"Hừm..."
Aramis cau mày trước luồng năng lượng kỳ lạ mà cậu cảm nhận trên đầu ngón tay mình.
‘Lạnh.’
Thứ tuôn ra từ tay cậu không gì khác ngoài băng ma pháp.
"Thế nào?"
"Thành thật mà nói... Con không chắc."
"Lần đầu mà vậy là bình thường. Cơ mà thứ này hợp với ngươi hơn nhiều."
"Thật vậy sao?"
Olivia gật đầu.
Ma năng của các pháp sư luôn tương ứng với tính cách của họ. Người nóng tính thì hợp với hỏa ma pháp, còn người dịu dàng thì hợp với thủy ma pháp.
Theo lý đó, băng ma pháp hợp với Aramis nhất. Với Jayna thì là lôi, còn Ro thì là quang.
"Nhìn cho kỹ."
Vù!
Bông tuyết bắt đầu nở rộ trên đầu ngón tay của Olivia. Những bông tuyết tung tăng trong gió liên tục nở rộ rồi rơi xuống, cuối cùng chúng tạo thành hình dạng một đám mây.
Có điều, chúng không chỉ dừng lại hình đám mây mà còn tiếp tục phình to ra. Thế rồi, đám mây vừa phồng ra như một quả cầu tuyết bỗng chốc nén lại tức khắc và bắt đầu xoay quanh một trục.
Thấy vậy, biểu cảm của Aramis trở nên tinh tế.
Cậu chính là cái mà người đời hay gọi là thiên tài. Tuy là Bạch Tháp không nằm trong Ngũ Đại Ma Tháp, song cậu tin rằng không có bất cứ ai đồng trang lứa có thể đánh bại mình.
Thế nhưng hãy nhìn cảnh tượng trước mắt này đi.
Thoạt nhìn, trông như thể cô đang thao túng ba hệ cùng một lúc.
Nhưng thực chất lại không phải vậy.
Đây là ma pháp được cấu tạo hoàn toàn chỉ bằng băng ma pháp.
Chu kỳ bông tuyết nở rộ rồi rơi xuống đóng vai trò gió, còn đám tuyết tích tụ trong không khí thay thế cho mây.
"Hừm."
Aramis không kìm được mà khẽ kêu lên một tiếng.
“Bất cứ ai ở Kim Tháp cũng đều ít nhất làm được thế này. Thứ này chỉ là căn bản.”
Kim Tháp. Nơi tập hợp những nhân tài xuất chúng nhất từ mọi ma tháp trên toàn lục địa.
Cậu từng nghĩ Kim Tháp chắc cũng chẳng khác thường là bao. Thế nhưng bất kể cậu có nhìn đến mấy, cậu cũng chẳng có nổi tự tin rằng bản thân hiện tại có thể thi triển được một ma pháp như vậy.
Cậu có thể tạo ra thứ tương tự bằng cách kết hợp thủy, phong và băng pháp một cách hợp lý, có điều làm vậy sẽ tiêu hao một lượng mana khủng khiếp.
Chưa kể là công thức của cô cũng mạnh mẽ hơn.
Chọn lọc và tập trung.
Cô không khác gì ví dụ hoàn hảo trong sách giáo khoa.
"Ngươi làm được không?"
Cậu đã chứng kiến nó, chỉ là cậu không chắc mình có thể tái hiện chính xác được hay không.
“Không làm được thì mở miệng hỏi mau. Sau này ngươi mà còn đến hỏi là ta xẻ ngươi làm đôi đấy, nên lo mà liệu hồn.”
Nhớ lại lời Olivia, Aramis nói.
“Thực lòng thật mà nói, chỉ trong một ngày thì có lẽ hơi khó."
"Ngươi làm được."
“Nhưng nó hơi…”
"Muốn ăn đập không?"
Ơ khoan, cô bảo là nếu không làm được thì cứ nói ra cơ mà?
Đây có phải lời mà một sư phụ nên nói không vậy?
“Thôi được rồi, để ta cho ngươi xem thêm lần nữa. Coi đây.”
Nói đi cũng phải nói lại, điều bất khả thi vẫn là bất khả thi.
“Lần này ngươi mà còn là nói không làm được nữa thì chuẩn bị ăn đập đi."
"..."
Aramis nhắm chặt mắt lại.
Có nghĩ kiểu gì đi chăng nữa, cậu cũng thấy mình đã đưa ra lựa chọn sai lầm.
"Này, đệ tử.”
"...Vâng."
"Đừng bảo là ngươi nghĩ mình sẽ thành Tháp Chủ chỉ bằng cách tập luyện nhàn nhã thế này chứ?"
Olivia lắc đầu.
“Mơ đi. Tuyệt đối không có chuyện đấy. Mà, chắc là cũng có thể đấy. Có lẽ là khi ngươi khoảng 50 tuổi chăng?”
Cái con mụ sư phụ chết tiệt này có biết rằng làm Tháp Chủ ở tuổi 50 vẫn được coi là rất trẻ không?
"Trở thành Tháp Chủ ở cái tuổi già khọm đó thì còn nghĩa lý gì nữa. Ta mới ngoài 20 là đã được làm Tháp Chủ rồi đấy biết chưa? Nên các ngươi, là đệ tử của ta, cũng có thể làm được vậy.”
"...Người từng là Tháp Chủ?"
Đây là lần đầu cậu nghe chuyện này.
Thực ra, cậu cũng chưa từng nghe qua có người nào làm Tháp Chủ khi chỉ ngoài hai mươi.
"Ừ, ta từng là Tháp Chủ của Xích Tháp."
"À, ra vậy... Hả?"
Nếu chỉ là Thanh Tháp thì còn hiểu được. Nhưng ngay khi Xích Tháp bất chợt được nhắc tới, một tiếng kêu chói tại đã vô thức thốt ra từ miệng cậu.
Aramis vô thức liếc nhìn xung quanh.
Jayna, Ro, và cả Glacier đều nheo mắt lại.
Chỉ cần nhìn qua mặt họ thôi, cậu cũng thấy rõ được điều họ muốn nói.
‘Xạo ke.’
‘Không, thế này hơi quá…’
‘Chả trách tính cách cô ta tệ hại hệt như bọn Xích Tháp.’
Một trong số họ có vẻ suy nghĩ hơi lạc đề. Cơ mà, chuyện quan trọng nằm ở chỗ khác kia kìa.
"Người từng... là Tháp Chủ Xích Tháp?"
"Phải. Ta cũng từng là Tháp Chủ Thanh Tháp, cả Lục Tháp và Kim Tháp nữa."
"..."
Không thể kìm được nữa, Ro chợt bật dậy.
"Con chưa từng nghe ai có thể làm Tháp Chủ ở nhiều ma tháp khác nhau!"
Với một người vốn hay kín tiếng như Ro, chuyện này thật khó mà tưởng tượng. Cậu trông như sắp sùi bọt mép mà lao lên.
"Xin hãy giải thích!"
Mọi thứ bất chợt chìm vào im lặng. Ngay cả Olivia cũng không biết phải nói gì mà nhìn chằm chằm vào Ro.
‘À phải rồi. Tên này thuộc bọn cuồng sử sách.’
Bọn cuồng sử sách.
Một giang tay chấp nhận loại cổng mở và người ngoài hành tinh xuất hiện thời trung cổ giả tưởng, nhưng lại không chịu nổi váy Rococo.
Ro Fernandi chính là thuộc loại cuồng sử sách đó.
Cũng bởi thói quen lật sách cổ mỗi khi rảnh mà cậu đã được gán cho biệt danh "Chuyên Gia Giải Mã Văn Bản Cổ". Nhưng đổi lại, cậu mắc phải một căn bệnh khó chữa là cứ mỗi khi nghe tới lịch sử, mắt cậu lại trợn tròn lên.
Tất nhiên, Olivia không hề có ý định giải thích. Trong vòng lặp trước, cô chưa hề làm Tháp Chủ nên cũng chẳng có bằng chứng gì…
‘Cứ phô ra là xong.’
Tuy là chưa học qua ma pháp ấy, nhưng cô đã ghi nhớ toàn bộ công thức của nó rồi.
Vù.
Cây trượng của Olivia bắt đầu vẽ những đường cong uyển chuyển. Với cô, không khí là tấm toan, còn cây trượng chính là cọ vẽ.
‘Thứ đó…’
Cây trượng đi đến đâu, tia đỏ để lại tàn ảnh đến đó.
Thứ ấy chính là tàn tro. Mọi thứ đến cuối đều chỉ còn lại tro tàn, song dẫu biết vậy, ta cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
[Ma pháp này xung đột với hệ ma pháp chính của bạn!]
–Khả năng của ma pháp bị giảm đi một nửa.
–Lượng mana tiêu hao tăng mạnh.
–Thời gian duy trì ma pháp giảm đi.
Olivia chẳng mấy bận tâm.
Vì dù gì đây cũng chỉ để thị uy mà thôi.
Để cho cả bọn thấy rằng sư phụ của họ là người như thế nào.
Vậy nên hãy tin tưởng và theo chân cô.
Ma pháp này đã quen thuộc với cô như tuởng chừng cô đã dành cả đời luyện tập nó vậy. Không một chút do dự trong việc vẽ đường, kết nối chúng, rồi liên kết công thức.
Vù.
"Lan toả."
Khi pháp trận cuối cùng cũng hiện ra, phong cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.
Lúc thì như vườn hoa, lúc thì như đang đứng trên một ngọn tháp cao chót vót.
Không ai có thể phân biệt đây là giấc mơ hay ảo cảnh.
Xì xì.
Ngọn lửa từng bao phủ thế giới bằng sắc màu của nó dần phai đi. Ảo cảnh trở nên phai dần, phai dần. Và khi nó cuối cùng cũng hóa thành tro tàn rồi biến mất, các đệ tử đồng loạt thở phào.
"C-Cái…”
Tuy là không có con mắt tinh tường, nhưng cả bọn cũng biết được thứ vừa rồi chẳng phải là một ma pháp tầm thường. Không, nó chẳng những phi thường mà còn tựa như ma pháp tối thượng Xích Tháp hằng theo đuổi.
"Sao, muốn ta cho xem mấy cái khác nữa không?"
"K-Không cần đâu. Chuyện này không thể là thật đâu nhỉ?”
Miệng Ro há hốc.
“C-Cái này không hề có trong sử sách?”
Tất nhiên là không rồi. Thứ này là của một vòng lặp xa xưa mà.
Olivia nói như chuyện cỏn con.
"Lịch sử không biết được tất cả."
"..."
Các đệ tử đều im lặng, cơ mà Olivia trông chẳng mấy quan tâm.
Chát!
Olivia vỗ tay để đổi bầu không khí.
"Thôi. Bắt đầu làm điều ta dạy các ngươi đi. Chừng nào cạn mana thì gọi ta."
———
Thứ quan trọng nhất trong Lactea là gì?
Vật phẩm? Kỹ năng hiếm?
Tất cả đều quan trọng, nhưng rốt cuộc, cấp độ mới là bá chủ.
Lên cấp không chỉ là con số sắp thay đổi. Mà đó là quá trình đưa bản thân lên một cảnh giới cao hơn.
Cũng bởi vậy mà cấp độ giữ chức vụ tuyệt đối trong Lactea.
Điều gì xảy ra khi cấp độ của cao?
Nói trắng ra là bạn ở một đẳng cấp khác hẳn.
Một goblin cấp 5 chỉ là con mồi cho lính đánh thuê hạng thấp, nhưng một goblin cấp 50 thì chính những lính đánh thuê đó lại trở thành con mồi của nó.
Một con dao gỉ cũng có thể xuyên thủng được áo giáp, và mũi tên trúng đích cũng sẽ bị bật lại.
Sao tôi biết điều này ư?
‘Ước gì mình không biết.’
Chả phải khi không mà Lactea được gọi là game đồ tể tay mơ. Kể cả Olivia được người đời gọi là người tiên phong, cũng từng suýt chết.
Mà thôi. Vậy, làm sao để tăng được thứ chỉ số vô cùng quan trọng này?
Cách dễ nhất đó là săn quái.
Tất nhiên, vậy không đồng nghĩa với việc giết goblin một cách vô tội vạ. Như thế chẳng được ích gì mà còn cực kỳ kém hiệu quả.
Vậy ta nên săn ra sao?
Câu trả lời là giết goblin, nhưng phải giết trong chiến trường khốc liệt nơi ta luôn cận kề cái chết.
Cùng máu thịt văng tung tóe khắp nơi! Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi giác quan ta mờ đi!
Đó chính là lúc nên giết goblin.
Việc sống sót ở một chiến trường như vậy chính là minh chứng cho bản thân bạn và nâng cao giá trị của bạn.
...Chí ít là bọn nhà phát triển nói vậy.
‘Hừm, nghĩ thế nào cũng thấy bọn đấy đúng là điên.’
Bọn góp phần lớn nhất trong việc biến Lactea thành game ác mộng chính là bọn nhà phát triển chó chết đó.
Chúng nói "chiến trường nơi máu thịt văng tung toé" vậy thôi. Chứ thực chất là đang bảo bạn chiến đấu trong khi bị quái vật cho ăn đập.
Với chiến binh có nhiều máu thì còn có thể đấy, nhưng bảo một pháp sư chiến đấu trong khi bị đánh ư?
Chúng chả khác nào bảo ta hãy xóa game đi.
‘Có điều là bọn mình cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời.’
Một kiểu build được tìm ra bởi hàng chục ngàn người chơi pháp sư.
Và đó là...
"Th-thưa Sư phụ, con cạn mana rồi."
Jayna giơ tay. Đây cũng là điều tự nhiên, vì lôi ma pháp tiêu hao nhiều mana nhất mà.
Lẽ ra cô phải kiệt sức sau khi dùng cạn mana rồi, nhưng cô đã cố gắng không để lộ ra.
Xem ra là cô đã bắt được cảm hứng từ ma pháp của Olivia.
"Hết sạch rồi?”
"Vâng, hết sạch rồi ạ."
Olivia lấy ra một bình dược phẩm và đưa cho Jayna.
"Uống cái này rồi làm tiếp."
"Hả?"
"Ta bảo làm tiếp."
Build ư?
Chẳng có thứ nào gọi là build cả.
"Chúng ta còn nhiều thuốc lắm, đừng lo mà cứ làm tiếp đi."
"..."
Kiểu build duy nhất chính là cày cuốc, thế đấy.
Hẹ hẹ hẹ.

