“Vậy mà giờ đây, ngươi lại đòi ta tin ngươi?”
Một khoảng lặng sâu thẳm bao trùm. Một khoảng lặng thực sự rất sâu thẳm. Ngay cả cơn bão tuyết cuồn cuộn dữ dội cũng lắng xuống trong khoảnh khắc này.
[Danh hiệu ‘Quả Cảm Trước Rồng' đã được kích hoạt.]
-Trạng thái ‘Căng thẳng’ đã biến mất.
Olivia, vừa mới lấy lại được ý thức, mở to mắt.
Cô không thể để bị dính sâu thêm nữa—chuyện này quá nguy hiểm.
Nếu Kiel tiết lộ chuyện này với các Hồi Quy Giả khác, mọi chuyện thực sự sẽ trở nên vô cùng khôn lường.
Xét đến kịch bản tồi tệ nhất, có lẽ cô sẽ phải chế ngự Kiel rồi mang hắn theo bên mình.
Bởi vì cô không thể giết hắn.
‘Chết tiệt, đáng lẽ mình nên học ma pháp trâm trí chứ không phải ma pháp băng!’
Các ma pháp cao cấp như thao túng ký ức là điều không thể nếu không đi theo con đường đó.
Vì vậy cô cần tìm cách khác để vượt qua tình huống này.
‘Hay là cho hắn ngủ đông khoảng 10 năm nhỉ?’
Có điềư là, nếu làm được vậy thì cô đã làm rồi. Ngủ đông cũng cần hỗ trợ sinh tồn tối thiểu. Dù Kiel có siêu phàm đến đâu, hắn cũng không thể sống hàng năm trời trong băng mà không ăn không uống gì.
Olivia nhìn thẳng vào Kiel. Cô không dám đo lường cơn giận đang ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Với cô, tất cả cũng chỉ là giải trí dưới tấm màn hình. Nhưng với Kiel, cô là kẻ thù đã sát hại Hoàng Đế, là mụ điên đồ tể đã tàn sát hàng vạn người.
‘...Chuyện này thật bất công mà.’
Không, không chỉ hơi bất công thôi đâu, mà là quá đỗi bất công mới đúng.
Ai mà lại đi chơi game với suy nghĩ nó sẽ hóa thành hiện thực cơ chứ? Nếu vậy thì ai còn dám chơi game nữa?
Chưa kể, chẳng lẽ chỉ có các người mới có quyền tức giận?
Tính cả chuyện tôi suýt chết do căng thẳng chỉ vì các người, bản thân tôi cũng đâu thấy dễ chịu gì.
Olivia nhìn trực tiếp vào Kiel và lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi cứ việc không tin ta. Ai bắt ngươi phải tin?”
Khi cô ngẩng đầu, cô thấy Kiel nhìn cô bằng ánh mắt run rẩy.
Mười ba năm.
Chừng ấy là thời gian mà Olivia đã dồn vào Lactea. Hàng nghìn, không, hàng chục nghìn giờ sống trong game.
Bạn có biết cô đã chết dưới tay Kiel bao nhiêu lần không?
Hai mươi ba lần.
Kiel đã giết Olivia hai mươi ba lần. Vậy còn ngược lại?
Một lần.
Chỉ duy nhất một lần.
“Nếu ngươi cho rằng ngươi hiểu ta đến vậy, chắc ngươi phải biết ta bao nhiêu tuổi chứ nhỉ?”
Không hề có câu trả lời.
“Ngươi biết gì về gia đình ta? Ta thích gì? Thực lòng mà nói, ngươi có biết chút gì về ta không?”
Cứ cho là tôi đã hủy diệt thế giới 1 lần đi.
Nhưng tôi đã cứu thế giới 795 lần.
Vậy các người đang làm gì trong thời điểm đó?
Lục đục nội bộ, tùy tiện khơi mào chiến tranh, lạnh lùng đuổi tôi đi khi tôi đến phương Bắc cầu xin giúp đỡ, giết chết tôi chỉ vì ghét tôi.
Tôi đã không ít lần thấy ghê tởm các người, những kẻ không thèm mở miệng nói bất cứ thứ gì chỉ vì ghét tôi.
Các người gào thét ầm ĩ vì chỉ một lần thôi sao?
Tôi bị chuyển sinh đến đây là chưa đủ tệ hay sao?
Được thôi. Tôi thừa nhận là cuối cùng tôi đã giết hết mọi người vì tức giận.
Các người có thể ghét tôi. Có thể khinh rẻ tôi đến mức muốn giết tôi.
Phải, các ngươi muốn vậy, tôi còn hiểu được.
“Vậy tức là ngươi chưa hiểu rõ về ta, nhưng đã vội nói về lừa dối? Về phản bội lòng tin?”
Cơn giận dâng trào trong cô.
Nếu các người không hành xử lũ khốn, tôi đã không bao giờ nghĩ tới kết thúc diệt vong.
‘Nếu gom hết thứ khốn nạn mà tôi đã phải kiếm để lấy lòng các người, nó sẽ trở thành một ngọn núi. Một ngọn núi đấy?’
Cô đã phải vật lộn biết bao lúc mới chơi Lactea chỉ vì mấy tên này?
[Bỗng chốc tôi nghĩ. Mình đã cứu thế giới hàng trăm lần rồi, vậy hủy diệt nó một lần cũng có sao đâu nhỉ]
Giờ đây đến lúc này, cô đã hiểu tại sao dòng suy nghĩ đó lại hiện ra.
“Haah…”
Kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong mình, Olivia mở miệng nói.
“Điều chắc chắn là hôm nay ta mới gặp ngươi lần đầu.”
Cánh tay cầm trượng cô đang run rẩy.
Chết tiệt, chẳng hiểu tại sao mà cô lại bùng phát nữa. Hà cớ gì mà cô tức giận vì chuyện này đến thế chứ?
“...Ngươi chẳng biết gì về ta cả.”
Kiel đờ người như thể bị làm cho bất ngờ. Hắn cứ thế đứng đó mà còn không thèm hít thở.
Dù đã gặp Kiel hàng nghìn lần, cô cũng chưa từng thấy biểu cảm này của hắn.
Hối tiếc, giận dữ, nghi hoặc, hoang mang, ngỡ ngàng, yêu-hận… yêu-hận?
Mà thôi kệ, thật ngạc nhiên khi thấy nhiều cảm xúc phức tạp như vậy tụ tập trên một gương mặt.
Olivia chậm rãi đưa tay ra. Chỉ là lần này đã khác, Kiel không né tránh.
Chẳng lẽ hắn đã buông xuôi rồi?
“Nhớ kỹ điều này. Lần sau mà còn giả vờ quen biết ta, ta sẽ giết ngươi.”
Tia điện màu xanh lóe ra từ tay Olivia.
Bịch.
Kiel gục xuống một cách vô hồn.
Olivia tặc lưỡi rồi đóng băng cơ thể Kiel. Cô chỉ đóng băng hắn vừa phải nên hẳn là băng sẽ tan trong ba ngày.
“Mình chế ngự được hắn rồi, cơ mà…”
Hahaha…
Giờ phải làm gì đây?
———
[Hmm…]
Glacier lo âu nhìn ra ngoài hang.
[Tại sao cô ta chưa về...]
Glacier nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Khi gã đàn ông tóc đen vung kiếm, bầu trời như bị xé toạc, và suýt chút nữa là đầu cô đã lìa khỏi cổ.
Glacier đưa tay sờ gáy mình lần nữa. May mà nó vẫn nguyên vẹn.
Nếu gã đàn ông tóc đen đó đã giết Olivia thì sao?
‘Mình sẽ rất vui nếu là vậy, nhưng mà…’
Dù Olivia là một con mụ tâm thần, một ma nữ mà cả các ma nữ cũng phải sợ hãi tránh né, nhưng ít nhất là cô cũng không định giết Glacier.
‘Con người đó cũng có vài phần đáng khen.’
Nguyên tắc của Glacier luôn là: sống là trên hết.
“...Ự.”
Glacier quay sang phía phát ra tiếng rên rỉ.
Ba con người nô lệ, không, đệ tử đang lăn lộn trên nền đá. Xem ra là bọn họ đang dần tỉnh lại.
Thân thể họ đang trong cái tình trạng mà chẳng thể gọi là nguyên vẹn được nữa. Hai người kia trông cũng tạm ổn, nhưng người còn lại thì đúng nghĩa đang đứng trên bờ vực sinh tử. Nếu cứ đà này, sẽ có chuyện không lành xảy ra.
Bất kể gã đó có thật là đệ tử của Olivia hay không, ai sẽ chịu trách nhiệm nếu cậu chết chứ?
[Hầy…]
Glacier thở dài rồi biến thành dạng người. Thấy Glacier tiến lại gần bằng những bước dài, Jayna kêu lên.
“H-Hiiiek!”
“Im lặng, nữ con người. Ta đang cố chữa trị…”
Ngay khi Glacier với tay đến Aramis, cô cảm thấy có người ở phía sau.
“Ngươi đang làm gì?”
Đầu của Glacier quay ngoắt lại.
“Ơ... Cô Olivia?”
Olivia đang tiến tới chỗ họ, hai tay còn cầm thứ gì đó.
“Ngươi định ăn đệ tử của ta à?”
“K-Không! Cô hiểu nhầm rồi! Hiểu nhầm rồi!”
“Hiểu nhầm cái gì? Tôi nghe ngươi nói ‘nữ nhân loại’ gì gì đó mà?”
Olivia nói khẽ vào tai Glacier.
“Mấy thứ khác thì được, nhưng nếu ngươi dám gọi ‘nữ con người’ hay ‘con người’ trước mặt ta nữa, ta sẽ xẻ đôi ngươi ra.”
Glacier gật đầu lia lịa.
“Tốt. Hiểu rồi thì tránh sang một bên.”
Glacier bước sang một bên. Olivia ngồi bệt xuống sàn và túm lấy gáy Jayna.
“Th-Tha cho tôi...!”
“Ta không giết ngươi. Đây là thuốc, một loại thuốc.”
Mắt Jayna mở to khi ngửi thấy mùi dâu tây quen thuộc. Trông thấy phản ứng của cô, Olivia mỉm cười.
‘Khả năng thích nghi của Jayna quả là tốt nhất.’
Cô ấy vừa có gan vừa dễ hòa đồng. Có hơi nói quá, nhưng nếu thả cô xuống rừng rậm một tháng, cô sẽ kết bạn với ngay cả bọn ăn thịt người. Cô hoà đồng đến vậy đấy.
“Wow!”
Trông cô ngạc nhiên trước độ ngon nghẻ của lọ thuốc kìa. Cô là người như vậy đấy.
Olivia cũng cho Ro và Aramis uống thuốc. Có chút rắc rối khi Aramis, do bản tính nghi hoặc người khác nên đã cố ngậm chặt mồm, nhưng cô đã dễ dàng áp đảo cậu nhờ chênh lệch cấp.
Nói trắng ra là cô đã cậy mồm rồi đút thuốc vào mồm cậu.
“Ọc, ọc!”
“Ngươi đang lãng phí thứ quý giá này đấy. Đệ tử, ngươi thực lòng muốn chết à?”
“Ta... không phải đệ tử của ngươi!”
“Thật vậy ư?”
Dòng điện lách tách từ bàn tay Olivia.
“Ta không nhớ đã dẫn theo ai không phải đệ tử của ta.”
Giật mình bất chợt, Jayna giơ hai tay lên.
“T-Tôi là đệ tử cô!”
“...Jayna?”
Aramis nhìn cô như thể cô hóa điên, nhưng Jayna đã mặc kệ cậu.
“C-Con xin hỏi một câu được không, Sư phụ?”
Cô không ghét cái tính lanh lợi này của Jayna. Olivia gật đầu như đã cho phép.
“Chính xác thì chúng con sẽ học gì ạ?”
“Ma pháp.”
“V-Vậy cụ thể là loại ma pháp nào… hehe.”
Olivia hiểu thấu được suy nghĩ của Jayna. Nếu cô thật sự là ma nữ, thứ cô dạy chắc hẳn sẽ liên quan tới hắc ma pháp, và Jayna thà chết cũng không chịu làm nhục gia đình bằng cách dính líu đến ma quỷ.
‘Thật tình.’
[Jayna Iculane]
-Cấp: 37
-Hảo cảm: 0 (Ồ, ngon ghê.)
Nghe những lời đó từ Jayna, người có hảo cảm cao nhất với cô làm cô thấy đắng lòng.
Nếu hảo cảm của ba người này cũng bị ảnh hưởng bởi lần chơi diệt vong như những người khác thì sao?
Thì cô đã không dám mơ đến cuộc đối thoại kiểu này.
“Trước hết, ta không phải ma nữ. Ta là pháp sư.”
“Ngươi không có bằng chứng.”
Olivia khịt mũi trước lời của Aramis.
“Bằng chứng là ta chưa giết ai.”
“...”
Nghe cô nói vậy, Aramis liền im bặt. Trong thâm tâm cậu hẳn cũng biết. Nếu Olivia thật sự là ma nữ, tất cả mọi người trong Bạch Tháp đều đã bị giết sạch cả rồi.
“Thôi, đây là ma pháp ta sẽ dạy các ngươi.”
Olivia đổ các cuốn cổ thư trong từ túi đồ ra, những món mà cô đã thu thập dần dà hồi còn cấp thấp.
“T-Thứ này á?”
“Uầy! Bản gốc Cruullis của Trường Kariel này!”
“C-Có cả ‘Hai Trăm Kỹ Thuật Triệu Hồi Solmian’ nữa kìa!”
Olivia nhanh chóng chia các cổ thư ra thành ba nhóm. Một là băng ma pháp, một là lôi, còn lại bạch ma pháp.
“Suy nghĩ cho kỹ. Các ngươi hiểu ý nghĩa khi một pháp sư đẳng cấp như ta dạy các ngươi bằng nguồn tài nguyên thế này chứ? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một dành cho các ngươi.”
Olivia nói khẽ.
‘Nếu không muốn vậy đi đi. Ta sẽ tha cho các ngươi.’
Các đệ tử Bạch Tháp đã bị lung lay bởi thứ mồi ngon béo bở này.

