Bốn tiếng.
Đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi Olivia biến mất.
‘Giờ chắc hẳn…’
Đám đệ tử của cô đều đã ngủ say như chết. Trong trạng thái đó, dù có ai vác họ đi cũng chẳng ai hay biết.
“Chắc giờ mình có thể ngủ rồi.”
Ngay lúc Glacier, người vẫn cẩn thận liếc quanh ngả người xuống sàn, trận pháp khắc trên mặt đất bỗng sáng rực lên.
Glacier bật dậy.
“Cô về rồi!”
“Ừ.”
“...Quần áo của cô đã khác trước rồi?”
“Ta thay chúng rồi.”
Olivia cởi chiếc mũ trăng xanh ra và treo lên tảng đá. Kế đến, cô vứt hai Night Crow xuống bên cạnh. Mặt chúng giờ đang bầm dập đến nỗi mà cha mẹ cũng nhận không ra.
“...Hả?”
Cảnh tượng này với Glacier mà nói, thật quen thuộc.
‘Đó là người hay xác chết vậy?’
Olivia cười khẽ, như đọc được suy nghĩ của Glacier.
“Chúng lảng vảng quanh đây nên ta đã bắt chúng.”
“À, vậy chúng không phải là đệ tử của cô?”
“Đệ tử? Đứa điên nào vác đệ tử theo kiểu này chứ?”
“...”
Glacia mỉm cười bằng lòng.
Ngươi. Là ngươi chứ ai. Con mụ điên khốn nạn.
Trần đời này có ai mà lại hành động nhất quán như cô ta chứ? Chưa kể là theo kiểu tệ hại nữa.
Nén cơn bức bối đang dâng trào trong lòng, Glacier hỏi.
“Vậy chúng là sao? Cô định giết chúng à?”
“Không.”
Olivia cúi xuống nhìn hai Night Crow với vẻ khó chịu.
“Chậc.”
Ta muốn giết cũng có cái khỉ khô mà được, đồ ngu.
‘Kể cả khi được cho cơ hội, chúng vẫn ngoan cố làm phản mình.’
Cũng chỉ bởi cái cuộn giấy truyền tin đó mà cô mới hùa theo lời thề thảm hại của họ. Bất kể cô có kinh nghiệm trong Lactea đến mấy, cô cũng chẳng làm được gì loại vật phẩm thay đổi vị trí lưu trữ liên tục thế này.
Tại sao cô không chết sau lời thề ấy ư?
‘Vì mình vốn chẳng phải ma nữ.’
Trang phục của Olivia rõ ràng là của một ma nữ, vậy nên Seth cũng chỉ đành tin là vậy.
Mà thôi.
Theo lời khai tra được, nơi Calliophe giấu cuộn thư là tại bức tường thành phía Bắc của Thành Phố Khởi Đầu.
May thay, nó không phải ở thủ đô.
Tất nhiên, cũng có thể là lời nói dối. Nhưng chuyện ấy có thể giải quyết được bằng cách mang Calliophe theo.
Tuy vậy...
‘Nếu hỏng chuyện thì phiền phức lắm.’
Calliophe có lẽ sẽ không điên đến mức làm hại dân thường, nhưng chỉ cần hét lên hay lao vào đám đông, ánh mắt mọi người sẽ lập tức đổ dồn đến họ.
Nếu chuyện đó xảy ra, mọi chuyện đều sẽ tan thành mây khói.
Một khi vị trí của cô bị lộ, đủ loại hồi quy giả sẽ nhào tới lấy đầu cô. Điều may duy nhất là ở Thành Khởi Nguyên không có NPC nào mạnh.
Cùng lắm chỉ có đội trưởng lính gác, nhưng tầm cỡ Aramis là cũng đủ để xử lý được rồi.
‘Đây là chuyện duy nhất mà bọn lập trình chịu “cân nhắc tới người chơi”’.
Hầu hết người chơi đều cảm thấy rằng “Giai đoạn đầu dễ thở thật đấy!”
Quái vật cũng chỉ chủ yếu là cáo và sói, đôi khi là orc.
Nếu xui lắm mới gặp phải một con wyvern lạc bầy, nhưng Seth đã giết nó rồi nên không cần phải lo.
Nói chung, độ khó khi xâm nhập Thành Khởi Nguyên khá thấp.
Trừ khi ta đần hết thuốc chữ, bằng không thành công là chắc chắn.
Hơn nữa là còn nhiều thời gian. Tận sáu ngày nữa cuộn giấy mới được kích hoạt. Tất nhiên, Olivia chẳng định để đêm dài lắm mộng.
“Này.”
Cô chọc đầu Calliophe đang bất tỉnh.
“Ta biết ngươi tỉnh rồi, dậy mau. Nếu không, ta sẽ đánh ngươi thêm bằng số lần ta đã đánh.”
Calliophe bật dậy.
“Ah, tôi biết rồi.”
“…”
Glacier nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Xem ra trong khoảnh khắc ấy, cô đã cảm thấy một sự đồng cảm lạ lùng.
Olivia cúi thấp và nhìn vào mắt Calliophe.
“Nghe cho kỹ. Giờ ngươi với ta sẽ đi lấy cái cuộn giấy chết tiệt đó.”
“...Vâng.”
“Nhưng giả sử ngươi chạy trốn đi? Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
“...Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ta sẽ giết sạch đám bên kia.”
“……”
Calliophe không dám phản bác. Vì ả ma nữ trước mặt cô đúng là kiểu người nói được làm được.
“Dẫn ta đi sai chỗ? Ta giết chúng. Hét lên? Ta giết chúng. Hiểu không?”
Đầu Calliophe gật lia lịa.
“T-Tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối.”
Olivia gật đầu.
“Glacier.”
“Vâng!”
Olivia chỉ vào Seth đang bầm dập và nói.
“Để cho chắc, hãy quăng tên này ra ngoài.”
“...Hả? Hắn sẽ chết cóng đó?”
Cơn bão tuyết dày đặc bên ngoài vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Thực ra, nó còn dữ dội gấp đôi từ khi Olivia rời đi.
Thú thật, đến gấu cũng chết cóng trong kiểu thời tiết này. Dù Seth có cứng cỏi đến mấy, nếu hắn phải ở ngoài suốt đêm...
À thì, chỉ cần đưa hắn vào trước khi hắn chết là được.
“Nếu có kẻ nào đó không hợp tác và chúng ta về muộn... hắn sẽ phải chết cóng. Nhỉ?”
Nghe vậy, Calliophe rùng mình.
“M-Ma nữ! Xin hãy bình tĩnh...”
Olivia khẽ gật đầu với Glacia.
“Còn chờ gì nữa? Mau quăng đi.”
“Rõ!”
Glacia kéo lê Seth ra cửa. Và tất nhiên, là cô ra về tay không khi quay lại.
“À, đúng rồi. Quay lại và đóng băng tay chân hắn luôn nữa. Để phòng hắn chạy mất...”
“Đ-Đi thôi! Tôi đi ngay bây giờ đây!”
Calliophe cuống quýt bám chặt chân Olivia.
“C-Chúng ta không có thời gian! Đi đi, đi ngay bây giờ!”
“Ngươi biết hắn sẽ chết cóng trong một tiếng nữa, đúng chứ?”
“Trời ạ, tôi biết! Một tiếng là gì chứ? Ba mươi phút là tôi lấy xong rồi!”
Olivia mỉm cười hài lòng.
“Trông nhà cho tốt.”
“...Vâng.”
Cô cảm thấy mình như một chó canh nhà, nhưng không dám tỏ ra bực bội.
...Cũng còn hơn là tận mắt chứng kiến ai đó chết cóng.
———
Chíp chíp.
Bốn giờ sáng. Tiếng côn trùng vang lên giữa thành phố đang ngủ say.
“Khặc!”
Giờ này, chỉ những kẻ say bí tỉ mới còn thức. Dĩ nhiên, đầu óc họ cũng chẳng tỉnh táo là bao.
Vù.
“Tao phải đi đái, tao phải đi đái…”
“Hehe. Tia nước thần thánh đây!”
Hai gã đang cài nút quần bỗng khựng lại trước cảnh tượng kỳ lạ.
Thình thịch. Thình thịch.
Hai người khoác áo choàng dày đang bước tới chỗ họ. Giữa đêm khuya, hai kẻ lạ mặt như vậy hẳn là rất đáng ngờ, nhưng cả hai lại chẳng thấy bận tâm.
‘Họ là phụ nữ.’
Dù không thấy rõ mặt, nhưng qua dáng người và bước đi, họ có thể đoán ra được. Và trên hết là họ đã thấy.
Nhờ mây tan và ánh trăng rọi xuống con hẻm, họ đã thoáng thấy khuôn mặt ẩn dưới lớp áo choàng. Thấy vậy, cả hai không kìm được mà há hốc mồm.
‘Tuyệt đẹp.’
Không chỉ mái tóc đỏ rực nổi bật, mà ánh mắt kiêu ngạo kia, ngay cả trong đêm—cũng khiến người ta choáng ngợp.
Còn người đi bên cạnh thì...
‘...Tiên nữ.’
‘Chết tiệt. Mình đã uổng phí cả đời rồi.’
Không chỉ nhan sắc, mà khí chất tỏa ra từ họ thật khác biệt. Lạnh lẽo, u ám, như thể chẳng ai dám lại gần. Thứ khí chất ấy của cả hai tựa như một con rồng.
Chỉ cần nhìn cũng đủ để biết cách biệt thân phận.
‘Thế này… đến cả mình cũng có lương tâm.’
‘Mây tầng nào gặp gió tầng đó thôi.’
Hai gã đàn ông không dám đến gần hai người phụ nữ mà chỉ biết né sang một bên.
Olivia tò mò nhìn họ.
‘Bình thường mấy tên này đâu dễ nhường đường thế đâu nhỉ. Chúng ăn trúng gì à?’
Đó là kết quả của việc chỉ số ngoại hình không được phản ánh trong game, nhưng cô nào có biết.
“Còn bao xa nữa?”
“Gần tới rồi.”
Giờ họ đã ở gần tường thành phía Bắc của Thành Khởi Nguyên. Trên tháp canh, ánh đuốc thỉnh thoảng vẫn di chuyển dọc tháp cảnh chứng tỏ lính gác chưa ngủ.
“Chừng nào mới chúng ta mới được đây?”
“Tăng là tăng kiểu gì? Thật đấy, chúng ta đâu có chiến đấu với quái vật ở tiền tuyết hay đối phó với sát nhân hàng loạt đâu?”
Hai lính gác chuyện trò ngay trước mặt họ.
‘...Họ phải tránh ra.’
Calliophe mím môi.
Thấy vậy, Olivia nóng vội nói.
“Hạ gục chúng là được.”
“...Hả?”
“Nếu ngươi không làm, để ta làm.”
“...”
Mặt Calliophe nhăn nhúm lại. Nếu để mụ ma nữ độc ác kia làm quá tay, cả Thành Phố Khởi Đầu chắc sẽ trở thành tàn tích trong hôm nay.
Vút.
Thân ảnh cô tan biến vào bóng tối.
“Ặc.”
Giây phút kế tiếp, hai lính gác ngã gục không một tiếng động.
Calliophe dựng họ ngồi tạm vào ghế, rồi lặng lẽ tiến tiếp.
Sau khi hạ thêm sáu tên lính canh nữa.
“Chỉ còn chút nữa là đến.”
“Ngươi biết đây là lần thứ ba ngươi nói câu đó rồi chứ?”
“Phải. Chỗ kia kìa.”
Calliophe chỉ vào một toà tháp canh trông được qua cửa sổ. Đó là tòa tháp cao nhất và lớn nhất trên tường thành. Tất nhiên, nó cũng là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất.
Olivia nhíu mày.
Trong tất cả nơi có thể, cô ta lại chọn chỗ này.
“Đừng nói là ngươi giấu sau viên gạch nhé?”
“Phải. Tôi giấu nó sau một viên gạch ở tầng cao nhất.”
Với Calliophe, người có thể ẩn thân trong bóng, chuyện đó chẳng khó khăn gì.
Nhưng Olivia thì khác.
Ở Lactea, không có phép tàng hình, cũng chẳng có áo choàng tàng hình hay bất kỳ thứ gì tương tự.
Tuy nhiên, điều đó chẳng thay đổi gì.
Cô sẽ bảo Calliophe mang nó xuống, rồi vô hiệu hóa ngay trước mặt cô ta.
“Còn bảy phút. Ngươi biết chúng ta mất bao lâu để đến đây chứ?”
Nghe vậy, Calliophe nín thở tính toán thời gian còn lại.
Họ đã dịch chuyển năm lần từ phương Bắc đến đây.
Mỗi lần mất một phút để kích hoạt.
Vậy tức là còn lại...
‘Chết tiệt!’
Calliophe chạy tới phía toà tháp mà không dám ngoảnh lại.
Nhìn những ngọn đuốc lần lượt tắt dần, Olivia thầm nghĩ.
‘Con người đúng là cần được thúc đẩy mà.’
Lại thêm một lần cô nhận ra chân lý bất biến này.

