Thỏa thuận với Night Crow xem như thành công. Chuyện không có đội điều tra nào được cử đi hay việc tương tự dù đã trải qua một thời gian là minh chứng cho điều đó.
Đổi lại, Olivia đã phải bán thông tin về một vài ma nữ khác. Cô đã cố ý chọn những kẻ mà Night Crow có thể tự mình xử lý được.
Thật lòng mà nói, đây không phải một thỏa thuận tồi. Nhưng cô biết, sẽ chẳng có may mắn như thế lần nữa.
‘Lần này cũng chỉ là ăn may.’
Thỏa thuận với Calliophe chỉ thành công vì cô ta là “người nắm quyền”. Mà một kẻ nắm quyền thì chẳng bao giờ từ chối một thoả thuận béo bở, kể cả khi người ra đề nghị đến có là kẻ thù truyền kiếp đi nữa.
Chức vị Chỉ huy Hiệp Sĩ của một vương quốc không thể đạt được chỉ nhờ tài năng. Một người không biết nắm bắt thời thế sẽ chẳng bao giờ leo tới vị trí đó được.
Calliophe chắc chắn cũng thu về không ít từ thỏa thuận này.
Sau khi tiêu diệt bốn ma nữ ẩn náu ở vùng biên giới, cô hẳn đã được Thánh Quốc gửi cho không tí đồ vật tri ân. Cô không chỉ được lòng dân, mà còn dành được cả sự tín nhiệm của Hoàng đế.
Nếu Calliophe thuộc về Đội Hiệp sĩ Trung ương hoạt động công khai, thành tích này chắc chắn sẽ được tổ chức tiệc ăn mừng.
Có người sẽ cho rằng tổ chức lễ ăn mừng là làm quá. Nhưng xét đến chuyện mỗi ma nữ trung bình hiến tế cả ngàn người thì chuyện này cũng chẳng mấy làm lạ.
Một phép tính đơn giản: bốn ngàn người.
Huống hồ gì những kẻ Olivia chọn lại còn thuộc dạng tàn ác nhất trong đám ma nữ, nên con số có khi còn gấp đôi.
‘Mà mình cũng không ngờ họ bắt được cả bốn nhanh đến vậy.’
Dù sao đi nữa, Calliophe hẳn đã thấy thỏa thuận này không tên nên đã gửi Seth đến đây chỉ ít lâu sau đó. May thay, lần này hắn dùng cuộn dịch chuyển chứ không phải wyvern.
“…Chuyện là vậy đấy. Chí ít từ giờ sẽ không có đội điều tra nào tới phương Bắc nữa.”
“Vì chúng đang bận xử lý mấy ma nữ khác?”
“Phải. Vụ ba pháp sư bị bắt cóc hoá ra cũng chẳng có gì to tác cả. Mấy tên đó thật sự…”
Seth nói giữa chừng như không muốn nhớ lại nữa.
Olivia, đã hiểu sơ được nguyên nhân, gật đầu đồng ý.
“Ngươi đã thiêu chúng chưa?”
“Hãy thiêu chúng đến khi thân xác chúng chỉ còn mỗi tro tàn. Chỉ khi đó chúng mới chết.”
“Ma nữ vốn sống rất dai. Để đề phòng chuyện chúng vẫn còn sống, hãy ngâm chúng trong nước thánh cho chắc.”
“Vậy ư?”
Seth lén liếc quanh.
‘Để xem nào…’
Thật ra, nếu chỉ để báo tin về đội điều tra thì chẳng cần phải lặn lội tới phương Bắc làm chi. Lý do hắn đến đây rất đơn giản: để kiểm tra tình hình của ba pháp sư bị Olivia bắt cóc.
Chỉ là hắn chẳng cần lén lút làm chi. Bởi vì họ đang ở ngay trước mắt hắn đây.
“Uaaaaaaaaahhh!”
“Kuh, kuh-huh, kuh-huh-huh!”
Một địa ngục trần gian đang diễn ra nơi đây.
Các pháp sư đã bị “bắt cóc” từ Bạch Tháp đang gào thét thảm thiết.
“Mình, mình, mình chết. Mình chết mất!”
“Jayna. Chỉnh lại tư thế mau.”
“Không! Con chết mất!”
“Chậc.”
“Ặc!”
“Ro lại ngất nữa rồi. Đánh thức nó dậy đi.”
“Vâng!”
Thật ngạc nhiên là cảnh tượng hắn thấy chính là cảnh huấn luyện tàn bạo.
Lần trước hắn chỉ thấy cả bọn gục xuống ngủ mà thôi. Thế nhưng khi hôm nay thấy cả bọn như thế này, hắn không kìm lòng được mà tự hỏi cả bọn có chìm vào giấc ngủ ngàn thu luôn hay không.
‘Ít ra cô ta không làm hại họ’
Ây khoan, thế này không phải là đang làm hại sao?
Chưa bao giờ hắn thấy kiểu huấn luyện tàn bạo đến vậy trên đời. Seth vốn nổi tiếng là tàn bạo, ấy vậy mà cái tàn bạo của hắn chả là gì so với chuyện này cả.
Chuyện này thực sự rất tàn bạo.
“Cô làm vậy cơ thể họ bị tổn hại thì sao? Tôi nghe nói pháp sư hay bị căng thẳng về thể chất khi cạn kiệt mana.”
“Chỉ cần chữa trị ngay là chúng không sao.”
“Chữa trị? Nhưng ở đây làm gì có linh mục nào…”
Ánh mắt Seth dừng lại tại một chỗ.
Rải rác trên mặt đất là vô số chai lọ quen thuộc.
Seth cúi xuống, đưa một chai lên ngửi thử.
Khịt, khịt.
‘Đây, đây là!’
Ngửi thấy mùi hương dâu tây quen thuộc, một nỗi sợ đã ăn sâu trong bản năng của hắn trỗi dậy.
“Chẳng có gì đặc biệt hết—”
“Ugh… ugh… Oẹeeee!”
Thấy Seth nôn oẹ dữ dội, Olivia trừng mắt nhìn Seth bằng ánh mắt ngờ vực.
“Xin lỗi. Tôi, ặc, oẹ!”
“…”
“Đ-Đừng đánh tôi! T-Tôi bị sợ dâu tây ngày đó tới giờ đấy!”
Trông có đáng bị đánh không chứ?
“T-Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi! Tất cả là lỗi của tôi!!”
Seth ngồi xổm xuống, toàn thân còn run lẩy bẩy.
“…Thôi được rồi. Phắn nhanh.”
Thấy hắn đáng thương quá thể, Olivia cũng chẳng nỡ mắng nữa.
“Đi! Tôi đi ngay! Híc!”
Seth cuống quýt chạy ra ngoài.
“...”
Thấy hắn vậy, Olivia bèn cười khẩy.
‘Hắn ta vốn đâu có thế này.’
Hắn đã từng mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn và nam tính hơn cơ.
Cô có cảm giác như mình đã hủy hoại một ai đó vậy.
Dù sao, từ những gì hắn nói, cô sẽ có vài tháng yên ổn để tiếp tục tập trung vào việc huấn luyện các đệ tử.
Olivia lén kiểm tra ngày tháng.
‘Đã tới ngày rã đông hắn rồi sao?’
Hôm nay cô còn một nơi phải đến.
———
“Tại sao mình vẫn phải làm việc này khi nó còn chẳng phải nhiệm vụ chứ?”
Olivia càu nhàu, bay về hướng nơi Kiel bị giam.
Kiel giờ hẳn đã tỉnh lại rồi.
Tất nhiên, cô chẳng hề có ý định thả hắn ra.
Vì lý gì mà cô thả hai Night Crow kia đi? Bởi vì họ được Aria phái đi.
Nếu Aria cử họ đi tìm một người tên Olivia, và sau đó cả hai bị mất liên lạc. Vậy cô sẽ nghi ngờ ai trước?
Tất nhiên là cô sẽ nghĩ Olivia đã giết họ hoặc ít nhiều có liên quan đến chuyện này.
Vậy nên thả họ đi sẽ có lợi hơn giết hai người họ.
Nhưng Kiel thì khác.
‘Tên khốn này bị bắt cũng chẳng sao hết.’
Do thói quen lang bạt khắp lục địa, hay cải trang bằng áo choàng dày và che giấu danh tính, mà cả gia tộc Rothschild hay những tổ chức tình báo hàng đầu của lục địa đều không biết Kiel đang ở đâu.
Nói cách khác, kể cả Olivia có giam Kiel ở đây trong nhiều năm, cũng chẳng ai hay biết gì.
Mất tích? Bị bắt cóc?
Phải chăng gia tộc Rothschild, những người hiểu rõ Kiel như thế nào, sẽ nghĩ vậy?
Dĩ nhiên là không. Họ hẳn chỉ nghĩ hắn lại lang bạt ở đây đó thôi.
Tất nhiên trên lục địa này, cũng có một vài người đủ mạnh để đả thương được Kiếm Thánh Kiel.
Thế nhưng, tất cả họ đều là các cá nhân nổi danh, và không ai dại gì mà đối đầu với một công tước được Hoàng đế hậu thuẫn.
Tóm lại là, không ai trên lục địa có thể gây hại cho Kiel mà không hề hấn gì.
Ngoại trừ Olivia.
‘Hắn ta cũng chỉ gây rối chứ chẳng được tích sự gì hết.’
Tất nhiên, vậy không nghĩa rằng giam giữ hắn là điều dễ dàng.
“Mình cần phải tìm ra một phương pháp tốt hơn. Cứ ba ngày mỗi lần thì rối rắm quá.”
Bất kể Kiel có siêu phàm đến mấy, hắn cũng sẽ chết nếu bị đóng băng nhiều năm. Vậy nên, cứ ba ngày Olivia phải rã đông và đóng băng hắn lại.
Cứ mỗi ba ngày một lần, cũng tức là một trăm hai mươi lần một năm. Nếu tính cả thời gian chữa trị giữa các lần, còn số này còn cao hơn nữa.
Vậy cũng nghĩa là cô phải lặp đi lặp lại chuyện này trong 13 năm.
Cô chỉ đến gặp cô bạn thân nhất của mình có một lần, ấy vậy mà giờ cô phải viếng thăm kẻ thù của mình cả ngàn lần.
‘...Hay là mình nên cố đẩy nhanh ngày Ma Thần giáng lâm nhỉ?’
Không phải cô không biết cách triệu hồi Ma Thần. Cô cũng biết vị trí của tất cả bọn tín đồ Ma Thần. Nhưng—
Olivia lắc đầu.
Cô có thể đơn thương độc mã với Kiel, nhưng với Ma Thần thì không.
Cả đời cô sẽ đi tong chỉ vì một phút giây tiện lợi.
‘Khốn thật. Mình mà loại bỏ được hắn thì mọi chuyện dễ hơn nhiều rồi.’
Cô vô cùng tiếc nuối vì chẳng thể làm vậy. Nếu có thể, cô không chỉ xử mỗi Kiel, mà là cả Aria, Melina, và bất cứ ai cản đường cô…
“Hửm?”
Olivia khẽ nheo mắt khi đáp xuống mặt đất.
Kiel vẫn còn bất động. Chỉ là trái với dự đoán của cô, hắn đã tỉnh lại.
Và còn đang trừng mắt nhìn cô nữa.
[Kiel Rothschild]
Cấp độ: 83
Hảo cảm: -100
Cửa sổ trạng thái vẫn chẳng thay đổi gì cả.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Cú chích điện lúc trước của cô chẳng hề yếu chút nào. Chưa kể là cô còn tăng cường độ của nó lên gấp mấy lần khi xét đến khả năng kháng phép mạnh mẽ của Kiel.
‘Phải chăng khả năng hồi quy đã giúp hắn tăng chỉ số vĩnh viễn? Không, không thể vậy được.’
Xì xì.
Giờ mới thấy, lớp băng quanh người Kiel đang tan chảy nhanh hơn cô dự kiến rất nhiều.
Xem ra linh cảm xấu của cô đã trở thành sự thật.
‘...Bọn điên lập trình game này. Chúng không biết cân bằng à?’
Olivia thở dài rồi tiến lại gần.
“Tại sao ngươi giữ ta sống?”
“…”
Cô chẳng việc gì phải trả lời. Cô nói ra cũng chỉ khiến cô bị lộ thông tin mà thôi.
Ánh mắt Kiel trở nên sắc bén hơn.
“Ngươi, ngươi đang mưu tính điều gì?”
Mưu tính điều gì? Ta chỉ định đóng băng ngươi thêm lần nữa thôi.
“...Ngươi có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
Ừ, ừ. Đừng có tha thứ cho ta.
Thấy tia điện chạy lách tách trên tay Olivia, Kiel lắc đầu.
“Ta sẽ…”
Kiel chẳng thể nói hết câu được.
Xẹt!
Bị chích điện, Kiel bất tỉnh tại chỗ.
Và rồi.
Dinh!
[Manh mối #1]
[Ký ức Năm Đế Quốc 992]
–Bạn có thể xem ký ức của Kiel một lần.
Mình xem được lần nữa?
‘Phải chăng mình sẽ được xem mỗi lần chế ngự hắn?’
Olivia nhìn Kiel, môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
“Ngươi toi rồi tên khốn à.”
Hẹ hẹ hẹ.

