Web Novel

Chương 15 - Bạo Lực Đội Lốt Giáo Dục (2)

2025-10-02

1

“Phương Bắc đã xảy ra chuyện gì?”

"Không có gì nghiêm trọng. Tôi nghe nói họ mất liên lạc với Bạch Tháp."

Nghe vậy, khuôn mặt Calliophe khẽ nhăn lại. Chẳng hiểu nổi phản ứng của cô, Seth nghiêng đầu.

Xét cho cùng, do đặc thù địa lý nơi phương Bắc mà việc mất liên lạc vốn là chuyện cơm bữa.

"Đừng nói với tôi là cô nghĩ người phụ nữ đó đang ở phương Bắc nhé?"

"Khoảng 50-50.”

"Thôi nào, một người phụ nữ trông thế này mà đi lên phương Bắc ư?”

“Vậy ngươi đã từng tưởng tượng công chúa lại tàn độc đến mức tự đâm vào tay mình chưa?”

“Chuyện đó…”

Giọng Seth tắt dần. Chuyện xảy ra tối qua đúng là chấn động ngay với cả với một gã trải đời như hắn.

Aria vốn nổi tiếng là ngây thơ đến mức bị người đời gọi là ngu ngốc. Ấy thế mà Aria cả hai thấy hôm qua lại khác hẳn. Cô tựa như đã biến thành một người khác vây đôi mắt cô tràn ngập căm hận.

Rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì với nhau?

Seth nhìn lại tấm tranh Aria đã đưa. Tóc trắng, mắt xanh. Cô có vẻ ngoài thanh tao như một tiểu thư quý tộc.

[Chúng tôi có cần biết thêm gì không?]

[Cô ta sẽ ở Thành Phố Khởi Đầu. Khi tìm thấy cô ta... hãy trở về đây.]

Vậy nếu cô không có ở đó thì sao?

Họ chẳng tài nào mở miệng hỏi được.

Ánh mắt của Aria quá kiên định.

Giọng điệu ấy cho thấy cô không muốn tưởng tượng đến khả năng Olivia không có mặt ở Thành Phố Khởi Đầu.

Thế nhưng, Olivia quả thực không có ở đó. Họ đã tìm đi tìm lại tận ba lần, song kết quả vẫn chẳng thay đổi.

‘Biết ngay là chuyện này chẳng tốt đẹp gì mà.’

Calliophe cau mày.

"Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên đi về phương Đông. Một gương mặt thế này mà vẫn chưa bị ai bắt gặp…”

"Không, là phương Bắc."

"Đội trưởng!"

"Trực giác, trực giác thôi. Ngươi tin vào trực giác của ta mà, phải không?"

Quả thực, trực giác của Calliophe luôn có gì đó khó lý giải. Thứ trực giác ấy đã cứu mạng họ bao lần rồi?

"Đến cả cô cũng không biết bản tính thật sự của công chúa."

"...Ta chưa bao giờ tin rằng hành vi trước kia của cô ta là thật."

Seth thở dài.

Người phụ nữ này chẳng bao giờ chịu nhận sai cả.

Phải chăng là vì cô xuất thân từ phương Nam?

"Vậy chí ít cũng phải đi bằng cổng dịch chuyển chứ! Chúng ta đâu có thiếu tiền đâu? Ngân quỹ còn đầy đó cơ mà.”

"Cổng dịch chuyển sẽ để lại dấu vết, mà chúng ta lại đang hành động sau lưng Bệ hạ. Ta mà bị bắt quả tang thì chuẩn bị mà lên đoạn đầu đài đi.”

Seth bực dọc gãi đầu.

Hắn biết rõ vậy. Chỉ là hắn đang muốn cho xong chuyện thôi.

"Ugh, đi bộ tới tận phương Bắc mà chẳng tí có manh mối nào phải mất bao lâu đây trời…”

Ánh mắt Seth chợt hướng về phía sau cả hai.

"KIEEEK!”

Một con wyvern quá cỡ đang lao xuống với tốc độ khủng khiếp cùng bộ móng vuốt xòe rộng. Họ chỉ mới vừa rời thành phố, thế mà chưa gì đã gặp phải một sinh vật to lớn như vậy rồi.

Seth đập nắm đấm vào nhau ra tiếng bộp.

May mắn thay, xem ra lần này cả hai không cần phải cuốc bộ.

"Kiek, kieeek…”

Sau khi bay không ngừng suốt mấy tiếng đồng hồ, con wyvern cuối cùng cũng đâm sầm xuống đất. Mọi khi nó có thể bay cả ngày không sao, thế nhưng việc mang theo hai người trên lưng quả đã khiến nó quá sức.

Bịch.

Do là có thánh tích giảm tốc độ rơi mà Calliophe đã đáp xuống nhẹ nhàng.

Rầm!

“Ặc!”

Thấy Seth đáp đất bằng cơ thể xác thịt của mình, Calliophe lắc đầu ngao ngán. Nếu chẳng phải vì cái tính liều lĩnh ấy, hắn hẳn đã được thăng chức từ lâu rồi.

“Theo ta. Qua ngọn núi này là tới Bạch Tháp."

Cả hai leo lên núi trong chớp mắt.

Và ngay giây phút tiếp theo.

"...!"

Một Bạch Tháp đổ nát hiện ra trước mắt họ. Thấy vậy, Calliophe không chút chần chừ rút thanh rapier ra.

"Ngươi mau đi kiểm tra xung quanh!"

"Rõ!"

Calliophe vội lao tới Bạch Tháp. Tình cảnh bên trong hệt như cô đã dự đoán.

Thi thể các pháp sư nằm vương vãi khắp nơi...

"...Hả?"

Các pháp sư vốn dĩ phải chết giờ đang tụm lại một chỗ và quây quần bên đống lửa.

"L-Lạnh quá..."

"Khốn kiếp. Mình đi học quang ma pháp làm cái gì cơ chứ…”

"Hết củi rồi, hay là chúng ta đốt vài cuốn ma pháp thư luôn đi…”

Lũ quái vật phương Bắc có sở thích phá nhà xong bỏ đi sao?

Không, không thể như thế được.

Calliophe bèn đưa mắt lướt qua gương mặt của các pháp sư. Và khi nhận ra một gương mặt quen thuộc, cô bèn tiến lại gần.

"Tháp Chủ Bạch Tháp. Chuyện gì đã xảy ra tại đây?”

Lloyd đang sưởi ấm bên đống lửa, từ từ quay đầu lại.

"...Cô biết ta sao?"

Calliophe quyết định bịa ra một lý do.

"Bệ hạ phái ta đến. Ta nghe nói báo cáo định kỳ đã bị gián đoạn."

"Báo cáo... Phải rồi, báo cáo định kỳ.”

Lloyd tỏ vẻ chán nản. Thật quả là kỳ lạ khi một lão vốn nổi tiếng vui tính giờ lại trông thê thảm nhường này.

"Hãy nói với bệ hạ rằng ta là kẻ tội đồ không xứng với chức vụ Tháp Chủ."

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Rắc!

Calliophe đưa mắt nhìn xuống. Qua lớp áo choàng, cô thấy rõ bàn tay đang Lloyd siết chặt.

Khi Lloyd ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt ông đã đỏ ngầu.

"Một mụ ma nữ. Mụ ma nữ đã bắt các đệ tử của ta đi."

"...Ma nữ ư?"

"Phải, con mụ ma nữ khốn kiếp đó!"

Lloyd không thể nói thêm nữa. Toàn thân ông hiện đang run cầy sấy.

"Hự!"

Giây phút kế tiếp, Lloyd đã ôm ngực gục xuống.

"T-Tháp Chủ!"

"Mau, mau lấy thuốc!"

"Hự, hự..."

Lloyd tựa như sắp bất tỉnh bỗng túm lấy Calliophe và dốc hết sức để mở miệng.

"Đệ tử của ta... cứu đệ tử của ta... Ựa!"

"Ngài ấy lại lên cơn nữa rồi!"

Ma nữ ư? Nghe thật hoang đường.

Nhưng nếu đó là lời của Tháp Chủ, mọi chuyện sẽ khác hẳn.

‘Bắt cóc ư? Họ bị lấy làm vật tế chăng?’

Pháp sư trẻ vốn là đối tượng ưa thích để cúng tế ma quỷ. Chuyện này là hoàn toàn có thể.

‘Chết tiệt.’

Calliophe không dám tưởng tượng nỗi đau đớn mà các đệ tử kia đang phải trải qua, họ hẳn phải đang quằn quại trong đau đớn và máu me chảy đầm đìa.

“Ngài biết mụ ma nữ đã đi đâu không?"

———

"Đầu mình... đầu mình..."

"Hee, heehee... Mình, mình không thấy được gì hết.”

Cả Jayna và Ro hiện đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bình thường, Aramis hẳn đã quát mắng cả hai rồi, thế nhưng lần này cậu chẳng thể làm thế được.

Bởi vì chính cậu cũng vừa mới tỉnh dậy từ cơn mê.

‘Mình chết mất thôi.’

Cậu chưa từng nghe tới phương pháp huấn luyện tàn bạo đến thế này.

Thực ra, ban đầu cậu rất tự tin. Đây chẳng phải lần đầu cậu trải qua cảm cạn kiệt mana, chưa kể là cậu cũng chả thiếu kinh nghiệm thực chiến là bao.

Kỹ năng? Cậu có thể tự hào tuyên bố rằng mình vượt xa các đồng bạn cùng trang lứa.

Thế nhưng chuyện này quả thực là không thể mà.

Aramis quay sang nhìn Jayna.

Rầm.

Đây đã là lần bất tỉnh thứ ba của cô. Trông thấy đôi mắt vô hồn của Jayna đảo quanh, Aramis không sao mà cất lời nổi.

Cô pháp sư hiền lành giờ đây chẳng khác nào một thây ma vô danh đang bò lê dưới đất.

"Ôi trời, đệ tử của ta lại ngất nữa rồi. Nào uống đi con, uống đi."

"K-không... Khônggggggg..."

Ực, ực.

“Sao, đã thấy năng lượng tràn trề chưa? Đứng dậy rồi bắt đầu tiếp nào."

"C-Con không muốn..."

“Ngươi không muốn?”

"K-không, thật ra con muốn lắm. Hahahaha... Mình hạnh phúc. Mình hạnh phúc..."

Đây có còn là chuyện con người nên làm không chứ?

Thế nhưng Aramis cũng chẳng dám mà phản kháng.

–Đây là con đường mà ngươi đã chọn! Hãy chịu đựng bằng gan góc và quyết tâm của ngươi!

Họ đã băng qua một con sông không lối về rồi.

Cốp!

"AAAAARGH!”

“Mất tập trung? Ngươi mang tiếng là rồng mà không bắt kịp lớp của ta?”

“D-Dừng cái trò bạo lực này lại đi!”

"Dừng? DỪNG?"

"X-Xin người! Xin hãy dừng tay!”

Xì xào.

Quang cảnh xung quanh bỗng chốc lóe lên. Cùng mùi hương thịt cháy bay khi khắp nơi, Glacia ngã sấp mặt xuống đất. Thế rồi, Olivia ung dung lấy thuốc ra và nhét vào miệng cô.

‘Cô ta hẳn sẽ bị đánh tiếp khi tỉnh dậy.’

So với phía bên kia, thì bên này đúng là thiên đường mà.

Chí ít cả bọn cũng không phải chịu đau.

‘Thiên đường? Nơi đây là thiên đường ư?’

Trong gang tấc, cậu đã thoát được khỏi cảnh phát điên.

Nếu bọn họ không làm được, thì chí ít cậu cũng không được gục ngã.

‘Mình là niềm kiêu hãnh của Bạch Tháp!’

Aramis siết chặt trượng và mở to mắt. Cả bọn đã trải qua tiếng đồng hồ luyện tập tàn khốc. Thuở đầu, anh chẳng thấy khác biệt gì, nhưng giờ cậu đã cảm nhận được.

Không, cậu phải nắm bắt được.

Olivia nói đây chỉ là căn bản. Cậu biết cô đã nói khống để thúc ép cả bọn, nhưng chuyện pháp sư Kim Pháp ai cũng làm được vậy chắc hẳn là thật.

Nếu cậu ngay cả căn bản cũng chẳng nắm rõ nổi, thì đừng mong tìm thấy chân lý chứ đừng nói đến việc trở thành Tháp Chủ.

Mi mắt Aramis nặng trĩu.

‘Lần này, nhất định mình sẽ thành công.’

Nhờ có thuốc mà thể trạng cậu đang ở đỉnh cao. Thực lòng mà nói, tuy họ gọi đây là huấn luyện tàn khốc. Nhưng thứ thuốc này thực ra là thứ mà những kẻ giàu có nhất cũng chẳng dám tiêu xài mát tay đến vậy..

Thứ thuốc vừa hồi phục thể lực vừa phục hồi ma lực tức khắc này cực kỳ đắt đỏ và cũng không hề có tác dụng phụ.

Có ai tỉnh táo mà lại đem bảo vật như thế ra cho các đệ tử luyện tập chứ?

Chưa kể là cô cũng trông chẳng có gì là tiếc nuối.

Thực ra, cậu còn mong là cô tỏ ra ngần ngại chút ít ấy chứ. Nhưng thôi.

Aramis hít một hơi sâu để ổn định tâm trí, rồi truyền ma lực vào cây trượng.

Dần dà và chậm rãi, các bông tuyết bắt nở rộ trong không khí. Số lượng chẳng nhiều cho mấy. Chưa kể, chúng thực sự quá nhỏ so với thứ mà Olivia tạo ra.

Nhưng chẳng sao hết.

Sức mạnh chẳng phải điều quan trọng lúc này.

Cậu gom từng bông tuyết đang rơi bằng ma năng của mình.

Không thể rơi xuống, chúng va chạm vào nhau, vỡ vụn, rồi dần kết lại thành hình một khối mây.

‘Phần này khá dễ.’

Cậu đã từng nhiều lần thành công khúc này. Băng và thủy vốn có cùng nguồn gốc nên việc thích ứng chẳng mấy khó khăn.

Phần tiếp theo mới là nan giải.

Nén và xoay.

‘Trước hết, mình phải tăng kích cỡ.’

Đám mây càng phình to, mana của cậu càng cạn dần. Nguồn mana dồi dào của cậu nhanh chóng chạm đáy.

Ban đầu cũng tại chuyện này mà cậu thất bại. Cậu quá sợ hãi đến nỗi chẳng dám thử do nghĩ bản thân chẳng thể chịu được việc mana cạn kiệt nhanh đến vậy.

—Ngươi sợ ư? Có ngần này thuốc mà còn sợ?

Cho đến khi bị đánh như một con chó, cậu mới chợt ngộ ra một điều. Nỗi đau bị đánh bởi trượng còn khủng khiếp hơn nhiều so với việc kiệt quệ mana.

Aramis tập trung tăng kích cỡ của đám mây. Cậu mặc kệ cho ma lực tiêu hao tùy thích.

‘Hự.’

Chẳng mấy chốc, toàn thân cậu trở nên tê dại. Đây chính là dấu hiệu của việc cạn kiệt mana.

Thế nhưng cậu không dừng tay. Chưa kể là đến mức này rồi, cậu có muốn cũng không quay đầu được.

Vút!

Đám mây được nén lại rền vang tựa như sắp phát nổ.

Cậu cứ tiếp tục xoay đám mây mà còn chẳng nhận ra rằng mũi mình đã bắt đầu chảy máu.

Vù!

Một lúc sau, tiếng gió dữ dội vang lên.

Cậu cuối cùng cũng làm được.

‘Mình thành công rồi...’

Căng thẳng được giải toả, Aramis ngã phịch xuống đất. Thế rồi, Olivia bước tới và nhìn xuống cậu, nói.

"Ta đã bảo rồi mà? Trong một ngày ngươi sẽ làm được.”

"...Vậy giờ con nghỉ được chưa?"

"Nghỉ? Ngươi tưởng làm được một lần là coi như nắm vững sao?"

"...Hả?"

Olivia cười nhẹ rồi mở túi không gian ra. Kế đến, như thể đang ban phước, cô rút ra một lọ thuốc.

"Uống đi."

"..."

Cô thực lòng muốn tôi làm chuyện này tiếp à?

"Làm được thêm chín lần nữa rồi ta cho nghỉ. Ngươi ít nhất là phải làm được mười lần."

"..."

Aramis nhắm chặt mắt lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã chọn nhầm sư phụ rồi.