“Xong rồi, xong rồi…”
“Ự… M-Mình… không làm nổi nữa.”
“Mẹ ơi, con làm được rồi……”
Glacier tỏ ra ghê tởm khi thấy các đệ tử ngã rạp xuống sau khi còng lưng làm xong mười lần lặp đi lặp lại.
‘Chuyện này thực sự có hiệu quả sao?’
Mỗi lần lặp lại, ma pháp của họ lại trở nên ổn định và tốc độ thi triển cũng nhanh hơn. Từ lần thứ năm trở đi, các thay đổi trở nên rõ rệt hẳn.
Và khi đến lần thứ mười, cái cảm giác gượng gạo đã biến mất hoàn toàn. Nụ cười nở trên gương mặt đã thấm mệt của họ là minh chứng cho điều đó.
Họ hài lòng với ma pháp mà mình vừa thi triển.
“Ồ…”
Glacier khẽ thốt ra một tiếng cảm thán.
Xem ra cái hình thức huấn luyện tàn bạo này thực sự có tác dụng.
Mà cũng phải thôi, cả bọn đã bị đẩy đến tận cùng giới hạn nên việc không tiến bộ gì mới là lạ.
Tất nhiên, nghe bị đẩy tới giới hạn tận cùng dễ vậy thôi, chứ chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn tới thảm họa.
Vậy nên Olivia hẳn đã phải kiểm soát khá tốt mới không xảy ra chuyện lớn…
“Thưa sư phụ… urgh, uuurgh!”
“Oẹ…”
…Hừm.
Mình nghĩ lại rồi, trông cũng nghiêm trọng thật.
Glacier dụi mắt rồi nhìn cả bọn lần nữa.
Cảnh tượng cả bọn nằm ngổn nghểnh trên nền đất trống quả là một cảnh tượng kinh hoàng.
Trông thấy cả bọn run rẩy vì cái lạnh, cô không khỏi thấy thương hại họ.
“…Để bọn chúng như thế có sao không vậy?”
Cô hẳn phải cảm thấy thương cảm bọn họ lắm nên mới thốt ra được câu hỏi này.
“Chúng ổn. Giờ ta sẽ cho chúng nghỉ.”
Chuyện đó là đương nhiên rồi!
Cho chúng giường hoặc chí ít cũng phải cho vài tấm chăn đi chứ!
Cô không thấy chúng nó đang run cầm cập trên nền đất sao?
Chỉ nghĩ đến cảnh phải tiếp tục đồng hành với một kẻ chẳng có lấy chút lương tâm tối thiểu này thôi cũng khiến đầu Glacier muốn nổ tung rồi.
Nếu với đệ tử mà Olivia còn đối xử kiểu này, thì với cô, kẻ thậm chí còn không phải đệ tử sẽ còn khủng khiếp ra sao đây?
“Xem ra ngươi đang điều muốn nói. Nói đi.”
“...Tôi không có.”
“Giờ là cơ hội duy nhất để ngươi nói ra đấy.”
“Thật, thật đấy, tôi chẳng có gì để nói hết.”
“Thật ư?”
Glacier thở phào nhẹ nhõm khi Olivia chịu buông tha cho cô.
Nếu muốn đối phó với loại người này, ta tuyệt đối không được để cô có cớ bắt bẻ.
Vì có trả lời kiểu gì thì đáp án cũng đã được định sẵn rồi.
‘Lúc nào cũng là lỗi của mình, lúc nào cũng cho mình là con đần.’
Glacier nhắm chặt mắt khi nhận ra vị trí của bản thân.
Thế rồi.
Vù!
Một cơn gió cắt sắc lẹm rít vào trong hang. Cái lạnh mà nó mang theo cũng tàn bạo tựa như âm thanh rợn người nó phát ra.
“Ặc!”
“Hắt xì!”
“Ặc ặc!”
Các đệ tử bị luồng gió đánh thẳng vào vội bật dậy và quấn áo choàng kín người mình. Thế rồi, Olivia đang thản nhiên quan sát bỗng cất tiếng.
“Này.”
“…Vâng, thưa sư phụ?”
“Các ngươi lạnh à?”
…Cái câu hỏi ngu ngốc gì đây?
Cô không cơn bão tuyết vù vù ngoài kia à?
Thế nhưng khi thấy được Olivia, Glacier chợt hiểu ra.
Olivia thực sự không biết.
‘Cô ta thật sự không biết là đang lạnh sao?’
Giờ nghĩ lại, trong lần đầu gặp nhau cũng vậy. Kể cả lúc bầy wyvern với làn da dày bị chết cóng, Olivia vẫn đứng trơ trọi đó mà chẳng hề hay hấn gì.
Vào lúc ấy, Glacier tưởng cô đã dùng ma pháp để chống lạnh. Nhưng giờ đây, xem ra đó là do cô có khả năng chống lạnh cao đến vô lý.
‘Khốn kiếp. Đáng lẽ lúc đó mình phải nghi rồi mới phải!’
Mãi mới hoàn hồn được, Glacier hỏi lại.
“Cô đang hỏi là trời có lạnh không sao?”
“Chẳng lẽ ta hỏi trời nóng?”
“…Xin lỗi. Tôi vốn bị điếc bẩm sinh.”
“Thế có lạnh không?”
“Tôi không sao… Nhưng cô không thấy bọn chúng đang không ổn sao? Dù gì đây cũng là hang rồng mà. Con người mà phải ngủ ở đây hẳn là sẽ không thấy thoải mái.”
Nghe vậy, Olivia cúi xuống và chạm vào nền đất.
Đây quả thực là hang của Bạch Long, đến cả cục đá bình thường cũng thẫm đấm hơi lạnh. Ngước mắt lên, cô thấy trần còn treo đầy các tinh thể băng và không hề bị tan chảy. Xem ra ngần ấy là đủ để cô hiểu rồi.
Olivia bẻ gãy một tinh thể băng cùng một tiếng “tách”. Và rồi, tinh thể tỏa ra hơi lạnh như băng khô và tan biến trong tay cô.
‘Hừm, hẳn phải lạnh lắm.’
Đối với cô, nó cũng chỉ như một cơn lạnh thoáng qua. Nhưng đối với các đệ tử thiếu kháng băng, cảm giác của họ là khác một trời một vực.
Cả bọn giờ hẳn đang cảm thấy như mình đang trong một cái tủ đông.
Họ chịu đựng được đến giờ cũng chỉ là do họ là pháp sư Bạch Tháp, cùng chiếc áo choàng kháng lạnh và số dược phẩm hồi phục mà vị sư phụ “hào phóng” kia liên tục nhồi nhét cho.
Cả bọn giờ chắc cũng đã tới giới hạn rồi. Nếu cứ để yên vậy, ngày mai e là cô phải lo chuyện tang lễ cho họ.
“Này, ngươi có thứ gì hữu ích không?”
Olivia thẫn thờ chỉ tay vào đống đồ chất đống trong góc hang. Chúng là các kho báu mà Glacier đã dày công tích góp suốt mấy năm.
Không phải từ Drawf nào cả.
Mà là cô tự thân tự mình kiếm được.
‘Con khốn này cuối cùng cũng cướp nhà mình luôn rồi…’
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, cô cũng chả buồn để tâm nữa.
“Thứ hữu ích… cô đang nói vật phẩm kháng lạnh?”
“Phải. Ngươi có không?”
‘Có cái khỉ khô ấy! Chẳng khác nào hỏi bọn Thanh Long rằng chúng có dùng thánh tích thở dưới nước không ấy!’
Glacier lắc đầu một các lễ phép hết mức.
“Tôi không có.”
“Ta mà tìm được là ngươi chết chắc.”
Nghe vậy, cô bỗng im lặng. Coi bộ giờ đây cô đang mò mẫm trí nhớ của mình để cho chắc ăn.
“Thật sự là không có.”
“…Chậc.”
Olivia bèn tặc lưỡi. Nếu đã chẳng có, vậy cô có làm gì cũng vô ích.
‘Đành dùng đồ của mình vậy.’
Nghe được tiếng bước chân đang tiến lại gần, các đệ tử bèn co rúc vào trong áo choàng, người run cầm cập và mồ hôi lạnh túa ra.
‘Chết, mụ ta đến rồi! Đừng run nữa!’
‘N-nhưng l-lạnh q-quá…’
‘Ráng chịu đi! Câm miệng vào mà chịu đi!’
Các đệ tử nghiến răng và cố giả vờ ngủ say. Cả bọn giờ đây chỉ biết khẩn cầu rằng mụ sư phụ khốn kiếp này sẽ bỏ đi mà không biết gì.
‘…Mụ ta đi chưa?’
Và ngay lúc Jayna vừa mở he hé mắt ra.
‘…!’
Cô đã thấy.
Olivia đang trợn mắt nhìn cô không buông.
‘Mình, mình chết chắc rồi.’
Jayna vội nhắm chặt mắt lại.
Cô không cảm nhận được khí tức nào hết!
Chẳng lẽ Olivia đã chờ cho đến khi cô chịu hé mắt sao?
‘Mụ ta bị điên à?’
Ù ù.
Giây phút kế tiếp, một âm thanh đáng sợ phát ra bên tai Jayna. Các đệ tử khác nghe vậy cũng đồng loạt giật mình.
Âm thanh mở ra của cánh cửa địa ngục—à không, không gian đa chiều.
Mỗi lần âm thanh ấy phát ra, là một lần dược phẩm đỏ xuất hiện.
Và kế tiếp…
—Còn bảy lần nữa. Ngươi mà sai mười lần nữa là xong đời. Nghe chưa?
Chính là địa ngục vĩnh cửu đang chào đón họ.
‘Sao mà mình vượt qua được vậy trời!’
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy khiếp rồi.
‘Mình không làm nổi nữa đâu. Thực sự hết nổi rồi…’
Thế nhưng, thứ mà Olivia lấy ra lại là một vật khác hẳn thứ cả bọn đang suy diễn.
Thứ cô lấy ra chỉ là một chiếc vòng tay đơn giản.
“Đồ ngốc. Thấy lạnh thì nói ra đi chứ.”
Olivia lần lượt đeo vòng tay cho các đệ tử đang giả ngủ. Vài giây sau, chiếc vòng thánh tích phát ra ánh sáng đỏ và tỏa nhiệt khắp nơi.
Thấy được dụng ý của Olivia, các đệ tử đều tỏ ra ngạc nhiên.
‘…Ấm quá.’
Cái run rẩy trong người cả bọn dần dần lắng xuống. Cùng cơn lạnh thấu xương, nỗi căng thẳng trong mí mắt nặng trĩu của họ cũng tan biến theo.
“Hôm nay các ngươi vất vả rồi. Nghỉ ngơi chút đi.”
Olivia nhìn các đệ tử đang chìm vào giấc ngủ say. Cả bọn hẳn phải mệt lắm nên mới gục nhanh như vậy.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ…”
“Hức, hức…”
Hừm.
Mình hơi quá tay rồi chăng?
Olivia gãi đầu ngượng nghịu. Ro vốn là kiểu thế này, thế nhưng đến cả Jayna có tính cách mạnh mẽ cũng phải bật khóc.
Còn Aramis thì—
“Giết… Ta nhất định sẽ giết ngươi, con mụ ma nữ khốn kiếp…”
Tên này cần phải được dạy dỗ thêm.
Cơ mà.
Cô thực lòng không ngờ họ lại có biểu hiện tốt đến vậy.
Cả bọn mỗi người làm được một lần thôi cũng đủ để khiến cô hài lòng rồi, huống chi là tới tận mười lần.
‘Họ cứng cỏi hơn mình nghĩ.’
Bất kể ta dọa ép thế nào, kẻ không làm nổi thì vẫn sẽ không làm nổi. Đó là một sự thật bất biến.
Không phải ai cũng có tinh thần thép để chịu đựng được khổ luyện. Người có thể gượng dậy sau nhiều lần bất tỉnh thì càng hiếm hơn.
Theo lý đó mà nói, cả ba bọn họ đều quả thực là thiên tài. Họ xứng đáng trở thành thế hệ tài năng kế tiếp dẫn dắt Bạch Tháp.
Nếu cả bọn vẫn giữ được cái đà này, họ chắc hẳn sẽ tác động mạnh được đến câu truyện sau này.
Cơ mà…
Olivia đưa mắt liếc sang một bên.
[...!]
Một băng tinh linh mà cô đặt gần Ma Tháp đã gửi tới một tin nhắn cho cô. Thấy vậy, Olivia bèn lập tức truyền mana sang để chia sẻ thính giác với băng tinh tinh.
[Sếp ơi, là rồng! Rồng đấy! Cô nên gọi tiếp viện đi…]
[Ta chỉ đi kiểm tra thôi. Chỉ kiểm tra thôi. ]
[Ôi thật luôn đấy à…]
[Ta chỉ muốn xem mụ phù thủy kia có điều khiển được rồng thật hay không thôi.]
Tín hiệu bị cắt đứt. Xét từ cách tiếng động tắt dần, họ hẳn là đã ra khỏi phạm vi.
Ma pháp tinh linh nhiều khi cũng tốt, nhưng âu cũng có rắc rối của nó. Thứ này chỉ nghe được tiếng, không thấy được hình, vậy nên ta khó lòng mà biết được ai đang nói.
Điều chắc chắn là họ không phải pháp sư Bạch Tháp. Bọn họ giờ đang hẳn phải bận rộn với đống đổ nát nên chẳng thể rảnh rang mà băng qua núi được.
Vả lại, chẳng có pháp sư Bạch Tháp nào gọi người khác là “sếp” cả. Cách gọi đó chỉ có lính đánh thuê mới dùng.
‘Cơ mà giọng nói này quen thật.’
Giọng nói này là thứ mà cô đã từng nghe qua không ít lần.
Người duy nhất lúc này có thể mò lên phương Bắc chỉ có Kiếm Thánh Kiel. Nhưng Kiel đã bị cô hạ gục. Còn đám lính đánh thuê ở mấy ngôi làng gần đây cũng chẳng rảnh rang mà mò tận đến Bạch Tháp xa xôi.
‘Chẳng lẽ Tháp Vàng đã phái viện binh rồi?’
Bất kể là gì chăng nữa, cô cũng phải đi xác nhận.
“Trông chừng chỗ này. Ta sẽ quay lại ngay.”
“Hả?”
“Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu đánh thức bọn nhóc rồi chứ? Còn nữa, nhớ thường xuyên bơm mana vào mấy cái thánh tích đó. Ta về mà thấy bọn nhóc bị cảm lạnh là ngươi lãnh đủ.”
“Đ-đợi đã…”
Bóng dáng Olivia biến mất ngay tức thì. Trên nền đất chỉ còn lại vết tích của trận pháp không gian, chứng tỏ cô vừa đứng đó vài giây trước.
“Grrrrr!”
Mắt Glacier trợn ngược vì tức giận, cô thậm chí còn sùi bọt mép.
Ép cô thành nô lệ chưa đủ hay gì, mà giờ còn bắt cô trông lũ nhóc ranh này?
Chó chết, con mụ chó chết đó!
‘Chết đi! Ngươi chết quách cho xong đi! Xin hãy chết đi!’
Glacier gào thét trong lòng.

