Còn nhớ cái lần tôi bảo anh là tôi đi tham quan xung quanh không? Anh không nhớ ư?”
[Thời gian còn lại: 8 phút 54 giây]
Thời gian vẫn trôi từng phút từng giây lúc cả hai đang nói. Thế nhưng Kiel vẫn chưa hề hay biết gì mà chỉ nghiêng đầu bối rối.
“Tham quan xung quanh… À, tôi nghĩ mình nhớ rồi.”
Kiel gật đầu.
Olivia quả thực trông rất khác vào lúc ấy. Cô tự dưng muốn đi khám phá xung quanh và thở dài không ngừng.
Cứ như rằng cô là một con người khác vậy.
Tất nhiên, chẳng mấy chốc sau là cô đã trở lại cô của “bình thường”.
Còn chuyện khi nào…
Chầm chậm nhớ lại ký ức của mình, Kiel nói.
“Ba ngày trước.”
Olivia nhướng mày như vừa nghe một chuyện hoang đường.
“Ba ngày? Đã ba ngày rồi ư? Tôi chỉ ở đó có năm phút thôi mà!”
“...Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô hãy bình tĩnh trước đã.”
Bình tĩnh? Trông tôi giống đang bình tĩnh lắm à?
“Khốn khiếp, chuyện gì đây? Chuyện này nghĩa là sao đây? Phải nghĩ mau. Nghĩ, nghĩ…”
Olivia cắn nhẹ môi mình.
Cô chỉ xem lại ký ức có năm phút, vậy mà tận ba ngày đã trôi qua.
Giờ đây thời gian giới hạn đã được tăng lên thành mười phút, vậy là vào lần sau cô truy cập ký ức, sáu ngày sẽ trôi qua.
Và rồi là 12 ngày, 24 ngày, 48 ngày…
Hiện giờ đang là năm 992. Và Kiel sẽ chết vào sáu năm sau.
Tâm trí Olivia quay cuồng. Và rồi, cô chợt mở to mắt và thở dài, trông như vừa bị sét đánh ngang tai.
‘...Mình chỉ còn có 8 cơ hội.”
Kế hoạch đánh ngất Kiel liên tục cho đến khi cô tìm ra manh mối đã tan tành mây khói.
Chuyện may mắn duy nhất còn sót lại là thời gian cô được truy cập vào ký ức cũng được tăng theo.
Tất nhiên là dù có cộng lại, nó cũng chẳng vượt quá bốn ngày, nhưng thà như vậy còn hơn là chả có gì.
Chỉ là…
‘Một trăm lần đã là gì chứ? Mình còn định thử cả ngàn lần hay vạn lần cho đến khi tìm được câu trả lời kia mà!’
Giờ đây dự định đó đã bị tan tành.
Olivia ngước nhìn bầu trời bằng ánh mắt trống rỗng.
Tôi đã làm gì nên tội chứ!
Mắc gì chỉ có mình tôi là chẳng được nghỉ ngơi một giây phút nào hết chứ!
Cái bọn chó lập trình game!
“Hà, hà…”
Olivia ngồi phịch xuống đất và hít một hơi sâu.
Trong lúc còn đang kìm chế cơn giận, một thứ chợt vụt qua tâm trí cô.
‘Chờ chút.’
Địa điểm cũng thay đổi ư?
Nếu manh mối là một vật thể, và nếu cách thức có liên quan đến tìm một vật phẩm, thì địa điểm phải không được thay đổi.
‘Nếu là vậy, đáng lẽ bọn mình phải luôn bắt đầu từ khu cắm trại.’
Địa điểm đã thay đổi, vậy nên đây hẳn không phải là tìm kiếm vật phẩm.
Đây là manh mối cho nhiệm vụ chính. Nên chẳng đời nào mà bọn chúng làm ăn cho qua loa được.
Thứ gì chưa thay đổi đây? Tập trung tìm ra thứ ấy có khi sẽ lộ ra manh mối là gì.
Địa điểm? Khác.
Thời gian? Khác.
Tình huống bây giờ khác hẳn với lần trước.
Chỉ có duy nhất một thứ không khác.
‘...Kiel.’
Chỉ có Kiel là không khác gì cả.
[Kiel Rothschild]
-Cấp độ: 88
-Chức nghiệp: Kiếm Thánh
-Hảo cảm: 52
-Danh hiệu: Công Tước, Kiếm Khách Lang Thang, Sát Long Nhân, Kẻ Khai Phá Tàn Tích…
Nếu có gì đó khác trước, thì đó chính là hảo cảm. Nó đã tăng lên 2 kể từ lần trước.
Trong thời điểm này, Olivia hẳn đang thực hiện thứ được gọi là ‘chiến dịch hảo cảm’.
Mục tiêu chính là đạt đến hảo cảm 90. Đó là mức độ mà người khác sẵn lòng “hy sinh thân mình” vì người chơi.
Cũng không có lý do đặc biệt gì để làm vậy cả. Cô chỉ là muốn Kết Thúc Diệt Vong diễn ra êm xuôi hơn một chút thôi.
‘Đây là một cách được người chơi tìm ra. Nếu ta đâm sau lưng một ai đó có hảo cảm cao, họ sẽ phản ứng chậm hơn bình thường.’
Hảo cảm càng cao, hiệu quả càng rõ rệt.
Thực ra chuyện này cũng chẳng lạ gì. Nếu một kẻ lạ mặt trên tay cầm vũ khí, ta cũng sẽ rút vũ khí ra để đề phòng. Nhưng nếu một người bạn thân làm vậy, ta cũng chỉ nghĩ đó là một trò đùa.
Năm Đế Quốc 992. Ngày ấy là ngày mà Olivia khai màn con đường Diệt Vong.
Kể cả khi cô có thi triển ma pháp giữa hoàng cung, cũng chẳng một ai lấy làm nghi ngờ. Và kể cả khi ma pháp ấy nhắm vào Hoàng Đế cũng vậy.
Cho đến khi Hoàng Đế chết, Kiel, Melina và Aria cũng sững người một hồi lâu. Bọn họ chẳng tài nào hiểu được chuyện đang xảy ra.
Cô chẳng chối cãi gì hết.
Đó quả thực không phải là chuyện mà một con người nên làm.
‘Giờ có được bảo làm lại mình cũng chẳng làm nổi nữa.’
Hậu quả của việc chứng kiến Kết Thúc Diệt Vong nghiêm trọng đến độ cô đã bỏ game trong nhiều tháng trời.
Mà thôi.
‘Vậy là câu trả lời nằm ở Kiel?’
Lý luận này coi bộ là đúng. Dẫu sao, đây cũng là ký ức của Kiel.
‘Nhưng chính xác là gì mới được?’
Cô đã từng hỏi Kiel một lần rồi. Hỏi rằng anh có giấu cô chuyện gì không.
Kiel đã trả lời rằng.
-Giấu chuyện gì sao? Tôi không chắc nữa.
Kiel không phải là kiểu người giỏi diễn xuất. Nếu anh có chuyện muốn giấu giếm, nó hẳn đã hiện lên hết trên mặt anh rồi.
Cũng tức, manh mối không phải là bí mật gì hết…
[Thời gian còn lại: 5 phút 23 giây]
Rốt cuộc, cô lại trở về con số không.
Olivia cắn móng tay cái rộp. Và rồi, máu bắt đầu chảy ra từ mép móng tay cô.
“Olivia. Bình tĩnh đi.”
Kiel nắm chặt vai Olivia. Giật mình bởi sức nặng đột ngột, Olivia đưa mắt lên nhìn.
Cô thấy Kiel đang nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Bình tĩnh lại đi. Thế này chẳng giống cô chút nào.”
“Đau đấy.”
“...Xin lỗi.”
Kiel bỏ tay khỏi vai Olivia. Cảm thấy xấu hổ, anh hắng giọng vài lần rồi nói bằng giọng điệu điềm đạm.
“Nói cho tôi biết có chuyện gì đi. Trước kia cô cũng giống như vầy. Lần đó, tôi đã bỏ qua mà không hỏi gì, nhưng lần này thì không.”
“...”
Olivia kiểm tra thời gian còn lại.
[Thời gian còn lại: 3 phút 42 giây]
Thời gian vẫn còn không ít. Ba phút là đủ để giải thích mọi chuyện.
Chỉ là cô không biết phải nói gì trước.
Chẳng lẽ cô lại bảo mình đã đi vào ký ức của Kiel và có giới hạn thời gian?
Và một trong các manh mối của nhiệm vụ chính liên quan tới anh?
Cô mà nói vậy thì anh không coi cô bị điên là còn may đấy.
“Đây là vấn đề lòng tin sao? Nếu là chuyện cá nhân, tôi sẽ không xen vào nữa.”
“...”
Trước vẻ mặt cương quyết của Kiel, Olivia nhắm mắt lại như thể không màng tới chuyện sẽ xảy ra nữa.
‘Kệ hết đi.’
Có chăng, đây cũng chỉ là một ký ức từ quá khứ mà thôi. Cô có nói sao đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Kiel đang bị đóng băng trong hiện tại.
‘Kiel còn nhớ lần nói nhảm lần trước của mình.’
Chuyện ấy đã xảy ra vào ba ngày trước.
‘Chờ đã.’
Olivia đang định giải thích bỗng dừng lại.
Hắn ta nhớ?
Chuyện xảy ra vào ba ngày trước?
Nếu chuyện đó là thật, vậy tức là ký ức của hắn đã bị ghi đè?
Olivia mở to mắt.
Cũng tức là…
‘...Mình có thể thay đổi ký ức từ lần chơi Diệt Vong?’
[Thời gian còn lại: 13 giây]
‘Lỡ như chuyện xảy ra ở đây cũng được ghi nhớ bởi Kiel hiện tại thì sao?’
Chuyện này cần phải được kiểm tra đây.
“Kiel.”
“Hửm?”
“Hẹn gặp vào sáu ngày sau.”

