“Vậy là…”
Olivia vuốt cằm rồi nói.
“Công chúa đã phái các ngươi đến? Vậy bức vẽ này cũng do cô ta vẽ sao?”
Calliophe ngoan ngoãn gật đầu. Xem ra cô đã nhận ra vị trí của mình sau vài lần ngất xỉu.
“Quái lạ. Ta chưa từng gặp công chúa, vậy làm sao cô ta lại có thể vẽ ta chính xác đến thế?”
Đây thực ra cũng là điều mà Calliophe muốn hỏi.
Dù cô cố gắng nhớ thế nào cũng không thấy được ký ức nào về việc Aria đã từng gặp con quỷ này.
Ngay cả khuôn mặt của một người bạn thân cũng khó mà vẽ từ trí nhớ, vậy mà Aria đã phác họa được khuôn mặt của con quỷ này chỉ trong một lần.
Tất nhiên, diện mạo Olivia cũng chẳng phải hạng xoàng. Huống hồ đây còn là loại gương mặt khắc sâu vào ký ức ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Thế nhưng mà, bằng cách nào cô có thể vẽ chính xác một người chưa từng gặp qua?
Ấy vậy mà chuyện vô lý ấy đã xảy ra trước mắt cô.
‘Chẳng lẽ công chúa đã gặp cô ta trong giấc mơ? Cô ấy đã gặp người phụ nữ này trong mơ, và bằng tài năng thiên bẩm của mình, Aria đã ghi nhớ chính xác đến mức có thể vẽ lại nó.
Vậy thì điều vô lý ấy không còn vô lý nữa.
‘Mình chẳng biết phải tin vào đâu nữa,’
Calliophe không kìm được mà thở dài.
“Công chúa dặn dò gì khi phái các ngươi đi?”
“Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ dặn phải báo cáo lại nếu tìm thấy ngươi thôi.”
“Vậy các ngươi đã báo cáo chưa?”
“…”
Calliophe mím chặt môi.
Cô ta trông không khác gì một tên đầu cơ bắp, ấy vậy mà câu hỏi của cô ta lại sắc bén đến đau lòng. Cảm giác cứ như đang bị tra khảo bởi một chuyên gia vậy.
Thấy Calliophe vẫn ấp úng dù đã bị đánh, Olivia bèn mỉm cười.
“Ngươi chưa báo cáo gì mà đã mò tới đây rồi. Ta nói phải chứ?”
“…”
“Trả lời ta.”
“...Phải.”
Olivia nhẹ nhõm trong lòng.
‘Chí ít mình cũng may mắn.’
Công chúa Aria vẫn chưa biết. Trên hết, phát hiện này chính là lợi ích lớn nhất.
Ngay cả Aria, nếu không có thông tin, cũng khó mà suy ra việc biến mất của Night Crow lại có liên quan tới Olivia.
‘Kể cả cô ta có cân nhắc tới mọi khả năng và cho rằng mình là hồi quy giả…’
Olivia không nhớ rõ được do đã lâu lắm rồi, nhưng vào lúc này đây, cấp độ của cô có lẽ vẫn chỉ là một chữ số.
Cho dù cô có tài ba đến mấy, nhưng chỉ với cấp độ đó, làm sao cô có thể chống lại Night Crow? Chỉ cần một đòn thôi là cô cũng đủ đi tong rồi.
Aria hẳn cũng nghĩ vậy.
‘Bởi vậy mà cô ta phái Night Crow đi.’
Để giết Olivia triệt để khi trông thấy cô.
Nếu chỉ muốn tìm Olivia, cô hẳn có thể thuê quý tộc quen biết hay môi giới thông tin. Nhưng Aria không làm thế. Cô đã phái hai kẻ mạnh nhất trong cung của công chúa đế quốc tới để diệt trừ mọi cơ hội Olivia chạy thoát.
Nhưng đáng tiếc thay.
‘Ta là chuyển sinh giả.’
Hehehe.
“Để ta hỏi thêm vài điều. Bao nhiêu người trong các ngươi tiến đến phương Bắc?”
“...Chỉ có hai người chúng ta.”
“Thật ư? Thân là thủ lĩnh mà lại hành động thiếu suy nghĩ đến vậy?”
“…”
“Nói thật?”
“V-Vâng!”
Cốc!
“AAAAARGH!”
Calliophe ôm đầu rồi ngã lăn ra sàn.
“Con khốn này cho rằng ta là đồ ngốc.”
Calliophe căn bản là một người cẩn trọng.
Cô ta chắc chắn đã chuẩn bị các biện pháp phòng hộ.
Hoặc là tiết lộ thông tin cho người quen hoặc là để lại dấu hiệu mà chỉ có Night Crow mới nhận biết được.
‘Mình cần phải loại bỏ hết mấy thứ đó mới an tâm được.’
Còn 13 năm nữa là đến ngày Ma Thần giáng lâm. Cô cần phải dốc toàn lực để nâng tầm bộ ba Bạch Tháp và con Gà Băng lên ngang hàng với mười cường giả mạnh nhất của lục địa.
Cô không có rảnh hơi để mà đối phó với bọn người này.
Olivia giơ trượng về phía Seth.
“Ngươi có biết gì không?”
“Ta có một vài phỏng đoán.”
“Là gì?”
Seth liếc Calliophe đầy thận trọng. Vẻ mặt cô tỏ rõ vẻ cam chịu. Cô hiểu rằng cả bọn đã đi quá xa đến mức không giữ im lặng được nữa rồi.
“Tôi nói được chứ?”
“…Cứ nói đi.”
Cứ nói hết đi, kể cả chỗ để đồ lót của Hoàng Đế!
Calliophe đã thích ứng được tư duy “chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến”. Nếu buộc phải khai, cô thà khai hết ra để ăn ít đòn hơn.
Seth giơ ngón tay ra.
“Có bốn thứ.”
“Bốn?”
“Sếp của ta có chút ám ảnh. Xin ngươi thông cảm.”
Olivia khoanh tay.
“Tiếp tục đi.”
“Trước đó.”
Seth ngắt lời giữa chừng.
“Hứa với ta một điều.”
“Gì? Tha mạng cho ngươi à?”
Seth lắc đầu.
“Ta không dám mơ tưởng đến điều đó. Chỉ cần giết ta thật nhanh để không phải đau là được.”
“Ta làm được.”
“Lời nói thôi chưa đủ. Hãy thề bằng tên thật của con quỷ mà ngươi phụng sự. Thề rằng nếu chúng ta nói thật, ngươi sẽ cho bọn ta một cái chết không đau đớn.”
“Tại sao ta phải làm thế?”
“Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của tra tấn là gì không?”
Olivia nhướn mày như bảo hắn nói tiếp.
“Ngươi không thể biết được đâu là thật, đâu là giả được ta nói ra để thoát khỏi tình huống này.”
“Vậy?”
“Nếu ngươi thề, ta cũng sẽ thề. Ta thề chỉ nói sự thật.”
Olivia mở to mắt ngạc nhiên.
Quả thật, Seth rất khôn khéo trong tình huống này. Hắn vừa ngăn chặn đối phương lật lọng đồng thời đảm bảo cái chết không đau bằng cách đưa ra điều kiện chẳng mất mát gì cho mình.
Chắc chắn đây không phải điều một kẻ tội phạm bình thường có thể nghĩ ra.
‘Chẳng phải tự dưng mà Hoàng đế lại chấp nhận hắn vào Night Crow.’
Ai mà ngờ được một kẻ với mắt đờ đẫn này lại có thông mình đến vậy?
Kể cả thủ lĩnh Calliophe cũng tỏ ra ngạc nhiên, điều này chứng tỏ 9 trong 10 người sẽ bị vẻ ngoài thô lỗ của hắn đánh lừa.
Chỉ là…
‘Ngươi chọn nhầm đối thủ rồi, tên đần.’
Olivia gật đầu.
“Được. Ta sẽ thề.”
“Tốt.”
“Ta, ma nữ Olivia, thề rằng...”
Vút!
Mana tỏa ra từ người Olivia. Và rồi, một trận pháp xuất hiện tại tim cô chứng tỏ cô đang thực hiện một lời thề.
Lời thề của pháp sư và ma nữ không khác nhau là mấy. Nhưng nếu pháp sư chỉ mất mana khi phá vỡ lời thề, thì ma nữ sẽ mất mạng và bị quỷ dữ nuốt trọn linh hồn.
Trước việc tính mạng của bản thân đang bị đe doạ, cô có táo bạo đến mấy cũng chẳng thể đùa cợt được…
“...Chứng giám bởi, ừm, gì gì đó… gì gì vậy… Mà thôi kệ đi, ta thề.”
Nghe vậy, Seth nhăn mặt lại.
Ma nữ nào mà lại thề như thế chứ?!
“Thề cho chỉnh chu vào!”
“Ta thề chỉnh chu mà?”
“Chuyện nhảm nhí gì đây…”
“Ta chưa chết đấy thôi? Vậy là ta làm đúng rồi.”
Seth ngơ ngác chớp mắt.
Ơ…
Thật vậy à?
Ma nữ sẽ chết nếu phá vỡ lời thề. Chúng sẽ chết nếu đùa cợt về lời thề. Chúng sẽ chết nếu gọi tên một con quỷ khác.
Đó là một sự thật bất biến và là điều mà ai cũng biết.
‘Vậy “gì gì đó gì gì vậy” là tên thật ư?’
Phải chăng vì vậy mà quỷ yếu đi khi nghe tên thật của chúng? Vì của chúng giống như “gì gì đó gì gì vậy?”
Đầu hắn quay mòng.
“Xong rồi chứ?”
“Ừ... ờm...”
“Ta hỏi là xong chưa.”
“...Xong rồi.”
Cô vẫn còn sống nên hắn đành phải tin.
Seth giơ bốn ngón lên lần nữa.
“Thứ nhất là dấu hiệu. Bọn ta có một dấu đặc biệt chỉ bọn ta mới nhận ra, nhưng thật ra ngươi không cần lo. Trừ khi ngươi đi chân trần suốt quãng đường lên phương Bắc, bằng không sẽ không có dấu vết gì do bọn ta không có thời gian đánh dấu khi bắt wyvern làm thú cưỡi.”
“Được, tiếp.”
Seth khép dần các ngón.
“Tiếp theo là...”
Olivia so sánh thông tin Seth đưa với những gì cô biết, kiểm chứng ngay tức thì xem lời hắn có khớp không.
‘Tất cả đều khớp.’
Mỗi thành viên hoàng tộc đều được giao cho hai Night Crow, hệ thống báo cáo rất chặt chẽ và họ phải để lại dấu ấn tại các thành phố lớn.
Tất nhiên, tất cả đều không hữu dụng gì với cả hai hiện giờ.
Do cả hai đã vội vàng đến phương Bắc nên không kịp bố trí người cung cấp thông tin tại các trạm hay để lại dấu ấn.
Sau năm phút nói không ngừng nhỉ, Seth bèn thở phào nhẹ nhõm.
“...Hết rồi.”
“Được, được.”
Olivia gật đầu.
“Ngươi đã nói kể hết mọi chuyện rồi phải chứ?”
“Vâng.”
“Thật sự là hết rồi?”
“…”
Sau thoáng chốc chần chừ, Seth gật đầu.
‘Vậy ra đây là kế hoạch của ngươi ngay từ đầu.’
Calliophe, đã nắm bắt được ý của Seth, mỉm cười một cách nghiêm nghị ở phía sau.
Bất kể mụ ma nữ có khả năng nhận biết dối trá cũng phải chịu thua trong tình huống này.
Bởi thực chất Seth không nói dối.
Hắn chỉ là không nói hết sự thật.
Calliophe có tổng cộng năm biện pháp an toàn. Và Seth đã bỏ sót một trong số đó.
Một biện pháp quan trọng nhất.
Đó là một cuộn giấy có chứa tin nhắn ma pháp.
Nếu mạch ma pháp không được tạo mới hàng tuần, nó sẽ cho rằng Calliophe đã gặp chuyện và gửi tin đến mọi thành viên Night Crow.
—Phương Bắc. Bạch Tháp.
‘Trước kia mình từng ghét việc tạo mới nó lắm.’
Ai mà ngờ giờ nó lại hữu dụng đến thế chứ.
Dù cô có chết ở đây, các thành viên còn lại cũng sẽ đến báo thù cho cô.
Cuối cùng Calliophe cũng được thảnh thơi tâm hồn.
Thế rồi.
“Ta chỉ hỏi để đề phòng bất trắc thôi.”
“Ngươi cứ hỏi.”
“...Đại loại như một cuộn phép truyền tin nếu không tạo mới hàng tuần.”
“…”
“Tương tự vậy. Các ngươi không có thứ ấy chứ?”
Thấy ma lực tụ trên trượng Olivia, đồng tử Seth run rẩy.
“Ta hỏi lần cuối. Các ngươi không có, phải không?”
“Không, bọn ta không…”
“Nhớ kỹ nhé. Các ngươi đã thề chỉ nói sự thật.”
Olivia nắm tóc Calliophe và Seth rồi kéo họ lại gần.
“Nói cho các ngươi biết, ta còn nhiều dược phẩm lắm. Chắc cũng xài khoảng được 10 năm đấy. Sao nào? Muốn thử giữ mồm không? Các ngươi thấy tự tin không?”
Đôi mắt Olivia trợn to.
“Các ngươi giấu nó ở đâu, lũ khốn?”

